37. Cuộc họp thường niên
Dưới bầu trời tuyết bay tán loạn, người đi đường không tự giác bước nhanh hơn, vội vàng về nhà gặp người thân, không ai chú ý tới người con trai và người con gái gắt gao ôm nhau trên đường.
Triệu Lộ Tư khẽ vùng vẫy lại bị anh ôm chặt hơn.
Triệu Lộ Tư rốt cuộc từ bỏ, cô chậm rãi giơ tay lên nắm lấy góc áo Ngô Lỗi.
Chiếc áo gió màu đen dùng chất vải rất cứng, siết trong tay tạo thành nếp nhăn.
Trên người anh có mùi thuốc lá bạc hạ nhàn nhạt.
"Ngô Lỗi, không sao rồi."
Khóe mắt cô hơi ửng đỏ, lông mi mảnh bị nước mắt làm dính lại, bộ dáng đáng thương.
Giọng nói anh trầm thấp: "Ai khi dễ em?"
Triệu Lộ Tư ngẩng đầu nhìn anh một cái, đôi mắt anh thâm thúy, hàng mày bị đứt đoạn càng tăng thêm sự hung dữ.
Cô lắc đầu, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế dài, thật cẩn thận lấy váy ra cho Ngô Lỗi xem: "Váy bị hư rồi."
Ngô Lỗi ngồi bên cạnh cô, đưa tay sờ váy, biểu cảm hiển nhiên không thể tưởng tượng nổi: "Là vì cái váy hư này mà đêm 30 em ngồi trên đường khóc?"
Triệu Lộ Tư cố chấp lấy lại váy từ trong tay anh, lẩm bẩm nói: "Đây không phải là váy hư, đây là chiếc váy dự tiệc bà nội cho em."
Ngô Lỗi thật không biết suy nghĩ của con gái, có chút chuyện cũng có thể khóc một hồi, anh thiếu chút nữa còn tưởng cô trải qua chuyện sinh ly tử biệt gì lớn lắm.
Ngô Lỗi nhìn chiếc váy dự tiệc xinh đẹp tỏa ánh sáng lung linh kia, thoải mái mà nói: "Sửa lại là được, không cần vì loại chuyện này mà khóc."
Nước mắt của cô rất trân quý, ít nhất với anh mà nói, vô cùng trân quý.
"Anh không rõ." Triệu Lộ Tư cắn môi: "Em đã chuẩn bị cho cuộc họp thường niên thật lâu, váy hư, em không đi được."
"Nhất định phải mặc cái này? Đổi cái khác không được à?"
"Em không có váy khác để mặc." Triệu Lộ Tư nhẹ nhàng vuốt ve sợi chỉ vàng lập lòe trên vải ren, dịu dàng nói: "Đây là chiếc váy duy nhất của em."
Ngô Lỗi nhìn mất mát nơi đáy mắt cô, trong lòng rất khó chịu, anh đứng dậy dọn dẹp lại váy, nhét vào hộp: "Đi thôi."
Triệu Lộ Tư kinh ngạc nhìn anh: "Đi đâu?"
"Tìm chỗ sửa váy."
Triệu Lộ Tư nhìn đồng hồ trên điện thoại, thở dài nói: "Đã không kịp rồi."
Ngô Lỗi vươn tay về phía cô: "Không tới phút cuối cùng, toàn bộ đều còn kịp."
Triệu Lộ Tư cúi đầu nhìn bàn tay dày rộng của anh, nhẹ nhàng vỗ một cái, rốt cuộc khóe miệng mỉm cười: "Ừm!"
•••
Triệu Lộ Tư đi theo Ngô Lỗi xuyên qua hẻm nhỏ ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo.
Nhà cửa chung quanh đèn đuốc sáng trưng, ngẫu nhiên có thể nghe thấy cuối ngõ hẻm truyền đến tiếng pháo đùng đoàng cùng tiếng trẻ nhỏ cười thanh thúy.
"Ngô Lỗi, đi đâu vậy?"
Bước chân Ngô Lỗi rất dài, đi rất nhanh, Triệu Lộ Tư mang giày cao gót phối với váy dự tiệc, đuổi không kịp bước chân của anh.
Anh đi một đoạn sẽ dừng lại chờ cô: "Nếu em còn lề mề thật sự không kịp rồi."
Chân Triệu Lộ Tư sắp bị mài mòn rồi, cô sờ sờ gót chân mình, xiêu vẹo đuổi theo Ngô Lỗi.
Lúc này Ngô Lỗi mới nhận thấy cô mang giày cao gót, gót chân bị mài đến đỏ bừng, vì thế anh theo bản năng đưa tay muốn ôm cô.
Triệu Lộ Tư nghiêng người: "Anh làm gì vậy?"
"Còn có thể làm gì, ôm em đi a."
"Ai cần anh ôm." Triệu Lộ Tư khập khiễng đi về phía trước: "Em không sao."
"Còn xa, em đi như vậy khi nào mới tới." Ngô Lỗi nhìn đồng hồ, "Đã sáu giờ bốn mươi rồi."
Thời gian rất gấp, chân Triệu Lộ Tư cũng thật sự bị mài đến đau vô cùng, cô do dự một chút nói: "Vậy anh cõng em đi."
"Khác nhau sao?"
Ngô Lỗi lại muốn ôm ngang cô, Triệu Lộ Tư vội vàng lắc đầu né tránh, nóng nảy: "Nếu anh không đồng ý cõng em em tự mình đi."
"Được được, ông đây cõng." Ngô Lỗi không thể làm gì khác hơn ngồi xổm người xuống, "Đi lên đi."
Triệu Lộ Tư vịn vai anh, ghé vào bờ lưng kiên cố cứng rắn của anh.
Ngô Lỗi dễ dàng xốc chân cõng cô lên, bước đi như bay chạy về phía trước.
Mặc dù là chạy nhưng bước chân anh rất ổn định, Triệu Lộ Tư nằm sấp trên lưng anh hoàn toàn không cảm thấy xóc nảy.
Cánh tay trắng nỏn mảnh nhỏ của cô đặt trên đầu vai anh, đè lên cổ anh.
Ngăn cách vật liệu may mặc cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng sự rắn chắc của Ngô Lỗi, vai gáy anh đặc biệt rộng, thân thể cường tráng rắn rỏi.
Người đàn ông như vậy cực kỳ dễ mang đến cảm giác an toàn cho phụ nữ.
Cảm giác được cô gái giống như sắp ngã xuống, Ngô Lỗi dừng lại xốc cô lên, bàn tay vững vàng ôm bên đùi cô.
"Em ôm tôi chặt một chút." Ngô Lỗi nói: "Nếu không tôi chạy sẽ rơi em mất."
Triệu Lộ Tư len lén đỏ mặt, chân gắt gao vòng lấy vòng eo gầy mạnh mẽ của anh.
Pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm, chiếu sáng mặt hai người.
Ngô Lỗi kinh ngạc ngẩng đầu: "Mau nhìn."
"Thấy rồi."
Anh cảm thấy mỹ mãn nhếch khóe miệng.
Rất nhanh lại một đám pháo hoa khác nổ tung trên trời.
"Mau nhìn!"
"Thấy rồi."
"Đẹp không?"
"Đẹp."
"Tôi cũng thấy rất đẹp."
Triệu Lộ Tư ôm cổ thiếu niên, nhìn ánh sáng phản chiếu lúc ẩn lúc hiện trong mắt anh.
Cô hoài nghi Ngô Lỗi chưa từng thấy pháo hoa mới có thể kinh ngạc như vậy.
"Anh rất thích xem pháo hoa?"
"Cũng bình thường." Ngô Lỗi hờ hững trả lời.
"Vậy làm gì kinh ngạc như vậy, giống như chưa từng xem qua."
Ngô Lỗi quay đầu liếc cô một cái: "Tôi là cho em xem a."
Triệu Lộ Tư lại càng không hiểu: "Em đây cũng không phải chưa xem pháo hoa bao giờ."
"Tôi biết em xem qua, có ai mà chưa xem pháo hoa bao giờ."
"Cho nên a, anh làm gì mà phải vui mừng như vậy."
"Con mắt nào của em nhìn thấy tôi vui mừng."
"Em vừa rồi rõ ràng nhìn thấy."
"Có tin tôi ném em xuống hay không hả?"
".."
Triệu Lộ Tư ngậm miệng, cô quyết định không để ý cái tên bướng bỉnh hung dữ này.
Bầu trời lại xuất hiện mấy đám pháo hoa lớn hơn, đùng đùng nổ tung xoe tròn, màu sắc cũng hết sức chói lọi.
"Ngô Lỗi, mau nhìn."
Ngô Lỗi vừa rồi bị Triệu Lộ Tư nói, anh cố ý cúi đầu, kìm nén không nhìn, trầm giọng nói: "Ai mà chưa xem pháo hoa."
Triệu Lộ Tư có chút muốn cười, cô nâng cằm Ngô Lỗi lên, dịu dàng nói: "Xem đi, em sẽ không cười anh."
Cằm anh mọc râu lởm chởm, hơi cấn tay nhưng Triệu Lộ Tư vẫn cảm thấy rất thoải mái, giống sờ con mèo vậy.
Ngô Lỗi rốt cuộc một lần nữa nhìn lên trời, trong con ngươi đen nhánh có ánh sáng.
Kỳ thật anh cũng không thấy pháo hóa hiếm lạ nhưng anh cực kỳ hy vọng để cho cô nhìn thấy sự mỹ lệ trong chớp nhoáng này.
Ngô Lỗi cố chấp cảm thấy tất cả mọi cái đẹp trên thế gian này đều nên thuộc về cô...
Rất nhanh, Ngô Lỗi dừng lại trước khu dân cư anh ở, nhẹ nhàng gõ cửa căn hộ ở tầng trệt.
"Dì Phương, dì có nhà không?"Cửa mở ra, một người phụ nữ ước chừng bốn mươi tuổi xuất hiện trước mặt Triệu Lộ Tư.
Bà ăn mặc mộc mạc, mặc bộ đồ bông kẻ sọc, trước người còn đeo tạp dề.
Nhìn thấy Ngô Lỗi, vẻ mặt bà rạng rỡ: "Tiểu Lỗi à, mau vào, còn chưa ăn cơm chiều đi, vào đây ăn cùng dì."
"Dì Phương, con không ăn cơm, hôm nay tìm đến dì là có việc."
Ngô Lỗi cũng không nói nhiều, mở hộp váy trong tay Triệu Lộ Tư ra: "Váy bạn con bị hư, tay nghề dì tốt, có thể sửa lại không? Hôm nay cuối năm quấy rầy dì thật ngại quá, con gửi dì phí tăng ca?"
"Ôi, cái gì mà phí tăng ca, tiền chữa trị cho ông già nhà dì đều do con trả, đừng nói những lời này, vào ngồi đi, để dì xem một chút."
Ngô Lỗi lôi kéo Triệu Lộ Tư vào phòng, Triệu Lộ Tư nhìn thấy bên tường trong nhà còn treo mấy chiếc váy xinh đẹp, còn có đồ vest cùng đủ kiểu com lê, xem ra hẳn là có kinh nghiệm may vá.
Dì Phương lấy mắt kính và hộp kim khâu từ trong phòng ra, đánh giá đường xước trên váy.
"Váy này đường may rất tinh tế." Dì Phương kinh ngạc nhìn Triệu Lộ Tư: "Không rẻ nhỉ."
Triệu Lộ Tư thấy bà phân biệt được hàng tốt xấu, nhất thời yên tâm không ít, hỏi bà: "Có thể sửa không ạ?"
"Có thể thì có thể nhưng dì cũng không dám tùy tiện sửa, đây là váy cao cấp nha."
Triệu Lộ Tư liên tục xua tay: "Dì à, không sao đâu, có thể sửa được tới đâu con đều không ngại, chỉ cần tối hôm nay mặc được là được."
"Cần dùng gấp ư?"
"Dạ."
Dì Phương nghĩ ngợi: "Như vậy đi, dì giúp con sửa một chút, để tối nay con mặc ra ngoài, có điều cũng chỉ sửa vội, muốn sửa cho tốt thì phải đi tìm thợ may chuyên nghiệp."
Triệu Lộ Tư vui mừng nói: "Cảm ơn dì!"
Ngô Lỗi nói: "Dì, dì sửa nhanh chút giúp con, tám giờ Lộ Bảo phải đi rồi."
"Được được được, dì hiện tại bắt đầu, nhất định giúp bạn gái nhỏ của con đến đúng giờ."
"Con không phải...."
Lời giải thích của cô còn chưa nói ra miệng, dì Phương nói làm là làm, đeo tạp dề may vá bằng da cầm váy vào phòng làm việc.
Triệu Lộ Tư cũng chỉ có thể nuốt nửa câu sau vào trong bụng.
Mới không phải bạn gái anh ấy.
Ngô Lỗi khẽ nhếch môi, Triệu Lộ Tư bất mãn liếc anh.
Anh dùng sức nhịn cười, nhìn bộ dáng này trong lòng vẫn rất sảng khoái đi.
Dì Phương tương đối chuyên nghiệp, tìm sợi chỉ vàng ánh kim giúp Triệu Lộ Tư khâu lại đường xước, ở bên ngoài nhìn vào hoàn toàn nhìn không ra váy có gì bất thường.
"Được rồi cô nhóc, mau vào buồng thử đi."
Dì Phương đưa váy cho Triệu Lộ Tư, dẫn cô vào căn phòng thử váy không người bên trong.
Ngô Lỗi cũng lủi thủi đi theo vào, lại bị dì Phương đuổi ra ngoài: "Làm gì thế, bạn gái thay quần áo con cũng xem à?"
Ngô Lỗi xấu hổ gãi đầu, "À."
Anh liền ở bên ngoài chờ.
Mười phút sau, Triệu Lộ Tư đi ra khỏi phòng.
Ngô Lỗi đứng ở sân nhỏ bên cạnh, bật bật lửa chuẩn bị hút thuốc, quay đầu liền nhìn thấy cô.
Chiếc váy dài ánh kim ôm lấy vòng eo thon thả của cô, vải ren viền bên dưới, hơi phồng khảm những viên kim cương sáng chói, dưới ánh đèn hết sức lấp lánh.
Bờ vai mê người của cô như bướu lạc đà, xương đòn sâu, cần cổ trắng nõn gợi cảm.
Dì Phương giúp cô chải một búi tóc xinh đẹp, mái tóc dày đen nhánh được búi lên, buộc trên đỉnh đầu, mấy sợi tóc ngắn rũ xuống.
Trời cao ban cho cô vẻ đẹp xa xỉ nhất, cô đem vẻ đẹp này dung nhập vào trong xương thịt, nhất cử nhất động, câu hồn đoạt phách.
Anh giống như nhìn thấy chùm sáng chói lọi nhất trong cuộc đời này.
Triệu Lộ Tư vén váy, nghênh tiếp ánh mắt thâm thúy của Ngô Lỗi, thấp thỏm hỏi: "Như thế nào?"
Ngọn lửa trong chiếc bật lửa của Ngô Lỗi bị gió thổi tắt, anh tránh mắt, vội vàng lấy điếu thuốc trong miệng xuống, ném vào chỗ tối.
Anh đỏ mặt rồi.
"Đẹp, đẹp lắm."
Lần đầu tiên trong đời, người nào đó nói chuyện cà lăm rồi.
Triệu Lộ Tư không chú ý tới vẻ mặt thay đổi của Ngô Lỗi, cô chuyên chú đánh giá váy của mình, dạo qua một vòng, "Em cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề, có thể tham gia cuộc họp thường niên."
"Ừm."
Triệu Lộ Tư xoay người nói lời cảm ơn với dì Phương: "Dì, thật sự rất cảm ơn dì, bao nhiêu tiền cho con gửi."
"Ôi, tiện tay mà thôi, Tiểu Lỗi trước kia giúp nhà dì nhiều như vậy, mạng của ông già nhà dì là do nó cứu về. Con đã là bạn gái nhỏ của nó thì không cần nói tới chuyện tiền bạc."
Triệu Lộ Tư còn chưa kịp giải thích, Ngô Lỗi đã đẩy chiếc xe đạp của mình dưới tàng cây ra, nói với cô: "Lên xe, đưa em đi."
"Hôm nay đã phiền anh lắm rồi, em bắt xe đi qua."
"Đêm 30 em ra ngoài bắt xe thử xem."
"Ặc."
Triệu Lộ Tư suy nghĩ một chút, dọc đường đi khi nãy giống như thật sự không nhìn thấy mấy chiếc taxi đón khách.
Cô chỉ có thể nhấc váy, chạy chậm đến cạnh xe Ngô Lỗi: "Vậy được."
Ngô Lỗi thấy cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của cô đều lộ ra bên ngoài, giờ phút này gió lạnh, môi cô gái nhỏ đã lạnh đến phát tím.
Anh không chút do dự cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô.
Chất vải mang theo nhiệt độ của anh nhanh chóng xua tan hơi lạnh trên người cô, ấm đến ngay cả lời từ chối lịch sự cô cũng không nói ra miệng, áo này thật thoải mái.
Triệu Lộ Tư đánh giá chiếc xe đạp leo núi của anh: "Không có chỗ ngồi sau." Ngô Lỗi đương nhiên nói: "Ngồi ở trước."
"..."
Tuyết lất phất bay trong đêm, Triệu Lộ Tư khoác áo khoác Ngô Lỗi, xoắn xuýt mà nhìn gióng ngang xe đạp.
Cũng không phải không thể ngồi, chỉ là có chút kỳ quái.
Anh mặc áo len màu đen, một tay chống đầu xe, một cánh tay kia buông xuống bên người, tùy thời chuẩn bị ôm cô vào lòng: "Tới đây."
Triệu Lộ Tư kì kèo mè nheo không đi qua.
"Có được không vậy?"
Ngô Lỗi nhìn thấy do dự nơi đáy mắt cô, nói: "Hiện tại đổi ý không đi ông đây có thể nhanh về nhà xem tiết mục cuối năm."
Triệu Lộ Tư cúi đầu nhìn váy dài tỏa sáng lung linh, không lại do dự, nhấc váy, ngồi lên xe Ngô Lỗi.
Ngô Lỗi chờ cô ngồi yên xong, vòng tay qua, vững vàng đặt trên tay lái, chân dùng lực đạp, xe đạp chạy ra ngoài.
Đêm 30 trên đường cái không có nhiều xe và người đi đường, tốc độ đạp của Ngô Lỗi thật sự rất nhanh, giành giật từng giây đưa cô tới đích.
Triệu Lộ Tư lấy di động xem bản đồ, ở trên cho thấy còn 5km nữa.
"Quẹo trái, sau đó lên cầu Thượng Thiên."
"Xuống cầu rẽ phải."
"Phía trước có gờ giảm tốc, chậm chút nha."
Chạy qua gờ giảm tốc, thân thể Triệu Lộ Tư run lên theo, mông cô ngồi trên gióng ngang thật sự không dễ chịu, bị cấn đến đau.
"Sắp đến rồi." Giống như nhận thấy cô gái khó chịu, Ngô Lỗi đạp nhanh hơn.
"Ngô Lỗi, anh có lạnh không?"
"Em thấy sao?"
Toàn bộ thân thể Triệu Lộ Tư đều bị anh vòng vào trong ngực, sau lưng chính là lồng ngực nóng hổi của anh, dán chặt vào lưng cô.
Anh rõ ràng mặc ít như vậy thế nhưng không biết vì sao, toàn thân đều nóng lên, trong cơ thể giống như đun một nồi nước vậy.
Nóng thành như vậy, Triệu Lộ Tư cũng không lo lắng anh cởi áo ra sẽ lạnh.
Hầu kết của Ngô Lỗi nhô ra tựa vào đỉnh đầu cô, thỉnh thoảng còn đụng phải, cứng rắn.
Anh chú ý tới cô gái giống như đang nhìn anh, khóe miệng nhếch cao, đặt cằm trên vai cô, để sát vào lỗ tai cô ôn nhu nói: "Tôi có đẹp trai không?"
"..."
Triệu Lộ Tư xoay đầu, nhìn thẳng phía trước, không lại nhìn anh.
Anh thoáng tiếp sát cô, ngửi mùi thơm phát ra từ người cô, không phải mùi nước hoa cũng không phải dầu gội đầu, là mùi hương độc đáo của riêng cô, mùi hương này luôn làm máu trong người anh cuồn cuộn, không cách nào bình tĩnh.
Từ xa có thể nhìn thấy ánh đèn neon rực rỡ của khách sạn Century.
Màn hình LED khổng lồ trên lầu cao hiển thị mấy chữ 'Cuộc họp thường niên tập đoàn Triệu thị.'
Cuộc họp thường niên này được tổ chức ở khách sạn Century sang trọng bậc nhất ở Giang Thành, nhiều ngôi sao được mời đến, theo nhóm ngôi sao mà tới chính là ký giả truyền thông chen chúc nhau.
Cửa ra vào khách sạn Century được trải thảm đỏ, đèn flash lóe lên không ngừng.
Ngô Lỗi dừng xe ở đường cái đối diện, Triệu Lộ Tư nhấc váy nhảy xuống xe, còn quay đầu xoa mông đã bị cấn đến tê cứng.
Ngô Lỗi cười cười, ngăn tay cô lại: "Tiểu thư của tôi ơi, chú ý hình tượng một chút có được không?"
"Ờ ha!" Triệu Lộ Tư lè lưỡi xấu hổ nói: "Em quên mất, hiện tại em đang mặc váy đẹp a."
Đúng vậy, cô mặc váy đẹp, làm nổi bật vẻ đẹp không gì sánh được của cô.
Ngô Lỗi với vốn từ ngữ hạn hẹp không cách nào diễn tả được hiện tại cô đáng yêu thế nào.
Nói tóm lại, mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười của cô, mỗi một động tác cũng có thể làm cho tim anh đập nhanh.
"Cảm ơn anh." Triệu Lộ Tư chân thành nói lời cảm ơn với anh: "Hôm nay may mắn gặp được anh."
"Cảm ơn phải đúng chỗ." Ngô Lỗi chỉ mặt mình: "Hôn ông đây một cái."
Triệu Lộ Tư bĩu môi, mới không hôn anh.
Ngô Lỗi thấy cô không muốn, kề sát người qua: "Vậy cho tôi hôn em một cái."
"Anh có thể đứng đắn một chút không?"
"Tôi rất đứng đắn."
Triệu Lộ Tư cởi áo khoác xuống đưa cho Ngô Lỗi: "Đi nha."
"Khoảng khi nào thì kết thúc?"
Triệu Lộ Tư nghĩ ngợi: "Chắc sẽ qua 12h."
Thiếu niên khẽ gật đầu.
"Bên ngoài rất lạnh, mau trở về đi thôi."
Triệu Lộ Tư nói xong xoay người muốn đi, anh bỗng gọi cô lại: "Chờ chút."
"Hửm?" Ngô Lỗi vươn tay, nhẹ nhàng phủi vài bông tuyết rơi trên tóc mai của cô.
Bông tuyết chạm phải đầu ngón tay ấm áp của anh trong khoảnh khắc tan chảy.
Triệu Lộ Tư đón nhận đôi mắt đen thâm thúy của anh, Ngô Lỗi giờ phút này dịu dàng không giống anh.
•••
Cửa vào của các ngôi sao và người trong công ty không giống nhau, Triệu Phi Phi lại không biết chuyện này.
Cô mang giày cao gót, mặc váy dự tiệc màu xanh lam xinh đẹp, từ trên xe Triệu Minh Chí đi xuống, lập tức đi lên thảm đỏ của ngôi sao.
Nhóm ký giả dừng chụp ảnh, khó hiểu đưa mắt nhìn nhau.
Nhóm fan thấp giọng nghị luận, "Ai vậy ta?"
"Không biết."
"Có phải đi nhầm rồi không?"...MC có chút xấu hổ, nhanh chóng ngăn Phi Phi lại, hỏi cô.
"Thưa cô, có phải cô đi nhầm hay không?"
Triệu Phi Phi nhìn quanh mới phát hiện không ít fan cầm bảng neon, trên đó viết lời ủng hộ ngôi sao của mình.
Nhóm fan nhỏ giọng nghị luận — "Cô ta không phải Triệu Phi Phi sao?"
"Ai chứ?"
"Chính là cái đồ thảo mai dốc sức lấy lòng thiên hạ đó."
"À, hóa ra là cô ta, cô ta khi nào thì thành sao hạng C vậy?"
"Sao hạng C gì chứ, cô ta thảo mai giả tạo như thế, có fan thì cũng là anti- fan thôi."...
Triệu Phi Phi lúc này mới phát hiện bản thân đi nhầm chỗ, cô thấp giọng nói: "Thật ngại quá", bụm mặt vội vàng rời đi theo hành lang bên hông nhân viên công tác.
Gương mặt cô ửng đỏ không thôi, thầm mắng cha ngu xuẩn, thế nhưng lại đưa cô tới cửa bên này.
Đi đến mặt khác của tòa nhà, bên này không có truyền thông phóng viên và fan, có điều trang trí bên ngoài vô cùng xa hoa, bên này mới đúng là cửa chính khách sạn Century, hội đồng thành viên tập đoàn cùng các đối tác hợp tác đều đi cửa bên này.
Người tham dự đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất định, bởi vậy công tác bảo vệ bên này càng thêm nghiêm ngặt, mấy chục bảo vệ đứng lẫn trong đám người, chuẩn bị ứng phó tình huống phát sinh bất cứ lúc nào.
Triệu Phi Phi đi đến bên cạnh cửa chính, hai nhân viên lễ tân kiểm tra thiệp mời của khách.
Triệu Phi Phi đưa thiệp mời của Triệu Lộ Tư ra cho lễ tân.
Trên thiệp mời không có ảnh chụp, nói chung bình thường cũng sẽ không có người giở trò, lễ tân nhìn thiệp mời liền mời cô vào.
Lúc này, trợ lý Tần ở cạnh cửa nhìn thấy Triệu Phi Phi, tò mò hỏi: "Cô Triệu Phi Phi, sao lại là cô?"
Triệu Phi Phi nhìn thấy trợ lý Tần đi tới, sắc mặt thay đổi, ra vẻ trấn tĩnh nói: "Trợ lý Tần, tôi tới tham dự cuộc họp thường niên."
Trợ lý Tần kinh ngạc hỏi: "Cô lấy thiệp mời của cô Triệu Lộ Tư đi ư?"
"Thì thế nào, thân thể Triệu Lộ Tư không thoải mái, tới không được, em ấy không muốn khiến bà nội thất vọng, cho nên cầu tôi tham gia thay em ấy, chú có ý kiến gì sao?"
Trợ lý Tần mặt không chút thay đổi nói: "Như vậy tôi phải xác nhận lại với cô Triệu Lộ Tư một chút."
Triệu Phi Phi lạnh lùng nói: "Xe ba tôi vẫn còn dừng ở bên ngoài, chú có muốn tôi nói ba tôi xác nhận không?"
Triệu Phi Phi lấy cha mình ra, tốt xấu gì cha cũng là con trai của bà nội, trợ lý Tần thế nào cũng phải nể mặt một tí.
Cũng không nghĩ tới trợ lý Tần lại kiên trì nói: "Cô Triệu Phi Phi, không có thiệp mời không thể vào trong."
"Thế nhưng Triệu Lộ Tư không tới được."
"Cô ấy không tới được là chuyện của cô ấy, cô có thể vào hay không lại là chuyện khác."
"Trợ lý Tần, chú đừng có quá đáng." Triệu Phi Phi lạnh lùng nhìn ông, trầm giọng nói: "Nói đến cùng chú cũng chỉ là nhân viên tập đoàn Triệu thị mà thôi, tôi lại là cháu ruột của bà nội."
"Cô Triệu Lộ Tư cũng là cháu ruột của Chủ tịch, thiệp mời này là Chủ tịch tự tay viết cho cô Triệu Lộ Tư, toàn trường chỉ có một cái, cô hiểu rõ trọng lượng của tấm thiệp này chứ."
Triệu Phi Phi gắt gao cắn môi dưới, bờ môi trắng bệch, ghen tị giống như rắn độc thè lưỡi chiếm cứ lòng cô.
Miệng cô bất giác mỉm cười nham hiểm, "Vậy thì thế nào? Em ấy không tới được."
Triệu Phi Phi vừa dứt lời, phía sau bỗng truyền đến giọng nữ trong sáng: "Chị, phải khiến chị thất vọng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top