chương:4
Mặt trời vừa hé, Yoongi khóe mắt khẽ động đậy. Đầu cậu hiện tại đang rất đau. Mở mắt ra, toàn bộ khung cảnh đập vào mắt, tường trắng, rèm cửa sổ trắng, drap trải giường cũng là một màu trắng tinh khiết, bên cạnh cậu còn có người mà cậu ngày đêm tưởng niệm. Đây có phải là đang mơ hay không? Cậu lắc lắc đầu rồi dụi mắt, không hề mờ đi, không phải là mơ. Nhìn xuống thân mình, áo đã bị cởi ra nằm dưới sàn từ khi nào, cậu nắm chặt chăn, mặt nóng bừng xúc động rồi dùng tay che miệng để không phát ra âm thanh đánh thức hắn.
Cậu trong lòng vô cùng phấn kích, lẽ nào đêm qua hai người...
Hắn không biết thức giấc từ lúc nào nhìn chằm chằm cậu, đem toàn bộ biểu cảm điên cuồng ấy cho vào mắt. Hắn tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng rất kỳ thị đồng tính. jimin mặc kệ cậu muốn làm gì đứng dậy bước ra ngoài, không quên quăng cho cậu một câu "Chuẩn bị một chút, tôi đưa cậu về!"
YoonGi nhìn biểu cảm lạnh nhạt của hắn. Có phải hắn chỉ muốn đùa bỡn cậu? Tâm tình đang bay bổng trên cao của cậu bị một cước đá rơi xuống đất.
Mặc lại áo, đi tới toilet. Cậu tùy tiện vệ sinh cá nhân một chút sau đó liền chạy ra khỏi phòng. Căn nhà thực sự rộng lớn, cậu bị lạc từ tầng 3 xuống tầng 1, phòng nào bên ngoài cũng như nhau cậu lòng vòng tìm chỗ đi nhưng vẫn không biết phải đi lối nào, bất chợt Choi quản gia từ đâu tới, mỉm cười lịch thiệp dẫn đường cho cậu.
Trên đường đi về nhà cậu một câu cũng không dám nói, ánh mắt của hắn khiến cậu lo sợ. YoonGi hít một hơi thật sâu hỏi "Anh... Tối qua... Chúng ta..."
"Tối qua không có gì, là do cậu tự uống say tôi không biết nhà cậu nên cho cậu mượn tạm nhà tôi!" Cậu chưa kịp nói xong đã bị hắn ngắt lời, cũng tốt, chuyện khó nói như vậy cậu làm sao có thể nói ra.
"Nhưng sáng nay tôi ... Lúc thức dậy không có mặc..." cậu cúi thấp đầu, tay theo thói quen vò vò vạt áo.
Hắn nhìn cậu qua tấm kính, hắc tuyến bắt đầu nổi lên "Chuyện đó là do cậu tự làm!"
Nói rồi hắn chuyên chú lái xe, còn cậu nhìn mặt hắn như vậy nên không dám nói thêm lời nào nữa.
Hắn cho cậu xuống tại trạm xe bus ở gần park Thị không nói thêm lời nào liền bỏ đi. Cậu ủ rũ quay về. Toàn thân mệt mỏi. Lần này về nhà chắc chắn bị min mama ngũ mã phanh thây.
Quả nhiên dự đoán không sai, cậu vừa bước vào cửa liền bị min mama đang nấu ăn trong bếp chạy đến dùng đôi đũa đang xào rau tới tấp đánh "Đứa con bất hiếu này, có phải muốn mẹ lo lắng đến chết không! Cả đêm qua không về nhà, nói! Con đi đâu?"
YoonGi đứng yên chịu đòn không dám nói nửa lời. Nhìn bộ dáng cậu như vậy bà càng tức giận hơn, bà nghĩ cậu đã gây ra chuyện lớn nên mới sợ hãi như thế.
May mắn min papa còn chưa đi làm chạy nhanh ra đỡ lấy chiếc đũa đang tới tấp quất xuống cậu "Có gì từ từ nói!"
YoonGi lúc này mới hoàng hồn, sắc mặt trắng bệt ngã xuống sàn nhà khóc rống.
Chảo thức ăn của min mama đã bị khét, bà chạy nhanh vào trong nhà bếp. min papa dìu cậu đến sofa ngồi xuống, nói vài câu rồi ra đi làm. Cậu thiếp đi, đến lúc min mama xong việc quay ra nhìn thấy cậu đã ngủ, trên người đầy lằn đỏ mới cảm thấy lòng đau như cắt, bà lắc đầu tự nói "Đứa trẻ này... Khi nào mới trưởng thành đây?"
Cậu đã phát sốt vẫn ngoan cố trốn min mama ra khỏi nhà như thường lệ đúng giờ tan tầm chạy đến park Thị, nhìn thấy anh từ trong bước ra, trên môi cậu nở một nụ cười thật tươi gọi vài tiếng "Chào anh!" sau đó hai mắt nhắm lại toàn thân vô lực ngã xuống đất. Lúc tưởng như thân thể sắp chạm đất thì cậu lại không cảm có cảm giác như có thứ gì đó đỡ lấy cậu, ấm áp, mềm mại.
Lại một lần nữa sắc trắng tràn ngập, đại não hoạt động, nhớ lại ngày hôm qua là cậu đến Kim Thị gặp hắn rồi ngất xỉu, may mắn được hắn đích thân đem đến bệnh viện.
Câu đầu tiên cậu nghe khi tỉnh lại là "Cậu! Phiền phức!" Là hắn. Cậu có chút sợ hãi nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Tôi... Anh... !"
"Đừng gọi kiểu đó nữa! Rắc rối, tôi là park jimin!" Hắn không thay đổi sắc mặt nói rồi lại trở về bộ dáng lạnh lùng.
Cậu biết được tên hắn vô cùng thích thú liên tục gọi, gọi thỏa thích đến khi hắn bực bội liếc cậu một cái mới bắt đầu giới thiệu về mình "Tôi là min yoongi, em của chị min Ellin, cấp dưới của anh!"
"Tôi biết!" jimin chán nản vòng tay trước ngực ngồi dựa vào ghế.
"Cha mẹ cậu chắc cũng sắp đến rồi! Tôi đi trước!" Hắn đứng dậy chuẩn bị đi thì bị cậu nắm vạt áo vest kéo lại "Anh...À! jimin cảm ơn!"
Hắn nhìn nhìn vạt áo bị cậu nắm ý muốn cậu thả tay ra, cậu nhìn bộ dáng này khoảng 20s sau mới hiểu ý, luyến tiếc buông tay, cúi đầu nhỏ giọng nói "Chuyện tôi thích anh, mong anh suy nghĩ! Nếu anh không muốn tôi sẽ không tới gặp anh nữa, nhất định nấp ở thật xa quan sát anh thôi."
Khóe mắt cậu hồng hồng, nước trong mắt lấp lánh phản chiếu lại ánh đèn, Jimin nhìn cậu nhóc trước mặt này cảm thấy vô cùng phiền phức, nếu hắn từ chối cậu, cậu vẫn từ xa quan sát làm phiền đến tự do của hắn. Chi bằng hiện tại đồng ý cùng cậu một chỗ, từ từ dập tắt thứ tình cảm nhất thời đó của cậu.
Đầu tiên hắn muốn cậu minh bạch tình cảm của mình, xem nó lớn đến đâu "Về nhà suy nghĩ thật kỹ, nếu đã nghĩ kỹ rồi, vẫn muốn cùng tôi có một mối quan hệ thì giờ tan học thứ 2 tuần tới tôi sẽ đến rước cậu, còn không cứ đến park Thị báo cho tôi biết! Đi đây!" jimin đẩy cửa bước ra ngoài, để lại cậu trầm tư suy nghĩ.
Nếu cậu đi rồi ba mẹ sẽ như thế nào? Sẽ rất giận! Như vậy cậu chính là đứa con bất hiếu rồi! Nhưng cơ hội ở cùng hắn chỉ có một, sau này ổn định rồi quay về giải thích cho cha mẹ hiểu là xong. Nghĩ vậy Yoongi vô cùng an tâm, lúc min mama cùng min papa tới có trách móc vài câu cậu vẫn tươi cười lắng nghe không hề thấy khó chịu.
jimin xoa xoa thái dương, không hiểu mình bị loại quỷ gì nhập lại có thể cùng cậu thỏa thuận một chuyện vô cùng điên rồ như vậy. Cả ngày hôm nay hắn đã rất mệt mỏi rồi, không muốn suy nghĩ thêm, hắn nới lỏng cà vạt, săn tay áo lên bắt đầu lái xe tới chỗ có rất nhiều phụ nữ đang chờ hắn.
Còn cậu an tâm chìm vào mộng đẹp, trong mơ còn cười thật tươi, ngày mai của cậu có lẽ sẽ thật vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top