Chương 21

Chương 21: Cốt truyện.

Lâm Thanh bị khát nên tỉnh, mở ra di động nhìn thời gian chưa đến 7 giờ. Đêm qua anh bị làm quá tàn nhẫn, giọng nói vì kêu mà khàn đặc, sau khi tỉnh lại nhớ đến mấy lời kêu rên hồ ngôn loạn ngữ của mình, sắc mặt một trận đỏ lên.
Sau lưng là vòm ngực ấm áp rắn chắc, vòng tay hữu lực của nam nhân đặt trên eo của anh, ngón tay còn đặt trên nhủ thịt, đại dương vật mà anh yêu nhất ở phía sau 'chào cờ', ngạnh to đâm đâm trên mông anh.

Lâm Thanh hồi tưởng có một đợt làm tình nam nhân từ phía sau đâm anh, một bên dùng sức ra vào một bên đánh mông của anh, mông nhịn không được vặn vẹo vài cái, tựa hồ vẫn còn lưu lại dự vị.

Phía dưới hai dâm động bị giang tắc bịt kín, bên trong bị rót đầy tinh dịch tanh nồng của nam nhân. Lâm Thanh luyến tiếc không muốn rời khỏi lồng ngực nam nhân, nhưng yết hầu thật sự khát khô, trong phòng ngủ không có nước, anh lưu luyến bò dậy, bọc lên một kiện áo tắm dài liền ra phòng.

Sắc trời vẫn chưa sáng lắm, phòng khách có ánh đèn, Lâm Thanh nhìn thấy Hách Ngọc cũng đứng uống nước lập tức hoảng sợ, sắc mặt đều thay đổi, trong nháy mắt không biết nên tiến hay nên lùi.

Hách Ngọc cũng thấy anh, ánh mắt sáng lên, "Lâm tiên sinh sớm vậy?"

"A... Tôi khát nước... " Lâm Thanh xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng căng da đầu đi qua, cầm cái ly rót nước uống. Hách Ngọc thấy anh đi lại, cũng không có ý muốn rời đi, như cũ đứng tại chỗ, tầm mắt nóng rực nhìn anh.

Lâm Thanh cong lưng rót nước, anh mặc áo choàng tắm dài, vốn chỉ tùy ý buộc lại dây lưng, lúc này nó lỏng lẻo trên eo, cổ áo mở rộng, hai bầu ngực bị Hách Ngọc nhìn thấy rõ ràng.

Bầu vũ tuyết trắng chằng chịt dấu tay của nam nhân, hai núm vú vừa đỏ vừa sưng, khiến ai nhìn thấy đều muốn ngậm vào miệng hút liếm. Thân thể hoàn toàn không thỏa mãn của Hách Ngọc nháy mắt nổi lên phản ứng, hôm qua hắn ta chỉ thao Ninh An tại suối nước nóng hai lần, buổi tối Ninh An có quấn lấy hắn ta cầu ái, nhưng Hách Ngọc không có tâm tư, trong đầu chỉ nhớ đến bộ dáng tao lãng của Lâm Thanh ở suối nước nóng, tuy không nhìn thấy chính diện của anh, nhưng vẫn thấy được tấm lưng trần cũng cặp mông nảy nở, còn có tiếng dâm kêu của anh, khiến hắn ta không ngừng mơ tưởng.

Hắn ta và Hoàng Tử Phong là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho nên tính cách của nhau đều hiểu rành mạch. Bọn họ có chung sở thích rất nhiều, đặc biệt là ở phương diện làm tình. Hách Ngọc nam nữ đều ăn, Hoàng Tử Phong lúc trước chỉ làm nữ, ngẫu nhiên đi chơi mới gọi nam nhân đến dùng miệng giúp hắn giải toả nhưng tuyệt đối không chịu cắm vào hậu huyệt của bất kì ai.
Cho nên khi hắn ta nhìn thấy trong điện thoại Hoàng Tử Phong lưu tên 'Tao bảo bối' lại là một người nam nhân, hắn ta vô cùng bất ngờ. Từ khi hắn ta nghe thấy âm thanh gọi 'Ông xã', thì đã vô cùng tò mò với người này, sau khi nhìn thấy bất quá chỉ biết là ngũ quan không tồi, tuổi tác dường như còn lớn hơn bọn hắn một chút, ăn mặc cũng tùy ý, một chút cũng không giống loại hình Hoàng Tử Phong thích.

Chân chính làm hắn ta hứng thú là khi nam nhân vào ghế lô nhìn thấy Hoàng Tử Phong, trên mặt liền lộ ra quan tâm cùng lo lắng, mang theo một tình yêu say đắm, tiếp theo Hoàng Tử Phong đè anh xuống sô pha hôn lưỡi, còn cởi quần áo anh, dướng như bắt lấy cái gì trước ngực dùng sức vuốt ve.

Chẳng lẽ người nam nhân này còn có vú sao? Là nữ giả nam?

Hách Ngọc rất tò mò, đi theo anh dìu bạn tốt đến bãi giữ xe, sau đó lái xe đưa bọn họ về. Trên đường Hoàng Tử Phong lại nổi cơn, đè nam nhân không ngừng hôn môi, còn cởi quần áo anh xuống. Nam nhân bị hôn môi phát ra tiếng kêu sắc tình, Hách Ngọc tự nhận từng chơi vô số, vậy mà hạ thân cũng không thể khống chế nổi lên phản ứng.

Hắn ta nhanh chóng phát hiện nơi khác thường của nam nhân, hai bầu ngực bại lộ, bị ngón tay nắm biến dạng, thoạt nhìn là vú thật. Hơn nữa bị hút một chút, nam nhân liền phát ra rên rỉ lớn tiếng, bộ dáng sảng đến tao lãng. Tiếp theo bọn họ thật sự ở sau xe chơi huyệt.

Hách Ngọc nghe qua rất nhiều người ở dưới thân mình dâm kêu, nhưng trước nay chưa từng nghe qua âm thanh kích thích tình dục hắn ta như thế, hận không thể ngừng xe ven đường, bản thân tự đến lấp kín đôi môi hồng nhuận đó, niết lấy tao vú của anh, sau đó dùng đại dương vật của mình cắm vào, đâm hỏng anh để anh cũng gọi mình là ông xã.

Trời biết hắn ta đã phải dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể làm ngơ màn đông cung sống phía sau xe mà vững vàng chạy thẳng đến địa điểm, sau đó chờ cho tao hóa kia bị bạn tốt của mình thao cao trào, thao anh bắn ra, hắn ta yên lặng xuống xe, bọn họ cũng không phát giác.

Hắn ta cũng không đi xa, mà đứng bên cạnh nhìn bọn họ dâm loạn giao hợp, cuối cùng nam nhân bị bắn tinh vào trong. Anh tựa hồ sảng không chịu được, từ từ bò xuống đại dương cụ của bạn tốt, vội vàng mặc tốt quần áo.
Hách Ngọc cho rằng bọn họ xong việc, đang muốn mở cửa xe, lại thấy nam nhân lâng lâng nhìn chằm chằm đại dương vật vẫn chưa mềm xuống của bạn tốt, sau đó cơ khát vươn đầu lưỡi liếm lên, liếm sạch sẽ tinh dịch bên trên, cuối cùng thoả mãn nuốt vào.

Thật là cái tao hóa. Hách Ngọc thầm mắng một câu.

So sánh với bộ dáng tao lãng này, lúc bình thường tính cách phi thường thẹn thùng, thời điểm đi thang máy đều không dám nhìn hắn ta. Hách Ngọc không kiêng nể nhìn chằm chằm anh, biết rằng bên trong cái áo len kia đã che lấp một thân thể dâm đãng như thế nào, biết bên dưới anh có hai cái dâm huyệt, biết hiện tại tao huyệt còn đang hàm chứa tinh dịch của nam nhân.

Sau đó trở về trong đầu vẫn luôn nghĩ về Lâm Thanh, Hách Ngọc thậm chí còn tìm lại đoạn video bên trong xe, hắn ta vô cùng tiếc nuối hình ảnh không được ghi lại, mà chỉ có lịch sử âm thanh, hắn ta lưu lại âm thành của Lâm Thanh vào điện thoại, thậm chí nhiều lần dựa vào âm thành này mà tự thẩm, mỗi đều kích động bắn tinh.

Hách Ngọc phi thường bội phục chính mình có thể khắc chế xúc động muốn nhào lên, chỉ cười cợt vài câu liền đi ra cửa. Bất quá hắn ta nắm chắc, chỉ từ quan hệ của hắn ta cùng Hoàng Tử Phong, nếu hắn ta muốn người này, Hoàng Tử Phong sẽ không từ chối. Bọn họ trước kia thường xuyên làm như vậy, từng người mang bạn cùng nhau đi du ngoạn, sau đó ở bên nhau làm tình, làm hứng khởi sẽ trao đổi bạn tình, có đôi khi chơi 3P linh tinh.

Sau đó hắn ta điện thoại cho Hoàng Tử Phong hẹn mang bạn đi chơi, bọn họ đã đem ước định như vậy thành như mục đích đi du ngoạn, quả nhiên Hoàng Tử Phong không chút dị nghị đồng ý, Hách Ngọc mang theo Ninh An nổi danh tao lãng đê tiện trong vòng này. Không cần chỉ thị, Ninh An khi nhìn thấy Hoàng Tử Phong cao ráo, soái khí ngời ngời liền tự động mở miệng câu dẫn.

Bọn họ tới nơi, Hách Ngọc lấy cớ thiếu sót của chính mình trong lúc đặt phòng làm lí do chính đáng cho việc bốn người cùng tắm suối nước nóng, không chờ nổi dâm loạn giao hợp. Nhưng hắn ta không nghĩ tới, bạn tốt sau khi thao Lâm Thanh một lần liền ôm anh trở về phòng, thậm chí còn bày ra tư thái không muốn cùng ai chia sẻ.

Hách Ngọc có chút không hiểu hành vi của Hoàng Tử Phong, nhưng hắn ta biết Hoàng Tử Phong bởi vì gia đình nên tính tình nóng lạnh thất thường, hoa hậu giảng đường khăng khăng một mực với hắn, cũng bị hắn không nói không rằng quăng đi, căn bản không có khả năng vì thích một người nam nhân nên mới không cho ai chạm vào anh.

Lâm Thanh nhìn chằm chằm dòng nước, hận không thể khiến nó nhanh chóng rót đầy ly, để anh có thể thoát ly hoàn cảnh xấu hổ này. Tầm mắt nam nhân nhìn gắt gao ngực của anh, Lâm Thanh duỗi tay đem áo bọc kín, che khuất cặp nhủ thịt dâm loạn.

Hách Ngọc nhẹ nhàng cười, nhích lại gần anh, "Lâm tiên sinh thoạt nhìn rất thỏa mãn, toàn thân toàn là dấu vết hoan ái. Trên người còn có một cổ mùi tanh, chẳng lẽ Tử Phong còn lưu lại tinh dịch bên trong thân thể của anh?"

Lâm Thanh bị hắn ta nói trắng trợn, bưng ly lui về phía sau một bước, đang muốn tránh ra, một cánh tay ghì chặt anh lại, tay khác hướng vào trong áo tắm dài của anh tìm kiếm.

Lâm Thanh vội giãy giụa, "Đừng đụng..." Động tác quá kịch liệt, nửa ly nước văng ra chảy xuống cổ của anh.

Hơi thở của nam nhân xa lạ xâm chiếm khoang mũi của anh, trong lòng sinh ra một cổ chán ghét. Sát mặt anh là một khuôn mặt đẹp trai, nhưng một chút anh cũng không thích.

Lực đạo nam nhân rất lớn, chỉ một cánh tay đã ôm anh chặt chẽ trong ngực, tay khác tách chân anh ra, hướng đến âm mao sờ soạng.

Bên trong Lâm Thanh không mặc gì, mấy ngón tay dễ dàng tìm thấy âm đế xoa bóp nhẹ, khoái cảm khiến Lâm Thanh mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng được.

"Ngô... Tránh ra..."

Hách Ngọc chịu liếm bọt nước trên cổ anh, "Thân thể của Lâm tiên sinh thật mẫn cảm, bị chạm một chút đã mềm, bên trong âm hộ nước chảy rồi đúng không?"

Ngón tay buông ra hột le đã ngạnh, đẩy ra âm mao sờ soạng, "Thật nhiều lông, khó trách tao như vậy."

"Tránh ra... Buông tôi ra..." Lâm Thanh bị liếm cảm thấy ghê tởm, thân thể cố tình lại không gượng được, âm đế bị sờ bắt đầu tao ngứa lên.

Hách Ngọc khóe miệng hàm chứa nụ cười, ngón tay tìm được trung tâm tao huyệt, đụng giang tắc bên trong, sửng sốt một chút, hạ thân ngạnh lên lợi hại hơn, "Thật đúng là tao lãng, cư nhiên còn kẹp nút lọ, có phải Tử Phong rót tinh dịch vào trong không cho anh để nó chảy ra không?"

Hắn ta lại sờ đến mặt sau, kinh ngạc cảm thán nói, "Cư nhiên lỗ đít cũng bị tắc, sao lại dâm đãng như vậy? Tôi giúp anh rút ra được không?" Hắn ta quả nhiên rút nút lọ ra, Lâm Thanh cả kinh, vội vàng co rút lại dâm huyệt, đem nút lọ kẹp gắt gao.

Huyệt khẩu vừa ướt vừa mềm, bên trong hút lại khẩn, Hách Ngọc trong khoảng thời gian ngắn thật sự không cách nào rút ra nút lọ. Lâm Thanh tìm đúng cơ hội, hung hăng đẩy hắn ta ra, cái ly trong tay rớt xuống, phát ra một tiếng trầm vang, bản thân thoát ly ôm ấp của hắn ta.

Hách Ngọc nhìn nam nhân trước mặt phòng bị chính mình, khẽ cười, đem ngón tay dính dâm thủy liếm vào trong miệng, "Dâm thủy rất ngọt rất tao."

Lâm Thanh nhìn hắn ta, vừa thẹn vừa tức giận cực độ, nhưng nghĩ đến còn có người khác ở, chỉ đè thấp thanh âm nói, "Cậu về sau đừng như vậy, cậu là bạn của Tử Phong, tôi... Tôi lưu mặt mũi cho cậu sẽ không nói cho anh ấy chuyện này, nhưng mong cậu về sau đừng quấy rầy tôi."

Hách Ngọc nhẹ nhàng cười nói, "Xem ra tôi còn phải cảm ơn ý tốt của Lâm tiên sinh? Bất quá nếu anh nói cũng chẳng sao, Tử Phong có biết cũng không trách tôi, hơn nữa lần tụ hội này mục đích là gì anh còn không rõ sao?"

Lâm Thanh trừng mắt hắn ta.

Hách Ngọc câu khóe miệng, "Anh không phải ngây thơ cho rằng chỉ đơn thuần đi tắm suối nước nóng thôi chứ? Sở thích của tôi và Tử Phong là cùng nhiều người làm tình, thậm chí sẽ trao đổi bạn giường. Những bạn gái tôi từng kết giao đều đã bị hắn ngủ qua, đương nhiên, bạn gái mà hắn kết giao cũng bị tôi ngủ rồi. Lâm tiên sinh, anh cảm thấy anh ngoại lệ sao?"

Lâm Thanh khí sắc đỏ lên giận dữ, "Các người... Biến thái!"

"Biến thái sao?" Hách Ngọc cười cười, "So sánh nhiều loại hình khác của dân chơi trong vòng này, chúng tôi xem như đã là yêu thích bình thường nhất rồi. Lâm tiên sinh nếu không muốn, có thể lựa chọn rời khỏi Tử Phong, nói cách khác, dịp tụ tập lần sau, tôi tin tưởng nhất định có thể quang minh chính đại nhấm nháp tư vị của Lâm tiên sinh. Hoặc là Lâm tiên sinh thích thì nói với Tử Phong, chúng tôi có thể cùng nhau thỏa mãn anh, Lâm tiên sinh vừa vặn cũng có hai cái tao huyệt sao?"

Lâm Thanh cả người phát run, vừa thẹn vừa thống khổ, anh vô lực giãy giụa phản bác, "Tử Phong anh ấy... Anh ấy sẽ không như vậy..."

"Sẽ không sao?" Hách Ngọc ưu nhã cười, "Vậy chúng ta rửa mắt mong chờ đi."

Lâm Thanh thất hồn lạc phách trở về phòng ngủ, cổ họng khát khô đều quên mất, trong phòng rõ ràng có máy sưởi nhưng anh thấy bản thân vô cùng lạnh.

Ngơ ngẩn hồi lâu mới cởi áo tắm dài trần truồng bò lên giường, cánh tay Hoàng Tử Phong liền vòng qua, mơ mơ màng màng hôn môi anh, ngữ khí mang theo nồng đậm buồn ngủ, "Tao bảo bối đi đâu vậy?"

Lâm Thanh chôn đầu không đáp lời, nam nhân cũng không đợi anh trả lời mà ôm chặt cậu tiếp tục ngủ. Lâm Thanh cả người nằm trong ngực hắn, ngửi được khí vị quen thuộc ị, trong nháy mắt có chút muốn khóc.

Anh vì cái gì dễ dàng đem tâm trao người như thế? Ngẫm lại, ở bên cạnh người này bất quá cũng chỉ chìu hắn đùa bỡn, không phải vì thấy vui mới ngoại tình cùng bạn trai của ba sao? Hơn nữa nhiều lần làm tình đều vô cùng khác thường, thậm chí còn làm khi Hoàng Kỳ cách đó không xa.

Lần đầu tiên cả hai làm tình là khi Hoàng Kỳ ở cách vách, nam nhân khẳng định vô cùng hưởng thụ loại cảm giác loạn luân yêu đương vụng trộm này nhỉ? Còn làm bắt anh mặc nữ trang, đưa tới trước mặt nhiều người làm tình, còn xe chấn lần đó, nam nhân cũng không phải không có ý thức, mà là cố ý bại lộ thân thể anh trước mặt bạn thân của hắn.

Cho nên tất cả đều là Hoàng Tử Phong thích đúng không? Vậy tiếp theo có thể sẽ đem anh cho người khác thao? Sau đó hắn lại chơi trò cùng người khác thao anh? Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, tâm Lâm Thanh liền nhói, một cảm giác khó chịu đau khổ dâng lên.

Anh đột nhiên có chút sợ hãi, từ sau khi cùng Hoàng Tử Phong có thân mật tiếp xúc, khả năng tiếp thu của mình càng ngày càng thấp, thân thể cũng trở nên dâm loạn. Dĩ vãng không hề dẽ dàng kêu rên ra tiếng, thậm chí chưa từng cầu xin đại dương vật nam nhân thao mình, bây giờ động tác đáng thẹn nào cũng dám làm.

Nếu cứ như vậy, có thể nào một ngày anh sẽ trầm luân trong dục vọng của nam nhân? Có thể cho nhiều người đùa bỡn mà cậu vẫn cảm thấy chẳng sao hết? Lâm Thanh cắn chặt răng, nhịn xuống âm thanh khóc nức nở, nỗ lực bình phục hô hấp.

Anh không muốn tiếp nhận sinh hoạt như vậy, hơn hai mươi năm tiếp thu giáo dục nói cho anh biết cái gì là tam quan, anh xác thật chỉ thích nam nhân, chỉ có thể ở dưới thân nam nhân thừa hoan, nhưng không đại biểu có thể tiếp thu đông đảo người đùa bỡn, thậm chí là bị người mà mình yêu đẩy cho người khác chơi.

Ngoại tình là anh sai, nhưng không nên tiếp tục sai nữa. Xét đến cùng, anh chỉ muốn tìm được người mình yêu và người đó cũng yêu mình, bình bình đạm đạm bên nhau cho đến già.

Lâm Thanh bắt đầu suốt ngày chỉ nghĩ chuyện này, tinh thần đều không tốt lắm, Hoàng Tử Phong lầm tưởng hắn thao người ta quá ác, còn mua thuốc cho anh bôi. Kỳ thật Lâm Thanh có chút sinh khí khi hắn săn sóc, trải qua cuộc sống với Hoàng Kỳ, anh nếm đủ tư vị bị lãnh đạm, nếu Hoàng Tử Phong cũng đối với anh như Hoàng Kỳ, anh cũng không cần rối rắm mà có thể dứt khoát thu thập hành lý rời xa.

Chính là Hoàng Tử Phong ở mặt tình dục rất cường thế, thường xuyên muốn chơi cho anh khóc xin, nhưng mặt sinh hoạt lại vô cùng ôn nhu, rất ít khi giận dữ, việc nhà tuy làm không tốt lắm nhưng cũng không phủi tay ngồi không, mà sẽ cùng nhau chia sẻ, thời điểm Lâm Thanh nấu cơm, hắn không lo chơi mà sẽ ở bên cạnh cạnh làm trợ thủ.

Tất cả đều được Lâm Thanh nhìn thấy trong mấy tháng, mỗi một chuyện nhỏ đều khắc sâu trong đáy lòng của anh, cảm tình nhỏ nhặt dây dưa thành một khối rồi biến lớn dần khiến cậu không thể nhất thời chặt đứt tình yêu say đắm này.

Anh thấp thỏm lo âu, sợ chính mình càng lún càng sâu, vài lần thừa dịp Hoàng Tử Phong ra ngoài đã dọn hành lý, cuối cùng bởi vì luyến tiếc mà trở lại vị trí cũ.

Cách Tết còn hai ngày, đường phố đều mang không khí vui tươi, Lâm Thanh vẫn lâm vào rối rắm, bất quá nếu không loạn tâm thì anh cũng không chuẩn bị nhiều cho ngày này. Khi mẹ anh còn sống, hai mẹ con cùng nhau ăn Tết ở một huyện nhỏ, khi mẹ qua đời, thì một mình anh, cho dù lúc kết giao với Hoàng Kỳ thì cũng giống như vậy.

Hai mươi chín tháng chạp, Hoàng Kỳ cùng Hoàng Tử Phong sẽ trở về chủ trạch Hoàng gia ăn tết, đến mùng 4 mới trở lại, trong thời điểm đó Lâm Thanh chỉ có một người ở trong biệt thự quạnh hiu, anh không có một người bạn nào giao thiệp, nhiều nhất chỉ là mấy câu chúc Tết từ gia trưởng của các học sinh, cho nên anh cũng không chuẩn bị quà Tết, cũng không cần làm cơm tất niên phong phú.

Một mình ăn cơm tất niên chỉ cần đơn giản là được, có đôi khi cơm cũng lười làm, nấu chén mì ăn cho qua. Nếu có thể, anh thực hi vọng làm một người bình thường, tìm một người vợ bình thường ôn nhu, sinh một nữ nhi hoạt bát đáng hoặc một nhi tử kháu khỉnh, sau đó người một nhà hoà thuận vui vẻ sinh hoạt, anh sẽ nỗ lực kiếm tiền, lo tốt cuộc sống cho vợ con. Nhưng hết thảy đặt trên người anh đều không có khả năng thực hiện, thân thể dị dạng của anh sẽ không có bất kì nữ hài tử nào nguyện ý gả cho anh.

Mà nam nhân... Sau khi trải qua anh hiểu được, cùng nam nhân yêu đương là quá mức hư ảo, nửa người dưới của nam nhân là động vật, ôm chặt anh chỉ có một ý niệm tình dục, anh không vận khí tốt có thể gặp được người thật sự đối đãi với mình.

Hai mươi tám tháng chạp Hoàng Kỳ đột nhiên gọi cho Lâm Thanh, khoảng thời gian này y cũng không có từ bỏ liên hệ với anh, không gọi điện thí gửi tin, bất quá Lâm Thanh một cái cũng không để ý. Anh nghe hết tiếng chuông cuộc gọi, do dự cảm thấy nên tắt máy là tốt nhất, chưa kịp thì nhận được tin nhắn.

Tin nhắn chỉ ngắn một dòng nhưng dọa Lâm Thanh sắc mặt trắng bệch, "Cậu cùng Tử Phong bên nhau phải không?"

Lâm Thanh run ngón tay, ngay cả di động cũng nắm không chắc, trái tim đập 'bang bang'. Y làm sao mà biết được? Do người khác nói hay tự y nhìn thấy? Y biết được quan hệ giữa mình và Hoàng Tử Phong sao?

Suy đoán lung tung một hồi, Hoàng Kỳ lại gọi tới, lần này Lâm Thanh không dám làm lơ, ấn nghe, "Vâng?"

Hoàng Kỳ thanh âm có chút lãnh ngạnh, "Rốt cuộc cậu cũng chịu tiếp điện thoại, xem ra suy đoán của tôi là thật rồi. Lâm Thanh, cậu giỏi thật, tên gian phu đó chính là con trai của tôi phải không?"

Lâm Thanh nhắm mắt, nỗ lực khiến thanh âm có vẻ bình tĩnh, "Tôi không biết ngài đang nói cái gì."

"Không biết? Cậu giả vờ cũng giỏi thật, Lâm Thanh, tôi không ngu, tôi đã điều tra toàn bộ hình ảnh quay chụp của camera trước cửa, chú ý từng người đến nhà. Những người khác rất ít lui tới biệt thự, cậu tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ là nhân viên chuyển phát nhanh, nhưng bọn hắn cũng không vào nhà, nhân viên sửa chữa trùng tu này nọ, cách hơn nửa năm mới đến một lần. Gần nhất hơn nửa năm chỉ có Tử Phong, trước kia cơ hồ một học kỳ mới trở về hai ba lần, nhưng trước mấy tháng cậu rời đi, số lần nó trở về đặc biệt nhiều, cũng chỉ có nó có nhiều thời gian phát sinh quan hệ với cậu. Lâm Thanh, cậu còn muốn phủ nhận à?"

Lâm Thanh nghe từng câu y nói, trái tim muốn ngừng đập, toàn thân bắt đầu run rẩy, "Hoàng tiên sinh..."

"Nếu muốn phủ nhận, tôi còn chứng cứ." Hoàng Kỳ cười lạnh một tiếng, "Lần trước sau khi chúng ta gặp mặt, tôi đã gọi điện cho Tử Phong hỏi thăm tin tức của cậu, tối đến tôi nghĩ lại, kỳ thật lúc đó hai người đang bên nhau nhỉ? Không chỉ bên nhau, mà các người còn đang làm tình? Thanh âm của cậu thật sự tôi không nghĩ là tao lãng như thế, lúc ấy tôi không hề nhận ra, qua rồi mới sực rõ ràng."

Lâm Thanh sắc mặt trắng bệch, hận không thể lập tức ngắt điện thoại trốn tránh đề tài này, nhưng amh biết là không được, chỉ có thể trực tiếp đối mặt, "Hoàng tiên sinh muốn thế nào?"

Bên kia dừng một chút, thanh âm quen thuộc truyền tới, "Trở lại bên người tôi."

Lâm Thanh ngây người, nháy mắt có chút buồn cười, "Hoàng tiên sinh đây là... đang nói giỡn sao?"

Hoàng Kỳ thanh âm mềm xuống, "Lâm Thanh, sau khi cậu rời đi tôi mới biết bản thân đã quen với sự tồn tại của cậu, quen với việc mỗi khi tôi đi làm về sẽ có cậu chờ sẵn, quen ăn đồ ăn cậu làm, cho nên tôi muốn cậu trở lại bên tôi, tôi sẽ không so đo chuyện trước kia nữa, chúng ta hãy xem như chưa hề có chuyện gì phát sinh cả, về sau tôi chỉ yêu mình cậu, tôi bảo đảm."

Lâm Thanh cảm thấy có chút châm chọc, nếu mấy tháng trước anh nghe được những lời này, có thể sẽ cảm động phát khóc, "Hoàng tiên sinh, ngài có phải hiểu lầm chuyện gì không? Trước kia ngài đối với tôi không coi thường thì cũng khinh thường, tôi không cho rằng có như vậy thôi khiến ngài tỉnh ngộ. Ngài muốn tôi trở về, cũng không phải vì yêu tôi, mà là không cam lòng, ngài không cam lòng người một mực đem ngài trở thành trung tâm lại nói chia tay với ngài, ngài không cam lòng người hiền lương thục đức không nói không rằng sẽ ngoại tình, ngài không cam lòng thân thể dị dạng của tôi sẽ có người yêu thương, Hoàng tiên sinh, cái gọi là hợp lại mong không cần nói tiếp, ngài còn nói thêm bất cứ gì, tôi chỉ cảm thấy hối hận tôi đã bỏ phí thời gian 6 năm kia, chúng ta buông tha lẫn nhau không tốt sao?"

Hoàng Kỳ cười lạnh, "Cho nên nói cậu quyết tâm muốn cùng Tử Phong bên nhau sao? Cậu cảm thấy hai người có khả năng sao?"

Lâm Thanh cười khổ nói, "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới loại khả năng này."

"Vậy cậu quyết định rời đi?"

Lâm Thanh sửng sốt một chút, chỉ nghe hai chữ 'rời đi', trái tim liền co rút đau đớn, cậu suy nghĩ hồi lâu, mới trả lời, "Chuyện này tôi không cần phải thông báo với ngài, Hoàng tiên sinh, chúng ta đã không còn quan hệ, hơn nữa không có khả năng tái hợp. Xin lỗi, tôi hi vọng về sau ngài không cần quấy rầy tôi, như vậy khiến tôi vô cùng bối rối, hơn nữa sẽ cảm thấy ngài không có phong độ, cứ như vậy đi, tôi cúp máy trước."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top