C 15:

Bạch Thanh chưa bao giờ nghĩ đến, cơn ác mộng của mình đã bắt đầu từ đêm hôm đó.

Đêm đó, hắn đuổi theo thân ảnh kia, đến gần mới phát giác nam tử ngồi dưới đất thoạt nhìn rất quen mắt, nhìn kỹ lại không khỏi kinh hô ra tên người nọ __ Dạ Tình Túy.

Bạch Thanh đang nghĩ phải chào hỏi nam tử lạnh lùng này như thế nào, lại đột nhiên bị y kéo ngã xuống đất. Cảm giác được thân nhiệt cao bất thường của y, Bạch Thanh nhất thời phát giác tình huống này thật không ổn, hắn nghĩ muốn đẩy Dạ Tình Túy ra, muốn tìm người khác tới giúp nhưng nam tử lại càng ôm chặt lấy hắn.

Ngoại trừ Bạch Nham, y là người nam nhân đầu tiên hắn tiếp xúc thân mật như thế.

Sự tình xảy ra sau đó, tựa như ác mộng. . . . . .

Xé rách, đem y phục trên người hắn cởi xuống, thân thể khô quắt của hắn dần dần bại lộ giữa trời đêm gió rét. Nam tử giống như cầm thú, cắn xé làn da tái nhợt của hắn. Hắn la lên nghĩ muốn thức tỉnh Dạ Tình Túy đang bị tẩu hỏa nhập ma. Hắn sợ hãi, hắn sợ hãi nhưng hắn lại càng chán ghét hơn.

Chưa bao giờ nghĩ tới một ngày, hắn thế nhưng lại bị một tên nam nhân xâm phạm thô bạo.

Không có âu yếm, thậm chí không có lấy một cử chỉ ôn nhu dư thừa. Trong một khoảng khắc, thân thể bị hung hăng xé rách, Bạch Thanh đau thiếu chút nữa ngất xỉu, thân thể giống như bị một thanh kiếm bổ đôi ra. Bất tri bất giác, ngón tay bấu chặt xuống lớp đất bên dưới.

Hắn không biết đã phải chịu đựng bao lâu, cắn môi cố gắng áp chế tiếng khóc nức nở trong cổ họng. Giờ khắc này hắn phát hiện, xung quanh hắn không có lấy một người thân thuộc, không có lấy một người để cầu cứu, dựa dẫm vào, không có lấy một người để cho hắn kể lể nỗi khổ sở trong lòng. Hết thảy những cay đắng này, hắn chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Không thể chịu nỗi sự tra tấn này, chỉ tới khi lâm vào hôn mê thì mới có thể giải thoát....

Thời điểm tỉnh lại đã muốn chạng vạng .

Căn phòng âm u không có lấy một bóng người. Trong giây lát, cơn tuyệt vọng ập đến làm ngực hắn phiền muộn không thở nổi. Cảm giác hít thở không thông làm cho Bạch Thanh cảm thấy thật khó chịu.

Vì cớ gì còn muốn sống trên cõi đời này?

Đã không còn thân nhân, không có bằng hữu. Một mình lẻ loi, đơn độc, sống tha hương, bị người khác xa lánh, chịu đựng đau khổ cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Nam nhân nhắm mắt lại, xiết chặt nắm tay, nhắc nhở chính mình không cần rơi sâu vào loại tuyệt vọng này. . . ..

Chậm rãi tỉnh lại, trí nhớ đêm qua như thủy triều dũng mãnh ập vào đầu hắn. Nam nhân tuy đau lòng nhưng cũng chỉ có thể im lặng, nuốt trái đắng vào trong bụng.

Từ từ ngồi dậy, trên người đã được thay một bộ quần áo mới, sạch sẽ, nơi tư mật bị xé rách hiện giờ cảm thấy thật đau đớn. Nam nhân cảm thấy thân thể bệnh tật của mình lại càng thêm hư nhược.

"Là hắn đem ta về sao?" khóe miệng Bạch Thanh nhếch lên, cười khổ không thôi, để một mình ta ngụ tại nơi này, thái tử thật đúng là một người nhân nghĩa!

Mắt nhìn xung quanh căn phòng, Bạch Thanh rời giường, bước ra ngoài. Nếu còn tiếp tục nằm trên giường chỉ sợ hắn sẽ bị nỗi tuyệt vọng kia nuốt chửng.

Vịn tường từ từ bước ra cửa, ngước mặt lên liền thấy nam tử đứng trong rừng trúc.

"Tỉnh?" thanh âm này giống như hương rượu thơm nồng, làm cho người ta mê say nhưng khi lọt vào tai BạchThanh lại giống như một lời châm chọc.

"Ngươi còn ở nơi này." Lời này ý là, ta nghĩ ngươi đã sớm rời khỏi. Nói xong, Bạch Thanh ngồi xuống ghế đá trong viện.

Nam tử vẫn đưa lưng về phía Bạch Thanh, hai người lâm vào cục diện im lặng, chỉ có ánh nắng chiều tà chiếu xuống rặng trúc, phản phất một màu đỏ ráng chiều phiêu đãng.

"Trời chiều thật đẹp, giống như hoàng hôn." Hai tay chấp sau lưng, Dạ Tình Túy đột nhiên than nhẹ một câu.

Bạch Thanh uống một ngụm trà thanh nhuận yết hầu, giương mắt nhìn trời chiều đẹp vô hạn, nhẹ giọng nói: "Đẹp thì có đẹp, nhưng nhìn nhiều sẽ làm lòng thêm sầu não."

"Chuyện đêm qua..."

"Thôi quên đi." Nam nhân buông chén trà trong tay xuống, nói ra ba chữ. Dạ Tình Túy nói hay hắn nói ra những lời này thì có gì khác biệt đâu.

"Quên? Hahaha!" Nam tử lạnh lùng nở nụ cười, "ngươi đúng là tự lừa mình dối người."

"Đúng, là ta lừa mình dối người," Bạch Thanh nói, "ăn nhờ ở đậu, ngay cả trong lòng có bất mãn cũng không thể nói ra."

"Đừng nói ta hệt như tên ác bá." Dạ Tình Túy nở nụ cười, y đưa lưng về phía nam nhân, nam nhân cũng không biết nam tử lạnh lùng này thế nhưng cũng sẽ cười.

"Ta cũng không phải tay trói gà không chặt, sống dựa dẫm vào người khác." Bạch Thanh nở nụ cười, tự giễu cợt chính mình, tùy tiện nói: "Đêm qua ngươi luyện công tẩu hỏa nhập ma sao?"

"Vì cái gì còn muốn nhắc lại chuyện đêm qua? Ta nghĩ ngươi hận ta." Từ trong rừng trúc thổi ra ngọn gió thanh mát, trong lành, Dạ Tình Túy nhắm mắt, hít thật sâu.

"Hận thì như thế nào? Ta cũng không thể giết được ngươi, tức để làm gì? Người bị tổn thương cuối cùng không phải cũng là ta sao, giận thì như thế nào? Khóc nháo, oán thán cũng không có người tới hỏi thăm. Chuyện đã xảy ra, ta chỉ muốn biết nguyên nhân. Ta không muốn vô duyên vô cớ bị tội, ngươi cũng không phải đột nhiên nảy sinh hứng thú với ta. Cho nên hẳn là lúc ngươi luyện công đã xảy ra vấn đề." Càng nghĩ càng khó chịu, liền lớn mật nói ra hết những lời chất chứa trong lòng. Nói xong, lúc này trong lòng hắn đã có phần dễ chịu hơn so với khi vừa mới tỉnh lại.

Không phải không khó chịu, không phải không thương tâm, chính là cuộc sống đã trôi qua hơn ba mươi năm, hắn sớm biết phải làm gì cho bản thân dễ chịu một chút. Nói hắn lừa mình dối người cũng tốt. Hắn đã qua cái tuổi khóc nháo, đòi thắt cổ tự tử lâu rồi.

"Tính cách ngươi như vậy, chỉ sợ phải ăn không ít khổ. Chắc ngươi cũng chưa từng nói hết những khổ tâm trong lòng cho người khác biết mà một mình cam chịu, nuốt hết cay đắng vào bụng." Dạ Tình Túy dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Đêm qua, ta quả thật xảy ra chút vấn đề."

"Ba mươi bốn năm, tính tình này sợ là không đổi được, "Bạch Thanh quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Dạ Tình Túy, nói, "Không thể so được với thái tử điện hạ, thái tử điện hạ tôn quý thanh cao, tiên nhân chuyển thế, chỉ sợ từ nhỏ chưa từng nếm qua khổ cực."

"Ngươi sao biết ta không có?" Dạ Tình Túy đột nhiên có chút kích động, thốt ra, sau đó khôi phục lại cảm xúc bình thản, lắc lắc tay áo nói, "Thôi, tính ngươi đã như vậy, ta đây cũng không lo lắng ngươi đem chuyện đêm qua truyền ra ngoài, mấy ngày nữa ta lại đến thăm ngươi." Nói xong liền rời khỏi.

Bạch Thanh vẫn đứng yên tại chỗ cũ, ngẩn người thật lâu, nghĩ tới câu nói vừa nãy của Dạ Tình Túy: mấy ngày nữa ta lại đến thăm ngươi.

Đến để làm gì?


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammei