Chương 2


 ​​《 mệnh lệnh liền phục tùng 》


Muốn nhìn ngươi, cho dù có khoảng cách cũng muốn chỉ như vậy lẳng lặng nhìn ngươi


Tại sao lại như vậy, ta cũng không biết



Sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp, Phùng Kiến Vũ bị phái đi quét đình viện,đón lấy ánh mặt trời bước chân ung dung đi ở trên viên đá , khóe miệng nâng lên độ cong xinh đẹp , giang hai cánh tay ngước đầu cảm thụ ánh mặt trời ấm áp, cậu đắm chìm trong ánh nắng ấm áp lại không chú ý tới cách đó không xa Vương Thanh ngồi ở treo trên ghế đọc sách , lúc hắn từ trong sách ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cậu xuất hiện ở trong tầm mắt, nhìn cậu hưởng thụ ánh mặt trời còn có nụ cười ngọt ngào cảm hóa người khác , tầm mắt cũng rốt cuộc không thể ly khai , nhìn theo bóng người di động.


Là nguyên nhân nào để cho ngươi đi tới nơi này, ta nghĩ ta nên cảm ơn nguyên nhân kia


"Thiếu gia" Ôn quản gia bưng trà đi tới bên cạnh hắn,ông nhìn theo tầm mắt hắn


"Bảo hắn tới đây " Vương Thanh uống ly trà ông bưng đến


"Dạ" Ôn quản gia đi về phía Phùng Kiến Vũ


Ôn quản gia đi tới bên cạnh làm Phùng Kiến Vũ bị dọa nhảy dựng lên , hốt hoảng vội vàng nói xin lỗi


"Xin lỗi, hù dọa ngươi " Ôn quản gia gật đầu hỏi thăm


"Không, không có sao. . . Ôn quản gia có chuyện gì không?" Phùng Kiến Vũ lúng túng nhìn ông


"Thiếu gia tìm ngươi" Ôn quản gia lui một bước, Phùng Kiến Vũ lúc này mới nhìn thấy Vương Thanh


"Tìm tôi? Có chuyện gì. . . sao?" Phùng Kiến Vũ dừng một chút


"Không biết, đi qua đó sẽ biết " Ôn quản gia cũng không để ý cậu có đáp ứng hay không xoay người đi tới bên cạnh Vương Thanh


Không thể làm gì chỉ có thể phục tùng Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ quần áo liền theo qua đó.


"Ngươi mới vừa rồi đang làm gì vậy?" Vương Thanh nhìn cậu


"Phơi, phơi nắng. . ." Phùng Kiến Vũ cúi đầu


"Ngươi tại sao lại không nhìn ta?" Vương Thanh đối với điểm này có chút không hài lòng nhíu mày


"Thiếu gia, đây là quy củ" Ôn quản gia hảo tâm nhắc nhở hắn


"Quy củ quái quỷ thật nhiều, vậy tại sao không nói mỗi một thấy tôi đều phải quỳ luôn đi ?" Vương Thanh liếc mắt


"Nguyện vọng của ngài tôi sẽ giúp ngài truyền đạt xuống" Ôn quản gia cầm điện thoại di động lên liền muốn gọi điện thoại


"Ông có bệnh a!Xem tôi như hoàng đế đúng không? Còn lễ bái, thần kinh" Vương Thanh trợn mắt nhìn ông một cái


"Ở nơi này một câu một chữ của ngài chính là thánh chỉ, là mệnh lệnh, chúng tôi chỉ có thể phục tùng" Ôn quản gia nói


"Đủ rồi đủ rồi! Nghe không nổi nữa, ngươi!" Vương Thanh chỉ Phùng Kiến Vũ dọa cậu giật mình


"Sau này nhìn thấy ta, dám không nhìn ta, ngươi liền chuẩn bị mất đi công việc này!"


"Thiếu gia. . ." Phùng Kiến Vũ lui về sau một bước


"Là mệnh lệnh, mệnh lệnh chỉ đối với một mình ngươi "


"Dạ" Phùng Kiến Vũ phục tùng đáp lại


"Ngươi làm sao lại đi đến đình viện?" Vương Thanh lúc này mới nhớ tới hắn tìm cậu tới muốn hỏi chuyện


"Quét sân "


"Quét ở đâu?"


"A?" Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn hắn


"Hỏi ngươi quét nơi nào" Vương Thanh rốt cuộc lại lần nữa thấy ánh mắt cậu, không nhịn được nâng lên nụ cười


"Quét bên kia. . ." Phùng Kiến Vũ quay đầu chỉ mục tiêu cậu phải đi


" Quét nơi này." Vương Thanh thay cậu làm chủ khu vực phải quét, chỉ khoảng sân ngay phía trước mình


"A?" Phùng Kiến Vũ ngớ ra


"Mệnh lệnh của thiếu gia , ngươi phải phục tùng" Ôn quản gia nói


" Dạ. . ." Phùng Kiến Vũ mặt đầy lúng túng đi tới cầm chổi, yên lặng quét khoảng cỏ nhỏ phía trước


"Thiếu gia" Ôn quản gia nhìn thoáng qua Vương Thanh đang nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ


"Gì chứ ? Đừng ồn ào , hình ảnh đang đẹp" Vương Thanh không nhịn được đáp lại ông


" Nếu không cậu trực tiếp dọn cái ghế để cho hắn ngồi trước mặt luôn cậu cho rồi " Ôn quản gia không biết làm sao


"Đề nghị không tệ, tăng lương cho ông "


". . . . ." Ôn quản gia không cách nào cùng hắn tiếp tục đối thoại lựa chọn yên lặng


Không bao lâu Vương Thanh cũng bởi vì một cuộc điện thoại rời khỏi chỗ ngồi, Ôn quản gia đi tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ bảo cậu đừng quét nữa trở vào nhà làm việc


​ ​ Buổi tối Phùng Kiến Vũ ghé vào bệ cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao, đưa tay ra muốn bắt một viên nắm trong tay, nhưng nó xa như vậy không với tới, giống anh vậy, anh. . . Làm sao lại nghĩ đến anh , cậu cúi đầu cười khổ, đối với anh mà nói tôi đại khái chính là một trong những món đồ chơi của anh , bất quá chỉ xuất phát từ lòng hiếu kỳ , lâu rồi liền có mới nới cũ , nhất định là như vậy.


Anh ra lệnh, tôi phục tùng,


Đó chính là quan hệ của chúng ta,


Chỉ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy