15. Đã lâu không gặp
Lưu Hải Khoan dẫn mọi người đến gặp Vương Nhất Bác thì được biết hắn đang được Uông Trác Thành thẩm vấn. Lưu Hải Hoan bảo Mạc Huân cùng Uông Trác Thành rời đi, ở đây đã có anh lo liệu.
Vu Bân đẩy cửa bước vào phòng liền thấy Vương Nhất Bác đang ung dung gác chân lên bàn. Đôi mắt của hắn khép hờ lại, toàn thân đều thể hiện sự mệt mỏi.
"Vương ca."
"Vu Bân ?"
Đôi mắt Vương Nhất Bác chậm rãi mở ra, hướng đến phía Vu Bân có chút ngạc nhiên. Hắn chỉ vừa vào đây có vài tiếng liền có người tìm đến rồi. Bất quá không phải người hắn chờ.
"Đến đây một mình sao ?"
"Cùng Dạ Phong đến, tên nhóc đó đang bát nháo ngoài kia."
"Ừ, tần suất làm việc của Lưu Hải Khoan thật nhanh."
"Tôi đã liên hệ luật sư để giúp anh thoát tội."
Vương Nhất Bác nhướng mày nhìn Vu Bân. Hắn không vội đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn quanh phòng xem xét có camera hay không.
"Lưu Hải Khoan đã sớm tắt camera trong đây rồi, cậu cứ thoải mái."
"Là chủ ý của cậu hay của Lưu Hải Khoan ?"
"Là của cả hai chúng tôi."
Vương Nhất Bác không nói gì. Người anh này vẫn luôn che chở cho hắn dù hắn có là tội đồ. Nhưng Tiêu Chiến lại không như vậy, y là người của công lý sẽ không chấp nhận.
Khóe môi Vương Nhất Bác giật giật, hắn muốn hỏi thăm về Tiêu Chiến nhưng lời nói đến cổ họng lại nuốt ngược trở về. Vu Bân nhìn thấy sự do dự đó của Vương Nhất Bác liền sửng sốt. Trạng thái này của hắn là lần đầu anh thấy đấy, nguyên lai cũng là vì Tiêu Chiến.
"Anh trở về lập tức giải tán Xích Tử đi, bảo những người họ tìm một công việc khác mà làm hoặc anh an bài cho họ."
"Vương Nhất Bác, cậu..."
Vu Bân tròn mắt, gọi hẳn tên họ hắn ra. Sự ngạc nhiên không giấu nổi trên gương mặt. Đánh đổi vì một Tiêu Chiến, đáng giá đến như vậy ?
"Anh cũng nên trờ về cạnh chị của mình rồi. Nếu không thì thật sự có ngày chị ấy đến tìm tôi tính sổ."
"Tỷ ấy sẽ không như vậy."
Vương Nhất Bác nhún vai, sẽ thật vậy à ? Hắn thấy không đúng đâu a. Cũng không ít lần nhận điện thoại của Mạnh Tử Nghĩa - chị gái của Vu Bân đòi đánh hắn tới chết đấy. Người ta chỉ còn người em trai này là người thân vậy mà hắn lại kéo xuống vũng lầy này bỏ cả tương lai tươi sáng đã được định. Hắn cũng từng có tương lai như vậy thì phải ? Một tương lai tươi sáng không nhiễm chút bẩn.
"Được rồi, ở đây không ít lợi gì mau về thu xếp theo lời tôi đi."
Vu Bân muốn nói lại thôi, anh đứng dậy ra ngoài. Dạ Phong thấy anh ra liền nhào tới hỏi liên miên.
"Cái miệng nhỏ của cậu nói cũng thật nhiều đi ?" Vu Bân nhàn nhạt nói.
"Bân ca, miệng nhỏ này trên mặt em nên em có quyền nói." Mặt Dạ Phong nhất thời trầm xuống đáp.
"Trở về cùng tôi thu xếp việc."
Vu Bân lười phản bác lại cậu. Anh nắm lấy cổ áo cậu chào hỏi hai người kia xong liền rời đi. Tiêu Chiến do dự nửa ngày cũng không biết có nên vào hay không. Lưu Hải Khoan một mực mở cửa đẩy y vào trong.
Tiêu Chiến nhất thời không biết nên làm gì. Vương Nhất Bác thấy y liền hạ chân xuống, luống cuống cả lên. Y làm sao lại tới đây ? Muốn gặp hắn sao ? Khổng thể nào đâu...
Nhưng người đã ở đây a.
Tiêu Chiến điều chỉnh lại tâm trạng, bước đến ngồi xuống đối diện Vương Nhất Bác. Ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy y của Vương Nhất Bác dán chặt trên người.
"Cậu..."
"Anh nói đi."
"Hận tôi không ?"
"Vì sao em phải hận ?" Yêu anh còn không hết.
"Tôi là người bắt cậu vào đây !"
"Em sớm biết sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ người đưa vào lại là anh."
"...trước sau gì cậu cũng được thả ra."
Vương Nhất Bác gật đầu thừa nhận.
"Sau khi được thả có muốn làm cảnh sát hay không ?"
"Ân ?"
"Chẳng phải đã học để trở thành cảnh sát sao ?"
"...sớm đã từ bỏ điều đó."
Vương Nhất Bác có chút bất ngờ khi Tiêu Chiến đề cập đến vấn đề này. Y đều đã biết chuyện trước kia đi ?
"Có dự định gì chưa ?"
"Có rồi."
"Vậy thì tốt. Chúng ta...sau này có thể thì tôi rất mong không gặp lại cậu."
Tiêu Chiến nói xong liền rời đi để Vương Nhất Bác ngơ ngác ở lại.
Rất mong không gặp lại ? Hảo, hắn sẽ đáp ứng y.
"Ca, em thích anh. Thực sự thích anh..."
Môi Vương Nhất Bác lặp đi lặp lại câu nói ấy vài lần. Khóe mắt có vươn chút nước do tuyến lệ tiết ra.
Sau này sẽ không gặp lại...
.
.
Vụ việc nhanh chống được luật sư Quách Thừa giải quyết. Mọi tội trạng của Vương Nhất Bác hết thảy đều được chuyển sang cho Ôn Nhược Hàn không chút dấu vết. Xích Tử theo lời Vương Nhất Bác liền bị giải tán. Chuyện này Tiêu Chiến biết được là khi Vương Nhất Bác được thả một tuần. Lưu Hải Khoan cũng viết đơn từ chức ngay sau đó.
Tiêu Chiến mỗi ngày đều đi làm rồi về nhà trong lúc tối muộn. Thỉnh thoảng y sẽ nhìn sang nhà bên cạnh nhưng vẫn là tối đèn. Chủ nhà đã cho biết, người này dọn đi rồi.
Tiêu Chiến vào nhà cả người vô lực ngồi ở sofa. Từng hình ảnh, từng kỉ niệm, từng chút một như một đoạn phim tua ngược chạy trong đại não của y. Vương Nhất Bác đến một cách tự nhiên và rời đi cũng thật tự nhiên.
Ngày hôm đó, y nói không muốn gặp lại hắn. Vương Nhất Bác rất thức thời liền như biến mất khỏi thế gian, biến mất khỏi thế giới của y.
Tại sao bây giờ lại nhớ về hắn như vậy ? Thậm chí tần suất của nỗi nhớ nhung này ngày càng tăng lên.
Vương Nhất Bác, có phải anh động tâm với em rồi không ?
Ngày em không xuất hiện nữa thế giới của anh như còn lại màu trắng và đen.
Mỗi tối khi anh về nhà cũng không ai ra chào đón và bảo rằng : Anh vất vả rồi.
Mỗi buổi sáng hôm sau cũng không còn vòng tay ấm áp ôm lấy anh cọ cọ làm nũng, bảo : Anh đừng đi làm nữa, em nuôi anh.
Không còn nụ hôn chào buổi sáng.
Không còn kí ức đẹp là khi không còn em bên cạnh.
.
.
Hai năm sau.
Dòng người đông đúc ra vào quán lẩu mới khai trương cách đây không lâu. Chủ quán là một người đàn ông đã 30 tuổi nhưng bảo còn 20 mấy tuổi cũng có người tin.
Một mùa đông nữa lại tới. Tuyết rơi phủ trắng cả con đường. Ai nấy cũng khoác cho mình chiếc áo ấm thật dày tiến vào quán lẩu.
Biển hiệu Vương Tiêu được thiết kế đơn giản nhưng rất bắt mắt người qua lại. Tên quán thật lạ, như họ của một ai đó ghép lại vậy. Nhiều khách quen không ít lần hỏi ông chủ quán này : "Tên quán có ý nghĩa gì vậy a ?"
Người chủ này chỉ cong khóe môi nhưng ánh mắt lại không mang theo ý cười mà đáp : "Là họ của tôi cùng một người bạn rất quan trọng."
Mọi người đều "Ồ" lên, trong lòng không ngừng tô vẽ ra người bạn của ông chủ quán.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, khách ra vào đều rất đông. Dạ Phong đeo tạp dề ngang hông chạy ra chạy vô. Tiêu Chiến bên đây cũng không rảnh tay, y liên tục chuẩn bị nhiều phần lẩu khác nhau.
Bên ngoài một tốp người tiến vào, có cả nam lẫn nữ. Ngũ quan ai nấy đều tinh xảo, thể hiện được sự xinh đẹp. Khách trong quán liền suýt xoa, đi ăn lẩu mà còn được ngắm mỹ sắc a.
"Hoan nghênh quý khách...A ?" Dạ Phong chạy ra chào đón khách liền sửng sốt.
"Không mời vào trong sao ?" Vu Bân mỉm cười nhìn chàng trai đang ngây ngốc, hỏi.
Dạ Phong lật đật chọn cho họ chỗ ngồi an tĩnh. Chính mình lại chạy vào trong bếp kêu Tiêu Chiến ra ngoài đón tiếp.
"Làm sao vậy Tiểu Phong ? Đừng đẩy nữa, anh sẽ té mất a..."
Tiêu Chiến bị Dạ Phong đẩy ra khỏi bếp liền thắc mắc. Thằng nhóc này sao vậy, cứ thần thần bí bí kêu y ra ngoài đây. Còn bảo là có người quen đến tìm.
Bước chân Tiêu Chiến dừng lại, ánh mắt dõi theo bóng dáng chàng trai ngồi cạnh khung cửa sổ nhỏ nhìn ngắm tuyết bên ngoài. Là Vương Nhất Bác !
Trái tim rung lên mạnh mẽ. Tai y ù đi không nghe thấy bất cứ thứ gì nữa. Mọi thứ cũng trở nên nhạt nhòa chỉ còn sót lại hình bóng hắn yên tĩnh ngồi đó. Môi Tiêu Chiến khẽ mấp máy, giọng nói run lên.
"Nhất Bác..."
Vương Nhất Bác xoay đầu nhìn về hướng Tiêu Chiến đang đứng cùng Dạ Phong. Đáy mắt xuất hiện ý cười.
"Chiến ca, đã lâu không gặp."
Âm thanh quen thuộc rót đến màng nhĩ. Đại não như bị kích thích, Tiêu Chiến kiềm nén xúc động không cho tuyến lệ tiết nước ra ngoài.
Là người mà y đã nhớ bao ngày qua.
Là người mà đến mơ y cũng không nhận sai.
Là người mà khiến con tim này trở nên loạn nhịp khi gặp.
Là người mà khiến tim y trở nên trống rỗng khi rời đi.
Nhất Bác, gặp lại em rồi.
Anh rất vui, rất hạnh phúc.
======================================
Hoàn toàn văn.
Đã hoàn Ranh giới, vừa vặn đúng thời hạn trước Tết Nguyên Đán. Mấy cô cảm nhận gì sau tác phẩm này ?
Tôi biết còn nhiều thiếu sót và còn nhiều chi tiết lủng củng lắm. Tổng thể vẫn là đoạn tình cảm của hai anh nhà là loại tình cảm mâu thuẫn, không nói rõ ràng được. Cuối truyện cũng chỉ ngược nhẹ vì khoản này tôi viết không tốt cũng như chi tiết hành động.
Rất cảm ơn sự đồng hành của các cô.
Năm mới sắp đến, hi vọng mấy cô luôn vui vui vẻ vẻ, bình an, may mắn đến và thành công trong việc của chính mình nhé. Love you x3000❤
Bác Quân Nhất Tiêu năm mới khoái lạc.
Bách Hương Quả năm mới khoái lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top