| Ch. 13 | Vanilla
Nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng xung quanh không có ai, chỉ thấy một túi đầy là bánh, Đinh Trình Hâm cứ nghĩ là ai đó để quên, còn vụ gõ cửa kia là để đùa nghịch. Vừa hay lúc Châu Đồng Phổ về lớp tìm Đinh Trình Hâm bàn bài.
"Đứa nào mang đồ ăn lên lớp thế, bị Mã Tổng nhìn thấy là lớp mình toi đấy." Châu Đồng Phổ tóm lấy nó trước khi Đinh Trình Hâm cầm đem vào trong.
"Chịu thôi, mau giấu đi."
Giờ nghỉ trưa là khoảng thời gian duy nhất không có bóng dáng của biệt đội "dân phòng" kia nên vừa rồi ba người họ mới dám lén lút xử lý đống đồ ăn trong lớp, xui thì bị bắt gặp, may thì trót lọt qua cửa. Nhưng bây giờ hẳn là lúc bọn Mã Gia Kỳ trở về lớp học rồi, vậy nên mới phải nhanh chóng đem giấu đi.
Châu Đồng Phổ cũng chưa biết vụ trưa nay, Đinh Trình Hâm không muốn kể cho cậu ta, cậu ta cũng thích nghe ngóng đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhưng nghe rồi thì không biết giữ miệng như Ngao Tử Dật mà sẽ nói cho cả thế giới biết. Cậu ta lại là người của ban kỷ luật, càng thêm lý do để giấu nhẹm nó đi. Châu Đồng Phổ là chân chạy vặt ở ban Kỷ luật mới đúng, chỉ có một nhóm năm người chuyên phụ trách công việc đi tuần hàng ngày thôi và Châu Đồng Phổ không thuộc số này, vậy nên Đinh Trình Hâm mới không đề phòng gì, Châu Đồng Phổ vốn đâu có quan tâm người khác vi phạm nội quy hay không.
"À đúng rồi, quên mất, quan trọng thế này mà sao quên được nhỉ, đúng là não để làm cảnh mà." Cậu ta định thó vài cái bánh nhưng bị cái lườm của Đinh Trình Hâm ngăn lại, ngoan ngoãn cất vào một góc.
"Chuyện gì, mau kể nhanh." Đinh Trình Hâm khá khó chịu với mấy trò hề này của cậu ta, không rõ là cố tình muốn gây chú ý hay tính cách cậu ta màu mè như vậy sẵn rồi.
"Lúc nãy Mã Tổng hỏi tôi giờ ăn trưa cậu ở đâu? Tôi bảo cậu ta là cậu ngồi chép bài trên lớp." Châu Đồng Phổ kể một mạch, cậu ta vô tư tới mức còn chẳng bận tâm đến tâm trạng của bạn mình, cứ thuận miệng mà nói hết ra.
Trả bài mà nói trôi chảy như thế này có phải tốt không?
"Cậu đùa tôi à? Chuyện quan trọng thế mà giờ mới nói." Đinh Trình Hâm mắng cậu ta một trận.
"Thì...thì tôi lỡ quên mất, có cố ý đâu, nhớ ra liền nói với cậu đây còn gì. Mỹ nam an tĩnh cái quỷ gì, lúc nào cũng hung dữ với người ta..." Châu Đồng Phổ bắt đầu đóng vai nạn nhân, tỏ vẻ như mình oan ức lắm.
Đinh Trình Hâm chẳng bận để ý đến cậu ta nữa, anh làm gì còn tâm trạng nào mà câu nệ mấy trò vặt vãnh ấy, trong đầu hiện giờ chỉ luẩn quẩn hình bóng của một ai đó. Người đó đã nghĩ tới mình, hỏi về mình, thế là đủ để biến một ngày mây trời u ám rực rỡ nắng vàng ấm áp trở lại rồi. Còn cả chuyện Mã Gia Kỳ rủ anh học nhóm nữa. Nghĩ đến thôi mà trong lòng cứ vui như mở cờ, mở hội tưng bừng, trên môi vô thức vẽ nên một nụ cười đầy dịu dàng.
"Ôi nam thần cười kìa, chị em ơi, mau ra mà ngắm nhanh không tắt bây giờ." Châu Đồng Phổ biến thành cái loa phường, đúng lúc đám học sinh vừa kéo về lớp.
Mấy bạn nữ cũng bị cái giọng giễu cợt của cậu ta gây chú ý, chụm đầu vào nhau mà cười khúc khích, theo phản xạ tự nhiên mà len lén nhìn Đinh Trình Hâm. Ngày thường ở cùng lớp với nhau, mặc dù Đinh Trình Hâm nổi tiếng vì cái nắng chói chang giữa tháng tám cũng không toả nắng bằng nụ cười của mình, nhưng để bạn cùng lớp bắt được khoảnh khắc mà nam thần cười còn khó hơn cả mò kim đáy biển.
Cho nên đây cũng tính là lộc trời cho, một lần hiếm hoi họ được nhìn thấy nam thần cười tủm tỉm một mình. Một cô bạn vội vàng lôi máy điện thoại ra chụp mấy tấm liền, kéo về chỗ hớn hở khoe với đám bạn của mình.
Đinh Trình Hâm cũng chẳng bận tâm mấy chuyện này, anh đang mải lướt đi lướt lại mấy dòng tin nhắn ngắn ngủi của Mã Gia Kỳ, vài chữ thôi mà như ẩn chứa cả một rừng ý nghĩa đằng sau nó, đọc lên thôi cũng cảm thấy ấm áp lạ thường. Khác hẳn thái độ ngày hôm đó ở sân bóng rổ. Đinh Lan Hinh nói những người như Mã Gia Kỳ đều có nội tâm rất phong phú, bên ngoài thì có vẻ lạnh nhạt hờ hững vậy thôi, nhưng bên trong là cả một trời tâm tư và cảm xúc đầy hỗn loạn.
"Ê mấy cậu, chụp được cái nào không, gửi riêng cho tôi nhé." Châu Đồng Phổ không nhìn nổi cảnh trước mặt này nữa, lân la sang dãy bàn của đám con gái đi hóng chuyện.
"Mơ đi, ảnh hiếm thế này làm sao đi chia sẻ lung tung được." Một cô đại tiểu thư hất tóc, hất cả sự khinh bỉ vào thẳng mặt cậu ta.
"Thôi mà, các cậu muốn gì tôi cũng chiều, đi mà, please, I'm beggin' beggin' youuuu." Châu Đồng Phổ sắp nằm ra ăn vạ đến nơi, mấy cô bạn thấy phiền gần chết, tìm đủ mọi cách đuổi mãi mà không được.
"Chiều nay khao bọn tôi một bữa đi." Đại tiểu thư ban nãy nhanh nhảu nói.
"Được, miễn không phải lôi tôi ra mấy nhà hàng cao cấp là được. Các cậu muốn ăn gì?" Cậu ta cũng không do dự chút nào, ngay lập tức đáp ứng bọn họ.
"Hôm qua bọn tôi định rủ nhau tới tiệm kem mới mở gần trường mà bận không đi được, chiều nay tan học bọn tôi đợi cậu ở đấy, cậu mà trốn thì cứ liệu chừng đấy. Có kem có ảnh, chốt chưa?" Đại tiểu thư cao giọng nói.
"Rồi tới luôn. Chốt."
Với mấy cô này, có đồ ăn ngon vào là chuyện gì cũng giải quyết xong xuôi. Họ chẳng buồn hỏi lý do tại sao mà cậu ta cứ nằng nặc đòi lấy ảnh của Đinh Trình Hâm, cậu ta lúc nào cũng kè kè bên cạnh anh, đáng ra cậu ta phải chụp ảnh rồi đem bán lại cho họ mới đúng. Rốt cuộc cậu ta đang "âm mưu" chuyện gì?
Và rồi cậu ta bất chợt nhớ ra mình vẫn nợ Đinh Trình Hâm một cốc trà sữa, có phải vì thế mà hai hôm nay mà anh cứ tỏ thái độ hằn học với cậu ta không? Sau vụ này, ví của cậu ta lại mỏng bớt đi "một chút" rồi. Hi sinh "một chút" ấy vì mục đích cao cả hơn mà thôi, cậu ta tự trấn an bản thân.
...
" Ê Mã Gia Kỳ, tưởng cậu ghét bánh kẹp ở trường lắm mà, mua nhiều thế làm gì, mà bánh đâu hết rồi?" Một cậu bạn cùng hội đi tuần với Mã Gia Kỳ, đồng thời là bạn cùng lớp với anh, trưa nào cũng rủ anh ngồi ăn chung với mình.
"Không phải của tôi." Mã Gia Kỳ biết chắc thế nào cậu ta cũng hỏi chuyện này, hờ hững đáp, "mà cũng đâu được phép mang lên lớp."
"Ừ nhỉ, cậu ăn mảnh lúc nào lại không rủ tôi, buồn ghê, của mình thì cứ nói của mình, tôi không nghĩ gì đâu." Tính cách của cậu ta có phần khó ưa vì nói một câu, cách một câu lại là cà khịa người khác. Mã Gia Kỳ chẳng mấy quan tâm đến cậu ta là người như thế nào, mặc cho cậu ta bám lấy mình không chịu buông.
Trưa nay, anh cố gắng hoàn thành mấy việc ở trong ban rồi xuống nhà ăn thật nhanh để tìm Đinh Trình Hâm, một phần là để chủ động tránh mặt tên phiền phức kia. Đinh Trình Hâm lần nào cũng xuống khá sớm, đi cùng cậu em họ Trương kia, suốt từ năm lớp mười đã như vậy rồi. Anh muốn nói với Đinh Trình Hâm về chuyện học nhóm.
Kết quả là đợi mãi cũng không thấy người đâu cả, trốn vào một góc khuất giải quyết xong bữa trưa một mình rồi định chạy ra sân bóng để tìm. Hai ngày vừa rồi, cơn đau ở cổ chân lại tái phát nên không liều chơi thêm vài trận nữa rồi, công việc ở trong ban hai hôm nay lại khá nhiều nên cũng không có thời gian.
Sân bóng trống trơn, phòng thể chất cũng vậy, Mã Gia Kỳ nghĩ chỉ còn khả năng là lớp 3-3 thôi. Nhưng anh không hiểu vì sao, đơn giản là trực giác mách bảo như vậy.
Không ngờ được, anh tình cờ gặp hội anh em của Đinh Trình Hâm đi từ trong nhà ăn ra, quả nhiên là Đinh Trình Hâm không đi với họ, vì chưa trao đổi số liên lạc nên không biết tìm họ để hỏi như thế nào. May mắn lại gặp ở đây. Nhưng trông hai người đó có vẻ lo lắng, trong tay cầm một túi đồ ăn, lén lút giấu nó đi, theo thói quen, anh lại nhắc nhở họ. Nể tình họ là bạn bè thân thiết với Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ đành phá lệ, nhắm mắt cho qua, chưa kịp giữ lại để hỏi thì hai người đó đã chuồn đi rồi. Giữa bọn họ thật ra cũng chưa đủ thân thiết đến mức đấy, Mã Gia Kỳ chỉ mới chơi một trận bóng với Trương Chân Nguyên, còn Ngao Tử Dật thì chưa từng tiếp xúc qua, đột ngột hỏi về Đinh Trình Hâm thì có vẻ không hay cho lắm.
Anh vẫn nên tự mình đi tìm Đinh Trình Hâm thôi.
Sáng nay ngủ dậy bước chân phải xuống giường hay sao mà lại may mắn lạ thường, Châu Đồng Phổ lao từ đâu tới chào hỏi ầm ĩ, anh với cậu ta xem như cũng có qua lại thường xuyên nên không ngại ngần gì như với hai người kia. Mã Gia Kỳ tranh thủ hỏi cậu ta, cậu ta nói là Đinh Trình Hâm bận học ở trên lớp, nói là chép cái gì đó chăm chú lắm.
Mã Gia Kỳ nghĩ ngay đến vụ sáng nay, Đinh Trình Hâm bị phạt chép hai trăm dòng cam kết như là cảnh cáo. Anh thấy yên tâm, kết quả học tập của hai người không vì vụ xô xát mà bị ảnh hưởng. Nhưng để Đinh Trình Hâm mải chép phạt đến mức bỏ bữa thế này, nói Mã Gia Kỳ không lo lắng làm sao được.
Anh quay lại nhà ăn, mua thêm mấy cái bánh kẹp, nhớ lại mấy lần tình cờ đứng xếp hàng gần Đinh Trình Hâm đều lấy bánh nhân trứng, còn đúng hai chiếc, Mã Gia Kỳ lấy liền hai chiếc ấy. Tiền tiêu vặt cũng không còn bao nhiêu, nhưng điều đó chẳng làm anh bận tâm.
Thêm một lần tự mình phá vỡ nội quy nữa, Mã Gia Kỳ cũng không thể để tình trạng này tiếp diễn được, nhưng đã lỡ mua mất rồi. Anh giấu nó bên dưới đống sách vở, trót lọt qua mặt được mọi người xung quanh và camera theo dõi.
Lên tới tầng ba, anh chỉ đứng từ bên ngoài quan sát, chưa dám tới gần vì sợ làm phiền Đinh Trình Hâm. Hơn nữa, thấy hai người anh em kia đi chung với nhau chắc chắn là họ rủ nhau tìm Đinh Trình Hâm rồi, dù thế nào, anh cũng không muốn xuất hiện bất thình lình trước mặt họ nữa. Tất cả mọi người đều sẽ thấy khó xử, anh cũng không muốn làm gương xấu cho họ, bỏ qua một lần là đủ lắm rồi.
Mã Gia Kỳ đứng bên ngoài chờ cho đến khi bọn họ rời đi, không lâu sau, gặp Ngao Tử Dật, một người nhiệt tình như cậu ấy mà anh chỉ có thể gượng gạo đáp lại bằng một cái gật đầu, Trương Chân Nguyên thì có vẻ đang vội nên hai người chưa kịp chào hỏi. Cậu bạn này nhìn rất quen mắt nhưng Mã Gia Kỳ không nhớ nổi mình đã gặp cậu ở đâu cả. Anh hi vọng mình không gây ấn tượng không tốt với bạn bè thân thiết của Đinh Trình Hâm, vì biết đâu được có ngày bọn họ sẽ chơi chung với nhau.
Mã Gia Kỳ vẫn còn do dự, nghe thấy có tiếng người, anh đặt túi bánh lên bậc cửa sổ rồi gõ lên đó để ra hiệu với Đinh Trình Hâm.
Anh đưa bánh tới sát giờ học buổi chiều nên cứ băn khoăn mãi không biết liệu Đinh Trình Hâm có ăn kịp hết không, nếu không ăn kịp thì có đói không, để tới buổi chiều thì bánh sẽ hỏng mất. Lâu lắm rồi, kể từ lần cuối anh thực sự quan tâm đến một người nào đó đến mức lo nghĩ nhiều như thế, người cuối cùng là mẹ anh.
Mã Gia Kỳ mở phần tin nhắn của mình với Đinh Trình Hâm lên, thấy nút nhỏ màu xanh lá đang sáng lên, bất giác tim hẫng đi một nhịp.
"Gần trường mình có tiệm kem mới mở đây, thấy bảo vừa ngon mà rẻ nữa, nhất là vani ấy, đúng vị tao thích." Đám học sinh bắt đầu trở về lớp, bàn tán xôn xao.
"Chiều nay đi ăn thử luôn đi."
"Được, đi thì đi."
Không biết Đinh Trình Hâm có thích kem không, trời hôm nay hơi nóng, tan học mà làm ngay một cây thì tuyệt vời ông mặt trời. Một thứ gì đó cứ thôi thúc Mã Gia Kỳ nhắn tin rủ Đinh Trình Hâm tới tiệm kem đó ăn thử, tranh thủ hẹn địa điểm học nhóm luôn.
Vanilla à, ý hay đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top