Chap 21: Đến bệnh viện.
Đến giờ vô lớp, cả buổi học Tae Hoon ko thèm nói chuyện vs hắn 1 tiếng. Cũng ko còn quan tâm đến hắn như mọi khi nữa, cả vết đau rát dưới chân hắn Tae Hoon cũng ko hề hỏi hang gì . Khiến hắn rất tức giận ' Đc... Để tôi chóng mắt xem cậu như vậy đến khi nào... Hừ... ' 💢.
Tan học, Tae Hoon cầm chiếc cặp lên r chạy nhanh ra khỏi lớp, làm hắn thấy kỳ lạ ,mà nhìn theo ' thằng này lm gì chạy như ma đuổi thế... Lẽ nào...!' hắn tròn mắt suy nghĩ. Xuống đến chỗ giữ xe, Tae Hoon mở cửa xe ra bước vào ,r lái nhanh đến bệnh viện .
Hắn bước đến chỗ Giữ xe thì ko thấy xe Tae Hoon đâu cả ' Vậy có lẽ mình đã đoán đúng r'. Từ xa bọn đàn em hắn chạy đến.
- Đại ca định về à, hay tụi mình đi chơi tí nhá .
Jk: tránh xa tao ra,hôm nay tao ko có tâm trạng. _ hắn nhâu mày nói.
- sao thế đại ca, ko lẽ anh cãi nhau vs Tae Hoon à, sáng giờ em thấy 2 người ko hề nói chuyện vs nhau.
Jk: đi chỗ khác chơi đi, đừng có mà nhiều chuyện .
Hắn bước đi nhanh, nhưng bọn đàn em bám theo miết .
- đại ca à, em nghe nói thằng Ha won đó bị rơi xuống hố hiện tại đang ở bệnh viện, tin đó là thật hả đại ca.
Hắn bắt chợt đứng khựng lại.
Jk: làm sao tao biết đc, (r khẽ xoay lại nhìn bọn chúng hỏi) nhưng... Tin này tụi bây nghe ở đâu ra thế ?
- thì lúc nãy tụi em vừa ra khỏi lớp thì gặp ông thầy hiệu trưởng, ổng bảo tụi em nhớ đến bệnh viện thăm nó.
- ông thầy đó ngây thơ thật, nào Giờ tụi mình có ưa gì thằng đó đâu mà bảo đi thăm. Muốn thăm thì để người nhà nó thăm, chứ tụi mình có liên quan gì. _ 1 tên nói.
- thằng đó thấy ghét, nhìn là ko ưa r, thăm nó lm gì chứ, chỉ tốn thời gian thôi.
Jk: Tụi bây im mồm lại hết đi, đúng là phiền phức _ nói r hắn bỏ đi 1 mạch.
- á... Đại ca chờ bọn em vs, lm gì mà đi nhanh thế... Đại ca à...._ Cả đám chạy theo hắn
.........................................
Tại bệnh viện, thầy hiệu trưởng và Tae Hoon cùng nhau đến thăm cô. Cô nằm trên giường mê man, từ tối đem qua đến giờ cô vẫn chưa tỉnh lại .
- em ấy thế nào r, cô y tá. _ thầy hiệu trưởng hỏi.
- Dạ cậu ấy bị sốt cao và mất máu quá nhiều ạ. Nhưng đừng lo ,chúng tôi vừa mới tiêm thuốc cho cậu ấy, r cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi ạ.
- cảm ơn cô.
Cô y tá đi ra ngoài, Tae Hoon mới xoay qua hỏi thầy hiệu trưởng.
T, hoon: thầy à, thầy là người giữ danh sách học sinh mà, vậy thầy tìm xem có sđt của phụ cậu ấy ko, chứ cứ để cậu ấy nằm 1 mình ở đây hoài vậy sao đc.
- thật ra trc khi đến đây thầy đã có tìm qua r, nhưng khi em ấy đăng ký vào học thì ko có điền vào ô sđt. Thế nên giờ thầy cũng ko biết gọi điện cho ai nữa .
T, hoon: có khi nào... Cậu ấy là trẻ mồ côi ko.
-lm gì có chuyện đó, nếu mồ côi thì làm gì em ấy có điều kiện mà vào trường ta.
T, hoon: thấy nói cũng phải... Vậy chắc là cậu ấy có chuyện buồn gì đó, nên đã ko tiết lộ ra sđt gia đình.
- vậy giờ em định thế nào hả, ko lẽ cứ để em ấy ở đây 1 mình sao.
T, hoon: Em sẽ chăm sóc cho cậu ấy ạ.
Tae Hoon trả lời mà ko 1 chút do dự ,lm thầy hiệu trưởng phải giật Mình.
- em nói thật sao Tae Hoon ?
T, hoon : Vâng .
- em sẽ chăm sóc cho tới khi em ấy tỉnh lại sao ?
T,hoon: Vâng ạ .
- đc vậy thì tốt quá r, có em ở cùng chắc em ấy vui lắm. Em biết ko ,có người bn tốt như em, chắc có lẽ là do Ha won ăn ở tốt đấy. Vậy giờ thầy về nhé, nếu có khó khăn gì thì nhớ gọi điện cho thầy, thầy rất sẵn lòng giúp đỡ các em đấy.
T, hoon: hihi, cảm ơn thầy, em tiễn thầy 1 đoạn nhé. _Và r Tae Hoon cùng thầy hiệu trưởng đi ra khỏi phòng .
Bỗng từ ngoài cửa bước vào, 1 người cao to mặc áo khoác đen giầy , bịt 2 lớp khẩu trang và 1 chiếc nón bucket màu đen ,ko hề để lộ mặt ra ngoài, bước đến gần giường cô. Nhìn cô 1 lúc r kéo nhẹ khẩu trang xuống.
Người này chính là Jung Kook, hắn nhìn cô r khì cười nói.
Jk: mình điên r hay sao mà lại đến đây ,thằng này có bị gì thì cũng đâu liên quan đến mình, đều là do nó bất cẩn nên mới thế thôi. Mình bị sao thế ko biết, lại còn đến đây vs bộ dạng khác người này nữa. Jung Kook à... Mày điên thật r._ nói xong hắn quay đi, vừa bước đến cửa thì...
Cô : Mẹ ơi....
Giọng nói rưng rưng của cô làm hắn khựng lại. Hắn xoay lại nhìn cô.
Jk: mẹ á...,ai là mẹ của mày chứ.
Cô : hức hức... Mẹ ơi....
!Àh... Thì ra là đang nằm mơ '. Lúc này hắn rất muốn rời đi, nhưng sao chân hắn ko thể lm đc.
Cô :mẹ ơi...đừng đi mà...đừng rời xa con...
Giọng nói rưng rưng mà nhỏ xíu của cô cứ thế vang lên, khiến hắn muốn đi cũng ko đc, hắn từng bước... Từng bước tiến đến gần giường cô. Nước mắt cô bất đầu rơi, rơi mãi, hắn chăm chú nhìn cô ko rời mắt. Lúc này, cô làm hắn nhớ đến những sự việc đã xảy ra vào tối qua . Đêm đó cô cũng khóc như thế ,khóc đến nước mắt hoà vào mưa mà rơi lên má hắn.
Cô : mẹ ơi,... Tym con đau lắm... Nó rất đau....đau đến ko thở nổi ...hức hức.
Jk: hôn mê mà vẫn biết tym mình đau sao, thằng ngốc. _ hắn trầm giọng ,nhẹ nhàng nói .
...hức hức... Mẹ ơi... Mẹ ơi
Jk: mày là con trai kiểu gì thế...nhóc. Sắm sét cũng khóc, giờ ngủ cũng khóc...nè... Nè... Tỉnh dậy đi, cứ khóc hoài vậy à.
Hắn dùng ngón tay khều nhẹ vào vai cô. Hắn thấy kỳ lạ, sao chỉ khều nhẹ vai cô thôi mà đã làm ngón tay hắn nóng lên như vậy. Hắn bắt đầu hốt hoảng, r lấy tay mình đặt lên trán cô.
Jk: Ko xong r... Nóng quá, ko lẽ là bị sốt .
Tae Hoon từ ngoài cửa bước vào. Thấy hắn đứng xoay lưng lại ,tưởng người lạ cậu liền hỏi.
T, hoon: ai đó?
Hắn nghe thấy tiếng Tae Hoon liền quay lại.
T, hoon: ủa Jung Kook, cậu đến thăm Ha Won à, coi bộ cậu vẫn còn xem tôi là bạn nhỉ. _ Tae hoon giễu cợt.
Jk: đừng có đứng đó đùa nữa, cậu mau lại đây xem, thằng này nóng quá.
T, hoon: cậu gì cơ, nóng á.
Tae Hoon hốt hoảng chạy lại, lấy tay sờ trán cô.
T, hoon : sao lại nóng vậy nè,... Bác sĩ,...bác sĩ đâu ...mau đến đây.
...........................................
Ngoài hành lang của bệnh viện, hắn và cậu cùng trò chuyện .
T, hoon: tôi ko ngờ, hôm nay cậu lại đến thăm Ha won đấy .
Jk: điên à ,tôi chỉ là vô tình bc vào thôi,chứ mất gì tôi phải thăm thằng đó.
T, hoon: ko phải thăm cậu ấy vậy cậu vào bệnh viện lm gì?.
Jk: thì... Thì là khám vết thương ở chân tôi chứ gì ._ hắn ấp úng trả lời.
T, hoon: tôi nhớ ko lầm thì cậu có bác sĩ riêng mà.
Jk: Tôi thích vào bệnh viện đó, thì sao... Cậu điều tra tôi đấy à?.
T, hoon: lm gì có, chỉ là thấy trùng quá thôi. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã đến. Thật ra, tôi và thầy hiệu trưởng định điện cho người nhà cậu ấy đến,nhưng... Kiểm tra trong hồ sơ của cậu ấy thì chả thấy số nào cả. Chắc có lẽ cậu ấy có chuyện gì đó, nên mới ko để sđt của gia đình... Cậu ấy đang mê man như vậy, lại ko có người thân bên cạnh, tôi cảm thấy cậu ấy rất tội nghiệp.
Jung Kook lúc này cứ im lặng nhìn 1 chỗ ,đôi lúc lại suy nghĩ về điều gì đó, đính chính lại, cậu nhìn qua Tae Hoon nói.
Jk: chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?.
T,hoon: cậu.... _ câu nói của hắn khiến cậu bức xúc.
Jk: nếu thấy thằng đó tội nghiệp thì cậu cứ ở lại chăm sóc nó đi nhé, tôi về đây, tạm biệt ._ nói xong, hắn đi lại chỗ xe hắn, r đề xe ra khỏi bệnh viện.
T, hoon: cái thằng này, mình chả hiểu nó đang nghĩ gì trong đầu thế. Thật lm mình tức điên mà .
.............. Còn tiếp ...............
Xin chào các bạn, trong quá trình mình viết chuyện nếu có sai sót, khó hiểu hoặc quá dài dòng thì các bn cứ việc bình luận nhé, mình sẽ rút kinh nghiệm .... Cảm ơn nhiều. 💋
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top