Phiên ngoại 2: Kế hoạch trưởng thành của Nha Nha (1)

Thời gian quay ngược về hơn hai năm trước

Ngày mùng 3 tháng 2, căn biệt viện Ngân Ngạn 68 khu 6 Giang Đô đã trống rỗng gần nửa tháng lại một lần nữa náo nhiệt lên, trước khi rời đi một nhà hai người, khi trở về nhiều hơn một bé Alpha mềm nhũn nãi hề hề, trước khi sinh ra ba ba bé đã quyết định nhũ danh, gọi là Nha Nha.

Xe dừng hẳn, Kim Thái Hanh xuống dưới trước, lập tức xoay người lại nhận lấy một tã lót màu lam đậm trong lồng ngực Điền Chính Quốc.

Bạn nhỏ Nha Nha chưa đầy tháng nằm ở trong chăn, bên ngoài còn bao một lớp chăn thông khí dùng cho bé, y tá xem như chuyện cười, gộp lại không quá ba kí rưỡi, được ba ba vững vàng ôm một đường.

Giữa trưa nhiệt độ không thấp, nhưng vẫn có gió, Kim Thái Hanh kéo chăn thông khí che mặt Nha Nha lại, trong xe phía sau mấy người bảo mẫu và hộ sĩ cũng xuống xe, rất nhanh lại đến ôm lấy Nha Nha, Điền Chính Quốc mới vừa thu dọn xong đồ cho bé trên ô tô, cũng đang định chui từ trong xe ra, chẳng qua mới chui ra một nửa lại bị Kim Thái Hanh đè đỉnh đầu đẩy vào, chính mình cũng thò người đi vào, đội mũ cho cậu, lại kéo dây kéo áo khoác, mới thành công xuống xe.

Hắc Bối đã sớm nghe thấy tiếng xe, nguyên bản đang canh giữ ở cửa, một lát sau trở nên rất vui mừng.

Sau khi về nước, Kim Thái Hanh lập tức tìm người đến huấn luyện cho Bẹc Gê con, loài chó này trung thành cũng thông minh, người huấn luyện dạy dỗ nó, nhưng nó vĩnh viễn rõ ràng chủ nhân của mình là ai.

Khoảng thời gian Điền Chính Quốc nằm viện, Kim Thái Hanh chỉ trở lại hai, ba lần, nhiều lần nó đều ngồi xổm ở cửa sân, nhìn đuôi xe đi xa một lúc lâu.

Lần này cuối cùng cũng chờ được Điền Chính Quốc trở về nhà, Điền Chính Quốc đi trong phòng khách, nó lại đi phía sau Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc ngồi ở trên ghế sa lon, nó lại vùi ở bên chân Điền Chính Quốc.

Sau khi về đến nhà, Nha Nha mới vừa uống sữa no nê đã bắt đầu ngủ say như heo con, trước mặt còn có người trông coi, Điền Chính Quốc mới phát giác mình chỉ cần gác tay một cái, quần áo có thể thay, cũng có thể không thay, hoàn toàn không có gì để làm.

Mười mấy ngày không gặp, cậu cảm thấy tẻ nhạt chó con hình như lại lớn thêm một chút, xoa nhẹ đầu nó, xoay mặt hỏi Kim Thái Hanh "Có phải nó lại lớn lên thêm không?"

Kim Thái Hanh đang tập pha sữa, nhỏ một giọt lên trên mu bàn tay thử nóng, với kinh nghiệm chăm trẻ con còn có chút mê man, ngẩng đầu lên nói "Có đúng không?"

"Không có lớn thêm... Có hơi nóng." Suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định đổ đi pha lại một lần nữa, còn nói, "Hình thể như vậy là thích hợp, lớn hơn nữa nói không chừng Nha Nha sẽ sợ."

Chờ Điền Chính Quốc đi tới, Kim Thái Hanh đã gây họa tới bình sữa thứ tư.

"Khó như thế sao?" Điền Chính Quốc ghét bỏ nói, "Thật là ngốc a, để em thử xem."

Kim Thái Hanh nói "Em không cần học cái này."

Điền Chính Quốc vốn chỉ tùy tiện nói một chút, nghe vậy nở nụ cười "Tại sao em không cần học a."

Kim Thái Hanh cầm bình sữa cọ rửa, năm ngón tay khớp xương rõ ràng dường như không giữ được một cái bình sữa nho nhỏ, có vẻ hơi luống cuống tay chân.

"Cái gì tại sao." Kim Thái Hanh nói, "Không dạy cho em."

Điền Chính Quốc trừng mắt "Anh là con trâu."

Kim Thái Hanh nở nụ cười, rất nhanh nhịn xuống, tiếp tục lành lạnh mà nói "Ai bảo vì anh tuổi con trâu chứ."

Điền Chính Quốc cười ha ha ha ha ha, sau đó ôm lấy hắn, không biết làm sao chiều cao không đủ, Kim Thái Hanh ôm cậu phía sau, có thể chống cằm trên đỉnh đầu cậu, muốn cúi đầu hôn, nhưng cậu ôm Kim Thái Hanh từ phía sau, giống như trẻ con ôm người lớn, mặt kề sát ở trên lưng người ta, nghĩ như vậy, có chút cam chịu.

Điền Chính Quốc thở dài, Kim Thái Hanh mới vừa để xuống bình sữa mới vừa trải qua tàn phá, trở tay lập tức kéo cậu đến trước người, dùng sức lức không lớn cũng không nhỏ ôm một cái.

Hắc Bối cũng theo tới, nằm úp sấp bên chân hai người bọn họ, mùi sữa trên người chó con còn chưa trút hết, nhưng đã có thể nhìn ra dáng dấp hung hãn sau khi trưởng thành. Chân Điền Chính Quốc đụng trúng móng vuốt của nó một cái, nó cũng không để ý, trái lại còn lại gần cọ lên mắt cá chân cậu.

Lười biếng ôm một lát, Điền Chính Quốc nói "Buồn ngủ."

Kim Thái Hanh lập tức nói "Lên lầu ngủ một lát đi."

Điền Chính Quốc nói "Xem Nha Nha một chút đã."

Hai người dắt tay lên lầu, cửa phòng trẻ nửa khép nửa mở, Nha Nha ngủ ở trong chăn, Toàn Quy lặng yên trông coi ở một bên, người trông trẻ dựa vào trên ghế ngồi.

Cô mỉm cười không lên tiếng xem như chào hỏi hai phu phu, Điền Chính Quốc cũng cười với cô, Kim Thái Hanh gật đầu một cái, lại dẫn Điền Chính Quốc đi tới giường cho bé.

Nha Nha ngủ rất say, quả đấm nhỏ màu hồng nhạt nắm chặt để tại bên mặt, bé ở trong bụng Điền Chính Quốc đợi hơn chín tháng, đối với mùi vị của ba ba mình dị thường mẫn cảm, đôi môi màu đỏ vô ý thức mím mím, cổ họng hừ hừ hai tiếng.

Điền Chính Quốc dời bước chân, có vẻ không để yên, Kim Thái Hanh nhẹ giọng nói với cậu "Không đi nữa đợi chút nữa Nha Nha tỉnh rồi, em mới đi ngủ sao?" Cậu mới đi.

Hắc Bối không cùng họ đi ra ngoài, chỉ xoay quanh giường cho bé mấy vòng, lại tìm một góc đối diện tiểu bảo bảo gục xuống.

Điền Chính Quốc tắm rửa sạch sẽ trước, tắm được một nửa Kim Thái Hanh cũng đi vào, hai người quy củ đứng dưới vòi hoa sen, Điền Chính Quốc tự mình đi tới, sau khi tắm xong được Kim Thái Hanh ôm ra.

Trên người cậu quấn một chiếc áo tắm, Kim Thái Hanh lõa thể, ôm lấy cậu trong ổ chăn, thấp giọng dỗ dành "Ngủ đi."

Nước nóng xác thực làm người uể oải, đôi mắt Điền Chính Quốc đã có chút không mở ra được, đắp kín chăn, cậu ôm eo Kim Thái Hanh, hai người mặt đối mặt dán chặt vào nhau, hô hấp hòa vào nhau, một chút biến hóa của Alpha đều có thể cảm giác được.

"Muốn làm sao?" Điền Chính Quốc nhỏ giọng hỏi, "Làm một lần rồi em ngủ tiếp."

Kim Thái Hanh nói rất mau "Không làm."

Đầu gối Điền Chính Quốc cách áo tắm đụng xuống nơi lúc tắm rửa cho cậu đã nổi lên phản ứng "Làm sao bây giờ? Làm đi, bụng em không đau nữa." Cậu lại kéo tay Kim Thái Hanh chạm lên bụng mình, dấu vết lúc sinh con đã sắp biến mất, Kim Thái Hanh lại thường xuyên nhìn chằm chằm dấu vết lúc cậu thay quần áo, chính mình vẫn không biết sắc mặt luôn rất không tốt.

Điền Chính Quốc nghĩ tới đây, lại dạy bảo hắn "Có phải anh không có chút kiến thức nào về y học không a? Sinh xong là tốt rồi, bây giờ đã lâu lắm."

"Không sao." Kim Thái Hanh sờ sờ gương mặt mơ mơ màng màng của cậu, thấy cậu uể oải không nói chuyện nổi, vô cùng đáng thương, còn quan tâm người như vậy, "Một lát là xuống."

Vào lúc này Điền Chính Quốc cũng thật sự không phải rất muốn làm, nghe xong còn rất cảm kích chui vào hõm cổ hắn "Có thật không?"

Kim Thái Hanh dường như bất chấp ôm cậu vào trong lồng ngực xoa nhẹ một cái, thấp giọng nói "Thật."

Nói xong hắn lại phát hiện Điền Chính Quốc ngủ rồi.

Từ bệnh viện về đến nhà, thay đổi một hoàn cảnh khác, cũng có thể là Nha Nha biết người chăm sóc mình rất nhiều, cho nên bé không sợ sệt một chút nào, miệng mở to uống sữa, ngủ cũng rất ngon, lúc muốn ba ba ôm mới khóc vài tiếng, còn không được như ý sẽ không buông tha, khi Điền Chính Quốc hoặc Kim Thái Hanh ôm bé mới có thể ngừng rớt nước mắt, mắt to xoay tròn nhìn chung quanh.

Nha Nha và Hắc Bối học lật mình xong, lại bắt đầu bò, Hắc Bối là bạn tốt của bé.

Chú chó dáng dấp dữ dằn tính tình quá tốt rồi, còn nằm úp sấp ở trên thảm trải sàn vây quanh phía sau cái mông Nha Nha đẩy đẩy, bé con hự hự dùng sức, nó cũng mệt mỏi quá chừng.

Nha Nha béo đô đô không khí lực, Hắc Bối lại nhanh chóng chạy tới, nằm nghiêng dưới thân bé, để bé gối lên thân mình, bốn móng vuốt chó ôm viên thịt, không bao lâu bé con ngủ say, nó không hề động đậy mà chờ, bé con tỉnh dậy muốn uống sữa, nó sẽ sủa gâu gâu mà kêu người.

Nha Nha thích nhất đồ chơi chó bông, Kim Thái Hanh mua, mỗi ngày Nha Nha đều ôm nó ngủ, có ngày Điền Chính Quốc giặt nó mang ra ngoài phơi, chọc bé rơi mất hai hàng nước mắt.

Một ngày cuối tuần Điền Niên tới chơi, mới vừa ngồi chưa được bao lâu, liếc mắt lập tức thấy chó bông vứt ở trên ghế sa lon, cậu bé nói muốn, Hắc Bối biết chó bông là bảo bối Nha Nha mến yêu, không dám đưa cho cậu bé, còn đang do dự, ai biết Nha Nha cũng đưa tay "Muốn, muốn... Muốn!"

Hắc Bối nhanh chóng tha đến thả vào trong tay bé, Nha Nha ôm con thú, nhìn Hắc Bối, lại nhìn chằm chằm Điền Niên, muốn đưa tới, nhưng tay quá ngắn, nhón nhảy mấy lần, một cánh tay thịt đô đô ôm con thú, một tay nắm lông Hắc Bối cố gắng đứng lên.

Bé con còn không biết sẽ làm đau nó, Hắc Bối cũng không nổi nóng, nhẫn nhịn không kêu tiếng nào, đứng tại chỗ đỡ bé.

Lần đầu tiên Nha Nha đứng lên không phải ba ba đỡ, trước mặt còn không có người lớn nào, cho nên sau khi đứng vững trong lúc nhất thời có hơi lắc lư, một tay ôm con thú một tay ôm cổ chó, không bao lâu, trong đôi mắt Hắc Bối đã dâng lên hơi nước.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh từ phòng bếp đi ra, lập tức thấy được cảnh này.

Tim Điền Chính Quốc rung lên, không phải lo lắng, phải nói là khó mà tin nổi. Cậu theo bản năng nắm lấy tay Kim Thái Hanh "Nha Nha..."

"Ba ba." Nha Nha nghe thấy được, vừa nghiêng đầu, trong đôi mắt hoảng hốt có thể thấy được, đứng đó không dám làm một cử động nhỏ nào, "Ba ba, ba ba."

Trước mắt Điền Niên không có ba ba, không thể làm gì khác hơn là gọi "Cậu, mợ."

Cậu bé đưa ngón tay chỉ Nha Nha "Nha Nha bước đi."

Điền Chính Quốc sốt sắng mà gật gật đầu, Kim Thái Hanh kéo tay cậu đi tới, hai người ngồi xổm ở trước mặt Nha Nha đưa tay ra "Nha Nha, cục cưng, tới đây."

Nha Nha lại kêu một tiếng ba ba, Điền Chính Quốc vẫn đưa tay với bé, bé con nháy mắt một cái, cuối cùng cũng buông đồng bọn của bé ra, lắc lư bước ba, bốn bước nhào vào trong lồng ngực Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc ôm lưng Nha Nha, Kim Thái Hanh lại ôm hai bọn họ vào trong ngực. Hoảng hốt qua đi, Nha Nha cũng cảm nhận được bước đi khá mới mẻ, hé miệng cười rộ lên.

Điền Chính Quốc buông bé ra, lần này điểm đến của bé là Điền Niên, Hắc Bối một bước không rời đi cùng bé, cuối cùng cũng nghiêng ngã đi tới trước mặt Điền Niên, nghiêng thân, ôm con thú đưa cho Đồng Niên, hai cái tay nắm một cái so với một cái thịt càng nhiều hơn, xếp cùng nhau, Điền Niên cười ha ha, gọi bé Nha Nha thối, Nha Nha cũng cười, mơ hồ không rõ mà nói "Đắc đắc, đắc đắc."

Bé dùng cả tay chân giao con thú cho Điền Niên, cũng dán đầy nước miếng lên mặt Điền Niên.

Hai đứa nhỏ quấn lấy cùng nhau lăn lộn, Hắc Bối chó bảo mẫu có thể là sợ hãi, đi vòng quanh ở bên cạnh, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể cứu vớt cậu chủ nhỏ.

Cả ngày, Điền Chính Quốc đều đắm chìm trong niềm vui sướng khi Nha Nha biết đi.

Buổi chiều Kim Gia Thước và Điền Dương kết thúc buổi hẹn hò tới đón Điền Niên, Điền Niên không muốn đi, Nha Nha cũng không muốn, rưng rưng nước mắt ôm bàn chân nhỏ của Điền Niên, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là quyết định ở lại đây ăn cơm tối.

Kim Gia Thước trổ tài làm món mới học xúc xích hun khói xốt mật ong, cho nên món ăn tối nay do y phụ trách, cũng không cần người giúp đỡ, ba người khác vây quanh ở phòng khách đùa trẻ nhỏ.

Thật ra chỉ có một mình Điền Chính Quốc tham dự, Điền Dương và Kim Thái Hanh đều ngồi ở trên ghế sa lon.

Điền Chính Quốc cầm trong tay quả bóng màu sắc rực rỡ, một lát lại đi chỗ khác, đùa Nha Nha bắt lấy, Điền Niên và Hắc Bối giúp bé gian lận, lén lút đẩy đẩy quả bóng, mỗi một lần Nha Nha trở về, Điền Chính Quốc đều vui vẻ giống như lần đầu nhìn thấy bé bước đi, khóe miệng không khép lại được.

"Xem không hiểu?" Kim Thái Hanh đã không hề phát ra một tiếng động nhìn một hồi lâu, Điền Dương không nhịn được có chút đồng tình mà nói.

"Hả?" Kim Thái Hanh nhất thời không hiểu nói, "Cái gì?"

"Qua một thời gian nữa là tốt rồi."

Dừng một chút, Điền Dương nói "Không có gì. Chỉ muốn nói với anh, giai đoạn này bé con sẽ học rất nhanh, qua mấy ngày sẽ xem TV, sẽ gọi được tên chó, lại học được hôn hôn ba nó gì đó... Kiên cường lên."

Kim Thái Hanh nói "Cậu còn ghen tị với con trai?"

Điền Dương "..."

Kim Thái Hanh nói "Không có gì, thành thục chút đi."

Buổi tối.

"Kim Thái Hanh..." Thật vất vả có thể lấy hơi, Điền Chính Quốc giãy giụa nói, "Anh, anh nhẹ chút..."

"Hả?" Kim Thái Hanh lập tức dừng lại, tâm trạng không quá tốt mà đùa cậu, "Không thưởng cho anh sao?"

Điền Chính Quốc bị làm cho không trên không dưới, nước mắt đều chảy ra, thống khổ nói "Anh muốn thưởng gì a..."

Kim Thái Hanh vén lên mái tóc có chút ẩm ướt mồ hôi, khẽ hôn cái trán và đôi mắt cậu, từ từ lưu luyến đến môi, ngửi hô hấp mà nói "Anh biết bước đi, Tiểu Quốc không thưởng cho anh so?"

"Bệnh thần kinh." Điền Chính Quốc ở trong ổ chăn quấn lấy eo hắn, sau một lát lại không nhịn được lấy lòng cọ, "Ca ca, ca ca."

Kim Thái Hanh từ từ khen thưởng cậu mấy lần, Điền Chính Quốc lại cắn môi ô ô, chốc lát lại lẩm bẩm gọi hắn ca ca, Kim Thái Hanh lại hỏi "Có thưởng hay không?"

Điền Chính Quốc như rơi vào trong sương mù, cái gì cũng không nghĩ rõ ràng, chỉ biết lúc này không thể đối nghịch với Kim Thái Hanh, rất nhanh lập tức ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng "Sẽ thuởng cho anh, cái gì cũng cho anh."

Kim Thái Hanh không khỏi vui vẻ, từ từ nhận lấy phần thưởng của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lvoe