broken vows

lời hứa thứ mười taerae nói, rằng anh sẽ không bao giờ để matthew phải đau khổ như thế nữa, chỉ là nó vẫn mãi vô định lắm. em đã nghe những lời đó quá nhiều lần, nhưng mỗi lần lại như một viên gạch được đặt thêm vào bức tường giữa họ. dù cho anh có gật đầu, ánh mắt chân thành, những lời hứa ấy dần trở thành những âm thanh trống rỗng trong cõi.

khi nhớ lại, cảm giác thất vọng dâng trào. em đã tự hỏi liệu anh có thực sự hiểu được tác động của mình, hay tất cả chỉ là một vòng tròn luẩn quẩn không có điểm kết.

những lúc giọt nước mắt của em trực trào lại là ngày đêm mất ngủ vì lo lắng, dường như tất cả vẫn chưa đủ để khiến anh nhận ra mức độ nghiêm trọng đó.

"em chỉ muốn anh giữ lời hứa." - em thì thầm, cảm giác như câu từ đó rơi vào khoảng không vô tận. sự bất lực tràn ngập khi em nhận ra rằng tình yêu không thể đơn thuần xoa dịu mọi nỗi đau đớn.

lúc taerae bắt đầu xuất hiện với nụ cười ấm áp và ánh mắt chân thành, trái tim em lại mềm yếu, cứ thế muốn quên đi tất cả tổn thương.

hứa hẹn vẫn còn ở đó, cớ thế... thực tế lại mờ mịt, tựa một giấc mơ xa vời mà cả hai đều chưa thể chạm được. cả hai đang ở dưới đáy của mặt hồ, và mọi thứ đều trở nên mờ ảo và tĩnh lặng.

ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, tạo thành những vệt sáng lung linh, nhưng lại không đủ để xua tan cảm giác lạnh lẽo và cô đơn.
em thấy như bọn họ đang chìm sâu vào một thế giới khác, nơi tiếng nói và cảm xúc đều bị bóp nghẹt đến khó thở. khoảnh khắc ấy, những lời hứa của bạn trai trở nên xa vời, như bọt khí nổi lên và biến mất.

dù cho cả hai có ôm chặt nhau, nỗi sợ lẫn bất an vẫn lẩn quất xung quanh, khiến không gian trở nên ngột ngạt. matthew muốn kêu gọi taerae, nhưng cảm giác âm thanh của họ bị ngăn lại bởi lớp nước dày đặc ấy.

"em không rõ chúng ta còn có thể tiếp tục như thế này bao lâu nữa, anh." - giọng em nhẹ như hơi thở, và lời nói lại vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

anh chỉ nhìn em, đầy ân hận và sự trăn trở.

"em có thể tin anh thêm lần này không?"

câu hỏi ấy như một cơn sóng cuốn đi mọi hy vọng, matthew chỉ có thể gật đầu, mặc cho sự nghi ngờ và lo lắng lấp đầy trái tim.

cái ôm lại như một lời hứa mới, nhưng sâu thẳm trong lòng, cả hai biết rằng việc giữ lời hứa ấy vẫn là một hành trình đầy gian nan. dưới đáy hồ, họ vẫn chỉ là hai tâm hồn lạc lối, cố gắng tìm ánh sáng nhưng không biết bao giờ mới thoát ra được.

"nhưng...em đau đủ rồi." - nghẹn lại, nó như một tiếng thở dài đầy thất vọng, chất chứa nỗi lòng mà em đã chôn giấu quá lâu.

ánh mắt taerae bỗng nhiên chùng xuống, sự chân thành trong đó khiến trái tim em đau quặn thắt.

"em không thể cứ mãi sống trong nỗi sợ hãi và tổn thương" - matthew tiếp tục, từng câu chữ đều mang nặng cảm xúc.

"em đã cố gắng, đã tha thứ, nhưng mỗi lần là một vết thương mới."

anh im lặng, nhưng sự im lặng ấy nặng nề hơn bất kỳ lời khẳng định nào.

hóa ra... vạn lần, dường như anh muốn hiểu rằng matthew không chỉ đau về thể xác, mà còn về tâm hồn.

"anh biết... nhưng anh thực sự muốn thay đổi." - giọng anh trầm xuống.

"lời hứa chỉ có ý nghĩa nếu anh thực sự hành động nó."

mắt em cứ thế ươn ướt.

"em không muốn chỉ là một người sống trong ký ức đau khổ, em muốn được yêu thương đúng nghĩa."

như có một khoảng cách lớn lao giữa họ, và em cảm thấy chênh vênh bởi hy vọng và tuyệt vọng. đau đớn đều trở thành một phần của câu chuyện họ viết, nhưng giờ đây, em chỉ muốn kết thúc chương này.

"taerae, em cần anh, nhưng không phải như thế này"

trái tim em như nổ tung dưới sức nặng của cảm xúc.

"em cần sự an toàn, không phải chỉ là những lời hứa trống rỗng."

"em không thấy được lối thoát"

matthew cúi đầu, tuyệt vọng tràn ngập trong lòng, thể mọi cánh cửa đều đã đóng lại. em nhìn taerae, ánh mắt đầy trăn trở, mà lại không tìm thấy sự an ủi nào trong đó.

từng từ như tấm gương phản chiếu nỗi khổ sở bên trong.

"em cảm thấy như đang ở dưới đáy một cái hố sâu, không có ánh sáng và lối ra."

"anh hứa, xin em matthew... sẽ không để điều này tiếp diễn." -  nhưng matthew chỉ lắc đầu.

"sẽ không đánh em..."

"lời hứa không đủ để xoá tất cả đâu anh"

khi em cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn thì đã nhận ra rằng tình yêu không đủ để cứu vãn mọi thứ.

"em chỉ muốn được tự do, muốn tìm lại chính mình. em không muốn tiếp tục sống trong nó"

tất cả như một cơn sóng lớn cuốn đi mọi hy vọng, và cả hai đều cảm thấy khoảng cách giữa họ ngày càng rộng hơn. taerae tiến lại gần, nhưng matthew chỉ biết lùi lại, không rõ liệu có còn đường nào để cả hai có thể đi cùng nhau không.

"nếu không có lối thoát, em sẽ phải tìm một con đường khác" - em nói, trong mắt rưng rưng, trái tim đập loạn nhịp bởi mớ hỗn độn cảm xúc.

đến khi kết thúc, cảm giác như mình đứng trước mặt biển năm ấy, chỉ khác rằng đã chẳng muốn ngắm vào hoàng hôn...

lòng đầy trĩu nặng, em bận tâm suy nghĩ. hình ảnh mặt biển nhưng lại yên tĩnh lạ kỳ, phản chiếu ánh sáng vàng rực rỡ của hoàng hôn, đã biến mất, chỉ còn lại lạnh lẽo.

kỷ niệm đẹp đẽ của họ như những làn sóng nhẹ nhàng gợn lên, nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác. không còn ánh sáng, không còn màu sắc, chỉ có sự u ám bao trùm. và em đứng đó, nhớ lại những buổi chiều họ đã cùng nhau cười nói, nơi mọi điều dường như thật hoàn hảo. giờ đây, những hình ảnh ấy trở nên mờ nhạt, như một bức tranh đã phai màu.

"chúng ta đã cố gắng rất nhiều."

em đã tự nhủ, cảm giác như mình đang lặp lại một câu chuyện quá cũ và em đã từng tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi chông gai, nhưng thực tế lại tàn nhẫn hơn mọi thứ. mỗi lần nhìn vào mặt nước, chỉ thấy sự phản chiếu của nỗi đau và những lời hứa đã tan biến dần.

không gian xung quanh trở nên nặng nề, mỗi nhịp thở như một điều nhắc nhở về những gì đã đánh mất. matthew ước gì mình có thể quay trở lại thời điểm ấy, nơi mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, mà thời gian không chờ đợi ai cả. cảm thấy mình đang đứng giữa hai thế giới: một bên là kỷ niệm ngọt ngào, bên kia là hiện thực tàn nhẫn.

sự tuyệt vọng trào dâng trong lòng. giờ đây, bản thân em nhận ra không chỉ ánh hoàng hôn đã tắt, mà cả tình yêu của họ cũng đang lụi tàn, không biết có còn cơ hội để bắt đầu nữa hay không.

"dừng lại nhé" - và âm thanh ấy nhẹ như làn gió thoảng, cớ sao lại mang trọng lượng quá nặng nề. câu nói ấy như một mũi dao sắc bén, cắt đứt không khí căng thẳng giữa bọn họ.

taerae ngước nhìn em, đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên và lo lắng. khoảnh khắc im lặng, như thể thời gian đã ngừng lại. dường như em đã suy nghĩ về câu này rất lâu, khi giờ đây, nó đã thoát ra khỏi môi mình như một quyết định không thể đảo ngược.

giọng run run nhưng em kiên quyết. từng từ đều chất chứa nỗi buồn và sự mệt mỏi.

"mọi thứ đã trở nên quá phức tạp, và em không biết phải làm gì nữa."

em nhìn thấy nỗi đau trong ánh mắt taerae, nhưng cũng cảm nhận được sự cần thiết phải thẳng thắn. hai người đã cố gắng rất nhiều, ấy mà mâu thuẫn cứ tiếp diễn, khiến họ đều cảm thấy mệt mỏi. em không muốn biến tình yêu thành gánh nặng, càng không muốn vướng mấy những tổn thương.

"em cần thời gian để tìm lại chính mình" - khi em thốt, lòng đã đầy xót xa.

"đôi khi, dừng lại là cách tốt nhất để hiểu rõ những gì mình thật sự muốn."

biết rằng quyết định này sẽ thay đổi mọi thứ, nhưng có lẽ chỉ có như vậy, cả hai mới biết mà tìm thấy con đường riêng của mình, dù đau đớn, nhưng cần thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top