20. Không được nghỉ học
Hai ngày sau đó, từ lời của rất nhiều người Triệu Lộ Tư mới chứng thực được chuyện lớp 19 có người bị thương không thoát khỏi can hệ với Ngô Lỗi.
Còn về nguyên nhân, ánh mắt mấy đứa con trai mập mờ không chịu nói, hoặc là thẳng thắn che miệng cười trộm, không hỏi ra kết quả gì.
Nhắc tới cũng kỳ quái, trước kia Triệu Lộ Tư tránh né Ngô Lỗi như tránh ôn thần, sợ gặp phải anh trong trường.
Hiện tại kiểu gì Triệu Lộ Tư cũng sẽ vô thức đi về phía sân bóng rổ hỏi thăm, tìm kiếm bóng dáng anh, nhưng làm sao cũng không gặp được.
Ngược lại thỉnh thoảng sẽ thấy đám Tùng Dụ Châu chơi bóng, nhưng Ngô Lỗi không ở trong đó.
Triệu Lộ Tư xác định, mấy ngày nay Ngô Lỗi căn bản không có ở trường.
Cô gửi tin nhắn tới cho Ngô Lỗi, anh cũng không trả lời lại.
Triệu Lộ Tư thấy rất phiền lòng, nói nếu anh không trả lời vậy thì cả đời này cũng đừng trả lời nữa....
Mấy ngày nay, Ngô Lỗi quả thực không tới trường, chủ nhiệm bảo anh về nhà đóng cửa hối lỗi.
Ban ngày, anh ở trong phòng thuê ngủ tới đêm, ban đêm liền tới phòng đánh quyền anh dưới đất.
Cuộc sống trôi qua vô cùng chán nản, ngày đêm điên đảo ngơ ngơ ngác ngác, tinh thần cực kỳ không tốt.
Vừa mới đánh bại người khiêu chiến hạng cân 75kg, Ngô Lỗi mệt mỏi từ trên lôi đài đi xuống, tháo bao tay lấy điện thoại ra.
Trong điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ đến từ Tùng Dụ Châu, anh nhổ nước bọt dính máu, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, anh nhận máy.
"Anh chịu nghe điện thoại rồi à!"
"Chuyện gì?"
Anh vừa mặc áo thun, vừa khoác áo khoác, đi ra khỏi phòng thay đồ nặng mùi.
"Khi nào anh mới quay lại trường đây?"
"Không trở về nữa, thế nào?"
"Đã mấy ngày rồi, nên trở về đi, chẳng lẽ anh thật muốn nghỉ học?"
"Cậu cảm thấy tôi nói giỡn với cậu à?"
"Không phải, anh đừng hành động theo cảm tính."
Ngô Lỗi hoạt động cái cổ đau nhức một chút, bình tĩnh nói: "Nhân cơ hội này rút ra, ra ngoài kiếm tiền kinh doanh chút gì đó."
"Chúng ta trước không nói chuyện này, mấy ngày nay, Triệu Lộ Tư ở lớp 1 kia luôn thăm dò tin tức anh từ tụi em. Bọn Trọng Ninh, Tiểu Dục còn có Từ Dương đều bị lén tìm tới, nhưng đều không dám nói thật. Tóm lại, anh sống hay chết, tốt hay xấu báo cho người ta một cái tin nha."
Trong đường hầm chật hẹp âm u, Ngô Lỗi bỗng nhiên dừng bước.
Anh tựa bên tường, gục đầu xuống khẽ cười một tiếng: "Em ấy hỏi thăm mấy người?"
Còn âm thầm tìm từng người hỏi thăm, rất thông minh nha.
"Anh vui đúng không?" Tùng Dụ Châu nghe ra giọng nói Ngô Lỗi vui vẻ, thở dài một hơi: "Dù sao anh về sớm một chút đi, đừng nói cái gì mà nghỉ hay không nghỉ học, coi như anh muốn, trường học còn chưa chắc chắn thả anh đi."
Ngô Lỗi cúp điện thoại, mặc áo khoác vào đi ra khỏi phòng quyền anh dưới đất.
Thời tiết chuyển mùa thu đông, Giang Thành nhiều mưa ẩm ướt, phần lớn đều là những hạt mưa nhỏ.
Có điều lạnh thật là lạnh, lạnh đến tận xương tuỷ.
Ngô Lỗi mặc áo thun bên trong, bên ngoài tuỳ tiện khoác một cái áo khoác đen, mở khoá xe đạp ở bên đường, đạp xe về nhà.
Vừa mới tới dưới cầu lớn Trường Giang, từ xa anh đã trông thấy cô gái đứng trước cửa tiệm sửa xe.
Cô mặc một chiếc áo bông bằng nhung màu trắng, cảm nhận giống như lông cừu non, đeo cặp sách nặng trịch trên vai, đang thò đầu nhìn vào trong tiệm.
Ngô Lỗi dừng xe ở bên cửa hàng, lôi kéo ống tay áo của cô, đưa cô vào trong tiệm.
Xuyên qua cửa tiệm, tiến đến cửa nhỏ đằng sau, trải qua một hẻm nhỏ đầy dầu máy cùng mùi rỉ sét, đi tới căn phòng cho thuê bên trong.
"Này, Ngô Lỗi, đi đâu vậy?"
Anh không trả lời, kéo Triệu Lộ Tư trực tiếp lên lầu ba.
'Cọt kẹt' một tiếng, lấy chìa khoá ra mở cửa phòng.
Ngô Lỗi đi vào, thấy Triệu Lộ Tư không theo vào thế là anh lại mở cửa rộng ra một chút.
Triệu Lộ Tư vốn chỉ muốn hỏi thăm tình hình của anh một chút, không nghĩ tới bị anh lôi kéo... kéo đến cửa nhà.
"Em không vào." Thiếu nữ lộ ra phòng bị trong mắt, "Em đến xem thử tình hình mà thôi."
Anh còn sống là được rồi.
"Đến tận cửa rồi còn không vào, sao thế, sợ tôi 'ức hiếp' em?" Ngô Lỗi cố ý tăng thêm hai chữ 'ức hiếp', nói mập mờ không rõ.
Triệu Lộ Tư bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, nghĩ đến còn có lời muốn nói liền theo anh vào trong.
'Ầm' một tiếng, Ngô Lỗi khép cửa phòng lại, nghe được trái tim nhỏ bé của cô cũng nhảy dựng theo.
Phòng thuê chật hẹp, phòng đơn một người, giường đơn bày ở góc Đông Nam, đồ dùng trong nhà bày biện vô cùng đơn giản, không có bất kỳ đồ trang trí hay thiết bị điện nào, vẻn vẹn chỉ có thể thoả mãn nhu cầu sống đơn giản nhất hàng ngày.
Triệu Lộ Tư tay chân luống cuống đứng trong gian phòng trống rỗng.
Ngô Lỗi dọn sạch tạp chí xe đua trên ghế sofa, sau đó dọn lon bia và gạt tàn thuốc trên bàn trà bỏ vào thùng rác.
"Ngồi đi."
Triệu Lộ Tư chậm chạp ngồi trên ghế sofa của anh, ghế sofa này nhìn qua cũng cũ kỹ rồi, trên lớp da màu đen đã ngấn mòn vết thời gian.
Có điều rất mềm.
Ngô Lỗi đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió lùa vào.
Trên tấm kính dán giấy hoa màu xanh thẫm, ngoài cửa sổ có cây long nhãn thơm cành lá um tùm, bóng cây dao động.
Anh mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong trống rỗng, không có cái gì, cũng không có gì có thể đãi cô.
"Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, em..."
Ngô Lỗi nghĩ nghĩ, chỉ vào bàn đọc sách nói: "Em có thể làm bài tập một lát."
"Không cần đâu Ngô Lỗi." Triệu Lộ Tư vội vàng đứng lên nói: "Em không ở lâu đâu, sẽ đi liền thôi."
Ngô Lỗi cũng không ép cô ở lại, đi tới ngồi ở trên bàn trà, chân duỗi dài, hỏi cô: "Nghe nói em đang hỏi thăm về tôi?"
Triệu Lộ Tư nhếch miệng, trong lòng tự nhủ anh không phải không ở trường học sao, sao lại biết chuyện này.
Triệu Lộ Tư mỗi lần hỏi người đều rất cẩn thận dặn đi dặn lại phải giữ bí mật.
"Em nghe nói anh đánh người, hình như có liên quan tới em."
"Không liên quan tới em." Ngô Lỗi thề thốt phủ nhận: "Đơn giản là không quen nhìn mấy trò ngu xuẩn kia, em chớ đứng, ngồi đi."
Triệu Lộ Tư ngồi trở lại ghế sofa lần nữa, ngón tay trắng nhỏ nắm chặt quần jean của mình, lo âu hỏi: "Trường học xử lý anh thế nào?"
Khóe mắt Ngô Lỗi cong lên, mỉm cười không đứng đắn: "Thế nào, rất lo lắng cho tôi?"
"Không phải, không có, em chỉ hỏi một chút, bởi vì nghe nói là tại em."
Ngô Lỗi ngẩng đầu nhìn về phía cô, làn da cô trắng thật là trắng, trắng mỏng đến lộ ra tơ máu, con ngươi tối đen như mực phối với đôi môi hồng nhuận, xinh đẹp đến khiến anh muốn phạm tội.
Anh vuốt vuốt cánh mũi, nói: "Đừng nghe mấy lời đồn đãi đoán mò trong trường đó, chuyện của tôi không liên quan tới em, ông đây sẽ không đánh nhau vì gái."
Cô trầm thấp ồ một tiếng.
Anh lại bổ sung một câu: "Hơn nữa, em bây giờ còn chưa phải cô gái của ông đây."
"..."
Triệu Lộ Tư chỉnh lại dây cặp, đứng dậy nói: "Ngô Lỗi, nếu như không có chuyện gì, anh quay về trường sớm chút đi, đừng chậm trễ việc học."
Ngô Lỗi đứng dậy tiễn cô, hỏi: "Em rất muốn tôi quay về trường sao?" Cô không biết trả lời thế nào, dứt khoát im lặng.
Ngô Lỗi sớm một bước ngăn ở cửa, trong lối đi hẹp, ánh đèn mờ tối, anh cúi đầu nhìn đôi mắt đen tuyền của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Tôi học không được, không có văn hoá gì, em có thể ghét bỏ tôi không?"
"Anh nói chuyện này để làm gì?"
"Tôi định nghỉ học."
Triệu Lộ Tư đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Cái gì!"
Biểu cảm Ngô Lỗi không chút rung động nào, mắt sắc cụp xuống, đáy mắt đen kịt hiện lên chút ảm đạm: "Ở lại trường học lãng phí thời gian, tôi nghĩ không bằng sớm ra ngoài làm chút chuyện, kiếm thêm chút tiền, cho dù đua xe cũng kiếm nhiều hơn bây giờ."
Nhưng mà lời anh còn chưa dứt bỗng nhiên cảm thấy Triệu Lộ Tư nắm chặt góc áo anh, dùng sức —"Ngô Lỗi, không cho phép anh nghỉ học."
"..."
"Cho dù thi đại học gì, anh nhất định phải học đại học, nếu như anh không học đại học, em...em sẽ rất thất vọng."
Ngô Lỗi nhíu nhíu mày, trong mắt lộ ra chút không hiểu.
Triệu Lộ Tư đột nhiên bị anh nhắc nhở mới nhớ tới, năm lớp 12, Ngô Lỗi nghỉ học, nguyên nhân không rõ, nhưng cô biết sau khi Ngô Lỗi nghỉ học mới xảy ra chuyện.
Nếu như anh có thể cố gắng ở lại trong trường, tỷ lệ xảy ra bất trắc và nguy hiểm sẽ giảm bớt rất nhiều.
Ngô Lỗi yên lặng ngắm nhìn cô gái — "Em không muốn cho tôi đi?"
Triệu Lộ Tư không biết trả lời thế nào, ánh mắt cô chớp loé không yên, nhìn sang một bên: "Ý của em là hiện tại trình độ trung học rất khó đặt chân trong xã hội."
Tay Ngô Lỗi đột nhiên xuyên qua giữa tóc cô, phủ ở bên mặt cô, sợi tóc mềm mại len qua từng kẽ tay anh.
Anh ôm lấy gáy cô, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Dưới ánh đèn tường mờ tối, nửa bên mặt anh vùi vào trong bóng tối, tiếng nói thấp thuần mạnh mẽ: "Chỉ cần em nói một câu, không muốn tôi đi, tôi có thể vì em mà ở lại."
Triệu Lộ Tư cảm nhận được sự thô ráp trên bàn tay anh, thân thể cô không chịu được mẫn cảm run rẩy.
Rất lâu, cô gái rốt cuộc gật đầu một cái.
Trái tim Ngô Lỗi như trút ra dòng nhiệt róc rách, linh hồn khô cạn trong khoảnh khắc đó sung mãn đầy sức sống.
Anh cố nén xung động muốn hôn cô ngay lập tức, chỉ là rất mềm rất nhẹ lại mang theo run rẩy dùng lòng bàn tay từng chút khẽ vuốt ve gương mặt cô, giống như vuốt ve một con mèo nhỏ.
"Tôi có thể..."
"Không thể! Em, em phải đi rồi!"
"Tôi tiễn em."
Ngô Lỗi xoay người lấy áo khoác, mà Triệu Lộ Tư lại tự mình mở cửa chạy mất: "Không, không cần!"
Anh đi tới cạnh cửa ngóng nhìn bóng dáng cô gái chạy trối chết.
Trong lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ nơi gò má cô, loại cảm xúc mềm mại kia chỉ có con gái mới có, là anh xưa nay chưa từng trải nghiệm qua.
Anh không cách nào khống chế bản thân, một lần lại một lần tưởng tượng trong đầu, vào thời khắc anh chiếm giữ cô sẽ là vui thích cực hạn thế nào.
•••
Hai ngày sau, Ngô Lỗi trực tiếp tới phòng hiệu trưởng.
Trung học Đức Tân là trường tư nhân, bất kể là điều kiện cơ sở vật chất thế nào cũng thuộc dạng tiên tiến, mà phòng làm việc của hiệu trưởng lại càng xa hoa, không chỉ trang bị điều khiển tự động, nội thất trong phòng cũng là gỗ lim đắt đỏ.
Hiệu trưởng họ Trần, tên Chấn Hằng, là một người đàn ông khoảng chừng hơn 50 tuổi, mặc vest, thắt cà vạt cẩn thận, thân hình hơi mập, lại không tính là quá béo, tinh khí tràn trề, không hề kém mấy vị Tổng giám đốc các công ty hay lên TV về tài chính và kinh tế kia, khác biệt duy nhất chính là trên người ông còn có phong độ của người trí thức.
Ở một trình độ nhất định mà nói, trung học Đức Tân cũng giống như một công ty tự hạch toán quản lý trường học quý tộc rồi.
"Tới rồi à, nói thầy nghe suy nghĩ của em xem." Trần Chấn Hằng chỉ chỉ ảnh chụp của hai người đàn ông treo trên tường, nói với Ngô Lỗi: "Ngay trước mặt cha em, em nói mọi chuyện cho rõ ràng đi."
Ngô Lỗi ngắm nhìn ảnh chụp trên tường.
Trong tấm ảnh cũ, người đàn ông mang theo nụ cười chân thành bên cạnh Trần Chấn Hằng chính là cha Ngô Lỗi.
Ngô Lỗi lạnh lùng nói: "Tôi có suy nghĩ gì sẽ tự mình vào trại giam nói với ông ấy, không cần diễn với ảnh chụp."
"Vào trại giam." Trần Chấn Hằng bất mãn nói: "Nghe nói em đã nhiều năm không vào thăm ông ấy rồi."
"Đây là chuyện của tôi, thầy không cần quan tâm."
"Thầy là bạn của cha em." Hiệu trưởng Trần nhấn mạnh: "Thầy đã hứa với ông ấy, nhất định phải quản em."
Khóe mắt Ngô Lỗi nhếch lên cười lạnh, "Lúc ông ấy vào tù cần nhân chứng, sao không thấy ông đứng ra nói là bạn ông ấy."
"Ngô Lỗi, chuyện của người lớn em không hiểu, cha em phạm tội đủ để cho ông ấy bị xử bắn, có thể bảo vệ một mạng là vì thầy đã phải đi đến nhiều nơi, sao em lại không hiểu chuyện như vậy!"
Ngô Lỗi không muốn nhắc lại bất cứ chuyện gì liên quan tới việc cha anh đi tù, Trần Chấn Hằng đương nhiên càng không muốn gợi lại chuyện năm đó, chỉ nói: "Nhà Diêu Võ cũng không thể tuỳ tiện đắc tội, tiền thuốc men trường học đã bỏ ra rồi, nhưng em nhất định phải xin lỗi trò ấy, bằng không nhà bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua, bắt buộc nhà trường đuổi học em."
"Xin lỗi là không thể nào."
"Ngô Lỗi, em đừng cố chấp như vậy có được không!" Hiệu trưởng Trần sốt ruột: "Nếu như không phải nể mặt cha em, thầy có thể nhân nhượng em lâu như vậy sao? Lúc đó thầy đồng ý với cha em, nhất định phải đưa em vào đại học, nếu em bây giờ đi khỏi cái trường này, em vĩnh viễn là cặn bã của xã hội, bị người ta xem thường, em rốt cuộc có biết hay không! Xã hội này không phải dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề, dựa vào là tiền tài và khả năng của bản thân."
Ngô Lỗi siết chặt tay.
Mày vĩnh viễn là cặn bã của xã hội, vĩnh viễn bị người xem thường.
Cô ấy cũng sẽ xem thường mày.
"Em đi xin lỗi Diêu Võ, việc này coi như xong."
"Xin lỗi là không thể nào, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này." Ngô Lỗi xoay người rời khỏi phòng hiệu trưởng..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top