CHƯƠNG 8. SOOBIN
CHƯƠNG 8. SOOBIN
○
KHÔNG KHÍ TRONG PHÒNG ĐẶC QUÁNH GIỐNG NHƯ có một thứ vô hình đang đè nặng lên bầu không gian. Tôi đứng trước tấm gương lớn, ánh nến lờ mờ hắt lên bề mặt lạnh lẽo, phản chiếu lại hình ảnh của chính mình.
Vẫn là tôi. Nhưng cũng không còn là tôi.
Mái tóc bạc rủ xuống trán, đôi mắt tối lại bởi những suy nghĩ không tên. Tôi nhìn chằm chằm vào bản thân, nhưng thứ tôi thấy không phải là một chiến thần của Thiên Đường nữa. Đó là một kẻ đứng giữa lằn ranh, không thuộc về bất cứ nơi nào.
Tôi nhìn xuống tay mình. Dù đã chà rửa bao nhiêu lần, những vệt đỏ vẫn bám chặt trên da, ngang bướng như một lời nhắc nhở không thể xóa nhòa. Không có ghê tởm. Không có sợ hãi. Nhưng có những thứ, một khi đã chạm vào, sẽ không bao giờ biến mất. Một sự thật bám chặt không buông. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tâm trí, không phải ghê tởm, cũng không phải sợ hãi. Mà là một sự ám ảnh không thể gạt bỏ.
Không phải vì vết máu đã khô trên tay tôi. Mà là vì nó thuộc về em.
Huening Kai.
Tôi nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh em chưa từng biến mất.
Đáng lẽ tôi phải kết thúc mọi chuyện ngay lúc đó, nhưng tôi không làm như vậy.
Đôi mắt xám khói thản nhiên nhìn tôi, không chút hoảng loạn hay sợ hãi. Hơi thở em phả nhẹ vào không khí giữa chúng tôi, mang theo một thứ gì đó tôi không thể gọi tên. Một cơn ớn lạnh bò dọc sống lưng khi tôi nhớ lại khoảnh khắc lưỡi kiếm của mình kề sát em—và tôi đã không ra tay.
Tôi đã không có cách nào để ra tay.
Tôi siết chặt tay thành nắm đấm. Móng tay cắm sâu vào da thịt, cảm giác đau buốt xuất hiện như một lời cảnh tỉnh. Rằng tôi không được dao động.
Lee Minhyuk đã cảnh báo tôi.
“Ngươi không có sự lựa chọn, Soobin.”
Tôi đã hỏi hắn tại sao lại là tôi. Và hắn chỉ cười.
“Vì ta muốn xem một thiên thần hoàn hảo như ngươi sẽ rơi xuống bao xa.”
Tôi đã không quan tâm. Tôi đã tin rằng mình sẽ không rơi bẫy.
Nhưng Minhyuk không đơn thuần chỉ muốn tôi hoàn thành nhiệm vụ. Hắn muốn thử tôi. Hắn biết điều gì đó về em mà tôi không biết. Và điều đó khiến tôi điên tiết.
Cơn giận bùng lên như một ngọn lửa âm ỉ. Tôi đấm mạnh vào gương.
Âm thanh kính vỡ vang vọng khắp căn phòng. Những mảnh vụn sắc bén rơi xuống nền đá cẩm thạch, phản chiếu đôi mắt tối sầm của tôi.
Một giọt máu nhỏ trượt khỏi khớp ngón tay, lăn xuống lòng bàn tay.
Tôi nhìn nó trong vài giây.
Một giọt.
Hai giọt.
Và nó đỏ như máu của em.
Tựa như màu của một thứ mà tôi không dám đặt tên.
Tôi không tìm em để hoàn thành nhiệm vụ. Tôi không tìm em để tước đoạt sinh mệnh của em.
Tôi tìm em, để tìm ra sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top