Chương 2
Sau khi thanh toán Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác bước ra bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Sức của Vương Nhất Bác vốn không mạnh bằng Tiêu Chiến, cậu nói cầm giúp cho mà anh một mực không chịu, dù gì anh cũng đâu phải là phụ nữ chân yếu tay mềm nên không cần làm thế.
Qua sáu giờ, đường đi tối hơn nhiều, chỉ có vài ba cái đèn mập mờ bên trái tường, nửa tối nửa sáng làm cho không khí xung quanh có chút đáng sợ, bóng người chỉ thấy được lấp ló, mờ mịt. Gió từ lỗ thông hơi thổi vào chạy dọc theo sống lưng khe khẽ lạnh, làm cho ai yếu tim đã gục từ nãy giờ chứ không đứng nổi mà bước tiếp. Vương Nhất Bác không ngoại lệ, anh vốn rất sợ ma, nhưng hiện tại bên cạnh anh là Tiêu Chiến - học sinh của mình, hơn nữa lại nhỏ tuổi hơn anh, anh mà thể hiện ra ngoài thì mặt mũi chôn đi đâu bây giờ.
Thôi gượng đi tiếp vậy, cho dù cả cái người anh đã sớm run lên đi nữa. Tiêu Chiến lại không phát hiện ra nên sải cái đôi chân dài quá cỡ của mình bỏ lại anh phía sau, làm cho Vương Nhất Bác càng sợ hơn, tốc độ giảm hẳn, phút chốc thì anh chỉ còn lại một mình.
Đến cuối hành lang thì Vương Nhất Bác dừng lại hẳn, tuy là cái thang máy nó chỉ cách anh vài bước chân, nhưng cũng do ở đó không còn đèn. Khựng lại một lúc lâu, đến khi Tiêu Chiến đã xuống tầng để xe luôn mới nhận ra không thấy thầy mình mới nhanh chóng quay ngược về tìm.
Cậu lên thang máy dừng lại ở tầng một, trong lòng sốt ruột không biết có phải anh đi lạc không mà lại biến mất nhanh như vậy. Đến lúc cửa thang máy mở ra cậu nới choàng tỉnh.
Giữa không gian bít bùng u tối, từng chút ánh sáng len lỏi vào thứ ảm đạm ù mịt, tựa hồ ánh dương rực rỡ soi rọi vào đêm khuya tĩnh mịch, nhẹ nhàng sâu lắng. Ánh dương đó ngày một mở rộng hơn, như cánh quạt xếp được một vị công tử phong tình mở ra thu hút sự chú ý của bao nhiêu kẻ khác hiện ra trước mắt Vương Nhất Bác.
Một người từ thang máy bước ra hệt như vị công tử đó, dáng vóc cao ráo thon gọn, ôn nhu bước về phía anh. Tâm đờ đẫn ngước lên nhìn một thân bạch y phía trước.
"Thầy..."
"Sao thầy đứng đây?
Nhìn thầy không ổn..."
Tiêu Chiến dùng giọng nói nhẹ nhàng với anh, trấn an đi cái sự sợ sệt bủa vây con người nơi sâu thẳm một màu u tối.
"Tôi...
Tôi không sao.
Ta đi thôi."
Vương Nhất Bác sau khi cảm thấy an tâm thì nỗi xấu hổ lại dâng lên, một thân là thầy giáo nổi tiếng băng lãnh lại đứng đây không dám bước lên thang máy vì sợ tối, còn mặt mũi nào nhìn người khác. Anh không nhìn Tiêu Chiến thêm nữa, thẳng chân đi vào thang máy cuối gầm mặt xuống. Tiêu Chiến cũng theo sau đi vào, dường như nhận ra có chút đáng yêu của thầy, cậu cười thầm.
Thầy ấy sợ tối à. Hì!
Trong suốt lúc đó cả hai đều im lặng, không ai chịu mở lời. Đến khi xuống dưới bãi đỗ, Vương Nhất Bác nhanh nhẩu lướt hẳn qua mặt Tiêu Chiến đi đến xe của mình. Anh mở cốp xe, quăng luôn cả bịt đồ ăn mua khi nãy vào, rồi đi đến cửa ngồi thẳng xuống ghế da cừu cao cấp. Tiêu Chiến đi nhanh đến bỏ đồ vào cốp rồi cũng chóng ngồi vào ghế phụ.
Trong phút chốc, mặt Vương Nhất Bác đanh lại nhìn cậu từng bước đóng cửa xe rồi đặt mông lên chỗ đặt biệt suốt nhiều năm chưa ai dám hó hé tới. Nhưng anh lại không nói với cậu câu nào, thật kì lạ!
Vương Nhất Bác bắt đầu khởi động xe ra ngoài đường lớn để về nhà. Tiêu Chiến ngồi trên xe này muốn hét lên, nó quá tuyệt đi!
Chiếc xe Mercedes này quá tuyệt, là loại Mercedes C300 2019, giá thành cực kì cao đối với người thường thì làm vất vả lắm may ra mới mua được, nhưng với lương của thầy thì dễ dàng. Ngạc nhiên là khi cậu ngồi lên chiếc xe này, bên ngoài thì cũng bình thường như bao xe khác nhưng bên trong lại đặt biệt hiện đại, hơn nữa ghế xe được bộc da cừu vô cùng êm ái, thiết bị trong xe đều tân tiến hơn hẳn với chiếc cậu đi khi còn ở Mỹ. Lúc chạy lại đặt biệt êm, tựa đang lướt trên con sóng biển hơn là đi trên đường, Tiêu Chiến thật sự sinh khoái cảm với cái xe này luôn rồi. (*)
Ngồi trên đó, cậu liên tục lắc qua lại cảm thán chiếc xe khiến cho Vương Nhất Bác ngồi cạnh dù có khó chịu cũng phải bật cười.
"Em thích chiếc xe này lắm sao?"
"Vâng, nói khác với chiếc mà em chạy ở Mỹ."
"Sau này muốn đi đâu nói với tôi, tôi chở em đi."
Nói đến đây chính anh cũng không biết vì sao mình có thể nói ra được một câu đáng ngại như vậy, song anh nhận ra có chút không đúng nên quay mặt về hướng chính diện tiếp tục tập trung lái xe. Lại thêm một điểm đáng yêu nữa được Tiêu Chiến nhận ra, cậu cũng vui vẻ mà đáp lại anh.
"Vâng, sau này có gì phiền thầy ạ."
* * *
Đêm nay thật đẹp! Không một chút mây. Làm lộ ra bao nhiêu ánh sao bị che lắp một khoảng thời gian, lung linh huyền ảo, tựa hồ đã gặp Hằng Nga cùng thỏ ngọc lên cung trăng vừa giã bánh dày vừa ngắm cảnh đêm.
Mấy toà nhà chọc trời làm che khuất một phần khung cảnh mỹ lệ này khiến người khác cảm thấy khó chịu, nhưng cũng chính nó đã hoạ vào cho cảnh sắc thêm hoàn mỹ, lại trông hiện đại mới mẻ hơn.
Mấy ngọn đèn vàng ngà, trắng sáng mờ ảo như có như không đồng loạt xuất hiện bốn bề phố thị. Đèn pha chói từ phương tiện giao thông trải dài mấy con đường lớn nhỏ lại phần nào khiến người ta nghĩ là sao đêm đối lập với mấy mảnh thiên thạch đang lơ lửng ngoài vũ trụ.
Hai bên cánh đều có cả đèn đường được thiết kế đơn sơ, mộc mạc bằng kim loại rọi xuống lồng đường đông như cỏ mọc, lỏm chỏm khắp nơi. Luồn lách qua lớp kính cường lực vững chắc của chiếc xe đen huyền hiện đại, soi lên gương mặt điển trai của đôi trẻ.
"Đến nơi rồi." Vương Nhất Bác lên tiếng thông báo cho Tiêu Chiến, trong khi bản thân cậu còn đang làm loạn trên chiếc xe này.
"Vâng ạ."
Cả hai cùng bước xuống, lấy hết đồ từ cốp xe lên trở lại căn hộ nằm ở tầng chín. Bước vào nhà vẫn là tối om, làm cho Vương Nhất Bác nhớ lại tư vị khi nãy ở cuối hành lang siêu thị. Nhưng cũng nhanh chóng qua đi rồi bước đến bếp đặt đồ ăn xuống.
"Thầy muốn ăn món gì không ạ?"
"Món gì cũng được
... Tôi phụ em."
Thế là Tiêu Chiến xách tay vào lăn lộn với đống đồ ăn mua khi nãy. Mấy món anh làm đều là món đơn giản như sườn xào chua ngọt, ăn kèm nhiều món phụ và canh súp khoai tây.
Vương Nhất Bác lên tiếng phụ giúp nhưng vốn là anh không biết nấu ăn nên vào đó ngơ ngác nhìn con người nhanh nhẹn thành thục kia trong lòng lại tự ái. Sinh ra có chút dỗi.
"Thầy ăn thử xem."
Tiêu Chiến suốt từ nãy đã nhận thấy sự khó chịu của anh đăm đăm vào mình nên lên tiếng để dập tắt không gian im lặng. Dù gì thì cũng là do cậu không biết để anh làm gì, một thân vận động từ nhỏ đến lớn đã quá quen, khi có người khác giúp thì đối với anh người đó cũng chỉ là không khí, lướt qua lại làm từng món một rất chuyên nghiệp.
Vương Nhất Bác đưa chén đến múc một ít canh, canh rất thơm, mùi khoai tây làm chủ đạo, còn phảng phất chút ít mùi xương hầm hoà quyện với nhau tạo nên một sự cám dỗ cực đỉnh.
"Thầy ăn thử xem."
Vương Nhất Bác đưa một ít nước súp vào miệng, không lường trước từng tấc thịt trong khoang miệng nhỏ bị lắp đầy bởi một quả bom hương vị, như từng đợt sóng đánh vào khoa vị giác của lưỡi. Quả thật! Thanh đạm là mỹ vị nhân gian!
"Được không ạ?"
"Rất ngon. Em ở Mỹ mà lại làm được như thế này quả thật không tồi."
"Thế thầy ăn nhiều lên chút ạ."
Cậu vừa dứt câu thì chén của Vương Nhất Bác đã đầy đồ ăn, đến mức không thể gắp được một miếng cơm nào. Anh thấy vậy phì cười rồi ăn hết đồ mà cậu bỏ sang cho mình.
"Nãy em nấu rồi, để tôi rửa."
Không đợi Tiêu Chiến trả lời lập tức xắn tay lên rửa, cậu cũng không ngăn cản mà ngồi ngay sofa cạnh nhà bếp làm việc riêng. Thế lại tĩnh mịch, người nào làm việc người nấy chưa từng đánh động, nhưng lại cảm giác được thoải mái đến nhường nào, hoà hợp dịu êm.
Đôi lúc chỉ mong hôm nào cũng có thể bình yên mà trải qua những tháng ngày nhẹ nhàng như thế, từng hồi lắng động âm thanh, tiếng bát đĩa hay nét bút lướt trên mặt giấy đều được thu lại vào tâm trí mỗi người. Khó quên!
* * *
Tiêu Chiến chuẩn bị đồ ăn mỗi ngày cho Vương Nhất Bác miết lại tập cho anh thói quen hôm nào cậu không nấu, anh cũng không ăn. Thế là Tiêu Chiến dù nhỏ tuổi hơn lại trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ chăm sóc cho người thầy hơn mình năm tuổi, nhưng chính cậu cũng đã hình thành thói quen đó rồi. Tâm động vì người lúc nào chẳng hay, chỉ nghĩ tôi và cậu đã là huynh đệ tình thâm.
Bước đến với nhau, tạo cho người kia một thói quen không thể chói bỏ, để rồi sau này cũng vì đó mà thương nhớ hằng đêm, mong mỏi đợi một hình bóng thân thuộc.
* * *
(*) Gì chứ mấy vụ xe cộ này Su ngu nhất =))) cái quái gì về xe cũng không biết nên giá trị của nó trên thị trường thì Su không biết đâu =))))))) ahihi.
* * *
Chương này thật ngắnnnnn!!!
Su bí ý tưởng trầm trọng rồi 😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top