Day 4: Cậu bé rực rỡ
Tựa đề tiếng anh: 𝙱𝚛𝚒𝚐𝚑𝚝 𝙱𝚘𝚢
Tác giả: koussa
———
𝚂𝚞𝚖𝚖𝚊𝚛𝚢:
Bam là một cậu bé sáng chói, một câu chuyện buồn về tình bạn thời thơ ấu AU
———
Những tình bạn thật sự không bao giờ xa cách nhau, có thể ở khoảng cách nhưng không bao giờ ở trong tim.
—————————————————————
Tôi gặp Bam lần đầu khi chúng tôi còn bé. Tôi không nhớ nhiều về thời gian đó; nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, tôi đã khóc. Sau đó cậu ấy đưa cho tôi con cá sấu nhồi bông nhỏ của cậu ấy tên là Rak và nói rằng nó sẽ trông chừng tôi.
Không mất nhiều thời gian để tôi nhận ra rằng mình cảm thấy có mối liên hệ với Bam. Một sự giằng co luôn khiến tôi phải nhìn cậu ấy. Ở đôi mắt màu nâu vàng, nụ cười dịu hiền hay mái tóc màu hạt dẻ mềm mại. Chúng tôi... không thể tách rời.
Tôi coi đó là điều hiển nhiên.
Tôi nhớ ngày đầu tiên đi học mẫu giáo của chúng tôi. Bam nấp sau chân cha của cậu ấy, Jinsung. Cậu đang run rẩy, hồi hộp trước thế giới mới mà cậu vừa mới mở khoá. Đầy những khám phá mới và những kỷ niệm ngọt ngào. Khi cậu ấy nhìn thấy tôi vẫy tay với cậu ấy, biểu hiện của cậu ấy ngay lập tức thay đổi. Đôi mắt cậu lấp lánh vì thích thú khi tìm thấy thứ gì đó, một ai đó quen thuộc trong lớp học mới này.
Một khi cậu ấy cảm thấy thoải mái trong môi trường mới, cậu ấy chính là ánh sáng của cả lớp chúng tôi. Cậu đã tập hợp các giáo viên, học sinh, và thậm chí cả phụ huynh. Không có một linh hồn nào không biết Bam là ai.
Tôi nhớ hồi lớp ba, chúng tôi đã chạy quanh sân chơi. Bam nhanh chóng né tránh giữa những người muốn bắt cậu ấy. Không thể nào chạm tới cậu ấy được.
Sau đó, cậu ấy sẽ luôn đến với tôi, thở dốc, tuyên bố rằng tôi là vùng an toàn của cậu ấy. Và không ai khác có thể chen vào giữa điều đó.
Tôi nhớ hồi lớp bốn, Bam đã tham gia một cuộc đua trong môn Thể dục. Tôi đã ở bên cạnh, quan sát cậu ấy. Cậu ấy chạy; băng qua tất cả các học sinh khác cho đến khi cậu ta bị vấp ngã. Đã vấp phải thứ dường như là không khí trống rỗng. Tôi chen qua đám đông bắt đầu tụ tập xung quanh cậu ấy, hỏi liệu cậu ấy có sao không. Và cùng nhau, cả hai chúng tôi tập tễnh đi về phía phòng y tế.
Tôi nhớ hồi lớp năm, tôi luôn mơ mộng trong lớp. Những ngày đó Bam không đến trường nhiều và rất khó để gặp cậu ấy; ngay cả tại nhà riêng của cậu ấy cũng vậy.
Khi tôi nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy sẽ tiếp tục thắp sáng thế giới với sự hiện diện của mình. Nụ cười của cậu ấy rất chân thật và nụ cười của cậu ấy đã đưa tôi trở lại thực tại.
Nhưng cũng chính lúc đó tôi nhận thấy tay cậu ấy đang run lên.
Tôi nhớ hồi lớp sáu có học về các bệnh thần kinh vận động. Một căn bệnh mà chắc hẳn không đứa trẻ nào phải hiểu. Một căn bệnh đang từ từ lấy đi sự di chuyển của cậu ấy.
Năm đó, tôi đến bệnh viện thăm mỗi ngày và cố gắng kể lại những gì đã xảy ra trong lớp. Tôi muốn cho cậu ấy cuộc sống mà cậu ấy không tài nào có. Tôi ngồi bên cạnh giường cậu ấy và chúng tôi dành hàng giờ để tạo truyện tranh về bạn bè của mình và đơn giản là tận hưởng sự hiện diện của nhau. Khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau vào thời điểm đó vẫn là một trong những kỷ niệm đáng trân trọng nhất của tôi.
Đó là vào năm lớp bảy khi tôi mất đi người bạn thân nhất của mình.
𝚃𝚛𝚊𝚗𝚜: Rùi xong luôn, đời thế là hết anh à
—————————————————————
Tôi bắt đầu từ từ mở mắt ra khi những ký ức về mười hai năm qua của chúng tôi tràn về trong não tôi. Mắt tôi cay xè nhưng tôi cố kìm lại những giọt nước mắt đang chực trào ra. Chân tôi loạng choạng khi đi đến trước quan tài của em. Tôi đặt con cá sấu nhồi bông nhỏ bên cạnh em. Cái mà em đã tặng cho tôi khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Tôi hy vọng là bây giờ Rak sẽ trông chừng em.
Khi tôi đặt nhóc ấy (ý chỉ Rak) ở đó, mắt tôi chuyển sang em và những giọt nước mắt tôi đang kìm nén cuối cùng đã rơi. Tôi không thể nào chịu nổi khi nhìn thấy những gì em đã trở thành. Để nhìn thấy em thật vô cảm và không có cuộc sống. Tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy đôi mắt màu nâu xinh đẹp của em hay cảm nhận được nguồn năng lượng truyền từ em hay nghe thấy âm thanh từ giọng nói dịu dàng của em.
Anh sẽ không bao giờ có em trong cuộc đời của mình nữa.
Bonus truyện do Yui dịch, ko liên quan đến fic trên kia mấy nhưng thấy có quan tài nên dịch luôn.
𝚃𝚛𝚊𝚗𝚜 sẽ do tự Yui dịch, vì tiếng Hàn của Yui tệ lắm nên sai sót gì thì xin lỗi nhé
Baam chết rồi.
Ở một nơi vô nghĩa.
Cho những điều vô nghĩa.
Sự cứu rỗi.
Hwisaeng. (Dịch mà ko hiểu là gì luôn)
Nơi anh đã không nhìn thấy.
Baam đã..
Bỗng con Bull lao trong gió..
Đến để bảo vệ mình...
Lại nữa - cậu lại ra đi như thế này?
Bất cứ ai lại muốn chứ?
Hồi sinh và cứu mọi người, thì có gì còn lại?
Anh sẽ không nghe cậu trong tương lai đâu Baam,
Một câu chuyện danh dự? Huyền thoại sao?
Có ích gì khi cậu chết?
Chuẩn bị thôi.
Xin lỗi nếu chap này hơi buồn nhé, tại thấy nó rất hay nên đã dịch ra. Cái cách mà Khun kể từng năm lớp học của mình làm Yui bất ngờ lắm, không biết các bạn có cảm thấy thế không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top