Cậu Ba Nổi Giận Rồi
Nhất Bác rời đi mang theo một bát chè khác sang phòng của cậu ba. Em đứng bên ngoài gõ cửa một hồi vẫn không nghe thấy người ở bên trong có động tĩnh. Nhất Bác thấy lạ mới ghé sát tai vào cửa nghe ngóng, cả người em đã tựa phân nửa sức lực lên cánh cửa đó.
Cạnh.
"Á..."
Cùng với tiếng mở cửa là một tiếng kêu hốt hoảng của em, người bên trong bất ngờ mở cánh cửa ra khiến Nhất Bác mất đà mà ngả người hẳn vào lòng người đó. Lồng ngực trần vững trãi màu lúa mạch xuất hiện trước mắt em, khiến Nhất Bác nhất thời ngơ người.
Tiêu Chiến hạ mắt nhìn xuống cái đầu nhỏ có một chỏm tóc dựng đứng lên vẫn đang tựa vào ngực mình mà nhíu mày. Người trong lòng chưa kịp phản ứng gì, hắn đã lạnh giọng nói:
"Muốn như thế này lắm sao?"
Lúc này Nhất Bác mới hồi thần vội vã thoát khỏi lồng ngực của Tiêu Chiến. Chỉ thấy hắn cau mày một cái, Nhất Bác không nhận ra trong mắt Tiêu Chiến đang nổi lửa. Hắn nghĩ, trong nhà sao lại có một đứa gia nhân thế này, hắn chỉ vừa mới về thôi mà đã tìm cách quyến rũ hắn như vậy rồi.
Nhất Bác sau khi rời khỏi người của hắn mới phát hiện trên người hắn chẳng mặc đồ gì cả, chỉ có một chiếc khăn quấn ngang hông thôi. Nhìn bộ dạng như vừa tắm xong khiến em ngại ngùng đỏ mặt cúi thấp đầu không dám nhìn hắn.
Em giơ bát chè lên trước mặt hướng về phía hắn nói:
"Con...con xin lỗi cậu...con vô ý, đây là chè con vừa làm xong, cậu ăn đi cho mát ạ."
Nhìn bát chè trước mặt mình, ánh mắt Tiêu Chiến mang theo sự khinh thường ngày càng đậm hơn, hắn lạnh giọng:
"Mang đi."
"Dạ?"
Nhất Bác ngẩng đầu ngạc nhiên, Tiêu Chiến có chút tức giận giọng càng lạnh hơn:
"Tao nói mang đi!"
Nhất Bác nghe giọng của hắn mà phát run, em lui lại hai bước khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của hắn đang nhìn chằm chằm mình. Em nghĩ có lẽ vừa rồi hắn giận là vì em lỡ ngã vào ngực hắn, thế là cũng không dám nán lại thêm mà quay người rời đi.
"Đứng lại!"
Chân chưa bước thêm được bước nào đã lại nghe tiếng Tiêu Chiến vang lên. Nhất Bác ngưng lại đứng im một chỗ không dám nhúc nhích, khi em quay người lại đã thấy hắn chậm rãi đi đến trước mặt em.
"Cậu...cậu ba có gì dặn dò ạ?"
Tiêu Chiến nhìn em cúi thấp mặt, hắn vươn tay nâng cằm của Nhất Bác lên. Ngắm kĩ khuôn mặt của em, đúng là rất đẹp, rất trắng, khác với đám người đen đuốc suốt ngày chui rúc ở trong bếp kia. Hắn nghĩ, khuôn mặt này, đúng là rất thích hợp để đi dụ dỗ cậu chủ.
"Mày là người mới?"
Nhất Bác lắc đầu đáp: "Con làm ở đây được một năm rồi."
"Một năm...hừ..."
Hắn nhếch môi trong phút chốc liền bóp lấy cằm của em, Nhất Bác nhắm chặt mắt không dám lên tiếng. Tiêu Chiến bên tai em lạnh giọng:
"Chắc mày cũng nghe chúng nó kể chuyện về tao rồi đúng chứ? Vậy mà còn dám lởn vởn trước mặt dụ dỗ tao?"
Nhất Bác vừa nghe đã tái xanh mặt mày, em vội vã quỳ xuống trước mặt Tiêu Chiến, ra sức lắc đầu lia lịa nói:
"Cậu ơi, cậu đừng nói thế tội con, con nào dám dụ dỗ cậu. Cậu...cậu đừng nói vậy, oan cho con...ông bà sẽ đánh chết con mất..."
Tiêu Chiến cũng chẳng muốn truy cứu đến tận cùng, chỉ bỏ lại một ánh mắt ghét bỏ đối với em rồi lạnh giọng:
"Cút đi cho khuất mắt tao!"
"Vâng...vâng..."
Vương Nhất Bác nhanh chóng đáp lời rồi chạy đi ngay, Tiêu Chiến ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng lưng đi khuất rồi chậm rãi quay vào phòng.
.
Cốc cốc.
"Thiên ơi, là má đây, má vào được không con?"
Bà hội gõ cửa gọi vào bên trong, một lúc sau Tiêu Thiên mới mở cửa ra. Vừa nhìn thấy bà hội, anh cảm thấy khó hiểu không biết sao tối muộn rồi mà bà hội vẫn đến phòng của anh làm gì chứ. Tiêu Thiên lên tiếng hỏi:
"Muộn rồi sao má không ngủ, đến phòng con làm gì?"
Bà hội mỉm cười nói: "Con cho má vào phòng rồi có gì từ từ nói."
Nói xong, cậu hai cũng ngơ ngác gật đầu để cho bà hội đi vào bên trong. Khi cả hai má con ngồi xuống ghế rồi mà mới nhìn cậu hai thủ thỉ:
"Thiên này, con nói thật cho má biết, có phải con thích thằng Bác không?"
Tiêu Thiên nghe câu hỏi không báo trước của bà hội bà bất ngờ tròn mắt. Bà hội biết gã đang nghĩ gì nên không vội mà nói:
"Con không cần phải hỏi gì hết, má là má của con, con như thế nào má đều hiểu rõ hết. Nào mau trả lời má đi."
Tiêu Thiên có chút khó tin lại hơi do dự không nói được nên lời. Một lúc sau mới dám nói một câu.
"Má nói gì con không hiểu gì hết."
Hơn ai hết bà hội biết cậu hai đang sợ điều gì, bà mỉm cười hiền hậu nắm lấy tay cậu nói:
"Con đang sợ con và Nhất Bác không xứng đôi, không môn đăng hộ đối nên không dám nói?"
Tiêu Thiên: "...."
Bà hội tiếp tục nói: "Đối với cha má mà nói, con cái hạnh phúc mới là chuyện đáng mừng. Còn môn đăng hộ đối hay không thì không quan trọng, má lại rất thích Nhất Bác, nếu con đồng ý, má sẽ hỏi cưới nó về cho con."
Tiêu Thiên đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại đến không thể tin nổi. Nhưng anh vẫn nắm được mấu chốt của vấn đề, anh lắp bắp hỏi lại:
"Má...má nói thật sao? Má không cấm con và em ấy..."
"Nhất Bác nó tốt như vậy, má ước còn không được nói gì ở đây lừa con. Hơn ai hết, má là người rất mong con có thể lấy nó về làm con dâu của má. Đó cũng chính là tâm nguyện cả đời này của má."
Tiêu Thiên không biết cảm giác lúc này của mình đã vui sướng đến mức nào nữa. Trước giờ anh vẫn luôn lo sợ việc cha má không đồng ý cho anh cưới Nhất Bác, nhưng giờ thì má lại lên tiếng tác hợp khiến anh vui mừng vô cùng, còn ngỡ đây chỉ là mơ thôi.
Nhưng suy nghĩ kĩ lại anh vẫn nói điều bản thân mong muốn cho bà hội:
"Má à, nhưng mà về chuyện này con không muốn hỏi cưới em Bác luôn. Con muốn em ấy dần dần thích nghi với con, muốn xây dựng tình cảm tốt với em ấy. Con..."
"Má hiểu rồi, nhưng phải nhanh lên đó, đem người rước về nhà cho má."
Bà hội đánh gãy lời nói của Tiêu Thiên mà dặn dò.
Tiêu Thiên vui mừng ôm trầm lấy bà.
"Vâng, con cảm ơn má."
Em Bác của tuii nhe 🥹
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top