𝟐

Wonwoo ghét con gà trống nhà hàng xóm, nó còn gáy ầm ĩ hơn chuông báo thức của anh. Wonwoo nheo mắt, đưa tay lên bịt tai lại như phản xạ, trong đầu biết đã đến giờ dậy, nhưng anh lại không muốn mở mắt một chút nào.

" Dậy thôi Wonwoo "

Mingyu cốc nhẹ đầu anh. Wonwoo hả một tiếng, mới nhận ra cậu đang nằm cạnh mình, đúng hơn là chống khuỷu tay lên giường kiên nhẫn gọi anh dậy.

" Mấy giờ rồi? "

" 6 rưỡi "

" Ừm "

Wonwoo quay phắt vào trong, hôm nay anh có tiết lúc 9h, nên không cần dậy sớm, và anh mong con gà chết tiệt kia làm ơn ngừng gáy hoặc hai giây sau anh sẽ đi qua bóp cổ nó liền.

" Wonwoo dậy mau "

Và cả con gà này nữa.

" Em về trước đi " Anh phất phất tay đuổi cậu ra ngoài. Mingyu tóm lấy cánh tay ấy, kéo anh vào lòng mình rồi bồng anh dậy. Wonwoo trừng mắt, giãy giụa bất thành, trơ tráo để cậu bế mình vào phòng tắm để vệ sinh.

" Này " Mingyu đưa bàn chải đánh răng cho anh, còn cậu ở trên thì lấy lược kéo gọn lại sợi tóc rối như tơ vò.

Cậu cúi đầu xuống, đặt đầu mình lên vai anh, hít một ngụm đầy mùi hương xả vải trên áo của anh, rồi hôn nhẹ lên cổ, không nhịn được liền cắn xuống, để lại vài vệt đỏ trên làn da trắng sữa.

" Đừng làm nữa mà " Wonwoo nũng nịu, nói đứt quãng khi Mingyu đặt tay lên eo anh rồi dần tiến vào qua lớp áo ngủ mà chạm đến hai điểm hồng trước ngực. Chết tiệt rằng có chiếc gương trước mặt, nhìn cảnh tượng này đúng là xấu hổ chết đi được.

Mingyu luyến tiếc rời khỏi anh, nếu như không phải vì đêm qua mây mưa kịch liệt, giờ cậu đã có thể xơi anh thay cho bữa sáng rồi.

" Ra ngoài thôi "

Wonwoo đi trước, thẳng phòng bếp mà hướng tới. Anh bị hấp dẫn bởi những món ăn hoành tráng trên chiếc bàn xập xệ, một bữa ăn xa xỉ mà sinh viên nghèo như anh khó có được.

" Em nấu hết sao? "

Cậu gật đầu, anh biết mình hỏi thừa nhưng anh chỉ biết bắt chuyện như vậy thôi.

" Ngon thật đấy " Anh xuýt xoa, anh thích một bữa cơm có đầy đủ rau thịt, đặc biệt là sau ngày ' lao động ' mệt nhoài, bụng anh đói meo nên ăn gì cũng thấy ngon. 

Wonwoo nhủ thầm, Mingyu thực tài giỏi, bản thân hơn tuổi mà lại chả được tích sự gì liền chạnh lòng. Người ta cao to, đẹp trai, nhiều tiền, học giỏi lại biết nấu ăn ngon, chuyện giường chiếu chưa thì không phải bàn. 

Một sugar daddy hoàn hảo. 

Không! Wonwoo suýt cắn phải lưỡi mình, anh chợt nhận ra, cái tên sugar daddy này mình đã tự đặt cho Kim Mingyu từ trong tiềm thức, và mối quan hệ của bọn họ chỉ dừng lại ở đây. Chỉ tiếc Kim Mingyu rất biết cách lấy lòng con mồi, thôi thì anh đây cũng sẽ nhân cơ hội tự thả để cậu chiều chuộng mình vậy.

" Em thấy anh sống cẩu thả như vậy không ổn lắm. Hay anh dọn qua sống chung với em đi " 

Mingyu thản nhiên nói, anh dừng đũa gắp thức ăn lại, chậm rãi nuốt đống bã thức ăn còn sót trong miệng xuống, điềm tĩnh từ chối. Đây không phải là lần đầu tiên Mingyu đề nghị điều này, nhưng lần nào Wonwoo cũng nhất mực từ chối.

Kim Mingyu dù học chung trường với anh mà cả hai lại ít khi va chạm, trừ khi cậu vô tình hoặc cố ý lướt qua phòng học của anh, ra bên ngoài lại càng ít gặp hơn, vì nơi đến của Mingyu và Wonwoo là hai thế giới đối lập hoàn toàn khác nhau, nên nếu muốn gặp hai người sẽ hẹn nhau trước, còn không xác suất tình cờ gặp sẽ chỉ là 0.1%. 

Dù sao cũng chỉ là bạn trên giường chiếu, Wonwoo ít nhiều nghe đến hàng loạt cái mác sugar baby bị vứt bỏ chỉ sau vài ngày lên giường, anh tất nhiên ngoài bản thân và ba mẹ đã sớm không đặt niềm tin vào ai, nữa gì nhìn Mingyu ăn chơi trác táng như vậy, có lẽ việc Wonwoo bị đá đít ra khỏi nhà cậu sẽ còn sớm hơn cái ngày anh làm xong khóa luận cho bài thi học kì. Tất nhiên đối với một tên đàn ông, điều đó là đi quá giới hạn của lòng tự trọng rồi. 

" Vậy thì để em dọn đến ở với anh " 

Wonwoo không nói gì, chỉ lườm nguýt cậu một cái. Chìa khóa của anh sớm đã được đem đi làm chiếc thứ hai y hệt, và chủ nhân của nó không ai khác ngoài tên chết dẫm trước mặt. Wonwoo chẳng để tâm lắm việc Mingyu thỉnh thoảng động khóa tự do ra vào căn hộ chật hẹp này, đến việc ba giờ sáng Mingyu mò đến đây làm loạn với trạng thái say khướt cũng chẳng còn là điều bất ngờ.

" Ăn no rồi, anh đi trước " 

" Em đưa anh đi " 

" Không cần đâu, trừ ở nhà tốt nhất đừng tỏ ra quen biết nhau làm gì " 

Wonwoo vu vơ nói, tiếng động bát đũa chạm vào thành inox cùng lời dặn " Đi cẩn thận " của Mingyu đã kết thúc cuộc trò chuyện của cả hai. Mingyu nhìn theo bóng dáng anh khuất sau cánh cửa gỗ, tay liên hồi chọc chọc đũa vào đáy bát cơm, đôi mắt cũng hướng theo lối khác trong căn nhà mà bất mãn.

Đừng tỏ ra quen biết nhau.

Mingyu gọi Wonwoo là sự bí ẩn, vì lần đầu tiên cậu mồi được một người mà còn khó hơn cả lên trời. Wonwoo nói ra đường thành người dưng, thì chính xác là người dưng. Đến việc cậu cố ý hay vô tình tạo cuộc gặp gỡ trên trường với anh, thì nhận lại đều là những cái phớt lờ, giới hạn cao nhất cũng là ánh mắt lướt qua, rồi lại phớt lờ. Cậu biết Wonwoo có lòng tự trọng qua, nhưng một năm qua, Mingyu vẫn không nghĩ Wonwoo đối với cậu đều là cảm giác được bao nuôi, nhưng có lẽ anh vẫn là như thế.

Một Wonwoo lạnh lùng, một Wonwoo ngọt ngào dâm đãng, là hai người hoàn toàn khác nhau.

Trời trở lạnh được một tuần, Wonwoo mới lười nhác xách cái thân đi học sau hai ngày nằm quằn quại trên giường vì thân nhiệt 39°C. Anh thu mình vào chiếc áo len to sụ màu đỏ đô, kéo chiếc mũ beanie cao xuống che gần hết mái tóc ở sau, cả người cứ co ro từng đợt. Anh mong sẽ không có thêm trận ốm nào nữa, tuần sau phải thi học kì, nếu nằm vật ra đấy chắc chắn anh sẽ phải đóng tiền học lại mất.

Wonwoo hai tay tự ôm lấy mình, cố vượt qua từng cơn gió trong trường đại học. Bạn học đã vào lớp vì không muốn chịu lạnh, giờ cả sân chỉ còn anh và vài người nữa đã di chuyển đến lớp học cho tiết tiếp theo.

" Wonwoo? "

Anh nghe thấy có người gọi mình thì đứng lại, quay đầu ra phía sau.

" Seungcheol hyung? "

Choi Seungcheol chạy đến chỗ anh sau khi xác nhận được người hắn cần tìm, tay cũng thoăn thoắt cởi chiếc áo măng tô dày của mình khoác cho anh.

" Không cần phải như vậy đâu "

Wonwoo từ chối hắn, nhưng hắn nhăn mặt rồi vẫn chai lì khoác lên cho anh. Wonwoo khàn giọng nói lời cảm ơn, cũng không chê mà kéo hai vạt áo lại gần nhau để tránh cái lạnh.

" Mấy hôm nay không thấy em đi học, có chuyện gì sao? "

" À, em bị bệnh " Wonwoo khịt mũi, không phải cố tình để cho hắn thấy dòng nước mũi chuẩn bị lăn dài xuống. Anh bệnh là thật, cứ mỗi lần gió trở trời liền báo hại Hoshi cùng Jihoon chạy qua chạy lại chỉ để mua thuốc tắm rửa cho anh, giờ thì người anh chẳng khác nào từ cọng bún cắm dưới nền đất. 

" Ồ, khỏe là tốt rồi. Lát nữa chúng ta đi ăn chứ? Anh mời " 

" Được thôi " Wonwoo không chần chừ liền đồng ý, dù sao lát nữa tan học sớm anh lại không có gì để làm. 

Đúng hẹn là 1 giờ chiều khi Seungcheol vừa mới kết thúc buổi diễn thuyết trên trường, cả hai đã đánh con xế hộp xịn xò của họ Choi ra khỏi khuôn viên trường trước trăm ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Wonwoo quen với điều này, anh và Seungcheol thuộc dạng quen biết, dù gia cảnh của hai người đối lập nhau hoàn toàn, nhưng ít ra Seungcheol không để ý điều này lắm, hắn còn chẳng thèm bận tâm những lời dư luận, nên Wonwoo cũng vậy. Những gì không có thật thì đừng tin. 

" Em muốn ăn gì? " 

" Em sao cũng được " 

Có một cái không ngờ rằng, cái câu ' sao cũng được ' đó đã khiến Wonwoo suýt chết một mạng. 

Seungcheol đèo anh vào nhà hàng quen được đặt sẵn của hắn. Wonwoo bước xuống, có chút ngờ ngợ, vẫn theo hắn đi vào trong. Mọi chuyện vẫn bình thản, cho đến khi một đống đồ tanh đã chế biến bày ra trước mặt.

Wonwoo nuốt nước bọt, anh không ăn được hải sản. 

Anh chậm rãi quan sát Seungcheol, người vẫn đang lan man gọi thêm vài món tráng miệng của bữa trưa, đầu có chút oang oang. Bữa hoàng gia này không cần nhìn cũng phải bằng ba tháng học cộng vào, đừng nói đến việc không phải trả tiền, nhưng chỉ cần là tiền chắc chắn anh sẽ không thể phí phạm. 

" Em không khỏe sao? " Hắn thấy sắc mặt tái đi của anh, nhẹ nhàng hỏi. 

" À không, em ổn " 

Wonwoo nhủ thầm, có lẽ ăn vài miếng sẽ không chết vào ngày mai được. Nói là làm, anh cầm nĩa và dao lên, bắt đầu bữa trưa cùng Seungcheol. Phải công nhận, trước đây không quá nhiều lần anh nổi cơn dị ứng và nổi mẩn quanh người vì dính phải một chút hải sản, nhưng đám cá biển này quả thật rất ngon, làm anh tự dưng có chút chạnh lòng vì cơ địa không được lại gần chúng bằng dạ dày. 

Seungcheol liên tục gặp đồ ăn cho anh, vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới biển. Wonwoo nói đến đâu đáp lại đến đấy, thậm chí hôm nay còn nói nhiều hơn để hạ cơn nóng đang dần ập đến. 

Wonwoo xin phép vào nhà vệ sinh, đem sự khó chịu vừa tiêu hóa nôn hết ra bên ngoài. Mồ hôi túa ra như nước, anh ngồi sang bên cạnh thở hổn hển. Đúng là sai lầm, giờ thì có đói chết còn dễ chịu hơn cảm giác này.

Anh đứng dậy ra ngoài, tạt nước vào mặt rồi súc miệng cho bay hết mùi kinh tởm kia, tự xác nhận gương mặt mình còn chút sức sống để ra về thì mới yên tâm đi khỏi.

" Hyung? "

Wonwoo ngạc nhiên khi Seungcheol đang đứng ngoài phòng vệ sinh với xác suất chờ mình là 100%. Anh dò xét ánh mắt hắn, có lẽ âm thanh vừa rồi hắn nghe không ra.

" Anh thấy em vào lâu quá nên định vào xem sao. Em không sao chứ? "

" À vâng. Em không sao mà "

" Sắc mặt em tệ quá. Chúng mình về nhé? "

Seungcheol ân cần hỏi, và Wonwoo biết ơn vì điều đó. Cả chặng đường không ai nói với ai câu nào, Wonwoo nhắm nghiền mắt, còn hắn thì phải đi chậm lại để con xe không va phải chỗ gồ ghề nào khiến anh cảm thấy khó chịu.

" Đến đây thôi, em vào trước đây "

" Em có đi được không? " Seungcheol nhìn người bên cạnh đang cởi đai an toàn một cách nặng nhọc.

" Có một đoạn thôi. Anh về trước đi "

" Vậy cẩn thận. Mai gặp lại "

" Tạm biệt "

Wonwoo bước xuống, tiễn hắn đi khuất rồi mới tắt ngóm nụ cười gượng gạo. Mặt mày dần xây xẩm hẳn đi, anh biết sẽ không có cái gặp lại vào ngày mai rồi. Anh lết thân xác của mình vào con ngõ nhỏ, vừa đi vừa lần mò chìa khóa trong balo, không thấy.

Anh mất kiên nhẫn đến lạ, cả thân nhiệt nóng bừng lên vì cơn dị ứng, đến nỗi anh còn cảm nhận được từng cục thịt u đỏ nổi lên ở chỗ nào.

Không ổn, anh thấy không ổn một chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top