Chương 24

Kim Thái Hanh không trả lời ngay, chỉ kéo chăn mỏng cao lên một chút, đến vai Điền Chính Quốc, thân thể Điền Chính Quốc kề sát vào một chút, đầu tóc bù xù chạm vô cằm Kim Thái Hanh, lúc này cậu có hơi ủy khuất: "Chúng ta sẽ ly hôn sao?"

Kim Thái Hanh nói: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Điền Chính Quốc nói: "Tôi không thể hỏi sao?"

Kim Thái Hanh nói: "Dĩ nhiên có thể... Chỉ là không nghĩ tới em sẽ hỏi lúc này."

Hai người áp sát quá gần, Điền Chính Quốc hoàn toàn thu nhỏ mình sau đó khảm vào trong vòng ôm của Kim Thái Hanh, hơi nóng cậu thở ra phun vào cổ Kim Thái Hanh, tóc mái tình cờ quét qua hàm dưới và cái cổ Kim Thái Hanh.

Mùi thơm hoa sơn chi không sợ hãi mà xâm chiếm một khu vực, Alpha tốt tính nhượng bộ, trong lúc vô tình ngầm cho phép hành vi cậu trắng trợn khoanh vùng lãnh địa.

"Có ý gì?" Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Thái Hanh nói: "Lúc chúng ta mới vừa kết hôn, em cũng không quá tình nguyện..."

"Không có!" Điền Chính Quốc lập tức phản bác, "Tôi không có không tình nguyện!"

"Không có sao?" Kim Thái Hanh cách chăn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, làm động tác động viên, tin tức tố quen thuộc khiến thân thể Điền Chính Quốc từ từ thanh tĩnh lại, nhưng vẫn giấu mặt không chịu chui ra.

Kim Thái Hanh nói tiếp: "Chuyện đó cũng không có gì, bởi vì ai cũng sẽ cảm thấy không quen. Chỉ là khi đó tôi nghĩ em sẽ hỏi tôi, chúng ta lúc nào sẽ ly hôn, cho nên còn đắn đo, nếu như em hỏi, tôi nên nói như thế nào, nhưng em vẫn luôn không có hỏi."

Điền Chính Quốc nhớ mình tránh né Kim Thái Hanh hơn nửa tháng, thậm chí vì không muốn chạm mặt hắn, cả bữa sáng cũng không ăn, buổi tối cùng xem TV cả người đều không dễ chịu, uể oải nói: "Bởi vì khi đó chưa có quen với ca ca."

"Uhm." Kim Thái Hanh nhẹ giọng nói, "Tiểu Quốc của chúng ta chỉ là con mèo nhỏ sợ người lạ, có chút nhát gan."

Điền Chính Quốc phản đối: "Tôi không nhát gan."

"Được, được." Giọng Điền Chính Quốc đã rất nhỏ, hắn đặt tay ở sau gáy Điền Chính Quốc nặn nặn, "Buồn ngủ sao?"

Điền Chính Quốc nói: "Ừm..."

Kim Thái Hanh lại ôm lấy lưng cậu: "Vậy thì ngủ đi."

Điền Chính Quốc hỏi: "Ca ca thì sao?"

Kim Thái Hanh trả lời cậu: "Ca ca cùng với em."

Lúc ăn cơm, Kim Thái Hanh lập tức nhận ra Điền Chính Quốc không thích hợp, cậu rất khẩn trương, như động vật nhỏ bị kẻ ngoại lai xâm phạm lãnh địa, cậu không được tự nhiên với Kim Thái Hanh, nhưng luôn luôn nhìn lén Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh gắp rau cho, cậu lại nói tiếng cám ơn rồi cúi đầu, lên lầu cũng không chịu đi chung, mãi đến khi cuối cùng không nhịn được, mới tiến vào trong lồng ngực người cậu muốn chân chính chiếm lấy, không nói lời gì nhuộm một thân hoa sơn chi lên người Kim Thái Hanh.

Qua mười mấy phút, Điền Chính Quốc ngủ say, Kim Thái Hanh mới vén ra mấy sợi tóc rối che lên đôi mắt cậu, sau đó rón rén đứng dậy, nhưng vừa rời giường hai bước, chỉ thấy cậu nhăn mặt, hừ hừ hai tiếng, nắm tay đặt ở bên gối Kim Thái Hanh nắm mấy lần, rất giống lập tức sẽ tỉnh.

Không còn cách nào, Kim Thái Hanh không thể làm gì khác hơn là cầm áo mơ mi mình vừa thay ra để trên ghế dựa.

Mặc trên người hồi giữa trưa, phía trên đọng lại mùi vị tin tức tố Alpha sung túc, Kim Thái Hanh cẩn thận từng li từng tí một vén chăn lên bỏ vào, cho cậu ôm, Điền Chính Quốc mới từ từ dãn ra mặt mày, ôm áo sơ mi, chìm vào giấc ngủ.

Lồng gà ở sân sau mới vừa làm được một nửa, hơn hai mươi con gà tạm thời chen chúc trong hai hộp giấy hình vuông không lớn, lông gà bay tán loạn, mùi vị khó ngửi, Kim Gia Thước lại đứng ở đằng kia có vẻ thấy rất thú vị.

Xa xa thấy Kim Thái Hanh tới đây, y nói: "Ca, anh nói mấy con gà này có thể nuôi bao lâu?"

Kim Thái Hanh còn chưa nói, Kim Gia Thước lập tức sững sờ, khoa trương quạt tay trước lỗ mũi nói: "Má ơi, mùi trên người anh..."

Kim Thái Hanh tỉnh bơ: "Ông ấy muốn nuôi thì nuôi."

Kim Gia Thước vẻ mặt trêu tức: "Điền Chính Quốc đến cùng đã làm gì anh? Không chừng liếm cả người một lần mới có hiệu quả như thế này."

Kim Thái Hanh cảnh cáo nói: "Em chú ý lời nói."

Kim Gia Thước lập tức nói: "Đứa nhỏ nhà anh không muốn? Bắt một con gà về chơi."

Kim Thái Hanh không muốn nói chuyện tào lao với y: "Em nói với Điền Chính Quốc cái gì?"

Kim Gia Thước vô tội nói: "Em có thể nói với cậu ta cái gì?"

Hai người chia ra lần lượt đứng hai bên cửa, Kim Gia Thước dựa vào trên khung cửa, hai chân đan chéo, tư thái thanh thản. Kim Thái Hanh lại đứng nghiêm, hai tay không ôm, tự nhiên hạ xuống hai bên người, âu phục cởi ra chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, có chút không giấu được cơ bắp, vai rộng eo hẹp, mặt hắn lại không hay cười, cho nên dù mặc quần áo ở nhà cũng có vẻ rất nghiêm túc.

Yên lặng một lát, Kim Gia Thước nói: "Em hỏi cậu ấy lúc nào sẽ ly hôn với anh."

Kim Thái Hanh nói: "Em thử có lần sau nữa xem."

Kim Gia Thước chề môi dưới, không coi là vấn đề: "Em bắt nạt cậu ta sao? Tại sao em phải bắt nạt cậu ta? Hai người bởi vì sao kết hôn, mọi người đều biết, em hỏi một chút thì đã làm sao?"

Kim Thái Hanh quay đầu nhìn y, lúc đầu Kim Gia Thước đứng đối diện Kim Thái Hanh, nhưng cũng không lâu lắm, y lại dời tầm mắt sang chỗ khác, cằ căng thẳng, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng.

Nhìn y như vậy, Kim Thái Hanh cũng không dùng tin tức tố ép y nữa, thở dài, chỉ nói: "Vấn đề của em và Điền Dương, cũng không liên quan tới hôn nhân của anh và Điền Chính Quốc, chính em lẽ ra có thể nghĩ thông suốt, còn tiếp tục như vậy, cũng chỉ có thể làm mình không thoải mái thôi."

Kim Gia Thước muốn phản bác, Kim Thái Hanh còn nói: "Em lớn hơn Điền Chính Quốc mấy tuổi? Chúng ta nếu như không kết hôn, là những người xa lạ gặp nhau trên đường, cậu ấy gọi chúng ta là chú cũng không quá phận, làm trưởng bối, em biết cậu ấy có bệnh đó, còn dùng tin tức tố làm cho cậu ấy không thoải mái, vừa nãy anh đối với em như vậy em đã không chịu được, việc này mình có làm sai hay không, em tự suy nghĩ một chút đi."

"Chờ đã!" Kim Gia Thước cau mày nói, "Em lúc nào thì...?"

Y không có địch ý với Điền Chính Quốc, chính là lúc nhìn cậu ngoan ngoãn trước mặt Kim Thái Hanh, nhưng vẫn chịu làm nũng, là loại làm nũng vô ý thức, chỉ kêu một tiếng ca ca như thường, biểu tình của Kim Thái Hanh lại không giống nhau, cũng có thể cười, đối với người khác lại không như vậy, cậu rất lễ phép, nhưng không nhiều lời, hơn nữa là em trai Điền Dương, y lại không nhịn được muốn trêu đùa.

Kim Gia Thước nghĩ đến, lúc vừa mới nói chuyện, e rằng trong lúc vô tình y thật sự phóng ra nồng độ tin tức tố không quá dễ chịu... Nhưng không phải do y cố ý.

Kim Gia Thước nói: "Em không có cố ý... Cậu ấy không sao chứ?"

"Anh biết." Kim Thái Hanh liếc y một cái, "Có việc em còn có thể ở đây xem gà?"

Hai người bọn họ từng đánh nhau không ít, nói chính xác hơn, là Kim Gia Thước bị Kim Thái Hanh đánh không ít lần.

Khi còn bé Kim Thái Hanh như một đứa bé tự kỷ, không thường xuyên về nhà, sau khi đến đều lạnh như băng, không để ý tới ai, kiêu ngạo vô cùng. Kim Gia Thước lại xấu xa, thấy như vậy cảm thấy rất khốc, thì càng muốn trêu chọc, mà chọc Kim Thái Hanh y chỉ có thể ăn trái đắng, nắm đấm từng có, tin tức tố cũng có, nói chung, dù không gặp mặt nhiều, bọn họ phần lớn cũng không thể kết thúc trong tốt đẹp.

Kim Gia Thước không tiền đồ run lên một cái.

Phía sau chính là nhà bếp, Kim Gia Thước đi vào lấy hai lon bia trong tủ lạnh, đưa một lon trong đó cho Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh nhận, nhưng không uống, Kim Gia Thước nhìn hắn, Kim Thái Hanh nói: "Đợi lát nữa còn đi lên."

Ý là, sợ Điền Chính Quốc khó chịu.

"... Một lon bia mà thôi." Kim Gia Thước nói, "Đều là Omega, em cũng không yếu ớt như vậy."

Kim Thái Hanh coi như đương nhiên: "Cậu ấy còn nhỏ."

Kim Gia Thước nói: "Lẽ nào ở nhà anh cũng không uống rượu?"

Kim Thái Hanh không tỏ rõ ý kiến.

Kim Gia Thước càng ngạc nhiên hơn: "Thuốc lá? Em nói gần đây có chút kỳ quái... Anh cai thuốc lá?"

Kim Thái Hanh không nhịn được nói: "Cậu ấy không chỉ mẫn cảm với tin tức tố, những thứ kích thích cũng không quá tốt."

"..."

Kim Gia Thước ngửa đầu uống mấy hớp bia, buồn phiền nói: "Lúc em mười tám tuổi, sao mẹ không đưa em cho ai làm con dâu nuôi từ bé chứ? Mười sáu cũng được a, em mười bốn tuổi đã phát dục rồi."

Mấy câu không biết xấu hổ này không ai trả lời, Kim Gia Thước còn tiện hề hề đá đá đế giày Kim Thái Hanh: "Rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì a? Anh rốt cuộc đang nuôi con trai hay là nuôi vợ chứ? Chẳng qua... Em thấy Điền Chính Quốc hình như không có ý đó, như thật sự coi anh là anh trai, anh nghĩ như thế nào? Đau lòng sao?"

"A, em biết rồi!" Kim Gia Thước bóp dẹp lon kia, "Có phải là em hỏi vậy, tên nhóc kia sốt ruột? Oa... Vậy cũng không phải cậu ta không có ý đối với anh? Anh đừng tâng bốc bản thân, em thấy anh bây giờ cực kì đắc ý, còn mang một thân mùi vị xuống đâu rêu rao..."

Kim Thái Hanh nhét lon bia về trong tay Kim Gia Thước, quay người lên lầu, sâu xa mà nói: "Nói ít chút, tình huống của em và Điền Dương có thể tốt hơn gấp trăm lần, ba năm trước có thể gặp gia trưởng, bây giờ anh đã có cháu."

- -

Điền Chính Quốc ngủ hơn một giờ, ra chút mồ hôi, Kim Thái Hanh giúp cậu lau chùi, nhìn thời gian đã sắp hai giờ rưỡi, mới bắt đầu gọi Điền Chính Quốc: " Tiểu Quốc...  Tiểu Quốc?"

Một hồi lâu Điền Chính Quốc mới tỉnh, nhưng kéo chăn che mắt, đắp hết nửa khuôn mặt, trong miệng hàm hồ năn nỉ: "Đừng ồn..."

Kim Thái Hanh nói: "Chớ ngủ nữa."

Trong phòng ngăn cách nguồn sáng lại tuyệt đối yên tĩnh, sau khi Kim Thái Hanh xuống giường, Điền Chính Quốc lại chạy tới gối đầu của Kim Thái Hanh, trong lồng ngực còn ôm áo sơ mi của Alpha, một giấc ngủ quá sâu, Điền Chính Quốc rất không muốn tỉnh lại.

Kim Thái Hanh kéo dài nhẹ giọng gọi cậu: " Tiểu Quốc, em là heo con sao? Mẹ tôi vẫn đang chờ em cùng đi dạo phố đó...  Tiểu Quốc?"

Điền Chính Quốc lấy tay ra, cổ họng hừ hừ mở mắt ra, mí mắt mỏng manh và hai má do ngủ có hơi hồng, lông mi dài chậm rãi vụt sáng mấy lần, mới như buông tha quay mặt sang, nhìn Kim Thái Hanh nhỏ giọng nói: "Ca ca... Anh thật đáng ghét."

Kim Thái Hanh vén chăn lên, lấy áo sơ mi của mình từ trong lồng ngực của cậu, nhéo gương mặt có hơi nóng: "Đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút."

Điền Chính Quốc lúc rời giường cũng không khó khăn, ngày hôm nay do ngủ một giấc quá sâu.

Nhưng tại sao ngủ mê như vậy, chính cậu không hiểu, Kim Thái Hanh lại biết.

Tin tức tố của Alpha phân thành ba trạng thái: Tính kích thích, áp chế và động viên, tác dụng kích thích và áp chế là hai loại thường thấy nhất, nhưng tin tức tố của Alpha cũng có tác dụng động viên vô cùng mạnh mẽ, cho đến nay, vẫn không có bất luận một loại thuốc nhân tạo nào có thể sánh được.

Tác dụng động viên sở dĩ hiếm thấy, là bởi vì trên bản chất nó là một loại quá trình thân mật có thể so với tính kích thích -- tính kích thích sẽ xảy ra giữa những AO xa lạ, mà tính động viên chỉ hữu dụng khi một Omega hoàn toàn tin cậy Alpha nào đó.

Hơn nữa sau khi đánh dấu mới có thể phát huy tác dụng, nhưng bởi vì Điền Chính Quốc bị rối loạn tin tức tố, cho nên dưới tình huống chưa đánh dấu cũng cần động viên.

Bây giờ chỉ là một cái áo sơ mi, đã có thể làm cho cậu ngủ ngon như vậy, nếu như sau này thật sự...

Điền Chính Quốc mặt mang đầy nước đi ra, Kim Thái Hanh cầm áo sơ mi ở trong tay bắt đầu phát ngốc, não đúng lúc ngừng hoạt động.

Điền Chính Quốc lắc đầu quăng nước, cậu hiếm khi như vậy, Kim Thái Hanh nói: "Nghịch ngợm."

Điền Chính Quốc nghiêng thân thể về phía hắn: "Thật khó chịu, đầu còn hơi choáng."

Kim Thái Hanh thuận thế nói: "Vậy thì đừng đi ra ngoài."

Buổi trưa đã nói, buổi chiều sẽ cùng Lâm Duyệt Hoa đi dạo phố, Lâm Duyệt Hoa có hứng thú, chính Điền Chính Quốc cũng muốn đi. Cậu không có người thân nào là phụ nữ, bà ngoại và bà nội cũng đã qua đời rất sớm, Lâm Duyệt Hoa là người duy nhất, cho nên Điền Chính Quốc thật ra rất nguyện ý gần gũi bà.

Điền Chính Quốc từ chối: "Không muốn."

Đánh răng rửa mặt xong con sâu ngủ cũng bị đuổi đi, cậu lại theo sau Kim Thái Hanh xuống lầu.

Kim Thái Hanh đi chậm chậm thong thả, chưa từ bỏ ý định nói: "Rất muốn đi?"

Điền Chính Quốc nói: "Đi nha."

Kim Thái Hanh nói: "Đi dạo với mẹ tôi ba tiếng, có tin khi trở về em nằm úp sấp trên giường không dậy nổi hay không?"

Điền Chính Quốc không phục nói: "Trước đây chúng tôi còn đi đá bóng cả một buổi trưa."

Ngây thơ.

Kim Thái Hanh quay đầu lại nhìn cậu, cuối cùng nói: "Vậy thì đi thôi."

Lâm Duyệt Hoa không mặc chính trang, hiếm khi mặc một chiếc váy, tóc hay bới lên cũng thả ra, trên tay cầm một cái túi nhỏ màu đen, cảm giác cả người đều rất khác.

Bà lôi Điền Chính Quốc từ bên người Kim Thái Hanh đi, nói: "Chờ trời mưa xuống, thời tiết sẽ rất lạnh, vừa lúc dẫn Tiểu Quốc đi mua một ít đồ mùa đông, buổi chiều con có ở nhà không?"

Kim Thái Hanh nói: "Ở nhà."

Hắn tìm thẻ cảnh báo mang lên cho Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc có chút không muốn, thứ nhất là chứng mẫn cảm đã gần như khỏi hẳn, hơn nữa trên đường đi ra ngoài lại đeo cái này, luôn cảm thấy không giống như người khác.

Kim Thái Hanh tất nhiên nhìn ra, nhỏ giọng nói: "Không mang thì đừng mong đi."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu tức giận nhìn hắn, nhưng đôi mắt tròn vo, cho nên chẳng thể dọa được người.

Ban đầu Kim Thái Hanh một tay đút túi, biểu tình nghiêm túc, sau khi không nhịn nổi phải cười một chút, lập tức nghiêm mặt nói: "Đừng đến những chỗ nhiều nhiều người, biết không?"

Lâm Duyệt Hoa đi tới, nhân cơ hội trêu ghẹo: "Mẹ con biết mà, yên tâm đi, biết là bảo bối của con, đợi chút nữa chắc chắn sẽ mang về nguyên cho con."

Điền Chính Quốc mặt có hơi hồng, Kim Thái Hanh lại nói: "Có muốn con đi cùng hay không? Cũng có thể xách đồ cho hai người."

Lâm Duyệt Hoa nói: "Không cần không cần, đồ đã có người xách, huống hồ mẹ chọn lựa, con lại không có kiên nhẫn, ở trong nhà với ba và em trai con đi." Bà lại căn dặn: "Con xem một chút, đừng để cho Gia Thước quấy phá gà ở sân sau. Tới lúc bay ra đầy sân sẽ phiền chết."

Cuối cùng tài xế đưa hai người Lâm Duyệt Hoa và Điền Chính Quốc đi, Kim Thái Hanh vẫn luôn đưa đến cổng, chờ đến khi không nhìn thấy xe, mới quay người vào nhà.

Mẹ Điền Chính Quốc mất rất sớm, cậu vừa không có dì và cô, cho nên đứng đắn đi dạo với phụ nữ vẫn là lần đầu tiên.

Tổng cộng có năm người đi theo, có người cầm giỏ xách, có người phụ trách tính tiền, chẳng qua cũng không tính gấp, nên trước tiên chờ ở ngoài cửa, Lâm Duyệt Hoa chọn sắp xong mới đi vào.

Nhưng như vậy cũng đã đủ khiến Điền Chính Quốc thấy mới mẻ.

Điền Dương dẫn cậu đi mua quần áo, xưa nay đều đơn giản dứt khoát, chọn số đo phù hợp nhìn một loạt từ trái sang phải, sau khi đi dạo như thế chừng ba, năm cửa hàng, đã mua đủ đồ giữ ấm cho Điền Chính Quốc.

Chẳng qua dứt khoát cũng có chỗ tốt của dứt khoát, ít nhất không ai lấy quần áo dán lên trên người cậu, cũng không cần thay quần áo như một con quay.

Sau khi thay hơn ba bộ, Điền Chính Quốc sắp hỏng mất, cậu ngồi ở phòng thay quần áo nghi ngờ nhân sinh.

Rõ ràng thể lực của cậu không kém như vậy, nhưng sao đi dạo phố lại mệt mỏi như thế?

Chưa tới một giờ, Lâm Duyệt Hoa vẫn tươi cười rạng rỡ, còn Điền Chính Quốc đã thở dài một hơi.

Bốn tiếng sau đó, ghế xe sau đã nhét đầy đồ, ghế sau ngoài chỗ ngồi của Lâm Duyệt Hoa và Điền Chính Quốc, ghế ngồi và dưới sàn đều để đầy đồ, Kim Thái Hanh chờ ở ngoài cửa xe, nhìn tiểu O xụi lơ một đống.

Vẻ mặt của cậu đặc sắc, Lâm Duyệt Hoa không nhịn được, sau khi xuống xe, mặt mày không kìm nén nổi tươi cười: "Tiểu Quốc cần rèn luyện nhiều hơn."

Hai người xuống xe, mấy người làm trong nhà theo sát đi ra, lấy đồ từ trong xe ra bên ngoài, Lâm Duyệt Hoa đứng một bên, nói với Kim Thái Hanh: "Tiểu Quốc mệt muốn chết rồi, con dẫn nó đi lên nghỉ một lát trước, hôm nay tám giờ rưỡi mới ăn cơm tối."

"Được." Kim Thái Hanh đáp ứng một tiếng, lập tức phải đi, Điền Chính Quốc vẫn còn nói một câu: "Dì, vậy con đi vào trước."

Lâm Duyệt Hoa cười gật đầu, hai người mới đi.

Đại sảnh không ai, vào cửa đi mấy bước, Kim Thái Hanh chặn ngang bế Điền Chính Quốc lên, dưới chân không ngừng lại chút nào, tiếp tục thịch thịch thịch thịch thịch lên lầu.

Điền Chính Quốc: "!"

Rất mắc cỡ, mặt phút chốc đỏ chót, Điền Chính Quốc không kịp tức giận mình không có tiền đồ, lắp bắp hỏi: "Làm, làm gì!"

Một cánh tay Kim Thái Hanh ôm eo Điền Chính Quốc, một cánh tay khác ôm đầu gối, nghe vậy lại xốc cậu lên một chút, nói: "Thấy em sắp té xỉu."

Điền Chính Quốc thật sự cảm thấy mình sắp té xỉu, là loại đầu óc cực kỳ tỉnh táo, eo mỏi chân run bước đi lảo đảo.

Chuyện dạo phố là sinh lý và tâm lý cậu uể oải, trong thời gian ngắn không muốn làm bất kỳ lựa chọn gì.

Trơn hay là sọc? Thuộc da hay là len sợi? Lam đậm, xanh sẫm hay là lam nhạt? Nạm kim cương hay là nạm bảo thạch?

Nếu như kết quả cuối cùng là phải, vậy tại sao nhất định còn đòi hoàn hảo chứ?

Mấy phút trôi qua, Điền Chính Quốc nằm bẹp ở trên giường, lúc Kim Thái Hanh thả cậu xuống tư thế nào bây giờ vẫn là tư thế đó, mặt cũng đờ ra.

Kim Thái Hanh rót nước mang về, nhìn dáng vẻ kia của cậu, khóe miệng khẽ nhúc nhích, cuối cùng nói: "Bây giờ biết rồi chứ?"

Điền Chính Quốc uống hơn nửa ly nước, đau khổ nói: "Biết cũng quá muộn rồi."

Kim Thái Hanh ngồi ở bên giường, ôm một chân cậu đặt ở trên chân mình, bắt đầu ấn từ bắp chân, ấn xong một bên lại đổi bên khác. Điền Chính Quốc nhớ mình còn chưa lột vớ, hữu khí vô lực hỏi Kim Thái Hanh: "Chân của tôi có thúi không?"

Kim Thái Hanh nói: "Không thúi."

Điền Chính Quốc yên tâm, trong cổ họng rầm rì, sau một lát lại nha nha nha nha nha nha. Kim Thái Hanh buông chân của cậu ra, cúi người tới gần, hỏi: "Ngày hôm nay sao lại như vậy..."

Hắn nói: "Như thế..."

Điền Chính Quốc quay mặt lại: "Như thế cái gì?"

Đáng yêu như thế, làm nũng như thế, có thể khiến người ta hiểu lầm... Như thế

Kim Thái Hanh nói: "Không có gì."

Nói xong, hắn lại vén tóc che đôi mắt Điền Chính Quốc ra: "Tóc dài, đâm vô mắt."

Điền Chính Quốc nắm chặt ngón tay chưa kịp lấy ra của hắn, trong miệng nói lầu bầu: "Thi xong anh dẫn tôi đi cắt nha."

Kim Thái Hanh dừng một chút. Hắn muốn rút ngón tay bị Điền Chính Quốc nắm, những Điền Chính Quốc và hắn đều dùng sức, cứ như vậy mấy lần, dĩ nhiên cũng không thể rút ra thành công.

" Tiểu Quốc..."

"Làm gì?" Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, dứt khoác lật người, chuyển thành tư thế đối mặt với Kim Thái Hanh, dựa vào bên người Kim Thái Hanh.

Hành động có hơi vô lại, Kim Thái Hanh không né tránh, nhưng cũng không giống như buổi trưa dung túng ôm lấy cậu, chỉ nói: "Buổi chiều tôi phải tắm rửa sạch sẽ mới có thể gặp người, chút nữa còn muốn ăn cơm, em muốn hôm nay tôi phải tắm lần thứ ba sao?"

Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là thu liễm tin tức tố của mình lại, sau một lát, cậu nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn ly hôn."

Kim Thái Hanh nghĩ đến một chút, không phải là khiếp sợ, nhưng vẫn cứ không tránh khỏi căng thẳng.

Điền Chính Quốc không trốn tránh, cậu mở mắt ra, nhìn Kim Thái Hanh: "Đừng vội ly hôn, có được hay không?"

Kim Thái Hanh vẫn duy trì t thế một tay chống phía trên Điền Chính Quốc: "Tại sao?"

Điền Chính Quốc dùng sức hô hấp mấy lần, tin tức tố lại một lần nữa tràn ra ngoài, lần này không phải cố ý, Kim Thái Hanh cũng không có nhắc nhở cậu.

"Bởi vì tôi hình như có hơi thích anh... Nhưng hình như anh lại không thích tôi."

Điền Chính Quốc bắt đầu uể oải, cậu yên lặng xóa đi chữ "Hình như" thứ hai trong lòng, bởi vì thần sắc Kim Thái Hanh có vẻ không hề bị lay động, chỉ là bình tĩnh mà hỏi: "Hả? Tôi không thích em?"

Dũng khí của Điền Chính Quốc bay biến tại đây, để cho cậu bị Kim Thái Hanh áp chế từ chính diện, rất giống một giây sau lập tức sẽ hôn một cái những trên thực tế động tác của đối phương rất bình tĩnh thực sự làm người khác khó chịu, cậu thử đẩy đẩy cánh tay Kim Thái Hanh ngăn ở bên mặt mình: "Anh để cho tôi ngồi dậy trước đi."

Trái tim Kim Thái Hanh treo lên rất cao, lý nào tha cho cậu yêu cầu nhiều như vậy, muốn nói cứ nói như vậy đi, nhưng rốt cuộc cũng không bắt nạt Điền Chính Quốc nữa, hắn ngồi dậy, còn kéo Điền Chính Quốc theo.

Hai người ngồi đối mặt nhau, Điền Chính Quốc xoa nhẹ mái tóc mấy lần, mới nói tiếp: "Tôi nói thích, không, không phải là thích của em trai với anh trai, cũng không phải trưởng bối với vãn bối, là, một người thích một người, nghĩ, muốn yêu đương với người kia, là loại thích như vậy."

Kim Thái Hanh nói: "Nhưng lần trước tôi hỏi em yêu đương sẽ làm gì, em còn nói học tập. Em như thế này có thể yêu đương sao?"

"Tôi cố ý nói như vậy thôi!" Điền Chính Quốc sốt ruột nói, "Cái đó sao có thể tính chứ? Trường bối của anh hỏi anh như thế anh sẽ nói thế nào?"

Kim Thái Hanh nói: "Há, bây giờ tôi lại trở thành trưởng bối của em."

Điền Chính Quốc há miệng nhưng không nói gì, cậu không biết tại sao Kim Thái Hanh lại đột nhiên trở nên ác liệt như vậy.

Cậu không hy vọng Kim Thái Hanh nhìn rõ cậu lúc này, Kim Thái Hanh luôn có thể giống như đèn pha chiếu rọi cậu rõ ràng, bây giờ lúc cậu hi vọng Kim Thái Hanh có thể hiểu được ý mình, Kim Thái Hanh lại trở thành đầu gỗ.

Kim Thái Hanh sắp bị sự đáng yêu của Điền Chính Quốc cảm hóa.

Tóc trên đầu Omega có hơi dài, mái tóc rối như tơ vò ở trước mặt, vẻ mặt uể oải rất rõ ràng, lại bởi vì tò mò và buồn bực mà mặt hơi ửng đỏ, đôi môi non hồng vừa đầy đặn lại nhẵn nhụi, đôi mắt êm dịu buông xuống, rồi lại thỉnh thoảng lén lút nhìn hắn.

Mu bàn tay Kim Thái Hanh đụng mu bàn tay Điền Chính Quốc một cái, Điền Chính Quốc theo bản năng tránh ra, Kim Thái Hanh nói: "Nếu hẹn hò, ít nhất cũng phải nắm tay, em như vậy có thể sao?"

Điền Chính Quốc nói: "Dĩ nhiên có thể, tôi chỉ là chưa có chuẩn bị mà thôi, vừa nãy không phải tôi đã chủ động nắm tay anh sao?"

Cậu nhìn Kim Thái Hanh, có chút hoảng hốt, dáng vẻ không xác định khiến người không đành lòng đùa cậu.

Điền Chính Quốc còn quá nhỏ, cậu mới mười tám tuổi, xem qua cũng nghe qua không ít thứ, có lẽ cũng hiểu một ít về tình yêu, nhưng Kim Thái Hanh không thể xác định, rốt cuộc cậu "Hiểu" bao nhiêu phần trăm dưới sự kích thích do Kim Gia Thước thông báo.

Cậu có thể thật sự phân biệt tình yêu và dục vọng chiếm hữu sao? Người yêu chân chính không phải như Kim Thái Hanh đón cậu tan học, đưa cậu đi học đơn giản như vậy, ít nhất là không đúng hoàn toàn, cậu có nghĩ tới chuyện đó không?

Kim Thái Hanh nói: "Em nói không đúng, tôi đối với em không phải như anh trai với em trai, cũng không phải tình cảm trưởng bối với vãn bối."

Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, Kim Thái Hanh nói: "Tôi luôn coi em, như một người đàn ông với một người đàn ông, một Alpha đối xử với một Omega."

Lúc Điền Chính Quốc mới vừa chuyển vào, cậu theo bản năng trốn Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh cũng không phải vô cớ muốn gần gũi cậu. Chẳng qua là nghĩ mình là người trưởng thành, nếu đã đồng ý chuyện này, phải nghĩ biện pháp làm cho được.

E rằng lúc tháng chín, có một chút tự tin tự xưng là trưởng bối, nhưng nghĩ cho kỹ tình cảm với Điền Chính Quốc thật ra vô cùng đơn giản, Điền Chính Quốc không phải hắn sinh, cách thức ở chung của hắn và em trai ruột của mình càng không phải như vậy, tới nay đã qua ba tháng, hắn tỉ mỉ chu đáo chăm sóc Điền Chính Quốc là Alpha quan tâm Omega, khi tới gần lại bị tính cách cậu hấp dẫn.

Chỉ là Điền Chính Quốc còn nhỏ, hắn sợ chính mình làm không tốt, sợ là sẽ dọa Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nói: "Cho nên?"

Kim Thái Hanh ôn hòa nói: "Tôi cảm thấy trong hai người chúng ta, không phải chỉ có tôi có thể mang tình cảm khác lẫn lộn thành tình yêu."

"Em cảm thấy tôi quan tâm em, chăm sóc em, hơn nữa do tin tức tố, ở chỗ này của tôi sinh ra cảm giác an toàn và ỷ lại cũng là chuyện rất bình thường, em có thể chắc chắn, em nói thích, không phải là thích của em trai với anh trai, cũng không phải vãn bối sùng bái trưởng bối sao?"

Điền Chính Quốc rơi vào vui sướng tột độ.

Kim Thái Hanh nói hắn coi mình như một người đàn ông đối với một người đàn ông khác, một người Alpha đối với Omega. Kim Thái Hanh hỏi cậu, có nhận rõ tình cảm hay không.

Điền Chính Quốc gật đầu liên tục: "Tôi dĩ nhiên có thể chắc chắn!"

Vẻ mặt cậu tràn ngập kích động, thậm chí quên mất chân không thoải mái, hưng phấn quỳ ngồi xuống, bắt được cánh tay Kim Thái Hanh vừa nãy chạm vào cậu: "Chắc chắn không phải loại thích như anh trai! Tôi chính là, tôi cảm thấy anh rất đẹp trai..."

Đôi mắt Điền Chính Quốc sáng lấp lánh: "Anh, anh rất tuấn tú, rất tốt."

Kim Thái Hanh nở nụ cười, ít nhất hắn cảm thấy chính mình đang cười, Điền Chính Quốc lại hỏi: "Tại sao anh lại bình tĩnh như vậy?"

Kim Thái Hanh nói: "Tôi bình tĩnh sao?"

Điền Chính Quốc nói: "Anh rất nghiêm túc, cũng rất bình tĩnh, nếu như vừa nãy anh không nói, tôi sẽ nghĩ anh không thích tôi."

Cậu do dự hỏi: "Anh thích tôi sao?"

Kim Thái Hanh thích Điền Chính Quốc sao? Hắn dĩ nhiên thích, hắn ghét khi thấy Điền Chính Quốc khó chịu, càng không chịu nổi Điền Chính Quốc oan ức, dục vọng chiếm hữu đã lâu, sau từng ngày từng ngày ở chung lại lớn dần, hấp dẫn giữa AO chỉ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người Điền Chính Quốc, sao hắn lại không thích Điền Chính Quốc?

Điền Chính Quốc không chờ được trả lời, nhỏ giọng tự nói: "Tôi biết anh là người theo chủ nghĩa độc thân, cho nên tôi chỉ nói là thử xem, ngược lại đã kết hôn rồi, tôi, bệnh của tôi vẫn chưa khỏe, có thể thử xem sao? Tôi sẽ làm thật tốt, anh chính là, anh có thể để cho tôi thử không?"

Kim Thái Hanh nói: "Cùng người giám hộ yêu đương, nghe chẳng hề dễ dàng."

Điền Chính Quốc phản bác: "Vậy thì có cái gì, trên pháp luật mà nói, anh vẫn là chồng tôi đó."

Kim Thái Hanh: "..."

Điền Chính Quốc: "Anh càng ngày càng nghiêm túc. Lời của tôi có phải rất nghịch ngợm hay không?"

Điền Chính Quốc nghi ngờ nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh, cuối cùng cho ra kết luận: "Anh xấu hổ! Đúng không?"

Kim Thái Hanh nói: "Không có."

Điền Chính Quốc nói: "Chắc chắn là thẹn thùng."

Kim Thái Hanh nói: "Tôi cũng thích em. Tôi đáp ứng em, chúng ta thử xem."

Điền Chính Quốc: Đỏ mặt...

Kim Thái Hanh hỏi: "Em xấu hổ sao?"

Điền Chính Quốc nói: "Phải..."

Kim Thái Hanh dễ dàng đồng ý như vậy, Điền Chính Quốc trái lại không bình tĩnh nổi.

Cậu nằm ở trên giường, trong lồng ngực ôm gối Kim Thái Hanh, hỏi Kim Thái Hanh: "Có thật không? Rõ ràng sáng sớm ngày mai lúc tỉnh lại, anh vẫn là ca ca."

Kim Thái Hanh nói: "Dĩ nhiên là thật. Hiện tại cũng phải gọi ca ca."

Điền Chính Quốc mặt đỏ hồng, mặt của cậu ngày hôm nay cứ luôn hồng: "Ca ca."

Kim Thái Hanh lúc này mới thành công mỉm cười: "Ừm."

Điền Chính Quốc lăn hai vòng, Kim Thái Hanh sợ cậu buổi tối ngủ không được, lại bắt đầu ấn chân cho cậu.

Chân trái đùi phải thay phiên nhau, bóp xong một lần, Điền Chính Quốc cũng không cho hắn dừng: "Tay cũng mỏi."

Cậu cuộn mình dậy, dùng gối chống đỡ một nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn Kim Thái Hanh: "Đợi chút nữa tôi sẽ có thể nói với Kim Gia Thước, chúng ta không cần ly hôn."

Nói xong chính cậu lại đắn đo: "Tạm thời không cần ly. Tôi sẽ biểu hiện tốt một chút."

Kim Thái Hanh ừ một tiếng, Điền Chính Quốc lại ôm gối lăn đi. Giường của hắn không lớn, chỉ đủ lăn hai vòng, hơi ra một chút là có thể rớt xuống giường... Điền Chính Quốc rớt xuống.

Cậu lăn ngã xuống bên khác Kim Thái Hanh, dù Alpha phản ứng nhanh hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.

Mãi cho đến trước lúc xuống lầu ăn cơm, Điền Chính Quốc cũng không nói chuyện với Kim Thái Hanh

Thật mất mặt. Chắc chắn là thời khắc mất mặt nhất trong cuộc đời cậu, không ngờ lại xảy ra sau khi cậu bày tỏ thành công không tới mười phút.

Phải đợi Kim Chính Đức về nhà, ông đang ở trên đường, cho nên cơm chưa dọn lên, mấy người họ ở phòng khách nói chuyện.

Kim Gia Thước buổi chiều đi ra ngoài một chuyến, chỉ về sớm hơn Lâm Duyệt Hoa một lát, sau khi uống nước vẫn ở phòng khách xem ti vi.

Ban đầu Điền Chính Quốc định không để ý tới y, nhưng bởi vì có tin tức tốt muốn tuyên bố, cậu vẫn miễn cưỡng bỏ qua.

"Cãi nhau với anh tôi hả?" Kim Gia Thước hỏi.

Điền Chính Quốc khiêu khích nhìn y: "Mới không có."

"Vậy thì thế nào?" Kim Gia Thước vừa đổi kênh vừa xem như không có chuyện gì xảy ra mà nói, "Tôi còn tưởng rằng hắn xuống lầu cũng ôm cậu."

Điền Chính Quốc trừng mắt nhìn một lát mới phản ứng kịp: "Anh nhìn lén chúng tôi!"

Kim Gia Thước bất đắc dĩ nói: "Tôi ở nhà mình, nhìn một cách quang minh chính đại chứ không nhìn lén?"

Điền Chính Quốc nói: "Phòng khách rõ ràng không có ai!"

Kim Gia Thước nói: "Vậy trách tôi xui xẻo? Uống nước trở về lập tức bị hai người nhét một chén thức ăn cho chó? Ôi chao, lại nói đến chuyện này, anh của tôi đối với cậu tốt như vậy, lên lầu cũng ôm? Xin hỏi hai người lúc ở nhà mình cậu không cần tự bước đi luôn phải không?"

Điền Chính Quốc nói: "Ai cần anh lo."

Kim Gia Thước nói: "Mùi thuốc súng nồng nặc như thế, còn nói không cãi nhau với anh tôi."

Điền Chính Quốc nói: "Anh không nên nói lung tung, chúng tôi bây giờ đang yêu đương."

"?" Kim Gia Thước bất ngờ hỏi, "Thật sự?"

Điền Chính Quốc có hơi chột dạ, dù sao bây giờ cậu còn đang theo đuổi Kim Thái Hanh, "Dĩ nhiên là thật, tại sao tôi phải lừa anh?"

Rõ ràng buổi chiều vẻ mặt Kim Thái Hanh còn "Tuy rằng tôi rất thích em ấy em ấy rất đáng yêu tôi không thể để cho bất kỳ người nào bắt nạt em ấy nhưng em ấy thật sự quá nhỏ tôi không thể cầm thú như vậy" cùng "Kim Gia Thước tuy rằng thả loạn chút tin tức tố khiến Điền Chính Quốc có chút không thoải mái mà cũng vô ý khiến Điền Chính Quốc làm trên người tôi đều là mùi của vợ tôi thật là thoải mái" biểu tình táo bón không được tự nhiên, đến tối đã ăn vào trong miệng?

Chuyện này không phải tiến độ thông thường?

Điền Chính Quốc thấy y không nói lời nào, cho là y không tin, còn nói: "Chúng tôi thật sự đang yêu đương, chúng tôi cũng sẽ không ly hôn."

Kim Gia Thước gật gật đầu: "Ừm a."

Điền Chính Quốc nói: "Vậy anh tôi làm sao bây giờ?"

Kim Gia Thước nói: "Có liên quan gì? Pháp luật chỉ quy định cấm họ hàng gần kết hôn, Điền Dương là anh cậu, cũng không phải anh của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lvoe