8. Em chỉ có năm phút
Nhảy từ trên xe xuống, là một việc rất nguy hiểm.
Điều này Tiêu Chiến biết.
Nhưng biết thì biết, anh vẫn sẽ làm vậy lần nữa.
Trong không gian xe bus thu hẹp như thế, quái vật muốn bắt họ thực tình dễ như trở bàn tay.
Rào chắn bong bóng chỉ bảo vệ những người khác trên xe, đều không bao gồm anh và Vương Nhất Bác.
Dù Tiêu Chiến nhạy bén phát hiện quái vật cũng không có ý muốn làm hại anh, lí trí cũng nói cho anh biết có lẽ còn biện pháp giải quyết khác tốt hơn, nhưng khi xúc tu của quái vật đâm thẳng tới phía anh, phản ứng đầu tiên của anh, là chạy trốn.
Quái vật kia, muốn giết chết Vương Nhất Bác!
Nhảy từ trên xe xuống, tiếng gió bên tai chỉ kéo dài một giây đồng hồ.
Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn sàng lăn vài lần theo quán tính về phía trước sau khi tiếp đất để giảm bớt mức độ chấn thương.
Nhưng anh cũng không rơi xuống đất như dự định.
—— Anh đã rơi vào trong lồng ngực của một người.
Người ấy mặc cả cây đen, một mùi hương ngọt ngào như từng quen thuộc tản ra trên người.
Cậu nhanh chóng buông Tiêu Chiến xuống, chợt lách người bảo vệ anh sau lưng, nhấc chân đá xúc tu đâm tới bay ra ngoài một cái.
Cả loạt động tác một mạch mà thành.
Tiêu Chiến rốt cuộc kịp phản ứng.
Hả.
Là mùi kẹo hình ngôi sao.
Buổi sáng trước khi Vương Nhất Bác ra cửa, bị anh bất cẩn ném vào trong hũ kẹo hình ngôi sao.
Thế nên, đây là Vương Nhất Bác sau khi biến thành lớn?
Ngầu.
Rất ngầu.
Vô cùng ngầu.
Tiêu Chiến chỉ có thể hình dung như thế.
Động tác của Vương Nhất Bác sau khi biến thành lớn quá nhanh, luôn đưa lưng về phía anh đánh nhau với quái vật, anh vốn không nhìn thấy mặt của cậu.
Vừa thấy Vương Nhất Bác, quái vật đã phát điên, mọc ra vài chục cái xúc tu trong khoảnh khắc.
Tất cả xúc tu cũng chuyển động điên cuồng như mê muội, tốc độ cực kì nhanh, lực công phá cũng kinh người hết sức, quét qua tùy tiện, đã có thể chặt đứt hàng cây bên đường, cũng đâm một lỗ lớn thật sâu trên đường nhựa.
Vương Nhất Bác nghiêng người tránh một cái xúc tu bay thẳng về phía cậu, bắt cây cột điện bên đường bật gốc lên, sau đó mặt không thay đổi đập gãy vài cái xúc tu dưới chân dữ dội.
Thừa dịp quái vật rống chói tai rút xúc tu bị thương về, cậu quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến.
"Em chỉ có năm phút."
Tiêu Chiến rốt cuộc thấy rõ ràng tướng mạo của cậu.
Khuôn mặt của cậu rất anh tuấn.
Đường nét rõ ràng, ngũ quan sắc bén, nếp uốn trong đôi mắt hai mí nửa ẩn, đều mang một cỗ thâm thúy không gì sánh nổi.
Trạng thái rất đáng yêu của chú lùn phai nhạt, sau khi biến thành lớn, khí tràng quạnh quẽ hơi dọa người.
Không nhìn ra vui mừng phẫn nộ trên mặt, ánh mắt quét qua tùy tiện, uy áp của kẻ mạnh không cần nói cũng biết.
So với chú lùn, khí chất vương giả người sống chớ gần của cậu càng tự nhiên mà có.
Người bình thường thấy cậu, theo logic, sẽ rất bình thường nhượng bộ rút lui.
Nhưng Tiêu Chiến không phải người thường.
Dù sao chẳng mấy người bình thường nào còn có thể duy trì bình tĩnh trong hoàn cảnh vượt ngoài lẽ thường trước mắt này.
Với khuôn mặt người sống chớ gần của cậu, thế mà có thể đeo filter chú lùn nhìn anh, đồng thời giải thích sự lạnh lùng không có thuốc chữa của cậu như một kiểu ngọt ngào tương khắc khác.
Anh như rất quen thuộc: "Hả? Chỉ có năm phút? Cần giúp một tay không?"
"Không cần, anh tránh đi."
Sau khi biến thành lớn giọng Vương Nhất Bác lúc nói chuyện cũng không nhỏ mềm ngọt ngào nữa, giọng thật trầm, phát âm giữa mỗi thang âm đều rất thẳng thắn, quả quyết trưởng thành như con người cậu.
Không còn filter chú lùn, Tiêu Chiến hơi mất mát.
Căn cứ vào đánh giá chính xác năng lực của mình, anh tự động trốn sau một quầy xe đồ ăn sáng.
Quái vật ngóc đầu lại, sau khi bị thương, nó nghiễm nhiên rơi vào trạng thái tàn bạo, dường như mỗi lần tấn công đều dùng tất cả xúc tu, tốc độ nhanh hơn, mức độ mạnh hơn, quét gãy một loạt cây liên tiếp, khí thế hung dữ.
Vương Nhất Bác tay không tấc sắt, vừa né tránh vừa di chuyển thành thạo điêu luyện về phía trước trong sự tấn công không có lỗ hổng của quái vật.
Tiêu Chiến lục tung trong quầy xe đồ ăn sáng cả nửa ngày, chỉ tìm thấy một cái dao gọt trái cây, nghĩ rằng có còn hơn không, ném mũi dao về phía Vương Nhất Bác.
"Cầm lấy!"
Vương Nhất Bác không quay đầu lại, đưa lưng về phía Tiêu Chiến, lại đưa tay chính xác bắt được thanh dao gọt trái cây.
Khoảnh khắc Tiêu Chiến quyết định ném dao, nội tâm anh đã rất chắc chắn cậu có thể tiếp lấy.
Nhưng không nghĩ rằng thực sự có thể tiếp.
Vương Nhất Bác tiếp dao, vọt lên một cái, tránh khỏi sự tấn công của một cái xúc tu, trong vô số xúc tu đâm tới xung quanh, lướt nhanh về phía trước.
Sau khi lướt ra, xúc tu bị dao gọt trái cây chặt đứt rơi xuống mặt đất, nhanh đến mức nước phun ra liên tục từ nhát chém cũng không kịp tung tóe lên người.
Tiêu Chiến trợn mắt há mồm.
Sau khi Vương Nhất Bác chặt đứt tất cả xúc tu của quái vật, quái vật trước mặt bị chẻ thành tên trọc, ngẩng đầu giơ chân lên, đá rơi một viên cầu trên thân quái vật.
Giống đá văng nắp lon nước dễ như trở bàn tay.
Trong tiếng kêu rên mà than khóc của quái vật, không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì trên khuôn mặt trắng nõn, mắt phượng xinh đẹp nghiêng sang, không mang theo một tia nhiệt độ, ba ngón tay giơ lên chậm rãi.
Tiêu Chiến lập tức hiểu ý cậu.
Cậu nói, cậu tiêu diệt quái vật này chỉ dùng ba phút.
Cái gì gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời?
Là đây.
Chú lùn sẽ biến thành lớn, sẽ trở nên ngầu, sẽ thô bạo đến mức như vương giả trở về.
Sẽ tỏa sáng lấp lánh khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng bản chất vừa kiêu ngạo vừa thích khoe khoang cũng sẽ không thay đổi.
Chỉ chẳng qua đẳng cấp sẽ cao hơn.
Tiêu Chiến buồn cười.
Đưa tay giơ ngón cái: "Em thật giỏi!"
Vương Nhất Bác gãi tóc, vò đầu, lộ ra một khuôn mặt tươi cười không dễ dàng phát hiện.
Sợ bị phát hiện, còn giả vờ đưa tay lên chóp mũi ho nhẹ một tiếng.
Vừa trúc trắc vừa ngại ngùng.
Cùng vừa còn đang đẹp trai chém giết bốn phương thực tình tưởng như hai người.
Tiêu Chiến dùng hết sức lực mới giữ mình đối diện với filter chú lùn của Vương Nhất Bác, không chạy đến điên cuồng véo má sữa của cậu.
Nếu có thể nghe được tiếng lòng, chắc chắn cậu sẽ đinh tai nhức óc:
Sao Vương Nhất Bác lại đáng yêu như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top