Chương 2:
min mama min papa cuối cùng cũng về nhà sau một tuần liền đi du lịch, họ có rất nhiều quà cho hai chị em, cậu thực sự vui mừng xuýt nhảy cẫng lên vì phát hiện mẹ có mua mẫu dù bảy sắc mới nhất chỉ có tại Nhật về tặng cậu.
Vậy là cậu có thể dùng cây dù mới này đi ra ngoài rồi, quả nhiên phấn khích lạ thường. Trong đầu cậu chợt nghĩ tới một người, cậu muốn gặp hắn, giúp hắn che mưa bằng cây dù mà cậu yêu thích nhất này. Như cái lần đầu hai người gặp nhau.
Vẫn như thường lệ, hôm nay cậu bước ra khỏi cửa đi đón chị mình từ công ty về nhà, bất ngờ cậu bị chặn lại tại cửa "Mẹ! Mẹ làm gì vậy ạ?"
"Con muốn đi đâu?" min mama đứng tại cửa lớn chặn cậu lại hỏi.
YoonGi khó xử gãi đầu cười cười "Dạ. Là con đi đón chị hai!"
Bà xoa xoa đầu con trai nhỏ "Nó không biết tự về hay sao? Thân thể con không tốt, hạn chế ra ngoài một chút, cứ ở lại nhà là ổn rồi!"
Cậu nhăn mặt ôm lấy cánh tay mẹ làm nũng "Mẹ ~ Con quanh năm suốt tháng ở nhà, chán muốn chết... Người ta muốn ra ngoài hít thở không khí mà!" Cậu vừa nói vừa phồng môi hờn dỗi, khiến min mama nhất thời mềm lòng, nâng mặt cậu lên dùng hai ngón tay kéo môi cậu tạo ra một nụ cười, bà xoa đầu cậu như đứa trẻ "Được rồi! Tiểu quỷ này, con thật là nhõng nhẽo nha, đi đón chị hai cẩn thận một chút!"
"Vâng!" Cậu nhanh chóng vơ lấy cây dù bảy sắc chạy ra cửa, sau khi đóng cửa rầm một tiếng liền quay lại làm nhiệm vụ quan trọng "Mẹ! Con quên mất, con đi đây, chào mẹ!" lần này cậu mới chính là thật sự bước ra khỏi nhà.
min mama hết nói nổi cậu con trai này, lắc đầu cười khẽ, trong lòng bà đứa nhỏ kia chưa từng trưởng thành.
Cậu mất hơn 10 phút mới đi được tới nơi. Bên ngoài trời lúc này vô cùng nắng, cậu cầm trên tay dù bảy sắc có thể coi là nổi bật nhất cả đoạn đường lớn. Gấp dù lại cậu chờ bên ngoài cửa, nhấc điện thoại lên gọi cho chị mình, sau khi nói xong cậu cất đi điện thoại vào túi quần. Một chiếc xe màu đen bóng loáng chạy tới trước cổng Kim thị rồi dừng lại, bóng hình trên xe tiêu xái bước xuống, nụ cười trên môi cậu vốn chưa tắt nay lại càng tươi tắn hơn. Cậu vừa muốn chạy đến gần một chút nhưng vừa nhấc chân lên đi được vài bước lại thấy đi theo sau Jimin là một cô gái xinh đẹp, nhìn thế nào cũng vô cùng xứng đôi với hắn, cậu dừng lại không kịp cuối cùng ngã nhào xuống đất, cây dù văng qua một bên. Cậu nhất thời không dám ngước mặt lên nhìn hắn vì bộ dạng bây giờ của cậu nhất định rất khó coi.
jimin dừng lại nhìn qua bên cậu một lát rồi tiếp tục bước vào trong. Ellin vừa đúng lúc ôm túi xách chạy ra ngoài, gặp phải hắn cô đứng lại chào hỏi một tiếng mới ra về. Nhìn thấy gương mặt này, hắn bỗng nhớ đến cái gì đó. Nhớ đứa nhỏ hôm trước cùng cây dù bảy sắc...
YoonGi bị ngã toàn thân trên dưới đều trầy xước được bảo an đỡ dậy, cậu rối rít cảm ơn rồi nhặt dù lên quay lại chỗ ngồi.
"yoongie! Chờ chị hai có lâu không?" Ellin vừa cúi đầu chỉnh lại độ dài dây túi xách vừa hỏi cậu.
"Chị hai, không có lâu. Chúng ta về đi!" Cậu đi tới chỗ chị mình kéo cô đi. Lúc này Ellin mới ngước mặt lên nhìn em trai mình, cái đứa trẻ ngốc kia toàn thân đều là vết trầy xước, hai bên đầu gối đỏ ửng cả lên. Cô hoảng hốt giữ vai cậu lại bắt cậu đối diện mình thành thật khai báo "yoongie, em làm sao vậy?"
Cậu cúi đầu cười giải thích "Em không sao, bất cẩn ngã thôi!"
Ellin lắc đầu "Hay là mai em không cần tới nữa, chị cũng...."
"Không đâu, em không sao. Em hứa sau này cẩn thận hơn một chút!" Cậu lắc đầu lia lịa nắm chặt tay áo cô ánh mắt long lanh cầu xin, người chị như cô làm sao có thể không nghe theo cậu "Haiz~ Cái thằng nhóc này, tại sao có thể đáng yêu vậy chứ!" Ellin nhéo mũi em trai mình rồi cầm dù giúp cậu. Dắt cậu một thân trầy trụa quay về nhà.
Về đến nhà đương nhiên min mama vô cùng hốt hoảng. Sau khi nghe tất cả mọi chuyện bà mắng cậu một trận rồi cấm không cho cậu ra khỏi nhà nữa.
YoonGi buồn bã cơm chỉ ăn một chút liền đi về phòng. min papa đi làm về nghe min mama kể lại chuyện lúc nãy, ông vốn là người hiền lành. Vừa bước vào phòng cậu một bầu không khí bi thương bao trùm. Cậu nằm trong chăn cuộn tròn mình lại, min papa tới ngồi xuống giường lật chăn ra, toàn thân cậu nóng ran, cảm nhận được có người chạm vào mình, cậu mở mắt ra nhìn, thấy đó là cha mới bật khóc "Ba~ cuối cùng ba cũng về. Ba phải làm chủ cho yoongie!"
min papa cười khổ yoongie cái này... ừm..."
YoonGi thấy cha mình tỏ ý không thể giúp, cậu im lặng tiếp tục chui đầu vào chăn. min papa hết cách, lại lật chăn ra "Đứa nhóc mày, ba giúp con nói với mẹ. Nhưng phải hứa với ba sau này không được bất cẩn như vậy nữa, bằng không ta và mẹ con rất đau lòng!"
Cậu mừng rỡ nắm lấy tay ông, mắt sáng rực "Thật không ạ? Con cảm ơn ba, ba thương yoongie nhất!"
"Được rồi, mau xuống ăn chút gì đó đi, lúc nãy ta nghe mẹ con nói con ăn rất ít!"
"Dạ, con đi đây!" Cậu bước xuống giường, hướng cha mình làm nũng, cậu chìa hai tay ra trước mặt ông "Ba~ bồng yoongie xuống lầu được không?"
min papa cũng hết cách chiều theo ý cậu.
Sự việc cứ như vậy mà diễn ra, cậu chiều nào cũng đứng trước cửa Kim thị chờ chị mình, hôm nào may mắn thì gặp được jimin. Càng ngày cậu càng thích hắn, cao cao tại thượng, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo. Nhưng cậu cũng chỉ là đứng từ xa mà nhìn hắn thôi. Cho đến một ngày...
YoonGi hôm nay được vắng tiết nên ra về sớm nhưng không muốn về nhà, cậu lòng vòng quanh công viên sau đó chợt nghĩ đến park thị.
Hôm nay park thị quả thực đông người hơn mọi khi, mọi người ai cũng vận trên mình âu phục trang trọng, riêng có một thân ảnh lạc loài, bộ đồng phục thể dục trường Sopa cùng cây dù bảy sắc nổi bật khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu.
Toàn bộ như bị đóng băng, cả đại sảnh im lặng lạ thường, khoảng 30 giây sau cậu bị bảo an đẩy sang một bên nhường đường cho jimin. Hắn kiêu hãnh bước đi mặc cho cậu đứng từ xa nhìn theo trong lòng phấn kích tột độ, hắn cũng chỉ bố thí cho cậu một cái liếc mắt sơ sài.
jimin không có tâm tư quan sát mấy chuyện lặt vặt xung quanh, cậu chỉ biết là sau mỗi lần gặp hắn là lại có thêm vài phần yêu thích mặc kệ cho hắn có đem cậu đặt vào trong mắt không.
Ellin chen chân trong một đống người cuối cùng cũng tới được chỗ cậu đang đứng nghệch ra "yoongie Em làm gì ở đây?"
YoonGi cười với chị mình "Em tới đón chị về!"
"Xin lỗi, hôm nay công ty có việc em về trước đi!" Ellin xua xua tay bảo cậu trở về nhà, sắc mặt cậu liền biến đổi. Cậu thầm ganh tị với cô, mỗi ngày đều được gặp hắn, được nói chuyện cùng hắn, còn cậu thì sao? Đứng từ xa quan sát hắn, nói chuyện với hắn một câu hắn cũng không đáp lại xem cậu như không khí.
Cậu vừa bước ra khỏi cửa thì trời mưa to, dù cậu có đem theo nhưng vẫn không tránh khỏi bị ướt. Do thân thể yếu ớt nên tối đó cậu liền bị bệnh. min mama cùng min papa lo lắng chạy ngược chạy xuôi.
Ellin đêm đó về nhà nghe tin em trai bị bệnh nhanh chóng tắm rửa rồi sang phòng thăm cậu. Lúc cô đến cậu còn chưa ngủ, lan man một hồi cậu nói cho cô tình cảm của mình với jimin cô ban đầu có chút hoảng hốt nhưng dần dần dịu lại. Cậu còn bắt cô hứa ngày ngày đi làm sẽ giúp cậu quan sát vị Tổng giám đốc kia. Ellin cười khổ miễn cưỡng gật đầu, cô nghĩ cứ đồng ý cho cậu an lòng, sau khi cậu khỏi bệnh rồi thì coi như cô chưa nghe gì cả. Nhưng sau đó ngày nào cậu cũng chờ mong cô tan tầm để kể cho cậu nghe chuyện của hắn, còn cô làm thế nào cũng không nhẫn tâm mặc kệ đứa em này.
Ngày ngày cô đi làm đều âm thầm quan sát hắn, đến nỗi người khác còn tưởng cô thầm thích hắn. Đâu ai biết đứa em thân yêu của cô mới chính là nguyên nhân. Ellin chỉ cười cho qua chuyện rồi thỉnh thoảng còn đem máy ảnh theo chụp về cho cậu vài tấm của hắn.
Cuộc sống người ngoài nhìn vào quả nhiên rất vô vị nhưng người trong cuộc lại cảm thấy như vậy là rất hạnh phúc, rất ấm áp rồi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top