23.
Taehyun ngồi trong kí túc xá học bài, tiếng sấm chớp bất chợt đánh vang trời khiến hắn giật mình. Hơn 9h tối mà Beomgyu ra ngoài vẫn chưa về, hắn vừa làm bài vừa thấp thỏm ngó về phía cửa phòng.
Tiếng "lạch cạch" làm Taehyun hoảng hốt vội vàng quay lại bàn học, giả vờ như mình đang tập trung vào bài vở. Cậu cuối cùng cũng trở về phòng, hắn lén lút mà thở phào một hơi.
Beomgyu khó chịu nhìn quần áo bết bát đang dính trên người mình. Đúng là mọi hôm thì không sao, được bữa ra ngoài đi chơi cái là mưa tầm mưa tã, cũng may là bánh kem dâu không bị sao cả.
Đánh mắt thấy Taehyun đang ngồi học bài, cậu nhanh chóng đi thay một bộ đồ khô ráo rồi chầm chậm ngồi xuống cạnh hắn.
"Cậu...giận tôi về chuyện gì à?"
Taehyun lúc này vẫn không ngước lên nhìn cậu, chỉ lắc đầu rồi tiếp tục chăm chú vào sách vở. Beomgyu mím mím môi, tay với lấy chiếc bánh kem dâu mới mua ở quán thịt nướng từ từ đặt lên bàn hắn.
"Của cậu đấy. Ăn rồi...đừng giận tôi nữa nhé."
Taehyun ngơ ngác nhìn chiếc bánh rồi lại nhìn cậu, trong ánh mắt còn chứa vài tia ngạc nhiên.
"N-Nếu cậu còn giận...thì ai giảng bài cho tôi đây? Tôi...cậu hứa với mẹ tôi là sẽ dạy tôi học mà, tôi...tôi trượt đại học thì cậu biết tính sao?"
Beomgyu không dám nhìn vào mắt hắn, hai bàn tay đan miết vào nhau đến túa mồ hôi, trong đầu đang cố gắng sắp xếp câu từ để nói với hắn.
"Cậu lấy máy sấy lại đây."
Taehyun lúc này mới cất tiếng. Beomgyu khó hiểu, dù không biết hắn sẽ làm gì nhưng vẫn đứng lên lấy máy sấy đưa cho hắn.
"Ngồi xuống đi."
Taehyun gõ gõ xuống ghế, Beomgyu nghe vậy cũng ngơ ngác mà ngồi xuống theo. Công tắc được bật, tiếng máy sấy kêu ù ù bên tai. Taehyun đưa tay lên chạm vào mái tóc ươn ướt của cậu, vừa sấy vừa xoa xoa những lọn tóc mềm cho khô nhanh hơn.
Beomgyu lại bị hành động của hắn làm cho ngạc nhiên mà người bất động, chỉ biết ngồi im thin thít để hắn sấy tóc cho mình.
"Tôi không có giận cậu gì cả, đừng lo lắng."
Taehyun nói, tay nhẹ nhàng tuốt đi hạt bụi vương trên tóc cậu.
"Chỉ là...có vài chuyện cần phải suy nghĩ nên tôi muốn tập trung một chút."
Beomgyu liền thắc mắc.
"Chuyện gì thế?"
"Không có gì đâu, chuyện này là bí mật của tôi."
Đúng vậy, nếu mà nói ra bây giờ chắc Beomgyu sẽ cạch mặt hắn ngay lập tức mất.
Từ sáng, Taehyun đã suy nghĩ rất nhiều. Những khúc mắc trong lòng, hắn đem ra ngẫm nghĩ một cách thật nghiêm túc, vậy mà chúng cứ rối như tơ vò làm hắn khó chịu và nhức nhối vô cùng.
Tại sao hắn cứ vô thức mà quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho cậu nhiều đến vậy mà chẳng hề nghĩ ngợi một chút nào? Tại sao hắn lại muốn mua quà Giáng Sinh rồi tạo bất ngờ cho cậu? Tại sao hắn không muốn nhìn thấy cậu phải buồn vì bất cứ điều gì? Tại sao mỗi lần không ở cạnh cậu là hắn lại cảm thấy rất trống vắng? Tại sao hắn lại thấy cậu đáng yêu?
Trước đó vài phút, Taehyun trong lòng dù đã hiểu được vài phần nhưng hắn vẫn chưa dám chắc về những suy nghĩ của mình, tình yêu và cảm xúc không thể cứ qua một chút suy xét mà dễ dàng quyết định được. Có lẽ hắn sẽ phải tiếp tục nghĩ ngợi nốt tối nay.
Mà có ai ngờ cậu lại làm hắn quá đỗi ngạc nhiên. Beomgyu tưởng hắn giận mà đi mua bánh kem làm lành với hắn, còn đặc biệt mua cỡ lớn, đóng hộp giấy đàng hoàng. Taehyun thừa nhận, mới vừa nhìn thấy cái dáng vẻ ăn năn hối lỗi cùng mái tóc âm ẩm hơi nước kia của cậu, hắn chỉ muốn ngay lập tức mà lao vào ôm chầm lấy cậu, chăm sóc cho cậu. Thôi, Taehyun chắc chẳng cần nghĩ ngợi gì nữa. Dù trong lần đầu tiên gặp mặt đúng là hắn chẳng có chút thiện cảm nào với cậu cả, vì hắn cho rằng cậu là một tên phiền phức, học tệ, hay ngủ gật và luôn làm ảnh hưởng đến người bên cạnh. Nhưng bây giờ đây, ngay trước mặt cậu, Taehyun khẳng định chắc chắn rằng mình đã thích cậu nhiều nhiều lắm rồi. Hắn nhận ra rằng có lẽ tình cảm ấy đã cắm rễ ngày một sâu vào lòng hắn, bởi vậy, những hành động trong vô thức mà hắn dành cho cậu tất thảy đều có lí do, trong tim hắn từ khi nào đã có hình bóng của cậu? Beomgyu của hắn ấy à, người gì mà dễ thương quá thể như vậy chứ?
Sấy một hồi tóc Beomgyu cũng đã khô, cậu ngáp một hơi dài rồi cứ tự nhiên đứng dậy mà leo phắt lên giường nằm.
"Hôm nay xin phép không làm đề nhé, mai tôi sẽ làm bù."
Taehyun chỉ khẽ lắc đầu, đành thả lỏng cho cậu một chút, hôm nay nghĩ ngợi nhiều về hắn như vậy chắc cậu cũng đã mệt rồi. Đoạn hắn ngồi xuống rồi nhìn vào chiếc bánh kem đang để trên bàn, mỉm cười. Beomgyu mua chiếc lớn thế này hắn ăn làm sao mà hết? Đành phải cất đi ăn dần, dù sao thì bánh này cậu chỉ mua cho mỗi mình hắn thôi.
Beomgyu nằm trên giường quay lưng về phía Taehyun. Cậu từ từ điều chỉnh cho nhịp thở của mình trở nên ổn định, hắn đúng thật là quá đáng, toàn làm mấy hành động đột ngột khiến tim cậu suýt thì nhảy ra ngoài. Lúc sấy tóc, cứ mỗi lần tay hắn xoa xoa chạm vào da đầu là cậu lại khẽ rùng mình đôi chút, chẳng biết có phải do cơ thể cậu phản ứng thái quá không, thậm chí Beomgyu cũng chẳng phải kiểu người nhạy cảm với việc động chạm da thịt, nhưng với Taehyun thì nó lạ lắm. Chẳng lẽ lại nghĩ cậu bị "dị ứng" với hắn sao? Beomgyu lắc đầu, không nghĩ nữa, ngày mai cậu sẽ phải hỏi Hayoon xem thế nào mới được.
...
Beomgyu vừa đi vừa thở dài, cậu mới nói với Hayoon về mọi chuyện của tối hôm qua. Rồi cậu lại nhanh chóng chuồn đi sau khi nghe hàng loạt câu trả lời của Hayoon. Đại loại là: cậu rất quan tâm hắn, cậu lo lắng vì hắn giận mình, vì cậu thích hắn nên mới có phản ứng như vậy,... Cứ tưởng sẽ nhận được những lời nào đó bổ ích, hóa ra là toàn mấy câu trả lời mà trước đó cậu đã nghe đến phát chán rồi. Rõ ràng cậu đâu có thích Taehyun. Chẳng lẽ biểu hiện thường ngày của cậu rất giống với việc cậu thích hắn nên khiến cho Hayoon hiểu lầm? Đúng rồi, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, chút nữa cậu sẽ giảng giải hết cho Hayoon để cậu ta không còn ngân nga cái giai điệu "mày thích Taehyun" trước mặt cậu nữa.
Đi qua một dãy hành lang là đến phòng sinh hoạt của trường. Hôm nay cậu và Taehyun vẫn dành thời gian 15 phút giữa giờ để tranh thủ tập đàn như mọi ngày. Cậu bảo hắn xuống phòng tập trước vì mình có chuyện muốn nói với Hayoon.
Đứng trước cửa phòng, Beomgyu chưa vào luôn mà qua tấm kính trong suốt đánh mắt nhìn vào bên trong. Taehyun đang tập trung và có vẻ đang rất say mê với những phím đàn, ngón tay thoăn thoắt lướt trên mặt phím, đôi mắt thi thoảng lại nhắm hờ để cảm nhận từng âm điệu mà bản nhạc cất lên. Hình như hắn đang chơi đến đoạn cao trào nhất của bài hát thì phải.
Nhìn Taehyun chơi đàn một cách nhập tâm như vậy, chẳng hiểu sao Beomgyu lại bất giác mỉm cười, rồi lại giật mình nhanh chóng thu hồi biểu cảm ấy lại. Cậu thở hắt một hơi rồi mở cửa bước vào, cũng vừa lúc Taehyun chơi xong bản nhạc.
"Cậu tập đến đâu rồi?"
Beomgyu từ từ ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Mới đàn xong cả bài nhưng chưa hát. Phải có cả cậu hát thì bài mới trọn vẹn."
Taehyun thản nhiên buông ra câu nói, ấy vậy mà làm Beomgyu để tâm chút ít. Sao nghe câu ấy cậu cứ thấy lạ lạ, cứ như là...hắn đang thả thính cậu vậy? Trong tiềm thức, cậu vội vã khua tay lia lịa, một câu nói rất đỗi bình thường mà sao cậu lại nghĩ đến cái chuyện vớ vẩn ấy được chứ. Beomgyu tự nhủ, phải tập trung tập luyện thôi, ngồi nghĩ linh tinh nãy giờ cũng mất hai phút rồi.
Ngay lúc cậu vừa nhấn xuống nốt đầu tiên, Taehyun lại nói:
"Nhìn lén người khác có ngày bị bắt quả tang đấy nhé."
Thành công làm cậu ngớ người thêm hai phút nữa. Hắn như vậy thì bảo cậu thích làm sao được.
...
Tiết cuối cùng của lớp cậu hôm nay là thể dục, và lớp bên cạnh cũng vậy. Suốt 3 năm, 12A4 và 12A5 luôn luôn có những tiết thể dục trùng nhau, đúng là ghét của nào trời trao của nấy, vốn dĩ hai lớp đã không đội trời chung rồi.
12A5 đang chơi bóng rổ, thấy lớp cậu đi tới liền bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ. Beomgyu đi qua sân bóng, ánh mắt ghim chặt vào những thằng lớp bên đang nhếch mép khiêu khích lớp mình, nếu không có thầy Jang ở đây chắc cậu đã xông vào tẩn cho mỗi thằng một cước rồi.
Thầy Jang thổi còi hai tiếng tập hợp cả lớp 12A4 thành hai hàng ngang, dõng dạc nói:
"Min Suh cho cả lớp tập bài khởi động thân thể, rồi sau đó các bạn có thể lên lớp để ôn tập cho kì thi cuối kì nhé."
Dặn dò một chút rồi thầy đi ra khỏi phòng thể dục. Chỉ chờ có thế, cả lớp liền giải tán mà tụ tập thành các nhóm nhỏ khác nhau chủ yếu để chơi và tám chuyện.
Beomgyu cũng không ngoại lệ, vừa đặt người xuống ghế ngồi chưa kịp ấm chỗ thì từ đâu một quả bóng rổ bay tới hướng về phía đầu của cậu. Vì mải tập trung vào màn hình điện thoại nên cậu cũng không màng tới quả bóng. Những tưởng nó sẽ bay tới và đập trúng đầu cậu thì bỗng nhiên, như một thần hộ mệnh, Taehyun chạy đến nhanh chóng đưa tay bắt được quả bóng ấy, còn không quên tặng cho lớp bên kia một ánh nhìn sắc bén.
Beomgyu lúc này mới để ý mà nhìn lên, thấy Taehyun đang cầm quả bóng thì cậu biết ngay cái lớp 12A5 đó lại giở trò xấu. Mấy đứa con trai lớp bên không những không cảm thấy có lỗi mà còn chỉ trỏ cười cợt, dường như là cố tình ném bóng vào cậu. Đặc biệt là cái tên Young Woong đó, cậu ta nhìn Beomgyu rồi cười khẩy một cái trông rất thiếu đánh.
Beomgyu nghiến răng, vốn dĩ từ đầu tiết cậu đã muốn đập cho bọn họ một trận nhưng vì có thầy Jang nên mới miễn cưỡng bỏ qua. Ai ngờ chúng nó còn được nước làm tới, xem ra cậu không thể cứ ngồi nhìn như vậy được. Beomgyu đứng phắt dậy, một mạch đi tới sân bóng phía trước rồi thẳng tay đẩy ngã một đứa đang chạy dẫn bóng của lớp đó, không ai khác chính là Young Woong.
Cậu ta tất nhiên chẳng phải dạng vừa, nhanh chóng đứng dậy rồi túm chặt lấy cổ áo của cậu.
"Mày muốn gì hả?"
Beomgyu cười khinh bỉ.
"Tao mới là người phải hỏi mày câu này đấy thằng chó. Khi không tự nhiên khiêu khích rồi muốn ném bóng vào người tao, mày tính làm gì? Hay là mày vẫn cay vụ thua lớp tao trong đợt thi chạy tiếp sức? Nếu vậy sao lúc ấy không nói luôn, có khi lớp tao hảo tâm nhường cho lớp mày thắng một đoạn đấy."
Nói xong, Beomgyu hài lòng nhìn vẻ mặt tức đến xì khói của cậu ta. Young Woong tất nhiên cũng không chịu để mình bị lép vế, liền giơ tay định đấm cậu nhưng mấy người kia kịp thời ngăn lại. Còn Beomgyu, cậu vẫn tỏ ra vẻ mặt kiểu "cứ tới đi, xem mày làm được gì nào" mà chọc tức cậu ta.
"Thôi được, nếu không giải quyết bằng vũ lực, thì giải quyết bằng việc đấu bóng đi. Có điều, đội nào thua thì sẽ phải thay đội kia trực nhật lớp trong vòng 1 tháng."
Young Woong đập đập bóng xuống sàn, cười khẩy.
Beomgyu chưa kịp nói gì, Hayoon đã từ đâu xông tới.
"Được, đấu thì đấu, sợ gì. Cho bọn tao 5 phút chọn người."
Bọn Young Woong vừa quay đi, Beomgyu ngay lập tức đánh vào đầu đứa bạn mình một cái.
"Mày bị ngu à, bọn lớp mình có phải tuyển thủ bóng rổ đâu mà đấu, lỡ thua chúng nó rồi phải đi trực nhật 1 tháng thì sao đây?"
Hayoon vỗ vai cậu thì thầm.
"Yên tâm đi bạn hiền, trong lúc mày đang bận giải đề với Taehyun thì bọn tao đã biết chơi bóng rổ từ lâu rồi, thậm chí là từ năm lớp 10 cơ. Tao rủ mà tập mà mày có đi đâu."
"Nhưng A5 chúng nó mạnh lắm, ngày nào tao cũng thấy chúng nó ra sân ngoài trời để tập hết. Liệu mình có ăn được không?"
Beomgyu vẫn rất lo lắng.
"Rồi mày sẽ thấy, lớp mình không có kém cạnh gì đâu, thật đấy. Mày có muốn tham gia không?"
"Không, tao chơi dở lắm, tại lâu rồi không chơi."
Beomgyu lắc đầu. Hayoon lại vỗ vai cậu.
"Cứ vào đi, có gì tao gánh cho."
"Tôi cũng tham gia."
Taehyun nãy giờ nhìn thấy một màn ôm vai bá cổ của hai người thì thấy trong lòng hơi gai gai. Liền đi tới khoác vai Beomgyu nhằm tách cậu ra khỏi Hayoon.
"Taehyun, cậu biết chơi hả?"
Hayoon hỏi.
Hắn gật đầu.
"Hồi cấp 2 và ở trường cũ từng tham gia thi đấu cấp thành phố."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top