Chương 1
《 sai lầm 》
Yêu một người cần bao lâu?
Cả đời? Mấy phút? Hay mấy giây?
Đơn giản mà nói, chỉ cần một khắc đối diện với ánh mắt kia , liền yêu.
Sáng sớm ánh mặt trời tươi sáng, chuông báo thức đúng năm giờ vang lên, một căn nhà độc lập sang trọng trong khu vực đắt đỏ, người làm bên ngoài đã sớm bắt đầu công việc, một đôi chân dài mang đôi giày da đen bóng ở đại sảnh qua lại, từ phòng bếp bưng ra một cái khay, đi lên lầu, đi vào tận cùng phòng giường lớn , vừa bước vào liền đạp phải áo khoác âu phục rơi trên mặt đất , cặp mắt quét qua quần áo tán lạc đầy đất, thở dài đem khay đặt trên bàn, khom người nhặt quần áo trên đất lên đặt vào trên ghế sa lon, đi tới giường nhìn người trên giường.
"Thiếu gia, nên rời giường "
"... Ừ" lộ ra một cái đầu bao trong đống chăn bông
"Thiếu gia, tối hôm qua cậu mấy giờ trở về?"
"Ôn quản gia, ông rất... Ồn ào" người nọ không nhịn được đem gối ném về phía ông
"Thiếu gia, thứ cho tôi nhắc nhở cậu, cậu muốn chơi thế nào cũng được, nhưng. . ."
Loảng xoảng ! Tiếng thủy tinh vỡ nát cắt đứt lời Ôn quản gia
"Tôi đi ra ngoài xem một chút" Ôn quản gia đi ra ngoài
Ôn quản gia nhìn bình hoa bể nát trên đất cùng người nữ giúp việc trung niên đứng ở bên cạnh bình hoa và một người làm nam khoảng hơn hai mươi tuổi
"Tôi..."
"Ôn quản gia, tôi vô tình làm vỡ" cậu người làm cắt đứt lời của bà
"Dì Lam , cô biết làm vỡ đồ là một tội nghiêm trọng? " Ôn quản gia nói với bà ấy
"Tôi, tôi biết. . . tôi. . ." Dì Lam khẩn trương nhìn ông
"Tôi cần đem đứa nhỏ này mang đi gặp thiếu gia" Ôn quản gia nhìn bà nói
"Hắn là đứa bé mới tới, thật ra thì là tôi làm vỡ , Ôn quản gia. . ."Dì Lam đau khổ cầu khẩn
"Nhưng hắn thừa nhận, cho nên là hắn" Ôn quản gia nhìn cậu trai kia
"Nhưng mà. . ."
"Dì Lam di,để con đi !" Đứa bé trai vỗ nhẹ bả vai bà, đi tới trước mặt Ôn quản gia
"Đi theo tôi" Ôn quản gia xoay người đi về phòng lớn, đứa bé trai đi theo phía sau ông
Đẩy cửa ra, cậu bé đứng ở cửa , Ôn quản gia đi tới mép giường
"Thiếu gia, bình hoa ngày hôm qua cậu mang về bị đánh vỡ "
"..." Vén chăn lên , nằm nghiêng nhìn Ôn quản gia
"Đi vào" Ôn quản gia hướng về phía cửa nói với cậu
Đứa bé trai chậm chạp cúi đầu đi vào, đứng ở sau lưng Ôn quản gia
"Biết bình hoa kia đắt bao nhiêu không?"
"Không biết" đứa bé trai trả lời
"Ba triệu "
"..."
"Ngươi bồi thường thế nào?"
"Không biết" đứa bé trai nắm chặc hai tay
"Thiếu gia, tôi đi xuống lầu trước " Ôn quản gia nói
"Đi" .
Ôn quản gia sau khi rời đi bên trong phòng liền còn lại bọn họ, không khí an tĩnh ngay cả hô hấp đều nghe thấy
"Tên "
"Phùng Kiến Vũ "
"Tuổi "
"25 "
"Ngẩng đầu nhìn tôi "
"..." chậm rãi ngẩng đầu lên
Khi bốn mắt nhìn nhau , hắn chấn kinh một chút, con trai làm sao lại có tướng mạo hấp dẫn người khác như vậy , đôi mắt giống như sao trời , tô điểm lệ chí, môi khiến cho người khác muốn cắn một cái . . . chờ đã. . . Cắn? Nghĩ tới cái này hắn ngẩn người một chút
"Thiếu gia, tôi có thể làm việc để bồi thường cho cậu" Phùng Kiến Vũ nói
"Tôi không thiếu người làm" một tay chống đầu nhìn cậu
"Tôi chỉ có phương pháp này thôi " tầm mắt Phùng Kiến Vũ lướt qua nửa người để trần nằm trên giường
"Đến đây" ngoắc ngoắc ngón tay với cậu
Phùng Kiến Vũ đi về trước hai bước đến gần cạnh giường , lập tức tay bị bắt lại kéo lên giường, bị hắn đè ở dưới người
"Thiếu gia!" Phùng Kiến Vũ giật mình hốt hoảng nhìn hắn
"Không bằng dùng thân thể cậu tới bồi thường , ân ?" Đem hai tay cậu áp chế trên đỉnh đầu, quang minh chánh đại mắt nhìn xuống gương mặt cậu
"..." Phùng Kiến Vũ ngớ ra
"Một cái bình hoa ba triệu, tôi ngủ cậu một lần một trăm ngàn, như thế nào?" Phiến môi đến gần bên tai của cậu nói
"Thiếu, thiếu gia!" Phùng Kiến Vũ lúc này mới nhớ tới phải giãy giụa, cố gắng lôi kéo tay bị hắn cố định
"Làm sao? Giao dịch này rất tốt nha " bắt được cằm Phùng Kiến Vũ , môi nhẹ nhàng đụng đụng đến môi cậu
"Tôi không muốn!" Phùng Kiến Vũ tránh thoát, nhanh chóng trốn khỏi phòng Vương Thanh
"Ai nha. . . Chạy rồi a!
"Thiếu gia" Ôn quản gia đi vào
"Tôi chưa có thấy qua hắn "
"Hắn là đứa bé mới tới" Ôn quản gia nhìn đồ vật rơi dưới mép giường
"Chơi thật vui "
"Thiếu gia, hứng thú ác tâm của cậu lúc nào có thể thay đổi " khom người nhặt mặt trang sức trên đất lên
"Tôi thế nào? Gì đó?" Từ trong tay Ôn quản gia cầm qua
"Đây là mặt trang sức trên nơ của người làm nam , phía sau có tên tiếng Anh viết tắt của mỗi người bọn họ "
"Phùng Kiến Vũ. . ." Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn chữ tiếng Anh bên trên
"Thiếu gia, bình hoa kia không phải là ngày hôm qua cậu mua ba trăm ở ven đường sao"
"Ông biết ngày hôm qua tôi mang bình hoa trở về, ông còn hỏi tôi mấy giờ trở về?
"Thiếu gia, cậu muốn chơi thế nào tôi không xen vào, nhưng xin cậu. . ."
"Ôn Tĩnh, ông thật rất ồn ào!"
Đứng lên trực tiếp đem chăn ném về phía ông, đi tới rửa mặt chải đầu
Phùng Kiến Vũ một đường chạy trở về phòng, đóng cửa lại tựa vào tường thở phì phò, cảnh tượng mới vừa rồi hiện lên trong đầu, dừng lại ở hình ảnh cuối cùng cũng là hình ảnh đôi môi nhẹ nhàng đụng chạm , ngón tay chạm môi, gương mặt phóng đại của người kia xuất hiện ở trong đầu, sợ hết hồn lắc lắc đầu, nghĩ gì chứ...
"Ngươi đang làm gì vậy? Nhìn ngươi chạy rất gấp "
Cánh cửa bị đẩy ra, một người làm nam thò đầu hỏi cậu
"Không, không có gì" Phùng Kiến Vũ gượng gạo mỉm cười
"Ngươi gặp phải đại ma vương sao?" Người làm nam giúp cậu mở đèn
"Ai?" Phùng Kiến Vũ ngớ ra
"Vương Thanh thiếu gia, gọi tắt đại ma vương" người làm nam cười nói
"Vì sao?" Phùng Kiến Vũ suy nghĩ đến chuyện mới vừa rồi...
"Mặt lạnh không cười với bất kỳ ai, hơn nữa nghe nói phong lưu, bên ngoài có rất nhiều đàn bà "
"..." ân. . . Thủ pháp thật giống
"Hơn nữa nghe nói, có đàn bà sinh con cho hắn nữa đó !"
"A?" Phùng Kiến Vũ nhìn người làm nam nói nghiêm túc
"Bất quá nói thật, ta là nữ ta cũng sẽ yêu hắn "
"Ân?"
"Nhiều tiền lớn lên đẹp trai, loại bỏ cái bản mặt lạnh như tiền thì càng tốt "
" Ân..." nhưng hắn mới vừa rồi thật giống như nở nụ cười với tôi. . .
"Ta đi làm đây, ngươi cũng mau ra đây đi! Nếu không chờ bị đại ma vương bắt đi ăn sống "
"..." Ăn sống... Mới vừa......
"A a a a a a a a" Phùng Kiến Vũ ôm đầu kêu to ngồi chồm hổm dưới đất
Quỷ biết tôi mới vừa rồi trải qua cái gì
Tôi chẳng qua chỉ là làm việc thôi mà a. . .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top