iv

sáng hôm sau, ánh nắng chói chang bên ngoài thành công đánh thức con sâu lười màu trắng xanh đang cuộn tròn trên giường thành một cục bé bé tròn ủm. quang anh chậm rãi kéo lớp chăn đang che mắt mình xuống, khẽ nhăn mặt vì chưa kịp thích nghi với ánh sáng bên ngoài. định bụng nghĩ rằng đức duy đã dậy, em lười biếng rời khỏi giường ra ngoài phòng khách kiểm tra. trái với suy nghĩ của quang anh, con người tên hoàng đức duy kia vẫn đang ngủ ngon lành trên sofa, nhìn không có dấu hiệu gì của việc tỉnh dậy. quang anh thở dài, em không biết hôm qua người say là em hay là cậu nữa. tuy nhiên em vẫn không nỡ đánh thức đức duy dậy, quang anh cố gắng nhẹ chân hết sức có thể rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, dù sao thì em cũng là người tốt bụng, không thể ăn nhờ ở đậu nhà người ta một đêm mà không làm gì đáp lễ được. đang loay hoay với cái tủ lạnh trống rỗng đến một gói mỳ một quả trứng cũng không còn ở nhà đức duy, quang anh bỗng nghe tiếng gọi cửa:

- duy ơi dậy chưa?

"lạ nhỉ, cậu ta làm gì sống chung với ai đâu? ai lại đến nhà tầm này", quang anh thầm nghĩ, radar cảnh giác đột nhiên tăng vọt. trong lúc em đang định mặc kệ tiếng gọi ở bên ngoài thì đối phương lại tiếp tục:

- anh tú đây, mở cửa cho anh với

nghe thấy cái tên quen thuộc của người anh nhà bên, quang anh thở phào, buông lỏng phòng bị mà nhanh chóng mở cửa, quên mất là bản thân đang xuề xòa đầu bù tóc rối. cánh cửa vừa mở ra, anh tú thoáng ngạc nhiên, nhìn quang anh một lượt từ đầu đến chân rồi hỏi:

- quang anh hả em? duy đâu?
- duy đang ngủ ạ, để em gọi nó dậy cho anh nhé
- à thôi thôi không cần đâu, cứ để nó ngủ đi - anh tú vừa nói vừa đưa túi giấy trong tay cho em - anh có mua cháo cho hai đứa đây, tí nó dậy thì ăn nhé
- dạ em cảm ơn anh ạ - quang anh lễ phép nhận lấy túi giấy từ tay anh tú rồi khẽ gật đầu

đang nói chuyện với anh tú vui vẻ, em cảm nhận được có ai đó đứng phía sau mình, rồi một cánh tay đưa lên giữ cửa giúp em, đồng thời là thanh âm quen thuộc vang lên, không ai khác là hoàng đức duy - chủ nhân căn hộ:

- anh dậy rồi à? sao sớm thế, không ngủ thêm xíu nữa
- anh ngủ nhiều rồi mà, với lại nằm lâu bị mỏi người ấy
- thế anh đã ăn gì chưa? để em đi mua đồ ăn nhé
- không cần đâu - quang anh vừa nói vừa giơ túi giấy trong tay lên - anh tú mua cháo cho chúng mình rồi này

đức duy nghe quang anh nói thì mới để ý đến người anh thân thiết đang đứng trước cửa, cậu ngại ngùng cúi đầu chào rồi cảm ơn anh. anh tú nãy giờ chứng kiến nguyên một màn bị cho ăn bơ từ đôi trẻ, ngay lập tức kiếm cớ chuồn đi:

- anh không nghĩ em ở cùng với duy, nhưng vì hai đứa sống ngay cạnh nhau lại trông có vẻ khá thân thiết nên anh mua luôn, cứ từ từ ăn nhé, anh về đây
- dạ bọn em cảm ơn ạ, anh về ạ

cả hai đồng thanh chào anh tú rồi cũng đóng cửa đi vào nhà. dùng một tay đỡ lấy túi giấy từ tay quang anh, đức duy thuận tay còn lại kéo quang anh vào bếp

- anh ngồi vào bàn đợi em đổ cháo ra bát cho dễ ăn nhé
- để anh làm cho - quang anh cố gắng với tay tranh cái túi từ tay đức duy nhưng không được
- anh có biết bát đũa để ở đâu không mà đòi?
- anh biết mà, nãy anh xem qua rồi
- em bảo cứ ngồi xuống đi mà
- để anh làm cho, anh làm được mà
- có chịu ngồi không?

đức duy khẽ lớn giọng, không phải cậu giận gì anh đâu, cậu chỉ không muốn anh động tay động chân vì hôm qua uống say còn mệt thôi. nhưng có vẻ quang anh không nghĩ như vậy, em tròn mắt nhìn đức duy rồi lắp bắp:

- s-sao em lại mắng anh...

vừa dứt lời, mắt quang anh đã long lanh ánh nước chực khóc, em ngước gương mặt mếu máo bí xị lên nhìn đức duy tỏ vẻ tội lỗi. hoàng đức duy thấy em sắp khóc thì vội vàng đặt túi giấy lên bàn rồi cuống quýt ôm chầm lấy em, tay không ngừng xoa nhẹ lưng em dỗ dành:

- thôi nào quang anh không khóc, em xin lỗi quang anh, là em sai, quang anh nghe lời em nhé?
- duy xấu tính... hức hức...

quang anh úp mặt vào vai đức duy sụt sịt, tay nhỏ cuộn lại thành nắm đấm đánh vào ngực cậu. từ nhỏ đến lớn quang anh rất sợ bị mắng, ban nãy đức duy lớn tiếng thật sự đã dọa sợ em. đức duy cười khổ, cậu nhẹ nhàng xoa xoa gáy quang anh, giọng thủ thỉ:

- ò đức duy xấu tính, đức duy mắng quang anh là đức duy xấu, quang anh không khóc được chưa nè?

sau một hồi hết lời dỗ dành của đức duy, quang anh mới bình tĩnh lại, không còn ấm ức trên vai cậu nữa. nghe thấy tiếng nức nở nhỏ dần đi, đức duy nhẹ nhàng dứt khỏi vòng ôm rồi cúi người ngang tầm với quang anh, dịu dàng nói:

- giờ quang anh ngồi đây đợi em, em làm một tí là xong, nhé?

quang anh khẽ gật đầu, gương mặt vừa mới khóc xong vẫn còn vương chút nước mắt, hai gò má ửng hồng xinh xắn, môi nhỏ hơi dẩu ra trách móc, mắt tròn lấp la lấp lánh như mèo con. đức duy kìm lòng không được trước dáng vẻ đáng yêu ấy, đưa tay lên xoa rối mái tóc hai màu của em

- em bé nhà ai mà đáng yêu thế nhỉ?
- đã bảo không phải em bé mà - quang anh vừa tủi thân khóc bây giờ lại lập tức xù lông, tuy nhiên em vẫn không gạt bàn tay đang để trên đầu mình của đức duy ra, cam chịu để mái tóc mình bị cậu nghịch ngợm
- em bé iuuuu
- mày nói thêm câu nữa thử xem?

dứt lời đe dọa, tay quang anh đã nhanh chóng cuộn tròn nắm chặt. mèo nhỏ xù lông thật rồi, đức duy cười cười, vội vã tìm cách rút lui trước khi bị quang anh cho một đấm vào gương mặt đẹp trai. cậu kéo ghế cho quang anh ngồi, rồi vội vàng vào bếp đổ cháo ra hai bát đều nhau. cả hai im lặng ăn sáng, đôi lúc lại cười phá lên vì một video tiktok hài hước nào đó vừa lướt thấy. ăn uống xong xuôi, quang anh lại bị chỉ định ra sofa ngồi nghỉ ngơi, còn đức duy thì rửa bát dọn dẹp. như chợt nhớ ra gì đó, quang anh lớn tiếng gọi đức duy:

- duy ơi?
- em đây, quang anh gọi gì em ạ?
- tí nữa đi siêu thị với anh không?
- làm gì ạ? quang anh muốn mua gì à? - đức duy vừa rửa bát xong thì ra phòng khách ngồi cùng anh để dễ nói chuyện
- anh thấy tủ lạnh nhà em trống trơn à, đi mua đồ ăn fill vào thôi
- không cần đâu mà, em ăn mì được rồi
- phải ăn uống đầy đủ chứ, không nghe lời là anh không chơi với duy nữa đâu

nghe quang anh nói vậy, đức duy cũng đành cam chịu nhận lời, mèo nhỏ không chơi với cậu nữa là cậu buồn đến chết mất. cả hai nghỉ ngơi một lúc nữa thì cùng nhau đi siêu thị, đức duy không biết làm gì chỉ lẽo đẽo đi sau phụ quang anh đẩy xe chọn đồ, chưa kịp về nhà thì đã thấy một loạt tin nhắn nhắc tên mình từ group chat

sai đẹp chiêu

atus310
@mọi người chúng mày ơi
tin hot tin hot

weantodale
có gì nóng?

ilovemystagename
gì đấy gì đấy em hóng với

hieuthuhai
hóng hớt quen thói 😒
em ké với

phap_kieu3 đã trả lời hieuthuhai
↪️ hóng hớt quen thói 😒
sao mà hay ra zẻ quá zậy hai

atus310
nãy anh qua nhà thằng duy đưa cháo cho nó
đoán xem anh gặp ai 👀

hidadoo
nghe bí ẩn vậy anh

hunghuynh.gemini
ai vậy ạ

hurrykhang
anh gặp mẹ nó ạ 😱

quanghung.masterd đã trả lời hurrykhang
↪️ anh gặp mẹ nó ạ 😱
sao cái thằng này nó khờ quá vậy...

atus310
anh gặp nguyễn quang anh 🙃
ở cùng với hoàng đức duy

phap_kieu3
vcl quang anh bạn tôi khét lẹt

ilovemystagename
tin juan chưa anh để em đi đồn 😱

weantodale
chúng nó ngủ chung với nhau luôn ấy hả????

hieuthuhai
vãi-
đốt cháy giai đoạn thế

hurrykhang
cháy gì nữa ông
khét cmnr

hidadoo
căng thật
bao giờ thì đến lượt mình hả anh @hunghuynh.gemini 🥺👉👈

hunghuynh.gemini
mày nín

quanghung.masterd
lộ bóng quá nha

atus310 đã trả lời weantodale
↪️ chúng nó ngủ chung với nhau luôn ấy hả????
cái này thì anh không biết...
@captainboy_0603 tag hẳn chính chủ

captainboy_0603
dạ em đây
đâu có
em nằm sofa quang anh nằm giường

hieuthuhai
tưởng gì

phap_kieu3
may quá
@captainboy_0603 m dám làm gì bạn t
t xiên 🔪

captainboy_0603
em biết mà huhu
em nào dám làm gì 😔
đang đưa quang anh đi siêu thị
tí về nhắn mọi người sau nhé

hurrykhang
vcl còn đưa nhau đi siêu thị

hidadoo
chúng mày định sống chung với nhau hay gì?

quanghung.masterd
chết thật giới trẻ ngày nay manh động quá
mình già rồi theo không kịp

phap_kieu3
mọi người ơi quang anh vừa nhắn em

dcm @captainboy_0603 m làm gì bạn t????

atus310
thằng này 🙂
mày dám mắng em tao????

hunghuynh.gemini
thằng bé đáng yêu thế mà mày nỡ quát em nó????

weantodale
chết thật
thế đã dỗ người đẹp chưa

captainboy_0603 đã trả lời phap_kieu3
↪️ dcm @captainboy_0603 m làm gì bạn t???
huhu em biết lỗi rồi ạ 😭😭😭
em dỗ quang anh rồi 😭😭😭

hidadoo
thế thì được

hurrykhang
tưởng chưa dỗ nữa là một vé loại từ vòng gửi xe đấy

phap_kieu3
m coi chừng t 🔪🔪🔪

hieuthuhai
thôi tha cho nó đi kiều
sắp đến giờ cơm trưa rồi đấy
đi nhanh về nhanh không người đẹp lại đói @captainboy_0603

captainboy_0603
đây bọn em sắp về rồi ạ
quang anh gọi em ra xách đồ
bye bye mọi người

hidadoo
khiếp
một câu quang anh hai câu cũng quang anh

hieuthuhai
chắc m không thế?

ilovemystagename
lúc nào ông cũng anh hùng anh hùng còn gì 😒

quanghung.masterd
mấy cái đứa dại trai này 😒




- nhắn tin với ai mà anh gọi mãi không nghe thế?

quang anh nhìn đức duy vội vã chạy lại thì chu môi trách móc, cậu cười cười, hai tay nhanh chóng xách những túi đồ lỉnh kỉnh xung quanh em:

- em nhắn với mấy anh thôi mà, giờ mình về nhà thôi
- ừ, anh đói lắm rồi
- về nhanh em nấu cho anh ăn
- không được - quang anh đang đi trước, nghe cậu nói thì quay ngoắt lại - trưa nay để anh nấu
- em nấu được mà, quang anh chỉ cần ngồi yên thôi
- không, em hứa rồi mà
- nhưng em chỉ hứa chở anh đi thôi chứ đâu có hứa là để anh vào bếp đâu...
- mày nói thêm câu nữa tao mặc kệ mày đấy?
- dạ thôi thôi quang anh nấu, em chỉ đứng phụ quang anh thôi được không nè?
- thế còn được

quang anh đảo mắt, ngừng tranh cãi với cậu rồi quay lưng tiếp tục đi. đức duy mỉm cười, quả nhiên chọc cho mèo nhỏ xù lông là thú vui mới của cậu, vội vàng chạy theo sau bắt kịp em

- quang anh nấu ăn nhưng em rửa bát, được không?
- thôi được rồi - quang anh thở dài, giận dỗi đưa tay lên cốc nhẹ vào đầu đức duy - ăn gì mà cứng đầu thế không biết
- ăn anh
- mày im!
- hì hì cho em xin lỗiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top