TKPB (12)
(Chưa beta)
Lâu Mặc đã nghĩ tới chuyện này từ trước khi Phương Tư Dật trở về.
Năm Phương Tư Dật ra nước ngoài hắn đã vô cùng chán nản, bản thân muốn giúp đỡ nhưng bị người cự tuyệt, một mình mang theo không đến hai vạn tệ xuất ngoại, sau đó, hắn cũng nhiều lần gửi tiền cho Phương Tư Dật nhưng đều bị đối phương trả lại, có thể nói là vô cùng có cốt khí rồi.
Bây giờ ở nước ngoài đã có thành tựu, tiền cũng kiếm được không ít, lại trở về nước chuẩn bị mua bất động sản định cư, khoảng thời gian trước khi tìm được nhà ở cùng hắn là sự lựa chọn duy nhất, sau cùng đám bạn bè lúc trước của anh ta . . . . . .cũng không đề cập đến.
“Tất nhiên là được”, Lâu Mặc nghe thấy chính mình nói, “Ở đi, tuỳ ý đến khi cậu tìm được chỗ thích hợp.”
Phương Tư Dật thở dài, tỏ vẻ thất vọng, “Tôi còn tưởng cậu sẽ nói đừng mua nhà nữa, ở cùng cậu luôn cơ.”
Nhưng anh ta lại nhanh chóng cười, “Nhưng mà cậu vẫn luôn như vậy, lịch thiệp, dịu dàng, lúc nào cũng nghĩ cho người khác.”
Lâu Mặc nói: “Vậy thì đừng mua nhà nữa, ở với tôi đi.”
Phương Tư Dật sửng sốt một lúc rồi bật cười: “Đúng là vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn coi tôi là đứa nhỏ, tôi muốn thế nào liền được thế ấy. . . . . . . . ..Kỳ thực A Mặc, cậu không cần như vậy, tôi đã không còn là Phương Tư Dật ngày trước, không cần cậu lúc nào cũng bảo vệ, mấy năm này ở nước ngoài tôi đã học được rất nhiều, so với trước đây không còn giống nhau nữa, có lẽ … cậu có thể thử dựa vào tôi. “
Lâu Mặc nhìn Phương Tư Dật, quả thực , Phương Tư Dật đã khác trước rất nhiều. Sự thay đổi này không nói tốt hay xấu, chỉ là nó khiến hắn cảm thấy xa lạ. Phương Tư Dật trước đây hắn chỉ cần nhìn một cái đã hiểu rõ, còn hiện tại … giống như một lớp sương mù, mờ mờ mịt mịt, không thể nhìn rõ được.
Lâu Mặc đưa Phương Tư Dật về nhà mình, căn nhà này có hai phòng, hắn để Phương Tư Dật tự mình chọn phòng ngủ, Phương Tư Dật chọn căn phòng thứ hai, “ Tôi là khách, không thể mặt dày chiếm phòng của chủ nhà, chỗ này không tồi, có ánh ban công, cùng một phía với căn phòng của cậu, lại mỗi ngày đều có thể tắm nắng.”
Lâu Mặc giúp anh ta kéo hành lì vào, “Cậu thích là được, chăn đệm đều mới được giặt sạch để trong tủ, có muốn tôi lấy giúp cậu không?”
“Được a.”
Lâu Mặc lấy ga trải giường từ trong tủ ra, ném lên giường sau đó tung các góc ra ném một góc cho Phương Tư Dật ở đối diện, “ giúp tôi.”
“ Được.” Phương Tư Dật đón lấy nó, vừa trải vừa nói, “Cậu có cảm thấy giống như hồi chúng ta còn học đại học không?”
Hai người bọn họ học cùng học viện điện ảnh nhưng khác khoa , Lâu Mặc thường đến ký túc xá của Phương Tư Dật chơi, cũng sẽ giúp anh ta trải giường, tình huống hiện tại đúng là rất giống, Lâu Mặc có chút thất thường.
“Lúc đó tốt hơn rất nhiều, vô lo vô nghĩ, mỗi ngày ngoại trừ lên lớp thì không còn gì phải lo nữa, sau này ra trường, cứ tưởng rằng cuối cùng cũng có thể thực hiện được mơ ước, lại không nghĩ tới đoạn thời gian đó quả thực là một đoạn thảm hại trong cuộc đời tôi.”
Phương Tư Dật cười nói, “Có điều hiện tại nghĩ lại cũng không có gì, nếu như không có đoạn trải nghiệm này tôi cũng không thể vứt bỏ mọi thứ mà đi Mỹ, không đi Mỹ, tôi cũng sẽ không có được thành tựu như hiện tại …. Đúng rồi A Mặc, cậu đã xem bộ phim do tôi làm đạo diễn chưa?”
Phương Tư Dật đang nói đến là bộ phim có doanh thu đứng số 1 phòng vé Bắc Mỹ trong nửa cuối năm ngoái, tên tiếng Trung là “Lễ tình nhân hoa hồng đỏ”, Vào thời điểm đó bộ phim này ở trong nước đã gây được tiếng vang vô cùng lớn, bởi vì anh ta được biết đến là vị đạo diễn Trung Quốc trẻ nhất trong lịch sử điện ảnh Mỹ, Phương Tư Dật năm ấy mới 29 tuổi, phía trước tiền đồ vô lượng.
Lúc Lâu Mặc nhìn thấy tin tức đó, hắn vừa mừng vừa thất vọng, mừng là bởi Phương Tư Dật cuối cùng cũng thành công, thực hiện được ước mơ của mình, thất vọng là bởi vì Phương Tư Dật đã thành công như vậy liệu có quay trở lại nữa không?
Nhưng mà, Phương Tư Dật đã trở lại.
Phương Tư Dật cuối cùng cũng quay lại, ngay trước mặt hắn, cùng hắn đặt ga trải giường, nhưng Lâu Mặc nhận ra hắn không hào hứng như anh tưởng tượng, thậm chí còn có chút lơ đễnh.
Phương Tư Dật cũng phát hiện ra – Lâu Mặc đang mất tập trung.
“Sao vậy? Không thoải mái? Vẫn còn mệt?” Phương Tư Dật vòng qua giường, đưa tay chạm vào trán Lâu Mặc.
Lâu Mặc bình tĩnh lùi lại một bước, nhếch khóe miệng lắc đầu, “Không sao, tối qua thức khuya đọc kịch bản, có chút mệt.”
“Vậy cậu đi nghỉ ngơi đi, còn lại tôi tự mình dọn.” Phương Tư Dật đẩy Lâu Mặc ra cửa, “Cậu ngủ một giấc đi, tỉnh dậy thì cùng tôi ăn cơm, đã lâu rồi không được ăn đồ ăn trong nước.”
Lâu Mặc nói: “Được, thiếu cái gì cậu nhớ nghi lại, buổi tối chúng ta cùng nhau đi mua.”
Phương Tư Dật mỉm cười: “Sao cậu vẫn dài dòng như vậy.”
Lâu Mặc trở về phòng, cởi bỏ quần áo rồi vào phòng tắm để tắm rửa. Hắn trước đây cũng luôn như vậy, có chuyện phiền muộn trong lòng đều thích tắm rửa như thể dòng nước có thể rửa trôi hết những cảm xúc đó ra khỏi cơ thể, quả thực cách này rất có tác dụng, tắm một trận, lại ngủ một giấc, tỉnh dậy liền phát hiện mọi chuyện thực ra cũng không có gì, trên đời nào có chuyện luôn thuận buồm xuôi gió, chỉ cần còn có thể đóng phim, có thể tắm rửa thì đã là cuộc sống tốt đẹp mà nhiều người cả đời cũng không thể hưởng thụ rồi, còn có việc gì không bằng lòng, cuộc sống chính là mỗi ngày đều trôi qua như vậy.
Nhưng lần này, Lâu Mặc phát hiện cách này không có tác dụng, cỗ khó chịu bức bối trong người hắn, kể cả có tắm rửa cũng không thể tẩy hết được. Hắn thật sự không biết cỗ khí này bắt nguồn từ đâu, chỉ có thể nhắm mắt lại tỉ mỉ tra xét một lượt, hình như bắt đầu từ khi hắn ở sân bay nhìn thấy Tống Yến và Đường Liệt thân mật, cho nên rốt cuộc là có liên quan đến Tống Yến.
Bản thân Lâu Mặc cũng không biết lông mày mình đang cau chặt đến mức nào, cũng như chính bản thân anh cũng không biết tại sao cảm xúc của mình lại bị dẫn ảnh hưởng bởi từng cử động của Tống Yến. Một lúc sau, hắn không biết khi nào chìm vào giấc ngủ, không biết bao lâu hắn bị tiếng chuông điện thoại đặt bên cạnh gọi tỉnh, cùng với đó còn có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền tới.
Lúc hắn tỉnh lại đầu có chút đau, nhưng không phải do bị lạnh, bởi vì trong bồn tắm luôn có hệ thống ổn định nhiệt độ tránh cho cơ thể bị cảm, vì thế cơn đau đầu này có chút kỳ quái.
Chuông điện thoại ngừng lại, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, kèm theo tiếng gọi lớn của Phương Tư Dật: “A Mặc, mở cửa ra, cậu sao thế? Đừng làm tôi sợ!”
Lâu Mặc đứng dậy, đem áo choàng tắm bên cạnh mặc vào, điện thoại lại vang lên, hắn bắt máy: “ Alo.”
Khuôn mặt Phương Tư Dật đỏ bừng : “A Mặc, cậu không sao chứ? Có chuyện gì vậy? Tôi gọi lâu như vậy cũng không thấy ra cậu mở cửa.”
Lâu Mặc bước ra khỏi bồn tắm, thắt đai áo choàng tắm, đi ra khỏi phòng, “Không sao, tôi đang tắm.”
Cánh cửa mở ra, Phương Tư Dật đứng ngoài cửa với vẻ mặt lo lắng, thấy hắn nguyên vẹn đứng trước mặt mình thì thở phào nhẹ nhõm, giơ tay ôm lấy hắn, áp đôi môi nóng bỏng vào cổ hắn, “Cậu doạ chết tôi rồi. “
Lâu Mặc có chút giật mình, trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Phương Tư Dật ôm hắn, cái ôm mà hắn ngày nghĩ đêm mong cuối cùng cũng thành hiện thực, nhưng thật ra hắn lại cảm thấy có chút kỳ lạ, ngoài sự kỳ lạ còn có cả một sự trống rỗng khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top