[𝟲]: Giấc Mơ Dưới Bầu Trời Sao

Bước chân rời khỏi quán ramen nhỏ, hai người tiến vào màn đêm tĩnh lặng. Con đường lát đá lấp lánh dưới ánh trăng, hòa quyện cùng những tia sáng nhạt hắt ra từ các ngôi nhà xung quanh. Tiếng bước chân vang vọng nhẹ nhàng như hòa nhịp với hơi thở của đêm. Bạn ngước nhìn bầu trời, nơi những ngôi sao lấp lánh như rắc bạc, cảm giác như thời gian đang ngừng lại để bạn tận hưởng sự bình yên hiếm hoi này.

"Đẹp thật," bạn khẽ nói, ánh mắt dán chặt vào dải ngân hà trên cao.

"Đẹp hơn anh không?" Satoru ngẩng đầu lên, đôi mắt sau chiếc kính râm vẫn ánh lên vẻ nghịch ngợm.

Bạn bật cười, khẽ lắc đầu. "Đừng tự luyến quá. Sao đẹp tự nhiên, còn anh thì... chỉ đẹp trong mắt anh thôi."

Satoru nhún vai, không phản bác mà chỉ cười. "Được rồi, em thắng. Nhưng anh nghĩ sao em không thử tận hưởng khoảnh khắc này mà cứ phải châm chọc anh thế?"

"Vì anh khiến người ta không thể không châm chọc," bạn đáp, tay choàng ra sau đầu, bước chân nhịp nhàng theo anh.

Hai người tiếp tục đi, không nói thêm gì nữa, để bầu không khí trong trẻo của đêm bao phủ lấy cả hai. Nhưng rồi, sự yên tĩnh ấy không kéo dài lâu. Satoru, với bản tính không bao giờ chịu để mọi thứ nhàm chán, quay sang nhìn bạn, ánh mắt lấp lánh dưới ánh trăng.

"Này, em có bao giờ nghĩ về tương lai không?" anh hỏi, giọng nói trầm hơn bình thường.

"Tương lai?" Bạn hơi bất ngờ, nhưng rồi bật cười. "Chưa. Em thậm chí còn chưa biết ngày mai mình nên ăn gì. Suy nghĩ về tương lai làm gì khi hiện tại còn chưa ổn định?"

"Chà, lời lẽ của một kẻ sống bản năng." Anh nhếch môi cười, nhưng không có sự trêu chọc thường ngày. "Anh thì nghĩ về tương lai suốt. Một tương lai mà anh không cần phải đối đầu với những nguyền thuật nguy hiểm, nơi mà anh có thể làm những điều đơn giản, như dẫn ai đó đi ăn mà không cần đề phòng kẻ thù rình rập."

Bạn dừng bước, nhìn anh đầy ngạc nhiên. Đây không phải là Satoru Gojo mà bạn thường thấy – kẻ luôn cợt nhả, kiêu ngạo và không bao giờ tỏ ra nghiêm túc. Trong khoảnh khắc này, anh lại giống như một con người bình thường với những khát vọng giản dị, dù biết rằng chúng có lẽ xa vời với anh.

"Thật hiếm khi nghe anh nói về điều này," bạn khẽ đáp, cảm giác lòng mình dịu lại. "Một tương lai bình yên, nghe không giống anh chút nào."

"Đôi khi anh cũng muốn thử sống như một người bình thường," anh thở dài, đôi mắt hướng lên bầu trời sao. "Nhưng rồi anh nhận ra, trách nhiệm của mình quá lớn. Có những người mà anh không thể bỏ lại, những thứ mà anh không thể buông tay."

Bạn im lặng. Những lời anh nói như nặng thêm một tầng ý nghĩa khi bạn nghĩ về tất cả những gì anh đã trải qua – nỗi cô đơn, áp lực, và cả gánh nặng bảo vệ thế giới mà anh luôn mang theo bên mình.

"Vậy anh nghĩ em sẽ làm gì trong tương lai?" bạn đột ngột hỏi, phá tan bầu không khí trầm lắng.

Satoru quay sang nhìn bạn, nụ cười ngông nghênh lại xuất hiện. "Nếu em chịu khó luyện tập, biết đâu em sẽ trở thành chú thuật sư mạnh nhất sau anh. Còn nếu không..." Anh kéo dài giọng, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái. "Chắc em sẽ mở quán ramen cạnh tranh với chỗ lúc nãy."

Bạn bật cười lớn, suýt chút nữa thì ngã khỏi lề đường. "Anh nghĩ em sẽ làm đầu bếp hả? Đúng là giấc mơ viển vông nhất mà em từng nghe."

"Thì ít nhất cũng không nguy hiểm." Anh nhún vai, vẻ mặt tỉnh bơ. "Nhưng đừng quên mời anh đến cắt băng khai trương nhé. Anh còn có thể làm người thử món miễn phí nữa."

"Anh đúng là hết thuốc chữa." Bạn lắc đầu, nhưng không thể giấu được nụ cười trên môi.

Cả hai tiếp tục đi cho đến khi một bãi cỏ rộng mở ra trước mắt. Dưới ánh sáng nhàn nhạt của trăng, bạn có thể thấy những bông hoa dại lung lay trong gió. Satoru bỗng nhiên nằm xuống bãi cỏ, tay gối sau đầu, vẻ mặt thư thái.

"Ngồi đi," anh nói, mắt vẫn nhìn lên bầu trời. "Lâu lắm rồi anh chưa nằm ngắm sao thế này."

Bạn chần chừ một chút nhưng rồi cũng làm theo. Cỏ mát lạnh áp vào lưng, và bạn bất giác cảm thấy thư giãn hơn.

"Anh nghĩ gì khi nhìn sao?" bạn hỏi, phá vỡ sự yên tĩnh.

"Anh nghĩ chúng giống như em."

Bạn ngạc nhiên quay sang nhìn anh. "Giống em? Sao lại thế?"

"Nhỏ bé, lấp lánh, và đôi khi rất xa vời." Anh cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. "Nhưng em biết không, dù chúng có xa thế nào, người ta vẫn luôn ngước nhìn chúng. Vì chúng mang lại hy vọng."

Tim bạn khẽ rung lên trước những lời anh nói. Dù biết rằng Satoru thường có những câu nói bất ngờ, bạn không ngờ rằng anh lại có thể nghiêm túc đến vậy.

"Anh có vẻ biết cách nịnh nọt nhỉ?" bạn lẩm bẩm, cố giấu đi cảm xúc.

"Đâu, anh chỉ nói sự thật thôi." Anh quay sang nhìn bạn, nụ cười vẫn hiện hữu nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự dịu dàng. "Cảm ơn em, vì đã ở bên anh."

Bạn không biết nên đáp lại thế nào. Trong khoảnh khắc ấy, chỉ có sự im lặng và bầu trời sao chứng kiến hai con người nằm cạnh nhau, chia sẻ một chút bình yên hiếm hoi giữa những giông bão của cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top