Chương 3 : "Cậu ta là bạn trai cậu?"

Sau khi Vệ Lẫm rời đi, Trần Nhược Tinh đóng cửa lại, vô lực tựa ở trên tường. Cô siết thật chặt mười ngón tay của mình, cúi đầu xuống nhìn xem chân mình trong đôi dép lê, đôi tròng mắt kia một điểm quang màu đều không có. Cô vẫn không  khống chế nổi chính mình, nói chuyện cùng người bằng tuổi, nam tính nội tâm nhanh chóng nổi lên bất an, thậm chí tay đều đang run. Cô chậm rãi nâng hai tay lên, đầu ngón tay trắng bệch, mười ngón còn đang run rẩy.

Cô từ cấp ba phát hiện chính mình có tật xấu này, về sau mới biết được, cái này cũng thuộc về một loại bệnh tâm lý. Cô như vậy cũng chỉ có chủ nhiệm lớp cấp ba của cô biết. Thi đại học kết thúc, chủ nhiệm lớp còn dặn cô, lên đại học nên đi tìm bác sĩ tâm lí kiểm tra.

Qua mấy phút, Trần Nhược Tinh tỉnh táo lại.

Nhìn việc mẹ Vệ vì cô đổi mới giường chiếu, cái giường này cô từ lúc chào đời tới nay là chiếc giường sang trọng nhất , đệm không mềm không cứng, nằm ngủ thoải mái, dễ chịu. Cô khẽ thở dài.

Một đêm này, Trần Nhược Tinh ngủ đều không sâu giấc. Cô mơ tới rất nhiều cảnh, lặp đi lặp lại, mơ rất nhiều lần.

Một cô bé hơn mười tuổi đứng ở trong hành lang.

Bà cô cầm trong tay một cây gậy trúc, “Về sau còn cùng con trai đi ra ngoài chơi không? !”

“Bà —— “

“Đưa tay ra !”

Vừa mới nói xong, lòng bàn tay bé gái bị gậy hung hăng đập xuống một cái, lập tức liền đỏ lên.

“Còn đi không ?”

Cùng với một câu hỏi, là lại một cái quật.

Trần Nhược Tinh giống như một người ngoài cuộc, nhìn cô gái nhỏ trong mơ im ắng chảy nước mắt.

Lòng bàn tay bé gái máu chậm rãi chảy ra, màu sắc chói mắt như vậy.

“Bà, đau!”

“Nhớ kỹ lời ta nói sao?”

“Con sẽ nghe lời, con sẽ không tiếp tục cùng bọn hắn đi ra ngoài chơi.”

Lát sau, Cô nhìn thấy ông băng bó vết thương cho một bé gái. Ông khẽ thở dài, “Nhược Tinh, bà con là vì tốt cho con. Không nên trách bà.”

“Con biết.” Bé gái thanh âm mềm mềm ngọt ngào nói “Ông, tay con đã hết đau.”

. . .

Ngày hôm sau, thời điểm Trần Nhược Tinh tỉnh lại, con mắt vừa đỏ vừa sưng. Cô nhanh đi vào nhà tắm dùng nước lạnh đắp một hồi.

Xuống lầu, vẫn bị mẹ Vệ phát hiện. "Nhược Tinh, tối hôm qua ngủ không ngon sao? Hay giường không thoải mái?”

“Không phải, do con có chút nhớ nhà.”

Mẹ Vệ trìu mến sờ sờ đầu nàng, “Ngoan, đừng lo lắng, ông bà con sẽ chiếu cố tốt chính mình.”

“Con biết. Chờ được nghỉ, con liền trở về xem bọn họ.”

Mẹ Vệ: “Đến ăn điểm tâm đã.”

Trong nhà ăn, Vệ Triệt cùng Vệ Lẫm đều ở đó. Vệ Triệt đã ăn xong, anh cũng không có đi, tựa hồ đang chờ cô.

“Anh cả buổi sáng tốt lành.” Trần Nhược Tinh nói.

Vệ Triệt cười khẽ với cô, “chào em, ăn cơm đi.”

Trần Nhược Tinh quan sát một chút, Vệ Lẫm an vị tại bàn ăn, cô nghĩ đi vòng qua ngồi đối diện anh ta.

Mẹ Vệ từ phòng bếp cầm lên bàn ăn, trực tiếp đặt ở bên tay phải Vệ Lẫm.”Nhược Tinh, đừng đứng đó nữa, ngồi vào đây đi.”

Trần Nhược Tinh thân hình dừng lại, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vệ Lẫm. Ngồi xuống, cô có chút nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói ra: “Sớm.”

Vệ Lẫm trầm mặc mấy giây, đã ăn xong trứng tráng, anh quay đầu, “Tôi lớn hơn em, tại sao không gọi anh?”

Bốn mắt nhìn nhau không chớp mắt, Trần Nhược Tinh cảm giác được nhịp tim lại đập nhanh, không khí dường như đều dừng lại. Cô nhếch miệng, cầm đũa tay run nhè nhẹ.

Vệ Lẫm thấy cô không nói lời nào, lại dùng ánh mắt vô tội mê mang nhìn hắn, hắn nhún nhún vai quay mặt lại tiếp tục ăn điểm tâm. Dáng vẻ không đần độn cũng không thông minh, đến cùng làm sao thi đỗ học viện quản lí Giang Đại?

Trần Nhược Tinh yên lặng ở đó.

Mẹ Vệ mắt nhìn con trai thứ, giả bộ giận nói: “Con nha, đừng khinh dẻ Nhược Tinh, muốn để Nhược Tinh gọi anh trai, con ở trường học phải chiếu cố nó thật tốt.”

Vệ Lẫm cười giỡn nói: “Con hôm nay không phải đi làm à.”

Vệ Triệt: “Chớ hà tiện, tranh thủ thời gian ăn điểm tâm. Đã ăn xong, anh đưa các em đi trường học.”

Vệ Lẫm: “Vậy liền vất vả cho anh.”

Vệ Triệt bật cười.

Điểm tâm kết thúc, Vệ Triệt giúp đem hành lý của Trần Nhược Tinh để phía sau, hắn xách lên mới phát hiện hành lý đồ đạc cũng không nhiều. Cũng được , lên đại học đều có thể mua. Anh cũng không hề để ý.

Mẹ Vệ đứng ở cửa, lưu luyến không rời mà nhìn xem ba đứa con ra cửa.”Nhược Tinh, có chuyện gì nhớ kỹ tìm Vệ Lẫm hỗ trợ.”

Trần Nhược Tinh nhẹ nhàng lên tiếng. Cô biết mẹ Vệ nói là lời nói thật tâm.

Vệ Triệt gặp mẫu thân một mặt không nói, nói với Trần Nhược Tinh: “Cuối tuần nghỉ, để chú Dương đón em về.”
Mẹ Vệ liên tục gật đầu, “Ta làm đồ ăn ngon cho con.”

Trần Nhược Tinh không đành lòng cự tuyệt, huống chi nàng còn có chút sự tình muốn hỏi dì Đường, “Dì hẹn gặp lại.” Cô lại nhìn mẹ Vệ một chút, trong lòng không hiểu có loại không đúng. Mẹ Vệ cùng cô cơ hội gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, mẹ Vệ đối nàng đặc biệt tốt.

Vệ Triệt lái xe, Vệ Lẫm cùng Trần Nhược Tinh ngồi ở ghế sau, trầm mặc.

Nửa đường, Vệ Triệt tiếp một cuộc điện thoại, “Tôi đến công ty muộn một chút, hội nghị buổi chiều đi, đem sắp xếp các phương án đều chuẩn bị kỹ càng.” Vệ Triệt khi học đại học sáng lập công ty điện tử khoa học kỹ thuật. Cha Vệ mong anh về hỗ trợ công ty gia đình, đối với công ty kia của anh có chút không vui nhưng  ông cũng không có yêu cầu anh trở về. Từ đó, ông liền dành sự chú ý lên trên người Vệ Lẫm, con trai thứ nhưng phải giúp ông.

Trần Nhược Tinh đoán anh chắc là cùng thư ký nói chuyện, không tự chủ được nhìn về phía hắn. Vệ Triệt hôm nay đổi một bộ âu phục, ánh nắng ngòai cửa sổ chiếu vào phác hoạ dáng vẻ anh tuấn. Nhất là, thời điểm ở cùng với anh một chỗ, cô sẽ không khẩn trương, sợ hãi.

Vệ Lẫm trong lúc lơ đãng nhìn ánh mắt Trần Nhược Tinh, hắn giật giật khóe miệng, bộ dáng tươi cười mang theo một tia trào phúng.

Gần một giờ sau, bọn họ liền đến H đại.

“Anh cả, cám ơn anh.” Trần Nhược Tinh thật tâm nói cảm ơn.

Vệ Triệt gật gật đầu, lấy ra một tấm thẻ, “Đây là số điện thoại của anh, có việc nhớ tìm anh. Nhược Tinh, không cần cảm thấy là đang làm phiền.”
Vệ Lẫm đứng ở một bên không nói gì.
Vệ Triệt lại lấy ra hai chiếc chìa khoá, "Em cùng Vệ Lẫm mỗi người một chiếc."
Vệ Lẫm biến sắc, "Anh, đây là phòng của anh ở gần trường học?"
"Phòng ở đã quét sạch sẽ, các em có thời gian có thể đi qua nhìn một chút.". Phòng này là Vệ Triệt lúc trước chính mình tự kiếm tiền mua được.
Vệ gia có tiền, thế nhưng đối với hai đứa con trai, tuyệt không yêu chiều. Đương nhiên nếu là con gái, đãi ngộ khẳng định là sẽ khác.
Trần Nhược Tinh có chút do dự, cô cũng không muốn nhận. Vệ Triệt hiểu rõ, nắm chặt tay cô, tay con gái tinh tế mềm mại, "Cầm đi, có lẽ sẽ dùng đến."
Vệ Lẫm vừa muốn nói gì, ánh mắt rơi vào khóe miệng của cô, lời nói cũng nuốt xuống.
Trần Nhược Tinh đối anh cong lên một vòng ý cười."Vâng."
"Anh về đây.”
Hai người đi tới học viện, Vệ Lẫm đi ở phía trước, Trần Nhược Tinh cùng anh  chỉ chốc lát sau liền cách xa. Bất quá các đại học viện tiêu đề đều rất rõ ràng, Trần Nhược Tinh đi vào chỗ quản lý học viện điểm danh. Tiểu sư muội xinh đẹp như vậy vừa xuất hiện, đại nhị học trưởng nhiệt tình tiếp đãi cô. Chỉ chốc lát sau, Trần Nhược Tinh làm xong thủ tục nhập học.
Đại nhị học trưởng gặp cô nói, "Còn có đồ dùng sinh hoạt, anh cùng em đi lấy."
Trần Nhược Tinh khách khí nói: "Không —— không cần, em tự đi lấy là được rồi." Cô lúc nói chuyện, con mắt cũng không có nhìn thẳng học trưởng.
"Không cần khách khí. Anh giúp em xách hành lý." Học trưởng trong lúc lơ đãng tay đụng phải Trần Nhược Tinh, Trần Nhược Tinh hoảng sợ lui về sau, vừa lúc đụng phải người phía sau, chỉ nghe nữ sinh phía sau "Ai u" một tiếng.
"Thật xin lỗi!" Trần Nhược Tinh lập tức quay người, khom lưng xin lỗi.
"Vu Hâm cậu có thể hay không đừng hung dữ như vậy! Nhìn cậu dọa tiểu sư muội dọa đến hoa dung thất sắc."
Bốn phía ánh mắt đều dừng trên người Trần Nhược Tinh.
Vu Hâm cũng là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, hắn nhìn Trần Nhược Tinh, lễ phép hỏi: "Em có phải không thoải mái không? Hay bị cảm nắng rồi?"
Trần Nhược Tinh một tay chắp sau lưng, ngón tay đều đang phát run.
Bên kia Vệ Lẫm cũng điền xong tư liệu, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Nhược Tinh, cũng đã nhận ra Trần Nhược Tinh khác thường.
Anh đem bảng biểu giao cho học tỷ, đi nhanh tới. Ánh mắt nhìn lướt qua Trần Nhược Tinh, thấy thần sắc cô có chút bối rối, "Sao vậy ?"
Học trưởng cũng cảm thấy vị học muội này có chút kỳ quái.
Vệ Lẫm nhàn nhạt hỏi một câu: "Cô ổn chứ?"
Trần Nhược Tinh nhìn anh tới, tâm tình khẩn trương thoáng nới lỏng một chút."Tôi ổn."
"Vậy đi thôi."
Học trưởng nhìn xem hai người “Hai người quen nhau à."
Vệ Lẫm cười cười, "Chúng tôi cùng một lớp. Lấy đồ dùng hàng ngày ở đâu, tôi giúp cô ấy đi lấy."
"Tại tầng XX phòng 102."
"Cám ơn." Vệ Lẫm nói xong nhìn về phía Trần Nhược Tinh, "Đi."
Trần Nhược Tinh lập tức kéo lấy hành lý đuổi theo anh.
Hôm nay sân trường thật là náo nhiệt.
Đi vào 102 phòng, Trần Nhược Tinh ký tên dẫn tới phòng lấy chăn, "Tôi tự mình chuyển đi."
"Cô có thể hoạt động?" Vừa mới nói xong, anh đã xốc cái túi lên. “Đi thôi."
Từ phòng học đến ký túc xá nữ có hơn nửa tiếng đồng hồ, Vệ Lẫm coi như hiểu rõ vì cái gì nhiều phụ huynh cùng đi như vậy.
Đến dưới kí túc xá nữ, Trần Nhược Tinh thấy gương mặt anh trượt xuống mấy giọt mồ hôi, cô vạn phần áy náy.
"Tầng mấy?"
"Tầng 6." Trần Nhược Tinh nhỏ giọng trả lời.
"A ——" Vệ Lẫm thở nhẹ một tiếng.
"Vệ Lẫm ——" Trần Nhược Tinh đột nhiên trịnh trọng kêu tên của anh, Vệ Lẫm sửng sốt một chút.
"Để tôi tự chuyển đi, ở đây có nhiều người." Cô cũng sợ người khác hiểu lầm. Thời kì cấp ba, nam nữ ở cùng nhau nhiều, cũng bị truyền chuyện xấu. Đoạn đường này, không biết bao nhiêu nữ sinh đang nhìn Vệ Lẫm.
Trần Nhược Tinh tự nhiên biết đàn ông như Vệ Lẫm khẳng định nữ sinh rất hoan nghênh.
"Không giúp cô mang đi lên, trở về tôi ăn nói cùng mẹ tôi ra sao?"
Nói xong anh đã nhấc lên cái túi.
Một đường anh đều không ngừng lại, đi thẳng tới phòng 608 kí túc xá.
Trong túc xá đã có người đến, cô gái ý cười nghiên nghiên, "Xin chào, mình là Tôn Diệc Nặc."
"Xin chào, mình là Trần Nhược Tinh."
Tôn Diệc Nặc nhìn Vệ Lẫm sau lưng Trần Nhược Tinh đáy mắt sáng lên.
Trần Nhược Tinh lại không biết giới thiệu Vệ Lẫm như thế nào.
Vệ Lẫm cũng không có nhiệt tình, "Tôi đi đây."
"Được, cám ơn." Cô thở phào nhẹ nhõm, loại áp lực vô hình trong nháy mắt thả ra một nửa.
Tôn Diệc Nặc cười, "Anh ấy là bạn trai cậu à?"
Trần Nhược Tinh sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, vội vàng giải thích, "Không phải, anh ta cũng học cùng lớp chúng ta, giúp tớ xách đồ lên."
"Cùng lớp chúng ta à? Cậu ta tên là gì? "
"Vệ Lẫm. Vệ trong bảo vệ, lẫm trong lạnh thấu xương lẫm."
"Trông rất đẹp trai a. Không biết có bạn gái chưa?"
Trần Nhược Tinh nghi hoặc nhìn bạn cùng phòng.
Tôn Diệc Nặc cười, "Nếu  cậu ấy chưa có bạn gái, tớ liền đi đuổi. Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng!"
Trần Nhược Tinh nhíu nhíu mày.
"Thế nào?"
Trần Nhược Tinh do dự một chút, "Cảm giác anh ta sẽ không dễ dàng có thể theo đuổi."
"Cậu xem, cậu cùng cậu ta cũng không quen, cậu ta có thể giúp cậu khuân đồ lên lầu, theo tớ quan sát, Vệ Lẫm người này liền là trong nóng ngoài lạnh, chỉ cần động đến tâm cậu ta, làm bạn gái của cậu ta không thành vấn đề."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Khác không nói nhiều, thích cố sự này, nhớ kỹ cất giữ, nhắn lại.
Tấu chương vẫn như cũ đưa hồng bao, mọi người nhiều hơn nhắn lại ha.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #vosau