cưa rất khéo em còn chẳng biết từ lúc nào đã đổ
trong suốt quá trình cả hai tìm hiểu nhau, jihoon không ngừng khiến em cảm thấy như mình đang là trung tâm của vũ trụ. anh luôn quan tâm từ những điều nhỏ nhặt nhất, nhưng không còn là sự chăm sóc âm thầm như trước. giờ đây, khi mọi chuyện đã rõ ràng, jihoon dường như đã tìm thấy một động lực mới, một lý do để thể hiện tình cảm mạnh mẽ hơn bao giờ hết. mỗi hành động, mỗi lời nói của anh đều có chút gì đó dồn dập hơn, mãnh liệt hơn, như thể sợ bỏ lỡ cơ hội khiến em hiểu rõ tình cảm của anh.
sáng sớm, khi mặt trời còn chưa kịp lên hẳn, jihoon đã đứng trước cửa nhà em với hộp bánh nhỏ mà anh tự tay chuẩn bị từ đêm trước. "anh biết em thích ăn bánh ngọt vào buổi sáng mà," jihoon cười nhẹ, đôi mắt ấm áp nhìn em như một sự quan tâm tự nhiên. anh luôn chú ý đến những thói quen nhỏ nhất của em, từ cách em uống cà phê đen không đường, đến việc em thường ngồi làm việc vào cuối tuần với danh sách nhạc indie nhẹ nhàng phát trong nền. nhưng giờ đây, anh không chỉ chú ý mà còn muốn thỏa mãn mọi sở thích của em, như một cách để thầm khẳng định, "anh luôn ở đây, bên cạnh em."
có những hôm, anh bất ngờ ghé qua chỗ làm của em sau những buổi luyện tập, không vì lý do gì cụ thể ngoài việc mang đến một ly trà yêu thích hay đơn giản chỉ để hỏi han xem em đã ăn gì chưa. "anh không muốn em bỏ bữa đâu," jihoon cười, nhưng ánh mắt của anh thì nghiêm túc và chân thành. sự quan tâm của anh giờ đây không còn là ngẫu nhiên, mà như một chiến lược tán tỉnh tinh tế nhưng đầy hiệu quả. anh không thúc ép em, nhưng cũng không hề buông lơi. mỗi tin nhắn, mỗi cuộc gọi đều có chút gì đó dịu dàng nhưng lại khéo léo đưa em đến gần hơn với trái tim anh.
tối hôm đó, khi cả hai ngồi bên nhau dưới ánh đèn mờ của quán cà phê quen thuộc, jihoon không ngừng lắng nghe từng câu chuyện em kể. anh chăm chú, gật đầu theo từng lời em nói, đôi khi còn thêm vào những câu trêu đùa khiến em không thể không bật cười. nhưng rồi, giữa những tiếng cười nhẹ nhàng, jihoon bất ngờ kéo ghế lại gần hơn, đặt tay mình lên tay em. cử chỉ này không còn là sự ngại ngùng như trước nữa. anh mạnh mẽ, dứt khoát, như muốn nhắn nhủ. "anh muốn nhiều hơn, và anh sẵn sàng chờ đợi nếu em cần thời gian."
"em biết không?" jihoon bỗng thì thầm, giọng anh trầm ấm và có chút gì đó như là lời thú nhận. "anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dành nhiều thời gian cho một người như vậy. nhưng với em, anh cảm thấy mình có thể làm mọi thứ."
những lời nói ấy khiến em bất giác im lặng, không biết phải phản ứng thế nào. có lẽ em đã quen với sự tán tỉnh nhẹ nhàng và sự quan tâm kín đáo của jihoon, nhưng giờ đây, với lời thú nhận rõ ràng như vậy, trái tim em chợt rung động mạnh mẽ hơn. jihoon đã không còn là người chỉ đứng từ xa quan sát và âm thầm bảo vệ em nữa. giờ đây, anh đang tiến lên phía trước, quyết liệt hơn, nhưng vẫn giữ lại sự dịu dàng mà em không thể nào chống lại.
dần dần, mỗi lần gặp gỡ, jihoon như đang vẽ nên một bức tranh về tương lai mà anh muốn cả hai cùng nhau bước tới. anh không vội vàng, nhưng mỗi lần anh đưa tay ra, em đều cảm nhận được sự chắc chắn và quyết tâm trong từng cử chỉ. từ việc cùng nhau đi dạo dưới trời đêm, cùng ăn tối ở những quán quen thuộc, đến những cuộc trò chuyện dài về ước mơ và cuộc sống, jihoon khiến em cảm thấy an toàn và bình yên khi ở cạnh anh.
nhưng không chỉ có sự dịu dàng, jihoon còn biết cách khiến em bất ngờ. một lần, khi em vừa bước chân vào văn phòng, anh đã đứng đợi từ bao giờ với một chiếc áo khoác em từng lướt qua trong cửa hàng nhưng không dám mua. "anh nghĩ nó hợp với em," jihoon cười, đưa chiếc áo khoác cho em, ánh mắt anh rạng rỡ như thể niềm vui của em là điều quan trọng nhất với anh.
những món quà, những hành động quan tâm này không mang tính vật chất, mà chứa đựng trong đó cả sự tinh tế và tình cảm mà jihoon dành cho em. mỗi lần nhận được sự quan tâm ấy, em cảm nhận rõ hơn rằng, có lẽ jihoon đang thật sự mong muốn một mối quan hệ nghiêm túc, nơi mà anh sẵn sàng trao đi và chờ đợi em đáp lại.
trong mắt jihoon, em không chỉ là một người đặc biệt, mà còn là người anh muốn đi cùng lâu dài. cách anh nhìn em, cách anh nói chuyện, và cả cách anh tấn công – tất cả đều cho thấy anh không chỉ đang tìm hiểu, mà còn đang chiến đấu cho tình yêu này.
là một tuyển thủ lol chuyên nghiệp, lịch trình của jihoon luôn dày đặc với những buổi tập luyện, phân tích trận đấu và cả những giờ stream dài. mỗi ngày trôi qua với anh đều xoay quanh các giải đấu, những trận đấu căng thẳng và áp lực từ cả đội tuyển lẫn người hâm mộ. nhưng dù bận rộn đến mấy, anh vẫn luôn tìm cách tranh thủ từng khoảnh khắc ngắn ngủi để nghĩ về em.
có những hôm, sau khi rời khỏi phòng tập vào lúc nửa đêm, jihoon ngồi lặng lẽ trong phòng thay đồ, đôi tay thoáng mệt mỏi nhưng tâm trí thì không thể không nghĩ đến việc nhắn tin cho em. trong một khoảng khắc ngắn, anh nhanh chóng bấm điện thoại, gõ những dòng tin nhắn đơn giản.
"em ăn tối chưa? hôm nay hơi mệt nhưng anh vẫn muốn nghe giọng em."
dù chỉ là vài câu ngắn gọn, nhưng sự quan tâm của jihoon chưa bao giờ phai nhạt. anh không chỉ muốn biết em có khỏe không, mà còn cần một chút cảm giác kết nối giữa những lịch trình bận rộn. những tin nhắn của anh đôi khi đến vào giờ không tưởng – khi trận đấu vừa kết thúc, hay khi buổi stream dài cuối cùng cũng dừng lại. nhưng cho dù là giữa đêm khuya hay sáng sớm, jihoon vẫn luôn dành một góc nhỏ trong ngày của mình cho em.
có lần, khi cả đội chuẩn bị lên máy bay để bay đến một giải đấu ở nước ngoài, anh vẫn vội vàng nhắn cho em trước khi điện thoại phải chuyển sang chế độ máy bay: "anh đi xa vài ngày, nhưng anh sẽ gọi cho em khi có thời gian." lịch trình chật kín từ sáng đến tối, nhưng chỉ cần có chút khoảng trống, jihoon lại cố gắng gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho em, dù chỉ là những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nhưng với anh, điều đó là cách duy nhất để giữ em gần bên trong những khoảnh khắc căng thẳng.
mỗi tin nhắn từ jihoon đều mang theo sự chân thành và nỗ lực, cho thấy anh không chỉ coi em là một phần nhỏ trong cuộc sống của mình, mà là điều mà anh sẵn sàng dành thời gian dù bận rộn đến đâu. và dù cuộc sống của một tuyển thủ chuyên nghiệp đầy áp lực, anh vẫn luôn tìm ra cách để cho em biết rằng, "em quan trọng với anh."
trong những ngày thi đấu căng thẳng nhất, khi đội tuyển của jihoon đang chuẩn bị cho một trận đấu quan trọng, áp lực luôn dồn dập từ mọi phía. không chỉ có huấn luyện viên và đồng đội đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối, mà còn có hàng triệu người hâm mộ chờ đợi từng khoảnh khắc thi đấu xuất sắc của anh. thế nhưng, ngay cả giữa bầu không khí nghẹt thở ấy, jihoon vẫn dành một chút thời gian ít ỏi để nghĩ về em.
giữa những lần livestream kéo dài hàng giờ đồng hồ, jihoon vẫn luôn tranh thủ thời gian nghỉ giải lao để nhắn tin cho em. dù mệt mỏi vì phải giữ hình ảnh trước màn hình, anh không quên hỏi thăm, "em làm gì rồi? anh nhớ em." những câu nói đầy tình cảm nhưng cũng thật tự nhiên, vì với jihoon, em chính là điểm tựa để anh tìm lại sự bình yên trong những ngày tháng đầy áp lực và căng thẳng.
có những hôm anh vừa tắt stream vào giữa khuya, cả người rã rời vì sự tập trung cao độ suốt nhiều giờ, nhưng jihoon vẫn không quên cầm điện thoại lên. trong những khoảnh khắc hiếm hoi này, khi cả thế giới dường như đã chìm vào giấc ngủ, anh gửi tin nhắn cho em với vài lời ngắn gọn. "anh hơi mệt, nhưng nghĩ đến em là lại thấy vui." đó là cách anh tự nhắc nhở mình về lý do anh cố gắng mỗi ngày. đối với jihoon, em là người duy nhất có thể khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm sau những giờ phút căng thẳng nhất.
dần dần, mối liên kết giữa hai người càng trở nên rõ ràng và mạnh mẽ hơn. dù công việc của jihoon luôn đòi hỏi sự hy sinh về thời gian, nhưng anh không bao giờ để khoảng cách làm phai mờ tình cảm. thậm chí, có những lúc anh sẵn sàng thay đổi lịch trình của mình chỉ để có thêm vài phút quý báu bên em, dù chỉ là một cuộc gọi ngắn trước khi anh lại bị cuốn vào vòng xoáy công việc.
những cuộc trò chuyện giữa cả hai thường đơn giản, không cần nhiều lời hoa mỹ. em biết jihoon bận rộn thế nào, và jihoon cũng hiểu rằng em không bao giờ đòi hỏi quá nhiều từ anh. nhưng điều đó không có nghĩa là anh không nỗ lực. mỗi tin nhắn, mỗi cuộc gọi, dù là vào những lúc bất chợt nhất, đều chứa đựng một lời nhắn nhủ không nói ra. "anh muốn em biết rằng, dù cuộc sống có bận rộn đến đâu, anh vẫn luôn có chỗ cho em trong trái tim mình."
jihoon hiểu rõ rằng, để duy trì một mối quan hệ giữa guồng quay công việc đầy áp lực của mình và nhu cầu tình cảm của cả hai, đòi hỏi sự cố gắng lớn lao. nhưng đối với anh, em không chỉ là người mà anh dành thời gian ít ỏi để nhắn tin mỗi ngày – em chính là lý do để anh cố gắng nhiều hơn trong mọi thứ anh làm.
chính nhờ sự cố gắng và tinh tế của jihoon, em chẳng biết từ lúc nào đã xiêu lòng trước tình cảm của anh. nếu ví jihoon như một gã tiều phu, thì quả thật, anh đã cưa rất khéo. những tin nhắn đơn giản, những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt mà chân thành của jihoon từng ngày, từng giờ len lỏi vào trái tim em, đến mức em cũng không thể nào nhận ra mình đã đổ từ lúc nào.
em bắt đầu mong nhớ jihoon nhiều hơn, không còn đơn thuần là sự chờ đợi những tin nhắn hay cuộc gọi bất ngờ. giờ đây, mỗi lần anh bận rộn với lịch trình thi đấu dày đặc, em không khỏi lo lắng, tự hỏi không biết anh có được nghỉ ngơi đầy đủ hay không, có bị áp lực quá nhiều từ những trận đấu quan trọng hay không. mỗi khi anh nhắn tin bảo mệt, em lại âm thầm an ủi, dù biết rằng với công việc của anh, đó là chuyện thường ngày. nhưng trong lòng, em luôn mong muốn được ở bên cạnh, chăm sóc và động viên anh.
không chỉ thế, em còn dõi theo từng bước đi của jihoon trong những trận đấu. dù trước đây em không quá hứng thú với thế giới thể thao điện tử, nhưng kể từ khi quen anh, em bắt đầu quan tâm nhiều hơn. mỗi khi anh thi đấu cùng đồng đội, em không thể không theo dõi, cảm thấy lo lắng, hồi hộp theo từng khoảnh khắc của trận đấu. những lần jihoon xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ của mình, em không khỏi tự hào, cảm thấy như mình cũng đang được chia sẻ thành công với anh. nhưng đồng thời, những lần thất bại cũng khiến em cảm thấy nặng nề, đau lòng khi nhìn thấy anh buồn bã.
cảm xúc trong em dần trở nên sâu sắc hơn, và em nhận ra rằng, jihoon đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. không còn là sự tò mò hay chỉ đơn thuần là cảm giác bị thu hút ban đầu, giờ đây, em đã thật sự quan tâm đến jihoon bằng cả trái tim, lo lắng và dõi theo anh mỗi ngày.
mỗi ngày trôi qua, em càng nhận ra mình không chỉ bị cuốn vào sự dịu dàng của jihoon mà còn bởi cuộc sống đầy áp lực và thách thức mà anh đang đối mặt. công việc của một tuyển thủ chuyên nghiệp không chỉ đơn thuần là những trận đấu trên sân khấu, mà còn là sự nỗ lực không ngừng nghỉ phía sau hậu trường. em bắt đầu hiểu rõ hơn về những hy sinh mà anh đã và đang làm, về những đêm dài luyện tập khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, hay những áp lực từ người hâm mộ và đồng đội đè nặng lên vai anh.
thay vì chỉ lo lắng một cách thầm lặng, em dần trở thành điểm tựa tinh thần cho jihoon. mỗi khi anh mệt mỏi sau buổi tập, em luôn là người đầu tiên anh nhắn tin. em không cần phải nói gì quá nhiều, chỉ cần lắng nghe anh tâm sự, thỉnh thoảng trêu chọc để anh bật cười và tạm quên đi những áp lực xung quanh. em biết, trong thế giới khốc liệt của thể thao điện tử, việc duy trì sự cân bằng giữa sự nghiệp và cảm xúc cá nhân là vô cùng khó khăn, nhưng jihoon luôn cố gắng hết mình để giữ gìn cả hai. điều đó khiến em càng trân trọng anh hơn.
mỗi lần anh thi đấu, em không chỉ là người hâm mộ thông thường mà dõi theo trận đấu với cả trái tim mình. em ngồi trước màn hình, chăm chú theo dõi từng chuyển động, từng chiến thuật mà đội của anh thực hiện. tim em đập mạnh mỗi khi jihoon có những pha xử lý quyết định, và em cũng cảm thấy sự thất vọng lẫn đau lòng khi anh gặp sai sót hay phải đối mặt với thất bại. đó không chỉ là trò chơi nữa, mà đó là công việc, là đam mê và cả cuộc sống của jihoon. vì thế, em hiểu rõ những cảm xúc phức tạp mà anh đang trải qua, và em muốn làm mọi thứ để giúp anh vơi đi áp lực ấy.
càng ngày, em càng mong chờ những tin nhắn của jihoon sau mỗi trận đấu. những lúc anh mệt mỏi, chỉ cần một câu nói từ em cũng khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. dần dần, em bắt đầu nhớ những khoảng thời gian hai người có thể trò chuyện nhiều hơn, cùng nhau chia sẻ về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. và chính sự nhớ nhung ấy là dấu hiệu rõ ràng nhất rằng, em đã thật sự xiêu lòng trước jihoon – người mà em chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu sâu đậm đến vậy.
sau khi mùa giải đầu xuân khép lại, jihoon chủ động sắp xếp một cuộc gặp mặt với em. dù anh đã giành được nhiều thành công trong sự nghiệp, từng trận đấu, từng khoảnh khắc vinh quang đều không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh. và anh biết rõ, điều anh thiếu nhất bây giờ không phải là những danh hiệu, mà là một người để đồng hành, để cùng anh chia sẻ niềm vui và cả những nỗi buồn. người đó chính là em.
jihoon đến gặp em vào một buổi chiều muộn. ánh hoàng hôn nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt anh, tạo nên một khung cảnh ấm áp nhưng cũng đầy xúc động. anh nhìn em, đôi mắt chứa đựng bao cảm xúc đan xen – sự mong chờ, sự hồi hộp và cả chút lo lắng. anh biết rằng cuộc nói chuyện hôm nay sẽ là bước ngoặt quan trọng không chỉ trong tình cảm của anh và em mà còn ảnh hưởng sâu sắc đến tương lai của cả hai.
khi hai người ngồi xuống bên nhau, jihoon không vội vàng nói ngay. anh lặng lẽ quan sát em, như thể muốn ghi lại từng khoảnh khắc của giây phút này vào trí nhớ. cuối cùng, anh lên tiếng, giọng nói chậm rãi nhưng đầy chắc chắn. "em này, anh đã nghĩ rất nhiều sau mùa giải này. anh cảm thấy mình đang dần đạt được những gì anh luôn mong muốn trong sự nghiệp – có những trận thắng quan trọng, đồng đội tuyệt vời, và anh tự hào về những thành tựu đó. nhưng... có một điều mà anh muốn có, còn quý giá hơn tất cả."
em khẽ nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự chân thành từ từng lời nói. jihoon tiếp tục, "điều anh muốn, không phải chỉ là thành công trên sân khấu, mà là em. em chính là điều quý giá nhất mà anh muốn có trong cuộc đời này, không chỉ là người anh yêu mà còn là người đồng hành cùng anh qua mọi thăng trầm."
những lời nói của jihoon như một cơn sóng nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, cuốn trôi mọi khoảng cách giữa hai người. trái tim em đập nhanh hơn, nhưng cùng lúc đó, nỗi sợ hãi quen thuộc lại ùa về. em đã từng yêu, đã từng đặt niềm tin vào những mối quan hệ trước đây, nhưng tất cả đều kết thúc trong tổn thương. những vết thương cũ vẫn còn đó, không thể xóa nhòa, và chính điều này khiến em lo lắng rằng liệu có phải một lần nữa em sẽ lại phải đối mặt với sự đau đớn như trước.
em cúi đầu, không dám nhìn vào mắt jihoon. "em biết rằng... em đã yêu anh rồi," em bắt đầu nói, giọng khẽ run. "nhưng em sợ. em sợ rằng những gì chúng ta có sẽ không bền vững. em đã từng trải qua những mối quan hệ mà em nghĩ rằng mình có thể vượt qua, nhưng cuối cùng... mọi thứ lại đổ vỡ. em sợ rằng điều tương tự sẽ xảy ra lần nữa."
em ngừng lại, cố gắng tìm kiếm sức mạnh để tiếp tục. "em biết anh không phải họ, nhưng em vẫn là em của những ngày trước đây – với những vết thương chưa lành, những tổn thương mà em không biết liệu có thể quên đi hay không."
khoảnh khắc đó, jihoon lặng im, không nói gì. anh chỉ từ từ tiến đến gần em hơn, rồi nhẹ nhàng đưa tay kéo em vào vòng tay của mình. sự dịu dàng trong cái ôm của anh khiến em bất ngờ, nhưng cũng đem lại một cảm giác an toàn lạ thường. jihoon không cần nói quá nhiều, nhưng cái cách anh ôm lấy em đã nói lên tất cả – sự thấu hiểu, sự chấp nhận và cả tình yêu mà anh dành cho em.
anh thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn, "anh không thể hứa rằng tương lai sẽ thế nào, và anh cũng không quan tâm đến việc chúng ta sẽ đi đến đâu. điều duy nhất anh biết chắc là hiện tại, anh yêu em. anh sẽ dùng mọi cách để chứng minh tình yêu này là thật, là điều anh muốn giữ gìn."
em bắt đầu khóc, những giọt nước mắt chảy dài trên má. em khóc không phải vì đau đớn, mà vì sự an ủi, sự nhẹ nhõm mà jihoon mang lại. những nỗi sợ hãi trong em vẫn còn đó, nhưng chúng dường như đang dần tan biến trong vòng tay của anh. jihoon tiếp tục nói, giọng anh vẫn trầm ấm và kiên định, "em có những vết thương từ quá khứ, và điều đó không sao cả. dù những vết thương ấy không phải do anh gây ra, nhưng anh sẵn sàng ở đây, cùng em chữa lành chúng. chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mọi thứ, chỉ cần em tin anh, và tin vào tình yêu này."
câu nói của jihoon như một lời hứa, không chỉ với em mà còn với chính anh. anh sẵn lòng đón nhận tất cả – cả quá khứ đau thương của em, cả những lo lắng về tương lai, chỉ để được yêu em và cùng em xây dựng một hành trình mới. và em, trong khoảnh khắc ấy, cũng dần nhận ra rằng, có lẽ, với jihoon, em đã tìm thấy người thật sự xứng đáng để cùng mình bước tiếp, dẫu cho con đường phía trước có nhiều thử thách.
vòng tay của anh siết chặt hơn, còn em thì gục đầu vào vai anh, như để trút hết những gánh nặng, những nỗi sợ hãi vẫn luôn ám ảnh. giữa hai người giờ đây không cần lời nói nào thêm nữa, bởi sự im lặng chính là lời cam kết mạnh mẽ nhất.
cuối cùng, sau những lo lắng và đắn đo, em chính thức đồng ý cùng jihoon trở thành một đôi. đôi tay anh ấm áp nắm lấy tay em, kéo em vào một thế giới mới đầy hứa hẹn. cảm giác ấy thật lạ lẫm, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, như thể mọi thứ xung quanh bỗng trở nên tươi đẹp hơn.
tuy nhiên, em cũng biết rõ tính chất công việc của jihoon. anh là một tuyển thủ liên minh huyền thoại chuyên nghiệp, luôn phải đối mặt với ánh đèn sân khấu và sự chú ý của người hâm mộ. mối quan hệ này mới chỉ chớm nở, và em cảm thấy cần thêm thời gian để cả hai cùng tìm hiểu, để xây dựng một tình yêu thật vững chắc trước khi công khai. em chia sẻ những suy nghĩ của mình với jihoon, và thật nhẹ nhõm khi thấy anh gật đầu đồng ý, ánh mắt đầy sự thấu hiểu và tôn trọng.
"anh hoàn toàn hiểu," jihoon nói với nụ cười ấm áp. "chúng ta có thể từ từ, không cần phải vội vàng."
bữa cơm tối hôm ấy là một bữa tiệc nhỏ mà cả hai cùng nhau chuẩn bị. hương thơm từ những món ăn ngập tràn không gian, hòa quyện với những tiếng cười và câu chuyện nhẹ nhàng. cả hai cố gắng nấu ăn thật ngon, từ việc xắt rau cho đến điều chỉnh gia vị. jihoon không quên trêu chọc em, "em có chắc là không cần thêm một ít gia vị tình yêu vào đây không?"
em chỉ cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui khi nhìn vào mắt anh. sau khi bữa ăn kết thúc, cả hai dọn dẹp và rồi tìm một chỗ thoải mái trên ghế sofa. jihoon ôm em vào lòng, cảm giác an toàn và ấm áp dâng trào. anh bắt đầu thủ thỉ những lời ngọt ngào từ tận đáy lòng, về những cảm xúc mà anh dành cho em, về những dự định trong tương lai mà anh hy vọng sẽ có em bên cạnh.
"em biết không, có em bên cạnh làm mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. anh không chỉ muốn là một tuyển thủ giỏi, mà còn muốn là người yêu tốt nhất của em," jihoon nói, đôi mắt anh ánh lên sự chân thành.
em cảm nhận được từng lời nói của jihoon như một làn sóng ấm áp vỗ về trái tim mình. mọi nỗi lo lắng dần tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc và hy vọng cho một tương lai tươi sáng.
và trong khoảnh khắc ấy, em nở một nụ cười tinh nghịch, ngước mặt lên nhìn jihoon và nói, "giờ hướng dẫn sử dụng người yêu, baby đã nắm rõ chưa?"
lời nói ấy khiến cả hai cùng bật cười, không khí trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết, chứng minh rằng dù có những thử thách phía trước, tình yêu này sẽ luôn là điểm tựa vững chắc cho cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top