𝐅𝐑𝐄𝐄𝐃𝐎𝐌

Lặp từ.

Cái chết không đồng nghĩa với việc tự do.

Nó chỉ là một khái niệm mơ hồ mà hắn tự dựng lên, như một lời biện minh cho những khát khao giải thoát khỏi thực tại nặng nề.

Hắn sống giữa một thế giới rộng lớn, nơi sự bao la của đất trời dường như càng làm nổi bật thêm sự cô độc của chính mình. Cuộc đời hắn trôi qua như một con thuyền nhỏ bé bị cuốn đi giữa dòng nước xiết, không phương hướng, không bến bờ.

Hắn ngụp lặn trong cảm giác lạc lõng, như thể mọi con đường đều dẫn đến hư vô, còn mọi lựa chọn đều chỉ là những vòng xoáy kéo hắn chìm sâu hơn vào sự bấp bênh của chính mình.

Hắn không biết bản thân thực sự muốn đi đâu, cũng chẳng rõ con đường nào sẽ đưa hắn tới một nơi mà hắn có thể gọi là "nhà." Mỗi bước chân của hắn dường như đều bị che khuất bởi sương mù, mỗi quyết định đều bị vây quanh bởi nỗi hoài nghi không thể xua tan.

Hắn khao khát một sự giải thoát, một lối thoát nào đó khỏi cái cảm giác tù túng đè nặng lên tâm hồn, nhưng càng tìm kiếm, hắn lại càng bị mắc kẹt trong những vòng xoáy không hồi kết của suy nghĩ.

Tự do, đối với hắn, không phải là điều gì rõ ràng hay có thật. Đó chỉ là một giấc mơ xa xôi, một hình ảnh mong manh hắn cố gắng vươn tới nhưng chẳng bao giờ chạm được.

Giữa không gian mênh mông của vũ trụ, giữa dòng người tấp nập và những âm thanh ồn ào của cuộc sống, hắn vẫn cảm thấy mình như một thực thể đơn độc, nhỏ bé và vô định.

Cái chết, nếu có thể đến, có lẽ chỉ là một sự im lặng vĩnh hằng - một khoảnh khắc mà hắn nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi mọi áp lực và sự hỗn loạn trong tâm trí. Nhưng ngay cả điều đó, hắn cũng không dám chắc liệu có mang lại cho mình sự an yên mà hắn luôn tìm kiếm, hay chỉ là một sự mơ hồ khác đang chờ đợi.

Nếu hắn có thể sống như một người bình thường, có lẽ hắn đã ghen tị đến tột cùng với những đôi cánh trắng tự do bay lượn trên bầu trời cao rộng. Họ có thể chạm đến những tầng mây, nhìn thế giới từ trên cao và cảm nhận luồng gió mát lành ôm lấy cơ thể, trong khi hắn lại chìm đắm trong bóng tối của chính mình.

Đó là một ước mơ xa vời, một khát vọng mà hắn biết mình không bao giờ chạm tới, bởi hắn chẳng phải con người, càng không phải thiên thần.

Và rồi, bất chợt, một nỗi sợ len lỏi trong lòng hắn. Nỗi sợ ấy không phải dành cho người khác, mà dành cho chính bản thân hắn. Hắn sợ rằng một ngày nào đó, khi tỉnh dậy, thứ còn lại sẽ chỉ là một thân xác hoang tàn, rệu rã, bị chính hắn hủy hoại từng chút một.

Nhưng liệu hắn có thực sự quyền được sợ hãi? Hắn tự nhủ rằng, một con quái vật như hắn thì làm gì có cái đặc quyền yếu đuối ấy. Sợ hãi là cảm xúc của những kẻ còn có hy vọng, còn hắn, từ lâu đã bị đày vào vực sâu tuyệt vọng.

Mỗi tội lỗi mà hắn mang trên vai, mỗi hành động mà hắn gây ra, đều là những mảnh vỡ góp phần tạo nên một con người hắn chẳng còn nhận ra. Những gì hắn nhìn thấy trong gương mỗi ngày chỉ là một hình hài méo mó, không phải vì dáng vẻ, mà vì đôi mắt hắn không còn phản chiếu gì ngoài bóng tối.

Mọi thứ xung quanh hắn đều trở thành tội ác, một phần của chuỗi bi kịch mà hắn vừa là kẻ gây ra, vừa là kẻ gánh chịu. Thế giới này, với hắn, không phải là nơi để sống, mà là nơi để tồn tại - trong đau đớn, trong tội lỗi, và trong một nỗi cô độc không bao giờ có thể cứu rỗi.

Hoa linh lan, loài hoa mỏng manh và thuần khiết, mang trong mình biểu tượng của sự ngây thơ và tinh khôi. Thật mỉa mai làm sao khi một kẻ như hắn lại yêu sâu sắc cái biểu tượng ấy.

Hắn, kẻ bị vấy bẩn bởi tội lỗi, kẻ tự thấy mình là một thực thể méo mó, lại luôn hướng ánh nhìn đầy mê hoặc về phía những gì đối lập hoàn toàn với bản chất của mình. Có lẽ, đó là cách hắn tự tìm kiếm chút ánh sáng trong bóng tối ngập tràn cuộc đời.

Hắn có một sở thích kỳ lạ - yêu những thứ trái ngược với bản thân, những gì mà hắn biết mình không bao giờ chạm đến được. Nhưng thay vì cố gắng tiến lại gần, hắn lại chọn cách cất giấu chúng thật sâu trong lòng, khóa chặt lại, không để bất kỳ ai nhìn thấy.

Đó không phải là sự cao thượng, cũng chẳng phải vì lo sợ bị tổn thương. Đơn giản, hắn ích kỷ muốn giữ riêng những điều đẹp đẽ ấy cho mình, như một phần nhỏ bé và duy nhất còn sót lại gắn kết hắn với cái gọi là tính người.

Hắn không thể để thế giới biết rằng, giữa lớp vỏ ngoài lạnh lùng và ác độc, vẫn có một góc nhỏ yếu mềm, một nơi mà hắn bảo vệ như một báu vật. Bởi nếu mất đi điều đó, hắn sẽ hoàn toàn trở thành con quái vật mà bản thân luôn tự khinh ghét.

Thế nên, Park Jonggun giữ chặt những cảm xúc ấy, yêu thầm loài hoa tinh khiết ấy, như một cách để nhắc nhở chính mình rằng, sâu trong tận cùng của bóng tối, vẫn còn một ánh sáng le lói - dù yếu ớt, nhưng không thể bị dập tắt.

Vậy khi làm ra những chuyện đó, hắn đã từng cảm thấy tội lỗi hay không? Không bao giờ. Và sau này cũng sẽ chẳng có gì thay đổi. Cảm giác tội lỗi không tồn tại trong con người hắn, bởi hắn không phải một kẻ có thể thấu hiểu và cảm nhận những cảm xúc bình thường mà con người gọi là lương tâm.

Park Jonggun chưa từng là một con người ấm áp hay vị tha, và hắn cũng chẳng bao giờ cố gắng trở thành một người như thế. Hắn tự vạch ra ranh giới giữa bản thân và thế giới, một đường ranh sắc bén không cho ai bước qua. Hắn hiểu rõ, chính đôi tay này đã dựng lên những bức tường đó, và cũng chính hắn sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mình gây ra.

Trả giá không đồng nghĩa với hối lỗi, cũng chẳng phải sự chuộc tội. Hắn bước đi trên con đường mà mình đã chọn, lạnh lùng, không ngoảnh lại, không tìm kiếm sự tha thứ.

Bởi hắn biết rõ, những cảm xúc như tội lỗi hay ăn năn vốn không thuộc về hắn. Hắn không phải một thánh nhân, càng không phải một con người trọn vẹn. Những gì hắn làm, dù đúng hay sai, đều là lựa chọn của hắn, và nếu cái giá phải trả là sự cô độc, hắn cũng sẵn sàng đón nhận nó. Hắn đã quen sống trong bóng tối, quen với sự lạnh lẽo, và quen với việc đối mặt với chính mình trong tấm gương méo mó của thực tại.

Hắn là Park Jonggun, kẻ tạo ra thế giới của riêng mình và chấp nhận tất cả những hệ quả, dù đau đớn hay tàn nhẫn đến đâu.

Dù điên loạn, dù khốn nạn đến mức nào, hắn vẫn là một con người bằng xương bằng thịt, với những vết xước khắc sâu vào tâm hồn và một trái tim không ngừng đập. Cuộc đời hắn không phải là một câu chuyện hoàn mỹ, mà là một bản hòa ca lạc nhịp, nơi khói thuốc lá trở thành bạn đồng hành trung thành, cuốn trôi đi những muộn phiền chất chồng.

Trong làn khói mờ ảo đó, hắn tìm thấy một chút an yên tạm bợ, một khoảng lặng để trốn tránh thực tại, dù chỉ trong giây lát.

Hắn sống với những lý tưởng của riêng mình, méo mó và khác biệt, nhưng không vì thế mà mất đi phần "người." Bởi ngay cả trong cái vẻ ngoài lạnh lùng, cộc cằn, vẫn tồn tại một góc nhỏ mà hắn giữ lại cho bản thân - một điều gì đó rất thật, rất sống động, mà chính hắn cũng không muốn thừa nhận.

Hắn không phải một biểu tượng của sự cao quý, cũng chẳng phải hiện thân của cái ác tuyệt đối. Hắn chỉ là một kẻ đang loay hoay trong vòng xoáy hỗn loạn của cuộc đời, cố bám víu vào những gì còn sót lại để không bị cuốn trôi.

Có lẽ, phần "người" trong hắn không nằm ở sự tử tế hay lòng trắc ẩn, mà ở cách hắn chiến đấu với chính mình, đối diện với sự đổ nát của tâm hồn, và vẫn tiếp tục bước đi, dù con đường trước mắt là vực sâu hay lối mòn không lối thoát. Hắn là như thế, sống giữa sự mâu thuẫn và chấp nhận nó như một phần không thể thiếu của cuộc đời.

Park Jonggun có rất nhiều học trò, những đứa trẻ ưu tú được chính tay hắn đào tạo, vì hắn là một thiên tài trong việc tạo ra những kẻ mạnh. Những học sinh ấy, với tiềm năng vượt trội, từng bước được hắn dẫn dắt và rèn luyện để trở thành những chiến binh cứng cỏi nhất.

Nhưng đối với hắn, việc đào tạo không chỉ đơn thuần là truyền thụ kỹ năng hay tri thức. Đó còn là một cuộc chơi méo mó mà hắn tự đặt ra luật lệ, nơi hắn luôn là kẻ cầm trịch, còn những đứa trẻ kia chỉ là những quân cờ trong tay hắn.

Hắn tìm thấy thú vui bệnh hoạn trong việc gieo rắc hy vọng cho chúng - những tia sáng mơ hồ của sự công nhận, những ảo tưởng về thành công, những niềm tin rằng chúng đang tiến gần hơn đến đỉnh cao. Nhưng rồi, khi chúng đã đặt hết niềm tin vào hắn, khi ngọn lửa hy vọng trong mắt chúng sáng rực nhất, hắn lại không ngần ngại dập tắt tất cả.

Nghiền nát từng tia sáng ấy bằng sự tàn nhẫn không chút do dự, và chiêm nghiệm vẻ mặt tuyệt vọng của chúng như một nghệ sĩ đang thưởng thức kiệt tác của mình. Đôi mắt đen láy của hắn khắc sâu từng khoảnh khắc ấy, như thể nó là minh chứng sống động nhất cho quyền lực tuyệt đối của hắn.

Những lúc như thế, hắn cảm thấy thỏa mãn đến tột cùng. Đó là cảm giác kiểm soát tuyệt đối, cảm giác đứng trên đỉnh cao của sự ưu việt, nơi hắn không chỉ là người dẫn dắt mà còn là kẻ quyết định số phận của những người khác.

Với hắn, nỗi tuyệt vọng của kẻ khác chính là bằng chứng cho sức mạnh của chính mình - một sự khẳng định rằng hắn không chỉ là người thầy, mà còn là kẻ nắm giữ vận mệnh của tất cả những kẻ dám bước vào thế giới của hắn.

Một kẻ đã gieo rắc bao nỗi tuyệt vọng và sợ hãi, từ lâu đã không còn chỗ đứng cho cái gọi là "tôn sư trọng đạo." Mối quan hệ giữa hắn và những học trò của mình chẳng hề tồn tại sự kính trọng, chỉ là một sự ràng buộc đầy mâu thuẫn, nơi những đứa trẻ nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập căm hận.

Hắn biết rõ, đối với chúng, hắn không phải một người thầy đúng nghĩa mà chỉ là kẻ hủy diệt hy vọng, là nguồn gốc của những tổn thương sâu sắc nhất trong đời chúng.

Phải, hắn thực sự rất tệ. Tệ đến mức không hề chùn bước trước những lời cầu xin hay những bi kịch cá nhân. Hắn không cần sự thứ tha, cũng chẳng bận tâm đến ánh nhìn oán hận của những đứa trẻ từng đặt niềm tin vào mình. Bởi đối với hắn, sự thương xót chỉ là một thứ yếu đuối, một gánh nặng mà hắn chẳng muốn mang.

Jonggun là kẻ đã tự tay hủy hoại không chỉ những giấc mơ mà còn cả niềm tin của những kẻ ngây thơ đã tin tưởng vào hắn. Và dường như, hắn chẳng cảm thấy gì ngoài sự thỏa mãn khi nhìn thấy ánh sáng trong mắt chúng dần lụi tàn, để lại những khoảng trống đen tối của sự căm thù mãi không thể lấp đầy.

Hắn cảm thấy phấn khích tột độ khi chứng kiến những "kiệt tác" mà chính tay mình nuôi dạy đạt đến đỉnh cao. Mỗi học trò là một tác phẩm sống động, được hẳn rèn giũa bằng sự tàn nhẫn và khắc nghiệt, từng bước vượt qua giới hạn để trở nên mạnh mẽ. Đối với hắn, nhìn chúng trưởng thành, hoàn thiện kỹ năng và trở thành những chiến binh xuất sắc là niềm vui gần như bệnh hoạn, một sự mãn nguyện đầy u ám.

Nhưng điều làm hắn hứng thú hơn cả, lại là khoảnh khắc những đứa trẻ ấy - với sức mạnh và lòng căm thù do chính hắn gieo mầm - hợp sức với nhau để quay lại giết hắn.

Hắn không hoảng sợ, cũng không tức giận. Ngược lại, hắn "vui" hơn bao giờ hết. Bởi lẽ, điều đó chứng minh rằng hắn đã thành công vượt xa mong đợi. Những kẻ từng cúi đầu trước hẳn, từng run rẩy trước quyền lực của hắn, giờ đây đã đủ sức mạnh và quyết tâm để thách thức chính người thầy mà chúng căm ghét. Đối với hắn, đây chẳng phải sự phản bội, mà là đỉnh cao của nghệ thuật mà hắn đã tạo ra.

Hắn đối diện với chúng, không chút nao núng, thậm chí còn mỉm cười khi thấy ánh mắt chúng rực lửa, tràn ngập hận thù và ý chí giết chết hẳn. Hắn thưởng thức từng động tác, từng chiến thuật mà chúng phối hợp với nhau, như một khán giả đang xem vở kịch kịch tính nhất trong đời mình. Hắn tự hỏi, liệu chúng có đủ sức để hạ bệ hẳn không? Và nếu có, liệu chúng có nhận ra rằng mọi sức mạnh, mọi quyết tâm chúng có được, đều bắt nguồn từ chính bàn tay hẳn hay không?

Phải, hắn là kẻ quái dị đến mức có thể "vui" trong hoàn cảnh mà người khác sẽ run rẩy tìm đường thoát. Đối với hắn, cái chết không đáng sợ bằng việc sống một cuộc đời tầm thường. Nếu đây là kết thúc của hắn, thì đó cũng là một kết thúc mà hắn tự hào một trận chiến mà cả kẻ thắng và kẻ thua đều là minh chứng cho thiên tài và sự điên loạn của hắn.

Trong tất cả những đứa trẻ mà hắn từng đào tạo, chẳng có đứa nào không căm hận hắn. Chúng nhìn hắn như một kẻ độc ác, một con quái vật không hơn không kém - một người thầy chỉ biết gieo rắc tuyệt vọng và nghiền nát hy vọng của người khác.

Nhưng giữa vô vàn ánh mắt oán hận ấy, có một đôi mắt duy nhất không mang bóng dáng của sự thù ghét. Đó là Daniel - kiệt tác số một của hắn, cũng là đứa trẻ duy nhất tình nguyện bái hắn làm thầy mà không mang trong lòng bất kỳ nỗi hận thù nào.

Daniel khác biệt. Không chỉ vì cậu là học trò xuất sắc nhất, mà còn vì mối quan hệ giữa hắn và cậu ta không giống bất kỳ ai khác. Hắn đã đối xử với Daniel bằng một sự ưu ái kỳ lạ, một cách mà chính hắn cũng không thể lý giải rõ ràng.

Có lẽ là vì sự ngoan cường và lòng trung thành tuyệt đối của Daniel, hay có lẽ là vì tiếng "hyung" nghẹn ngào mà cậu gọi hắn - một âm thanh dịu dàng đến mức có thể khiến trái tim hắn thoáng rung động, dù chỉ trong khoảnh khắc.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy "tội lỗi." Tội lỗi vì đã để cho sự yếu mềm thoáng qua trong mình, vì đã để Daniel bước vào một thế giới đầy đen tối mà hắn tạo ra. Daniel không giống những kẻ khác - cậu không bị hắn ép buộc, cũng không bị dồn vào đường cùng. Cậu chọn theo hắn bằng tất cả sự tự nguyện, với lòng kính trọng và niềm tin thuần khiết. Và chính điều đó đã khiến hắn bối rối. Làm sao một kẻ như hắn, một kẻ sống trong bóng tối và tội lỗi, lại xứng đáng với lòng tin của một người như Daniel?

Hắn nhận ra rằng, dù cố gắng phủ nhận đến đâu, sự tồn tại của Daniel đã khiến hắn lung lay. Đó là lần đầu tiên hắn không chỉ nhìn thấy những khuyết điểm và lỗi lầm của mình trong gương, mà còn thấy một hình bóng mà hắn sợ đánh mất.

Daniel là kiệt tác hoàn mỹ nhất của hắn, nhưng cũng là lời nhắc nhở rằng, sâu trong con người hắn, vẫn còn điều gì đó chưa hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng. Và đó chính là thứ khiến hắn cảm thấy tội lỗi - một cảm xúc mà trước đây, hắn từng nghĩ rằng mình không bao giờ có thể trải qua.

Không một ai đủ tư cách để giết hắn. Dù là những học trò ưu tú từng được hắn đào tạo hay những kẻ thù mang trong lòng thù hận sâu sắc, tất cả đều chỉ là những con tốt trên bàn cờ mà hắn làm chủ. Nhưng Daniel, kiệt tác số một của hắn, là ngoại lệ duy nhất. Nếu có một người nào đó được phép chấm dứt mọi thứ, chỉ có thể là cậu ta. Daniel là người duy nhất mà hắn dành chút lòng tin, là kẻ duy nhất có thể bước vào vùng cấm của hắn mà không bị tổn thương. Thế nhưng, ngay cả Daniel, dù có đặc biệt đến đâu, cũng không thể khiến hắn quên đi bản chất của mình.

Hắn không cho phép sự mềm lòng len lỏi vào bất kỳ trận chiến nào. Với hắn, cảm xúc là một thứ yếu đuối chỉ dành cho những kẻ không biết cách tồn tại. Dù đứng trước bất kỳ ai, hắn cũng luôn giữ vững nguyên tắc sắt đá của mình. Kể cả khi đối mặt với Daniel, người mang lại chút ánh sáng hiếm hoi trong cuộc đời hắn, hắn vẫn không thể để cảm xúc chi phối. Vì hắn hiểu rõ, một chút mềm lòng cũng đủ để hủy hoại tất cả.

Nhưng Daniel, không, dù là ai đi chăng nữa cũng chỉ là một con người. Làm sao một người có thể kéo hắn ra khỏi vực sâu? Làm sao một bàn tay có thể cứu rỗi một kẻ đã bị bóng tối nuốt chửng từ lâu? Không, chuyện đó không bao giờ xảy ra. Hắn không tin vào sự cứu rỗi, không tin vào phép màu hay bất kỳ ai. Hắn đã chấp nhận rằng vực sâu là nơi duy nhất hắn thuộc về, là kết cục mà hắn không thể trốn thoát.

Daniel có thể là ánh sáng, nhưng một ngọn nến nhỏ nhoi không thể xua tan bóng tối bao phủ cuộc đời hắn. Dù cậu ta có cố gắng đến đâu, cuối cùng, hắn vẫn là kẻ chọn đi con đường của mình - một con đường dẫn thẳng vào vực thẳm, nơi không ai có thể kéo hắn quay lại. Và hắn, với nụ cười lạnh nhạt, chấp nhận điều đó như một sự tất yếu không thể thay đổi.

Hình như đâu đó trong ký ức đã phai mờ, còn sót lại một bóng hình mờ ảo mà hắn không tài nào nhớ rõ. Một kẻ đã từng thật sự yêu lấy hắn. Yêu? Thật kỳ lạ. Thương hắn thì có Daniel - thằng nhóc ngu ngơ đến đáng thương, kẻ đã nhìn thấy một con người khác trong hắn mà chính hắn không bao giờ chấp nhận. Nhưng yêu hắn? Điều đó dường như quá xa lạ, quá phi lý với một kẻ như hắn, một kẻ mà bản thân cũng chẳng chắc mình còn xứng đáng với thứ cảm xúc ấy.

Hắn không nhớ được khuôn mặt, không nhớ giọng nói hay ánh mắt của người đó. Là ai đã từng dám trao trọn trái tim cho một con quái vật như hắn? Là ai đã đủ điên rồ để bước qua ranh giới, để nhìn thẳng vào hắn và yêu lấy tất cả những gì hắn là - cả bóng tối, cả sự tàn nhẫn? Hắn không biết, hoặc có lẽ hắn không muốn biết. Dù người đó là ai, dù tình yêu ấy có thật đến đâu, cũng chẳng quan trọng với hắn nữa.

Bởi yêu là gì chứ? Yêu thì có thay đổi được gì không? Liệu tình yêu ấy có thể kéo hắn ra khỏi bóng tối, hay chỉ là một lời nhắc nhở cay nghiệt rằng hắn từng có cơ hội để được cứu rỗi, nhưng đã từ chối? Hắn bật cười nhạt, một âm thanh đầy mỉa mai vang lên trong khoảng không cô độc.

Là ai ư? Là ai thì hắn cũng mặc. Bởi kẻ như hắn, từ lâu đã chẳng còn chỗ cho tình yêu. Chỉ có vực sâu, bóng tối và những chuỗi ngày tiếp tục trượt dài trong sự tàn nhẫn do chính hắn lựa chọn. Người đó, dù là ai, cũng đã bị hắn bỏ lại từ rất lâu, trở thành một bóng hình phai mờ, chẳng còn ý nghĩa gì trong cuộc đời hắn nữa.

Một trận chiến sinh tử, kéo dài tựa như cả vạn năm, diễn ra trong không gian đặc quánh bởi thù hận và quyết tâm. Những học trò của hắn, những kẻ mạnh nhất mà hắn từng đào tạo, giờ đây hợp lực để lật đổ người thầy của mình. Từng chiêu thức, từng đòn đánh, mỗi một bước di chuyển đều là sự phản kháng mãnh liệt, như muốn xóa sạch mọi tàn tích của hắn khỏi thế giới này. Nhưng hắn, giữa cơn cuồng nộ và tuyệt vọng của những đứa trẻ mà hắn từng gọi là "kiệt tác," lại chẳng mấy bận tâm.

Thực ra, hắn đã ngừng đánh từ lâu. Thân xác hắn vẫn đứng đó, lãnh đạm đối diện với những cú đấm mạnh mẽ và ánh mắt rực lửa của bọn chúng, nhưng tâm trí hắn thì đã trôi lạc vào một cõi khác. Trong khoảnh khắc mông lung đó, những suy nghĩ mơ hồ kéo hắn về một nơi nào đó xa xôi, về những hình ảnh mờ nhạt, những ký ức không đầu không cuối.

Phải chăng đây là khoảnh khắc mà hắn nên suy ngẫm về tất cả những gì mình đã làm? Hay chỉ đơn thuần là sự buông thả cuối cùng, khi hắn không còn đủ sức để quan tâm đến kết cục?

Xung quanh hắn, mây mù giăng kín, che khuất mọi lối đi. Kẻ từng thao túng mọi số phận, từng đứng trên đỉnh cao quyền lực, giờ đây dường như chỉ còn là một hình bóng u ám lạc lối trong chính thế giới do mình tạo ra. "Tự do" - thứ mà hắn từng nghĩ rằng mình đã nắm giữ, giờ đây lại trở nên xa vời hơn bao giờ hết.

Hắn bật cười, một nụ cười nhạt nhẽo, gần như chế giễu chính mình. Có lẽ, được đánh bại bởi những học trò của mình cũng không phải là kết cục tệ nhất.

Ít nhất, trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn cũng được chứng kiến sự trưởng thành và sức mạnh của chúng - một minh chứng cho tài năng của hắn, nhưng cũng là cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo của bản thân. Mọi thứ giờ đây như hòa lẫn vào mây mù, nơi hắn không còn nhìn rõ lối đi, chỉ còn cảm nhận được sự trống rỗng dần xâm chiếm cả tâm hồn lẫn thể xác.

Có ai đang ôm hắn thật lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top