Nét Hoạ

  Giyuu ngồi tựa một góc bên hiên phủ, ánh mắt lam biếc nhìn về vườn Tử Đằng mà chàng đã cùng Shinobu trồng nên. Một nụ cười trầm lâng như hoà cùng cơn gió lạnh của chốn không người. Khoác trên đôi vai đang dần suy kiệt vì căn bệnh vẫn luôn là tấm áo lông thú không rời, vẫn luôn là Shinobu ngay cạnh bên chàng đấy thôi.
Nhưng chỉ có điều, những ngày tháng sau này sẽ không còn cơ hội để gặp lại nữa rồi. Đôi mắt lam biếc vẫn cứ thế mà đăm chiêu, vẫn cứ thế đợi chờ cho đoạn cuối mà mình sẽ phải đi, đợi chờ sự kết thúc sẽ đến với chính chàng. Những bước chân đã thấm mệt, khắc khoải bên dãy hành lang vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ, nơi cứ ngỡ Giyuu chàng sẽ không phải vướng bận chuyện của thiên hạ, không vướng bận trần thế tục mà sống một cuộc đời an nhiên, tự tại cùng với Shinobu. Nhưng chữ nghĩa, chứ trung không cho phép chàng được suy nghĩ ích kỷ cho bản thân mình mà bỏ rơi thiên hạ Từ Quốc.
Và Giyuu cũng đã nợ Shinobu một mái ấm hạnh phúc, nợ nàng ấy cả một đời này. Đôi tay chai sần trải qua bao trận chiến đẫm máu, cũng đã mệt rồi, vị chiến thần của Từ Quốc ấy, từ từ mở chiếc hộp tủ ra, một cuộn trục được gói kĩ lưỡng, từ từ mở nó ra xem.
Một bức bích hoạ hiện ra trước mắt của chàng. Những đường nét sống động, với chân dung của chính chàng và Shinobu đang ngồi trên Kim Toạ, tay đan trong tay tạo dáng phu thê tình thâm. Những lời nói khi đó lại chợt vang vọng trong đầu Giyuu, ngỡ như mọi thứ chỉ vừa diễn ra hôm qua thôi vậy.

Nào...nàng ngồi xuống đây, ngay cạnh ta nào.
Giọng nói của Giyuu cất lên, chàng đang nắm lấy tay của Shinobu và kéo nàng ngồi xuống bên Kim Toạ, chàng muốn lưu giữ khoảng khắc này lại bằng bức bích hoạ của tay Hoạ sĩ Đại Lục. Shinobu xấu hổ lắm, bởi chưa có tiền lệ bao giờ khi nữ nhân lại có thể ngồi trên Kim Toạ cả, đã thế lại còn thể hiện tình cảm trước mặt nhiều người nữa chứ.
Thiếp đứng bên cạnh chàng được rồi, thiếp không phù hợp khi ngồi trên Kim Toạ đâu mà...
Giyuu cười trừ, chàng vẫn nắm chặt lấy tay Shinobu, nói.
Ta muốn nàng ngồi cạnh ta, bởi một mình ta ngồi trên Kim Toạ này thật sự rất cô đơn đấy. Vả lại ta muốn cho người thiên hạ thấy, thậm chí là cả hậu nhân thấy, Kochou Shinobu là nữ nhân mà ta yêu cả đời này, là người mà ta muốn được trân trọng, bảo vệ cả cuộc đời này.
Shinobu đưa đôi mắt Tử Đằng nhìn về Giyuu, người đã cho nàng mọi thứ mà một nữ nhân hằng ao ước, hằng mơ mộng, một đức lang quân tuấn tú, mà nàng ngưỡng mộ, yêu nàng bằng cả con tim, là bờ vai ấm áp để nàng nương tựa và dựa vào những lúc nàng mệt mỏi yếu đuối nhất. Shinobu gật nhẹ đầu, nàng nở nụ cười, tay nắm chặt tay của Giyuu.
Thiếp sẽ luôn kề bên chàng, không bao giờ rời xa chàng, dù chàng có ở đâu, thì thiếp sẽ luôn kề bên chàng.
Ngồi trên Kim Toạ này, thiếp sẽ luôn kề bên chàng, sẽ không để chàng cô đơn, quạnh hiu trên đỉnh cao này một mình đâu.
Phải, vị Hoạ sĩ ấy đã thấy được chân ý trong đôi mắt hội hoạ của mình, chính là bầu không khí ấm áp và sâu đậm ấy của hai người họ. Thế là ông đã cao hứng và hoà mình cùng khung cảnh tuyệt hảo đó, và vẽ nên được khoảng khắc có thể nói là chân thiện mỹ nhất trong cả cuộc đời hoạ thi của mình. Thật có nét, có hồn, như chứa đựng cả một vầng nắng ấm vào cả khung tranh, ông nhìn lại bức bích hoạ mà thốt lên.
Điện Hạ, Nương nương, cả cuộc đời của lão thần đây chưa bao giờ phác hoạ lên được bích hoạ thần khí và chân thực đến như vậy. Quả nhiên là tình yêu của hai người đã thổi hồn cho chính bích hoạ này vậy.
Giyuu và Shinobu cùng nhau ngắm nhìn lấy chân dung của hai người họ, quả thật là cảm giác ấm áp ấy vẫn còn hiện hữu trên khung tranh, cái tay đan tay đơn điệu ấy nào có thể miêu tả hết bằng bao mĩ từ, bao cảm xúc thăng hoa nhất cơ chứ. Giyuu và Shinobu nhìn về phía nhau, họ nở nhẹ nụ cười ấm áp trao cho người đối diện mình, nụ cười toả nắng và chân thành tựa như trong chính bích hoạ ấy như muốn nói rằng có thể tay nắm tay cùng nhau đi hết cả cuộc đời này.

Hình bóng Shinobu in đậm mãi trong từng cảm giác của Giyuu, in đậm mãi trong từng giấc mơ của chàng, trong từng khúc ngọc tiêu mà chàng vẫn hay tấu trong vườn Tử Đằng. Bàn tay chai sần ấy nhẹ nhàng xoa lấy chân dung của Shinobu trong bức bích họa như thay sự nhớ mong, như thay cho tình yêu dang dỡ của họ.
Ta là người nói kết thúc trước với nàng, như đến cuối cùng, cũng chính là ta không thể buông bỏ được kí ức về nàng.
Từ từ, Giyuu cuộn lại bích hoạ, chàng gói lại ngăn nắp và cẩn thận, từ từ đặt lại nó vào một góc nhỏ của tủ thi thư. Một tướng sĩ chắp tay, vọng giọng từ bên ngoài.
Hồi Điện Hạ, Đông Chinh Di Tướng quân báo tin, đã đưa quân tiến vào các cửa rồi.
Giyuu liền nói.
Tốt...âm thầm loan tin cho đám người của quân Hạng, Chu, Hoài, Mễ biết đi, để chúng ra quân. Khi đó chúng ta sẽ mai phục và chặn hậu, khép vòng cung để tiêu diệt sinh lực quân của chúng.
Tướng sĩ chắp tay, hô lớn.
Mạt tướng tuân lệnh!!

Giyuu bước đến trụ giáp, chàng khoác lên mình bộ chiến giáp đen huyền, mặc trên lưng tấm áo lông thú không bao giờ rời xa kia mà Shinobu đã đan cho. Đeo bên hông là chuỗi dây treo chiếc mặt nạ Oni của mình, từng bước chân từ từ rời khỏi Cung phủ, rời khỏi nơi mà chàng và Shinobu đã để lại biết bao kỉ niệm, biết bao tình yêu mà vun đắp nên đó.
Đôi mắt lam biếc đã trở nên nghiêm nghị cùng với sự che giấu đi sát khí của mình.
---------------------------------
  Đôi mắt Tử Đằng nghiêm nghị, Shinobu bước vào trong triều đường trong bộ chiến bào trắng tinh khôi, dẫn đầu là cha nàng, Thượng Khanh đại nhân, cùng với đội Cấm Vệ quân.
Seihito mặc chiến giáp, chàng ta cũng đã sẵn sàng đột phá và chiến đấu nếu điều đó là cần thiết. Các quan thần đều cùng chung một tinh thần cứu quốc cao độ, chẳng một ai thật sự biết sự tình bên trong cả, ngoài Thượng Thư Lệnh và Yushirou ra, cả hai người họ đều đang mong chờ cho đại quân của Tanjirou sẽ sớm tiến vào bên trong Kinh thành, hợp vây đánh tan đồng đảng của Đại Nội quan cùng bè lũ Sứ Thần các nước. Nhưng nhắc mới nhớ Đại Nội quan và đám người của hắn đâu rồi, Seihito đứng dậy, chàng nói lớn.
Các ái khanh, giờ phút này là giờ phút sinh tử của Từ Quốc chúng ta, Trẫm cảm tạ chúng khanh đã luôn phò tá trẫm, dù Trẫm bất tài, vô dụng.
Trẫm hôm nay nếu có chết, cũng sẽ chết trước chư khanh, chư tướng, không thẹn với liệt tổ liệt tông.
Tất cả các quan đại thần đều chắp tay, đồng thanh.
Thề chết theo Bệ Hạ, Bệ Hạ vạn tuế vạn tuế!!!!!
Vừa nói xong thì kẻ mà ai cũng biết là ai đã bước vào trong, Đại Nội quan cùng đám người của hắn cũng tiến từ ngoài vào trong, mặc giáp trụ và kiếm đao đầy hùn hồn. Một lũ bất kính, bất nghĩa, bất trung, dám mang cả vũ khí và đại triều thì chứng tỏ đã có khi quân phạm thượng rồi. Seihito đưa đôi mắt lam biếc nhìn xuống đám người đó mà phẫn nộ, Nhuế hiểu ý của chúng, chàng nói.
Quả nhiên là các ngươi...các ngươi mang ơn Từ thất, ăn bổng lộc Từ Quốc, làm quan Từ Quốc, một lũ bán nước cầu vinh.
Đại Nội quan cười trừ, hắn liếc mắt nhìn Seihito.
Bệ Hạ à... Người chỉ còn là hư danh mà thôi, thiên hạ vốn khó đoán, thiên mệnh cũng đã đổi chủ rồi, nếu thoái vị ở đây, thì còn mong một cái chết nhẹ nhàng.
Nhiều quan văn võ tức giận, họ căm phẫn trước sự ngông cuồng và phản trắc của Đại Nội quan cùng đám đồng đảng đó.
Lũ phản phúc các ngươi!!!
Trong số họ đã có một người nhanh chóng bị quân giáp trụ của Đại Nội quan chém chết tại chỗ, máu đã thấm đẫm cả triều cương. Màn giết gà doạ khỉ đã bắt đầu, được đà thì Đại Nội quan nói lớn.
Kẻ nào còn chấp mê bất ngộ thì kết cục giống như hắn.
Seihito tạch lưỡi, quát to.
Trẫm thà chết chứ không đầu hàng!!!
Tên Đại Nội quan điên tiến, hắn rút kiếm ra chém một nhát về phía Seihito thì chàng đã né được mà vung kiếm trả đòn lại cho hắn, làm hắn bật lùi ra sau. Hai tên giáp trụ vì thế mà cũng lao đến, vung kiếm về phía của Seihito.
Tiếng đập mạnh của hai lưỡi kiếm va vào nhau, Shinobu cùng với cha nàng đã rút kiếm mà tương trợ hất lui hai tên giáp trụ ra xa, quân Cấm vệ ồ ạt từ ngoài cung điện chạy vào, giáp mặt và chìa kiếm về phía quân giáp trụ của Đại Nội quan. Thượng Khanh đại nhân nói lớn.
Hộ giá Bệ Hạ!!!!
Những quan thần tưởng như không có sát thương lại nhanh chóng rút từ trong vạc áo ra kiếm, chìa lưỡi kiếm về phía quân Giáp Trụ. Những lưỡi kiếm không hề có mắt, chìa về phía nhau, Seihito ngạc nhiên thay.
Shinobu?? Sao muội cũng ở đây?
Shinobu cầm chặt lưỡi kiếm hướng về Đại Nội quan, nàng hồi đáp lại với Seihito.
Thần thân là nữ nhi của Thượng Khanh, là dân chúng của Từ Quốc, nguyện dốc lòng vì Từ Quốc, vì Bệ Hạ và kháng địch, nguyên dâng hiến tính mạng vì Từ Quốc.
Seihito ngạc nhiên vô cùng, lại càng trách chính bản thân mình hơn nữa, chàng ta nhìn bóng lưng của Shinobu mà nghĩ ngợi nhiều điều. Tiếc thay cho tình yêu mà nàng đã trao cho Giyuu, càng tiếc thay người mà nàng yêu lại không cùng với thế giới của nàng, không cùng với lý tưởng của nàng. Thượng Khanh nói.
Thần Tộc chúng thần nguyện chiến đấu cùng Từ Quốc, cùng Bệ Hạ, chết không từ nan. Từ Quốc vạn tuế!!! Bệ Hạ vạn tuế!!!

Đại Nội quan bị chém xược nhẹ bên má, hắn điên tiết mà nghiến răng, quát lớn.
Được, được, được lắm!!!! Nếu đã chọn chết cùng nhau thì ta cho các ngươi toại nguyện!!!!
Lên cho ta!!!!

Thế là Đại Nội quan cùng Đám quân giáp trụ ồ ạt cầm kiếm lao đến.
Seihito rút kiếm xông lên.
Tiêu diệt đám phản tặc!!!!
Quân cấm vệ do Thượng Khanh đại nhân cùng Shinobu, Seihito cũng lao lên, các quan thần biết võ công cũng cầm tấc kiếm và lao lên, một cuộc hỗn chiến đẫm máu thật sự đã nổ ra.
Ngoài Kinh thành, tiếng thúc mã của đất Đan đã vang dồn, Tanjirou thống lĩnh chư quân ồ ạt tiến thẳng về phía kinh thành, thời khắc lúc này chính là lúc quyết định, thay đổi cả cục diện. Tanjiro đưa đôi mắt Xích Tử đầy nỗi niềm, dây cương ngựa vung mạnh, ồ ạt phi như bay. Kanao, rồi cả Zenitsu, Nezuko, Inosuke và Aoi cùng các tướng lĩnh quân sĩ, tất cả đều đồng lòng hướng về triều cương, hướng về đất Từ. Nơi cánh cổng Công triều đã mở toang ra mới đám quân Giáp trụ. Chúng vẫn nghĩ rằng mình đang phục vụ cho Tân Đế mà không hề biết rằng chính chúng đã đặt một chân vào con đường chết của chính mình, phản bội sẽ mãi là kẻ phản bội, cái giá phải trả sẽ thật sự lớn và đắt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top