C 6:
Tòng cực hỉ, chí cực bi (Đi cùng với hoan lạc là cực hạn bi ai)
Nỗi tương tư day dứt gắt gao cuốn lấy Bạch Thanh.
Nửa đêm không tài nào ngủ được, lặng lẽ khoác áo choàng rời đi, tay ôm cầm cùng với dĩ vãng như nhau. Tuyết lạnh dưới chân, gió từng đợt rét buốt thổi vào người, lòng đau xé như có ngàn vạn kim châm đâm vào lòng ngực.
Mười ngón khẩy đàn, tiếng đàn nức nở, hỗn loạn, nĩ non sầu não, một đời cứ như thế trôi qua sao?
Nỗi khổ sở này, đoạn tình cảm này biết tỏ cùng ai, chỉ có thể im lặng giấu trong lòng. Ngay tại đây, đêm cuối cùng, ta một lần nữa đàn cho ngươi nghe khúc cầm vô danh này. Nếu như có một ngày ngươi và ta gặp lại.
Ngươi khi đó đã ôm ấp mỹ nhân, khi đó làm bạn bên cạnh ngươi đã sớm không phải là ta.
Trời đông giá buốt nhưng lòng ta lại càng lạnh hơn.
Đêm qua đi, bình minh lại tới, ta chưa bao giờ phát giác thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. Nhớ lúc trước ngày ngày ở trong phủ chờ ngươi trở về, ngày đó thời gian dài bất tận, một khắc tựa thiên thu.
Nửa đêm đứng trong gió tuyết khẩy đàn, bây giờ mười ngón tay đã muốn sưng đỏ một chút cảm giác cũng không có. Bạch Thanh chà xát tay, vỗ vỗ tuyết đọng trên quần áo, khẽ thở dài một cái. . . . . .
Bạch phủ vẫn quạnh quẽ như trước, Bạch Nham và Bạch Phong cũng không vui như trẩy hội, hai người thân phận cao quý ngồi ở phía trên để cho hạ nhân lần lượt bê các lễ vật tới. Bạch Nham đem Bạch Phong đuổi đi, để cho hắn đi hỏi thăm quan viên phụ trách hôn lễ Dạ quốc, còn mình thì ở lại trong phủ cùng Bạch Thanh.
Yêu càng sâu, tình càng nồng đậm, lại càng không biết rõ mình muốn gì, lầm đường lạc lối, sai lầm khi đem tình thân biến thành tình yêu, rối loạn không rõ phương hướng. Cho dù biết bản thân nảy sinh một chút tình ý với đại ca, hắn cũng sẽ lập tức đem ý niệm đó diệt trừ, Bạch Thanh chính là đại ca của hắn! Hắn sao có thể. . . . . .sao có thể giống như cầm thú ôm ấp đoạn tình cảm đó?
"Đại ca, gần đây sao không thấy ngươi đánh đàn?" Ở trong phòng chơi cờ với Bạch Thanh, Bạch Nham thấy có chút kỳ quái, hỏi
Nam nhân cúi đầu cười yếu ớt, lắc đầu, mái tóc muối tiêu được búi cao lên, hé lộ khuôn mặt bình thường cùng với nửa mặt có chút dữ tợn. Thấy y cúi đầu mỉm cười lại làm cho Bạch Nham sinh ra ảo giác, người kia thản nhiên lộ ra vẻ phong tình, âm thanh phiêu phiêu bắn vào tâm khảm hắn: "Ngẫu nhiên muốn chơi cờ."
Bạch Nham cúi đầu nhìn hắn, cười nói: "Đại ca, ngươi sao lại cố ý nhường ta?" Kỳ thật Bạch Thanh là người thông minh, nhưng tâm tư chưa hề đặt tại binh pháp bày binh bố trận. Từ khi song thân qua đời, Bạch Phong tu tiên, Bạch Nham luyện võ, chỉ có mỗi Bạch Thanh ham mê cầm kỳ thư họa.
Chỉ tiếc sinh ra trong gia đình quan lại, một thân tài hoa cũng vô dụng.
"Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt." Bạch thanh cố ý tỏ vẻ hắn không có nhường, nhưng rốt cuộc nhường hay không nhường cũng chỉ có hắn rõ ràng, chỉ cần trong lòng thấy vui, những chuyện khác có ý nghĩa gì chứ?
"Ai, đại ca nói gì cũng đúng." Bạch Nham cười bồi Bạch Thanh chơi xong bàn cờ, cuối cùng, nam tử đi tới trước bàn, cúi đầu để lộ vẻ đau thương cùng với bất đắc dĩ, khi ngẩng đầu đối mặt với nam nhân, Bạch Nham lộ ra nụ cười ôn hòa: "Đại ca, để ta vẽ cho ngươi một bức tranh được không? Tài vẽ tranh của đệ tuy không bì kịp đại ca nhưng thỉnh đại ca thành toàn." Giữ không được ngươi, có thể lưu lại thân ảnh ngươi cũng tốt.
Bạch Thanh đôi mắt sáng ngời, gật gật đầu nói: "Hảo, vậy phiền ngươi họa cho ta một bức tranh." Nghĩ đến khi ta xa rời cố hương ba nghìn dặm, ngươi có thể ngẫu nhiên liếc mắt qua bức họa kia.
Ngã dục hà cầu? Chấp tử chi thủ. Đồng thưởng minh nguyệt, cộng độc hồng lâu. Đình trung biến thực, y y dương liễu. Niên niên ngưng bích, tuế tuế lộng nhu
Ngã dục hà cầu? Dữ tử giai lão. Tương ôi tương hữu, vô oán vô vưu. Thanh sơn ẩn ẩn, lưu thủy du du. Tử hậu quy thổ, tịnh tán hoang khâu.
(Dịch nghĩa: Ta còn cầu gì nữa chứ? Cùng nắm tay bước xuống hoàng tuyền? Cùng ngắm trăng sáng, uống rượu ngăm thơ?
Ta còn cầu gì nữa? Răng long đầu bạc, cùng bầu bạn tới già, không oán không hối sao? Hay ẩn dật nơi sơn lâm, suối chảy róc rách, sau khi chết chôn cùng một huyệt?)
Nhưng chỉ có một bức họa cuộn tròn, còn người thì đã cách xa vạn dặm.
Bạch Thanh tĩnh lặng ngồi nhìn ngoài cửa sổ, tuyết trắng trong suốt, rơi lất phất, trời xanh mây trắng, hết thảy đều quen thuộc. Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong phòng lư hương tỏa ra ngào ngạt. Cuối cùng bức họa cũng xong, lại không đành lòng đặt bút xuống.
"Thiếu một nét màu son." Khi thấy bức họa, tim y đập mãnh liệt, từng nét từng nét trong bức họa ẩn ẩn hiện hiện như che dấu nỗi lòng chua sót, tình yêu say đắm, bất đắc dĩ cùng bi thương. Có thể đem người trong bức tranh họa giống như đúc, phảng phất hình ảnh sống động cùng một mạt tâm ý yêu thương.
Giờ khắc này, tất cả nỗi sầu bi trong lòng Bạch Thanh đều hóa thành tro bụi, bay đi.
Hắn còn muốn cầu gì nữa chứ? Cùng nắm tay bạc đầu giai lão chỉ là hy vọng của riêng hắn. Nhưng lúc biệt ly biết được Bạch Nham đối với mình cũng có chút tình, hắn đã cảm thấy đủ rồi.
Không hy vọng thiên trường địa cửu, chỉ nguyện có một vị trí nhỏ trong tim ngươi.
Cảm giác như từng mũi dao cứa vào trong lòng, Bạch Thanh khẽ vuốt bức họa, cười ngẩn ngơ: "Hảo. . . . . . Hảo. . . . . ."
"Nét bút này chờ khi nào gặp lại đại ca ta sẽ thêm vào." Bạch Nham nhẹ giọng thở dài.
Bạch thanh xoay người nhìn Bạch Nham, trong lòng dĩ nhiên sáng tỏ, hắn nhẹ giọng cười nói: "Hảo, đại ca chờ ngươi."
"Nhất định!" Bạch Nham nhìn Bạch Thanh, gật đầu thật mạnh
Yên lặng mỉm cười, nam nhân cầm bút, trên bức họa viết một câu:
"Thế gian vô hạn thanh thủ, nhất phiến thương tâm họa bất thành."
(Dịch nghĩa: "Thế gian ái hận mang mang, một mảnh thương tâm nào có thể họa.")
"Thật thương cảm." Bạch Nham ở bên cạnh nói.
Bạch Thanh không quay đầu lại, chỉ nhìn tiên nhân và câu thơ trên bức họa, cúi đầu cười yếu ớt, lẩm bẩm nói: "Không có ý gì hết, chỉ là đột nhiên nghĩ ra câu đó thôi."
Mùa đông khắc nghiệt, gió tuyết tung bay, khung cảnh nhiễm một sắc hồng, nghi thức xa hoa, đội ngũ đón dâu đánh trống khua chiên náo nhiệt.
Tuy từng nghe nói hậu cung có nam phi nhưng đây vẫn là chuyện xưa nay cực hiếm. Thế nhưng xiêm y đỏ tươi này sao lại mặc trên người ta? Ba trăm tiên nhân từ Dạ quốc đến đón dâu, cho dù không muốn nổi tiếng cũng khó.
Vừa rời xa cố hương ba nghìn dặm, sợ phải giam mình cả đời trong thâm cung.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top