C 31:
Ngày đó
Ta cầm huyền đứng trên đỉnh Cửu Tiêu.
Nghe tiếng ngươi khen ngợi.
Một tháng kia
Ta không ngừng khẩy đàn.
Không gian tản ra vẻ tịch mịch.
Chỉ vì muốn nghe thấy giọng nói của ngươi.
Lại một năm trôi qua.
Ta đứng lặng trên đỉnh Tru Thần Nhai.
Không phải vì muốn làm ra vẻ cao ngạo
Mà chỉ vì thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thân ảnh của ngươi
Một đời
Ta cầm huyền nhảy xuống nhai
Chỉ vì . . . . . .
Mong kiếp sau có thể gặp lại ngươi
Nhưng_
Một lần rồi lại một lần lầm lỗi, hiểu lầm, tổn thương lẫn nhau.
Ngươi không biết ta là ai, ta cũng đã quên ngươi là ai.
Mà hiện tại, một hiểu lầm đã biến thành chân trời góc bể, vừa gần lại vừa xa.
Ngươi gần ta như thế, gần đến nỗi ta có thể thấy con ngươi màu đỏ đang chảy ra dòng chất lỏng cực nóng. Lần đầu tiên, ta thấy ngươi rơi lệ, là màu đỏ.....
Dòng lệ đỏ tươi rơi xuống, đau đớn khắc sâu trong lòng.
Ta biết, một khắc khi ta ngộ thương ngươi, khoảng cách giữa ta với ngươi càng ngày càng xa....
Tình Túy.
Ta mở miệng, nhưng không cách nào gọi tên ngươi. Chỉ có thể phát ra thanh âm run rẩy. Từ trong mắt ngươi, ta chỉ nhìn thấy bi thương vô tận làm cho lòng ta hãm sâu vào hoàng tuyền địa ngục.
Không cần......không muốn....đừng nhìn ta bằng ánh mắt bi thương tuyệt vọng đó.
Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không cách nào thốt nên một lời. Đây là loại chua xót gì?
Ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ngươi đối với ta thất vọng, tuyệt vọng, thậm chí là bi thương vô vọng.....
Ba mươi bốn năm, chưa bao giờ đau lòng đến thế, so với chết còn khó chịu hơn.
Ta muốn nói với ngươi: ta không phải cố ý.....ta không biết vì cái gì lại như vậy...van cầu ngươi.....đừng dùng ánh mắt bi thống đó nhìn ta.
Bạch Thanh ngây ngốc đứng đó, nhìn vết thương không ngừng chảy máu trên bả vai Dạ Tình Túy.
Bạch Nham đứng phía sau, nhân cơ hội này, cầm lấy kiếm đặt vào tay Bạch Thanh, nắm chặt tay hắn. Mũi kiếm lạnh lẽo sắc bén trong tay Bạch Thanh hướng thẳng về phía Dạ Tình Túy.
Dạ Tình Túy không hề động, y vẫn đứng đó nhìn nam nhân, vẫn.......
Cho tới khi thanh kiếm trong tay Bạch Thanh đâm vào ngực y. Máu tươi nhiễm đỏ y phục, cũng xuyên nát tim y, đau, rất đau.....đau đến chết lặng.
"Không ──" nam nhân cuối cùng cũng lên tiếng.
Hắn run rẩy nhìn tay mình. Cứ cho là Bạch Nham cầm lấy tay hắn đâm vào ngực Dạ Tình Túy, nhưng ngươi cầm kiếm vẫn là hắn.
Chưa chờ hắn kịp phản ứng lại, Dạ Tình Túy đã sớm ngửa mặt lên trời thét dài. Tiếng thét thê lương đau đớn xé nát cõi lòng Bạch Thanh...vừa phẫn nộ vừa cừu hận lại vô cùng bi ai.....
Bị máu đỏ nhiễm hồng sợi tóc, nam tử phẫn nộ trở nên điên cuồng. Nam tử bị tẩu hỏa nhập ma, cho dù trở nên vô cùng dữ tợn nhưng vẫn rất tuấn mỹ. Đôi mắt huyết sắc đã không còn một tia lý trí lẫn tình cảm.
Tiếng nổ ầm ầm vang trời khiến cho toàn bộ căn phòng chỉ trong nháy mắt đổ sập, biến thành tro tàn. Tiếng hét thê lương cùng với từng trận huyết vụ văng tóe giữa không trung. Trong nháy mắt đã không còn chút tiếng động nào.
Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng máu rơi tí tách trên mặt đất.
Giống như không còn cảm giác đau, hay là nói sớm đã đau đến chết lặng. Dạ Tình Túy từng bước từng bước hướng tới gần Bạch Thanh. Thanh kiếm lạnh như băng từng chút từng chút một cắm sâu vào trong da thịt y, cho tới khi thanh kiếm đâm xuyên qua lồng ngực....
"Không. . . . . . Không cần. . . . . .đừng cử động, cầu ngươi...." Bởi vì bị lực áp bách cường hãn khống chế, Bạch Thanh và Bạch Nham đều không thể nhúc nhích. Thoạt nhìn cứ như là Dạ Tình Túy áp chế bọn họ, nhưng Bạch Thanh biết, nam tử trước mắt sớm đã trở thành cái xác mục rỗng, sắp khuỵu ngã rồi.
Hắn khẩn cầu Dạ Tình Túy không nên tái động, tay hắn run rẩy, trơ mắt nhìn Dạ Tình Túy không màng đến đau đớn, tiêu sái đi tới trước mặt hắn.
Nhưng nam tử này lại không liếc hắn lấy một cái, không hề để ý tới hắn.
"Chết_" Đôi mắt huyết sắc đỏ sậm phát ra sát ý nồng đậm, Dạ Tình Túy hét lớn một tiếng, chưởng mạnh vào người Bạch Nham đang đứng phía sau Bạch Thanh.
"Không! Đừng! Bạch Nham_" Nam tử phía sau phun ra một ngụm máu tươi, bị chưởng rơi xuống vực, vì cái gì, vì cái gì phải như vậy....
Một bên là phu quân của hắn, một bên là thân nhân. Hai bên thương tổn lẫn nhau cho đến khi đầu rơi máu chảy thì mới bằng lòng bỏ qua hay sao?
Bạch Thanh trơ mắt nhìn đệ đệ mình bị Dạ Tình Túy đánh một chưởng, bay ra phía sau, rơi thẳng xuống vực. Trên ngực Bạch Nham xuất hiện một lỗ thủng lớn làm cho hắn trong nháy mắt tâm lãnh chí tử. Tuy Bạch Nham thương tổn hắn nhưng y đã là đệ đệ hơn hai mươi năm của hắn.
Hắn không hận y, tuyệt đối không.
Hắn không thể cứ trơ mắt đứng nhìn Bạch Nham cứ như vậy mà chết đi.
Bạch Thanh chạy về phía Bạch Nham, nhưng cánh tay bị Dạ Tình Túy nắm chặt.
Nam nhân quay đầu lại thấy Dạ Tình Túy lôi kéo hắn, nam tử từng lạnh lùng cao ngạo giờ khắc này cả người nhuốm máu đỏ tươi nắm chặt tay hắn, lung lay sắp đổ. Đôi mắt dần dần phai nhạt huyết quang, chỉ còn lại ánh mắt trong suốt như nước. Nhìn vào mắt nam tử, Bạch Thanh thấy mặt mình dính đầy máu tươi của Bạch Nham, máu nhuộm đỏ từng sợi tóc bạc.......
Cắn chặt răng, nam nhân đẩy Dạ Tình Túy ra. Ngay thời khắc đẩy y ra, hắn như thế nào cảm nhận được vẻ lưu luyến của y cùng với ngón tay đã không hề có chút sức lực nào, tuột khỏi tay hắn, trượt xuống y phục hắn......
Để cho nước mắt thản nhiên rơi xuống, để mặc cơn đau nhức giảo nát tâm can mình, Bạch Thanh không chút do dự bay tới bên Bạch Nham
Khôi phục pháp lực, hắn lại có thể bay.
Hắn buộc chính mình không được quay đầu lại nhìn cặp mắt tuyệt vọng phía sau.
Hắn buộc chính mình lờ đi tiếng ngã quỵ xuống của nam tử phía sau.
Nhưng hắn không tài nào buộc mình không tưởng niệm, không yêu, không đau lòng.....
"A ──"
Nam nhân không thể chịu đựng hơn được nữa, hét lên một tiếng. Nhanh chóng bắt lấy thân thể đầy thương tích của Bạch Nham đã dần dần trở nên lạnh như băng.
"Bạch Nham ──" nam nhân ôm lấy Bạch Nham rơi xuống vực.
"Cầm ── hoa ──" hai chữ ngắn ngủn đã là cực hạn của Bạch Nham. Máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng nam tử
Nam nhân nhắm chặt hai mắt, gắt gao ôm lấy nam tử trong lòng ngực rơi thẳng xuống vực.
Hắn không thể bỏ Bạch Nham, hắn thực xin lỗi Dạ Tình Túy, hắn vì cái gì còn muốn sống?
Ngay khi nhắm mắt lại, trong đầu nam nhân bắt đầu hiện lên một loạt hình ảnh, từ lúc sinh ra, được cha mẹ sủng ái, nhị đệ Bạch Nham luôn quấn quit lấy hắn và tam đệ Bạch Phong, lý trí, độc lập. Hậu hoa viên làm bạn với hắn ba mươi bốn năm, cùng với....khoảng thời gian nửa năm sống ở Dạ Quốc. Là ba tháng đẹp nhất, không thể quên trong cuộc đời hắn
Cùng Dạ Tình Túy ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, ngâm thơ vẽ tranh, tình nồng mật ý, thân mật như cá với nước.
Cùng với lời thề khi đó: "Ta sẽ chờ ngươi trở về. . . . . . Bạch Thanh sẽ chờ ngươi trở về. . . . . ."
Hắn chính xác là đã đợi cho tới khi Dạ Tình Túy quay lại, nhưng lại gây nên hiểu lầm, tổn thương trầm trọng như thế.
=========================================
Tiếng đàn phiêu đãng, nước chảy róc rách.
Trong nháy mắt năm năm đã trôi qua.
Tiếng đàn du dương lúc trầm lúc bổng, phiêu dật, tản mạt khắp bốn phía. Ẩn ẩn, trầm trầm, khi thì như gió cao vút khi lại sáng lạn như dương quang. Vạn vật trong thiên địa như dừng lại, như bị cuốn theo tiếng đàn, tùy ý lay động. Người nghe ngừng thở, như bị tiếng đàn hút hết linh hồn. Khúc nhạc làm người nghe cảm thấy hào kiệt bi tráng, hùng hồn, vang vọng như đang đứng giữa thiên địa bao la hùng vĩ. Thiên âm thất truyền cũng không thể tuyệt hơn thế!
Vang vọng khắp thiên địa, bao trùm cả thiên hạ. Hoa đào rơi lất phất, tiếng khảy đàn như gió xuân lay động đến ngàn dặm.
"Tử lão nhân! Đàn, đàn, đàn cả ngày chỉ biết khẩy đàn! Ta nguyền rủa mười đầu ngón tay của ngươi cụt hết. Nhìn ngươi cả ngày đàn không ngừng, thật phiền muốn chết!" Dư âm tiếng đàn chưa tán hết đã nghe thấy thanh âm non nớt, trẻ thơ từ bên ngoài nhà gỗ truyền đến.
Trong phòng, khóe miệng người khẩy đàn nhếch lên, không thèm để ý, nói: "Nói thêm một câu nữa ta bắt ngươi bổ củi một canh giờ."
"Ô ô ô. . . . . . Tử lão nhân! Lão già chết tiệt, ngươi quả thực là muốn ngược đãi nhi đồng mà. Ta muốn tới quan phủ tố cáo ngươi! Kiện ngươi! Kiện chết ngươi" Thanh âm non nớt từ bên ngoài cửa lại vang lên.
"Đi đi, tốt nhất làm cho quan phủ đem tên tiểu tử người không ra người, yêu không ra yêu nhà ngươi trói lại rồi hỏa thiêu. Ta cũng không phải nhọc công nuôi dưỡng cái đồ heo hết ăn lại nằm như ngươi." Mái tóc tuyết trắng, thanh âm ngân nga kèm theo ý cười khẽ làm cho người ta bất giác say mê. Thế mà hài đồng ngoài cửa nghe ra lại khẳng định hắn ta quả thực là một tên ác ma.
"Hừ! Bạch Thanh lão nhân, chờ Thú Vương ta khôi phục pháp lực, vô địch thiên hạ rồi ta nhất định sẽ quăng ngươi lên giường thao thao thao, dùng sức thao thao thao, lại thao thao thao cho đến khi ngươi khóc kêu cha gọi mẹ mới thôi!" Hài đồng đứng ngoài cửa nói thì thầm. Bàn tay nhỏ bé cầm chiếc rìu ra sức bổ củi, chiếc rìu thô to thật không cân xứng với thân hình nhỏ nhắn của tiểu hài tử. Vừa chẻ củi vừa lầm bầm, không ngừng chửi rủa (thao: f*ck)
Nhưng hiển nhiên, hắn sai lầm rồi.
Giải thích một chút: Cung điện của Dạ Tình Túy được xây giữa không trung, nên khi Dạ Tình Túy chưởng Bạch Nham một chưởng. Thì Bạch Nham bị văng ra khỏi cung điện, rơi xuống thẳng vực sâu vạn trượng. Khúc trên là tác giả tả chậm, zoom vô từng cử động một của nvc. Chứ hành động Dạ Tình Túy chưởng Bạch Nham, rồi Bạch Nham văng ra xa, Bạch Thanh muốn chạy tới chụp lại nhưng bị Dạ Tình Túy nắm tay níu lại, rồi vùng tay ra. Mấy cảnh đó chỉ xảy ra trong tích tắc, nên các bạn đừng thắc mắc tại sao Bạch Nham bị văng đi cả buổi rồi Bạch Thanh mới chạy tới chụp lại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
PS: chương này QT khó nhai bỏ xừ, nên có đoạn nào ta edit các nàng đọc thấy khó hỉu quá thì comment hỏi, ta sẽ giải thích. Hic
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top