-01-

"happy birthday to you, happy birthday to you. happy birthday, happy birthday, happy birthday to you~"

"hoonie hyung, anh mau ước đi không thì nến sẽ tắt đó."

"haha được thôi, anh ước..."

"bây giờ thì thổi nến nào~"

/phù/

"yahhhh, sun à, đó là nến của anh mà tên nhóc này!"

"hihi, ai bảo anh không nhanh thổi nến cơ, sun chỉ thổi hộ anh thôi à. chúc mừng sinh nhật anh nha, hoonie."

"dù gì thì anh vẫn ghim em cái tội dám thổi nến sinh nhật của anh đó sun. cứ chờ đến sinh nhật năm sau của em đi."

"chúc mừng cháu thêm tuổi mới, sunghoonie."

"bà à, cả bà cũng như vậy sao? cháu đâu còn là con nít như mấy ẻm nữa."

"park sunghoon này, anh nói gì về tụi em đấy hả?" tiếng nghịch ngợm của mấy đứa nhóc la lên oai oái.

"bà gọi cháu là sunghoon thôi. cháu lớn rồi mà"

"nhưng với bà thì cháu vẫn còn nhỏ xíu hà, và mãi mãi luôn như vậy."

"..."

--

sunghoon với tay tắt cuộn băng ghi âm và thẳng thừng ném nó lên chiếc bàn có đặt cây đèn ngủ nơi đầu giường rồi thả người xuống tấm ga trắng phau đã được là lượt phẳng phiu. chiếc đồng hồ điện tử hình hộp chữ nhật điểm mười một giờ mười một phút đúng vào buổi đêm khi anh lơ đãng phóng tia nhìn lên trần nhà, mắt không hướng về một điểm cố định nào mà lạc lõng đâu đó trên cái trần thạch cao trống trơn, phản chiếu những hình thù kì dị từ cái chụp đèn ngủ.

"chúc mừng sinh nhật, park sunghoon."

anh thở dài, một giọt nước kín đáo rịn ra nơi khóe mắt, lăn dài trên gò mà lúc anh quài người đến sát chiếc bàn gỗ thấp, lấy ra từ trong ngăn tủ phía dưới cùng một cây nến nhỏ màu trắng và chiếc bật lửa.

đã bao lâu rồi kể từ khi anh đón sinh nhật cuối cùng với bà và mọi người trước khi theo gia đình mới đến seoul?

bao lâu rồi từ lần cuối anh thấy nụ cười hồn nhiên rạng rỡ của em qua khung cửa kính ô tô, để rồi khi còn chưa kịp lưu lại bóng hình nụ cười khi ấy trong tiềm thức để rồi khi xe bắt đầu lăn bánh, anh thoáng thấy những giọt lệ lăn dài trên gương mặt em phía sau làn khói bụi bốc lên phía xa xăm?

sunghoon bật cái bật lửa đánh "tách", một ngọn lửa be bé màu xanh bùng lên, leo lắt trong căn phòng mờ tối khiến trong một khoảnh khắc đột nhiên sunghoon xuất hiện một ý nghĩ rằng liệu anh có nên đốt rụi căn biệt thự này cũng như chính bản thân mình trong đó không, để có thể được ở cùng cậu nơi suối vàng, nhưng rốt cuộc cái ý tưởng dại dột đó nhanh chóng bị dập tan. anh chằm chằm nhìn ánh nến vừa tự mình thắp lên trong tay, nó mỏng manh và nhỏ nhoi đến mức chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi cũng có thể thổi tắt, nhắm mắt lại và khẽ ước điều ước của mình, điều ước dù có được lặp đi lặp lại bao lần cũng tưởng chừng chẳng thể nào thành hiện thực.

"mình ước..."

--

"hoonie hyung, anh có tin vào những điều ước không?" cậu nhỏ ngước nhìn anh, hỏi với anh mắt tràn ngập hy vọng vào một thứ gì đó không thực.

"anh không tin vào mấy điều viển vông và chẳng có tí cơ may nào trở thành sự thật." anh lắc đầu đáp.

"nhưng chúng ta có thể ước những điều nhỏ nhỏ thôi cũng được mà. ý sun là, những điều dễ thành sự thật nhất í."

"thế em ước điều gì hả sun?"

"sun ước sun và hoonie hyung sẽ ở cùng nhau suốt đời luôn." cậu bé nhảy cẫng lên, và anh thấy trong đôi mắt cười đang híp lại ấy niềm vui trong sáng và thơ ngây khó tả của một cậu nhóc sáu tuổi.

--

"hoonie hyung, dù có lên seoul thì cũng đừng quên tụi em nhé. phải gửi thư đều đặn hàng tháng về cho mọi người đó nha."

"dĩ nhiên rồi."

"và nhớ phải ước cho sun nữa."

"ước gì?"

"ước rằng sun cũng sẽ được lên seoul với anh đó, hoặc là hai chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai. không có hoonie hyung thật là buồn chán đó."

"hè năm nào anh cũng sẽ về mà."

"anh về rồi sẽ lại đi. sun muốn giữ anh bên mình mãi mãi cơ. đêm nào sun cũng sẽ cầu nguyện như vậy, thượng đế thể nào cũng nghe được lời ước của sun. hoonie hyung cũng vậy đi nhé. có hai người cùng ước chung thì điều ước sẽ sớm trở thành sự thật thôi mà."

"haha, được rồi." anh bật cười trước ý nghĩ trẻ con của em, "anh hứa với sun là sẽ ước cho chúng ta gặp nhau mà."

.

"còn bây giờ, anh... anh nghĩ là mình nên đi thôi. gia đình anh còn đang đợi ngoài kia..."

"anh ở lại với sun thêm chút nữa đi mà."

"không được đâu sun à."

"sunwoo à, mau chào anh sunghoon đi con, đừng bướng bỉnh vậy nữa."

"bà mau giữ hoonie hyung lại đi mà bà. sun không muốn anh ấy đi."

"..."

--

em từng nói rằng sau khi ước xong nếu cứ nhắm mắt lại một lúc, khi mở ra mà thấy nến đã tắt thì có nghĩa là điều ước của mình đã được thượng đế nghe thấu, sunghoon đã từng nghĩ nó thật vô lí và thiếu thuyết phục, nhưng lúc này anh lại nhớ đến những điều em nói, nhắm chặt mắt lại và mãi một lúc sau đó anh mới chịu he hé mắt ra, và hình như định mệnh bất chợt xen vào đúng cái khoảnh khắc ấy, vì sunghoon điếng người nhận ra có cái "vật thể lạ" nào đó vừa "hạ cánh" xuống người anh.

"vật thể lạ" là một cậu bé. cậu bé lọt thỏm trong lòng anh, ngồi ngây ra đó trong bộ đồ ngủ họa tiết da báo dị dị và cành hoa hướng dương mà chỉ tính riêng bông hoa thôi cũng úp vừa cái bản mặt bé rồi. sunghoon ước chừng cậu bé khoảng bảy, tám tuổi, có khi còn ít hơn, nói thẳng ra là quá tí nị so với một tên đột nhập. cậu bé ngồi, thỉnh thoảng thích thú nhún nhún trên cái mặt phẳng êm êm đang ngồi, và cái "mặt phẳng êm êm" đó, éo le thay, lại là trên bụng anh, nơi thức ăn bữa tối chưa vừa theo đường tiêu hóa chui vô chưa tiêu được, và là nơi có mấy múi abs bé bé xinh xinh mới về team anh chưa bao lâu thì đã phải chịu tình cảnh "đè đầu cưỡi cổ" bởi sức nặng của cậu bé. cậu ta lướt cặp mắt cáo xinh xẻo quanh phòng rồi lại dán vào anh chăm chăm, miệng nở nụ cười tươi như bông hoa trên tay, mà theo sunghoon phỏng đoán thì là hoa giả. cả hai cứ im lặng một lúc lâu, sunghoon vì khá bối rối với người nhỏ hơn trước mặt mà chẳng biết ngôn ngữ nó bay đằng nào, còn cậu bé thì cứ nhìn anh đăm đắm như bị hút hồn và cười mãi thôi.

như để phá vỡ tình huống đầy sự ngượng nghịu này, cậu toét miệng cười tỉnh, nhưng cũng không khá hơn là mấy, thậm chí còn làm cho cuộc trò chuyện đã vô nghĩa này trở nên càng vô nghĩa và trầm cảm hơn.

"chào anh, anh đẹp trai laém." cậu bé cười nói, chống tay xuống "mặt phẳng êm êm", cũng là cái chỗ mà một giây trước là đống abs sunghoon chẳng có ai để khoe, nhưng đã bị sự sáng chói của cậu bé làm cho tan chảy như kem vào mùa hè.

cậu bé không để ý đến sắc mặt của sunghoon, nói đúng hơn là không thèm để ý vì con nít thì hẵng còn vô tâm, mà cũng không nên để ý vì cái bản mặt anh lúc này nó thốn vô cùng. nó giống kiểu sự kết hợp khuôn mặt giữa một người chĩ nội lâu năm vào cái khoảnh khắc anh ta phát hiện ra mình dính thêm cả chĩ ngoại và người ta khi thấy một vật thể lạ gì đó quá đỗi kinh tởm vậy.

"ranh con, xuống ngay." sunghoon gắt lên, sự giận dữ không hợp lắm với kiểu người trầm trầm như anh, và sunghoon cũng hiếm khi gắt gỏng với ai. có lẽ anh hơi quá lời chăng? sunghoon nghĩ bụng và đưa mắt nhìn xuống người kia. cậu ta tụt xuống khỏi người anh, mặt xị xuống như cái bánh gặp nước rồi ôm lấy bụng anh mà mếu máo rền rĩ đủ kiểu, ai nhìn vào chắc tưởng hai người họ đang diễn tuồn rồ mế ồ èn du li ét cảnh romeo tìm thấy juliet giả chết trong hầm mộ nhà capulet trước khoảnh khắc anh chàng nha đầu ngốc nọ bay lên thiên đàng cùng nàng ny say ngủ của anh ta trong khi đáng lẽ ra việc có ích nhất mà anh ta nên làm là nằm xuống bên nàng hồi tưởng lại những hoài ức đẹp đẽ của cả hai và kiên trì chờ nàng juliet của ảnh tỉnh giấc mà đem cổ trốn, cơ mà ở đây thì chả có juliet nào cho cậu ta buồn rầu cả.

"tớ thích cậu, mặt phẳng êm êm mềm mại của tớ ạ. nhưng mà cuộc đời xô đẩy, kiếp này chúng ta không thuộc về nhau, chúng ta không được ở bên nhau, hức hức. buông tay tại đây thôi, đi tiếp cũng không được gì mà chỉ toàn đau khổ, hức. kiếp sau có chăng sẽ được đoàn tụ chăng?" nói xong cậu ta gục ngã ngay tại chỗ bởi một thanh kiếm vô hình chết tiệt nào đó, và điều này thì cũng ít nhiều ảnh hưởng tới sunghoon vì nơi cái đầu đất của cậu bé hạ cánh là bụng anh, "tớ đến đây, mặt phẳng êm êm, chờ nhé". nó giống kiểu "anh đến với em đây, juliet" rồi gục xuống bên cạnh "juliet" của cậu ta, nhưng ở vở của shakespear thì ngọt ngào và tình củm, đến đoạn này thì buồn bã và có tặng kèm thêm nước mắt, nhưng ngoài đời thì chỉ có cái bụng anh lãnh đủ.

"vở kịch của nhóc kết thúc tại đây rồi đấy." anh lừ mắt nhìn cậu bé, "khán giả bỏ đi từ tám hoành rồi kìa. với cả, bỏ tay ra khỏi người tôi với, nhất là cái chỗ nhóc đang sờ ấy."

"oh, tui xin lỗi anh nha, anh chàng đẹp trai." cậu bé bối rối gãi đầu, "tại tui mới đến thế giới này chưa lâu á nên còn nhiều điều còn phải học hỏi. mong anh chỉ giáo."

sunghoon khó hiểu nhìn cậu cúi rạp đầu trước mình. có lẽ cậu ta bị điên, hoặc là dây thần kinh của cậu ta bị chập mạch gì đó mà dù gì thì cũng giống nhau cả. mà nãy có phải cậu ta vừa nói "mới đến thế giới này" không nhỉ? chả người bình thường nào lại đi nói ra câu đó cả. nhưng ai mà biết được. cũng có lẽ cậu ta bị mất trí hay có bộ não quá tàn và chỉ biết cách đánh bạn với khói bụi ngoài đường và khi quá đói thì mò vào nhà anh mò ăn, giả thuyết này có vẻ khá chắc chắn nhưng sunghoon không nghĩ một người mờ mắt vì cái ăn lại tròng lên người cái vẻ ngoài dị hợm và bông hoa giả kia, và hơn nữa một kẻ đói ăn thì chỉ nghĩ đến thức ăn thay vì việc đè bụng người ta ra mà nhún nhún như cưỡi ngựa.

nhưng mà thôi, dù sao thì sunghoon cũng không nên quá chú tâm vào một người đói bụng làm gì. cùng lắm là đãi cậu ta bữa cơm và cho cậu chàng nhìn sương sương vào cái tủ lạnh trống toác từ giờ đến sáng mai là cậu ta sẽ tự biết đường mà cuốn gói đi tìm nhà khác, nhà nào có đủ thức ăn chứ không "thiếu thốn lương thực" như nhà anh.

còn giờ thì việc của mình là... sunghoon nghĩ bụng và lại nằm xuống, định bụng sẽ đánh một giấc đến sáng khi mà đồng hồ báo thức vang lên tiếng chuông chào ngày mới đáng bị ném văng đi mười mét so với vị trí trên bàn của nó, bởi giờ cũng đã là khá muộn, mười một giờ mười một, và chả hiểu sao nãy giờ nó cứ dừng ở thời điểm này vậy? chắc bị hỏng, cũng bị anh vả cho rớt xuống đất kha khá nên hình như trục trặc rồi, kệ mai vứt sau vậy, giờ đi ngủ đã, mai còn đi học nữa.

ờ thì đó là những suy nghĩ diễn ra trong đầu sunghoon trước khi họ park nhìn thấy cái nến trắng xinh đẹp của mình, ừm, chính xác hơn là xác cây nến. tả tơi và gãy làm ba khúc, gần như đứt lìa ra nếu không có sợi bấc nối chúng lại, nằm tội nghiệp trên tấm chăn hướng lên phía sunghoon như muốn cầu cứu người kia, và rõ ràng là cây nến đã tắt rụi, đầu sợi bấc cháy xém còn đúng một mẩu, và đó cũng là tất cả sự nhẫn nhịn còn lại mà sunghoon có từ khi cậu bé xuất hiện.

"mồ mả cha tiên nhân nhà mi đồ nít ranh còn đóng bỉm này." 

--

ừm..., một cái fic xàmlol do một cái đầu with no chất xám:()

mọi ng có thể like it ỏ not, nhmà rấc cẻm ơn vì đã chú ý đến cái fic này dù nó ms chỉ ở chap 1 (đoạn đầu nói thật là hơi ckầm zn tí thôi nhmà về sau thì chắc là nó sẽ đỡ hơn?), và nói thật lòng thì mình k nghĩ mình có thể complêt cái fic này đc vì mình quá lười bủh

dù sao thì cũng cẻm ơn lần nx, tui sẽ tiếp tục cố gắng up lên nhg cái chap vs 0% chất xám của mị

mong mn enjoy cái fic này và vote nếu hay, k vote cũng k sao kả:)(

thân cẻm ơn mn vì đã đọc đến cái dòng lày

1 lần cuối cẻm ơn và ckúc mn buổi tối ckam zn như tui z


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top