Chương 39: Hạ Sinh
Dĩnh đường cùng Đột Quyết chiến tranh rốt cuộc khai hỏa, Thạc Trân cùng Doãn Kỳ liên tiếp mấy ngày thủ vững ở chiến trường phía tây thành. Bá tánh hỗ trợ lui tới vận chuyển người bị thương cùng vật tư quân dụng, Lệ Sa ở trong Ngưng Hương Các, đêm khuya tĩnh lặng cũng có thể nghe được âm thanh bôn tẩu ồn ào qua lại trên đường.
Nàng thân mình nặng nề, chọn lúc xế chiều thời điểm không quá nóng mới đi ra ngoài phơi nắng, ở trên giường mỹ nhân nằm xuống một cách dễ dàng, nhớ tới cần phải có người đỡ đến nỗi khom lưng mang giày, tay đều với không tới mặt giày.
Lúc này đang ngủ trưa, có thể là sắp lâm bồn, mỗi đêm đều tỉnh lại bảy tám lần đành phải lúc ban ngày ngủ bù. Cảm thấy mong mau sinh hài tử, lăn qua lộn lại ngủ thật sự không an ổn, người thân nhất đều không ở bên cạnh, trong mộng mị bị một cổ sợ hãi bao phủ. Lúc này,một bàn tay ấm áp vuốt ve ở trên mặt mình, mở to mắt thì ra là đại lão công Mẫn Doãn Kỳ .
"Mẫn đại ca, chàng đã trở về." Lệ Sa từ trên giường ngồi dậy.
Hắn nhanh nhanh đỡ lấy, ngồi ở đầu giường để nàng tựa vào trong lòng mình: "Ta nhớ rõ đã qua ngày nàng nên sinh nhiều ngày, trong lòng lo lắng kẹt quá không thể chạy về nhìn xem, được một chút cũng còn phải đi trở lại. Nàng cảm giác được không, nếu là cảm thấy hài tử muốn sinh nhớ rõ phái người đi báo liền cho ta."
Lệ Sa nhìn thấy hắn một thân mỏi mệt, như là mới từ chiến trường trở về trên người khôi giáp dùng nước rửa sơ qua nhưng nàng vẫn là nghe thấy được mùi máu tươi khó ngửi.
"Kim đại ca đâu, chàng ấy tại sao không trở lại?" Lệ Sa nước mắt rơi xuống.
Doãn Kỳ ôn nhu lau nước mắt cho nàng: "Đại sư huynh hiện tại đi không được, chờ buổi tối huynh ấy sẽ bớt thời giờ về nhà thăm nàng. Không phải còn có ta ở đây sao, nương tử đừng sợ."
Lệ Sa trong lòng thở dài, nàng càng muốn phụ thân hài tử ở trước mặt!
Ôm eo Doãn Kỳ cho dù bị khôi giáp cộm phát đau cũng không muốn buông ra, ngoài miệng không thể không nói lời làm hắn an tâm: "Nữ nhân sinh hài tử các chàng nam nhân giúp không được gì, trở về cũng vô dụng không cần lo lắng cho ta."
Doãn Kỳ trong lòng tràn ngập thương tiếc, đôi tay vòng qua dưới thân nàng, đem toàn thân nàng đều ôm vào trong ngực: "Chờ đem người Đột Quyết đuổi hết đi, ta sẽ toàn tâm bồi nàng."
Lệ Sa cái mũi ê ẩm, đôi mắt đỏ lên: "Ta còn muốn sinh cho chàng một nhi tử cùng một nữ nhi, đúng ra trước nên đến phiên chàng."
"Việc này về sau lại nói." Doãn Kỳ vỗ về sống lưng nàng: "Ngủ một lát đi, ta nghe Chính Quốc nói nàng đã nhiều ngày vẫn luôn ngủ không ngon."
Hắn trấn an có tác dụng, nàng không lâu liền tiến vào mộng đẹp, đến khi tỉnh lại phát hiện sắc trời đã là đêm đen.
Nam nhân bên người đã sớm rời đi.
Nàng nhìn chằm chằm tấm màn trống trơn đỏ thẫm thất thần, bỗng nhiên trong bụng đau một chút, hoảng sợ, bởi vì không có kinh nghiệm. Kêu Chính Quốc báo cho bà đỡ cùng đại phu đều tìm tới, kiểm tra kết quả thì ra hài tử chờ không kịp muốn sinh ra.
Lệ Sa có chút kinh hoảng, có chút chân tay luống cuống.
Bà đỡ nói: "Phu nhân đừng lo lắng, nữ nhân sinh hài tử không có gì ghê gớm. Lần đầu sinh con thời gian sẽ lâu chút, phu nhân tốt nhất trước nên ăn cơm no, đợi lát nữa mới có sức lực tốt mà sinh. Ăn xong rồi tắm rửa một cái, bởi vì ở cữ một tháng đều không thể tắm."
Chính Quốc xoay người đi kêu gã sai vặt đem đồ ăn bưng lên, đầy bàn bày món ngon mỹ vị, nàng không có một chút cảm giác muốn ăn, lung tung ăn vài miếng. Được Chính Quốc nâng lên đi vào phòng tắm, cởi bỏ đi toàn thân quần áo, ngâm mình ở trong nước ấm áp, cảm xúc khẩn trương giảm bớt một chút.
Chính Quốc cũng bỏ đi trên người quần áo, tiến vào trong bồn dùng khăn lông ướt chà lau trên da thịt nàng.
"Chính Quốc, may mắn có ngươi." Lệ Sa đang nói, trong bụng một trận đau đớn, nhịn không được ôm lấy hắn, cắn răng chịu đựng.
Tắm sạch trong chốc lát, Chính Quốc đỡ nàng ra khỏi cái bồn, vội vàng mặc sơ quần áo, trở lại phòng ngủ.
Lệ Sa chưa bao giờ biết nữ nhân sinh hài tử có thể đau như vậy, không ngừng tra tấn thân thể, cũng tra tấn tinh thần. Toàn bộ nửa người dưới đều lâm vào một loại đau đớn không cách nào hình dung nỗi. Chậm rãi, kéo dài hai canh giờ, nàng nhịn không được, rên la càng lúc càng lớn, xen lẫn vài tiếng kêu thảm thống khổ.
"Cổ tử cung mới mở có hai ngón tay, phu nhân nhịn một chút, chờ mở khoảng mười ngón tay là có thể sinh."
Mười ngón, vậy muốn bao lâu? Nàng rất đau, thậm chí có chút tuyệt vọng, lời Trương bà tử nói hiện lên trong đầu. Nữ nhân sinh hài tử như đang đi qua cửa sinh tử, đi một chuyến qua quỷ môn quan. Đúng vậy! Quỷ môn quan, mạng lớn sống sót, mệnh đoản, chỉ sợ sẽ chết như vậy, nếu là kỹ thuật phẩu thuật thật tốt, giảm bớt phần nào nguy hiểm.
"Chính Quốc, Chính Quốc......" Nàng bỗng nhiên ôm nam phó trung thành này nức nở ra tiếng, nàng nhớ người thân kiếp trước, nhớ ba mẹ, nhớ ca ca cùng nhau lớn lên, buồn từ trong tim. Eo bụng bỗng nhiên kịch liệt đau lên, tay chân đều run rẫy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Chính Quốc cũng là mồ hôi đầy đầu, trên mặt đều biến sắc, chỉ có thể liên thanh nói: "không có việc gì, không có việc gì. Hài tử sinh ra tới thì tốt rồi."
..................
Cửa tây thành Bình Châu tọa lạc cửa ải Yến Chu sơn cao ngất trong mây, là giao lộ duy nhất từ Tây Vực đi Trung Nguyên, từ hai trăm năm trước lực lượng quân đội Dĩnh đường mở rộng đường kéo dài đến Tây Vực đều quy nạp vào bản đồ Dĩnh đường. Nhưng sau lại bởi vì trong nước có vài lần chính biến, quốc lực giảm đi, Tây Vực không còn dễ dàng khống chế, mất một bộ phận đất rất lớn, chỉ chừa Sa Châu ở phía bắc dùng để ngăn cách Đột Quyết và Tây Vực nối liền.
Hiện giờ Sa Châu đã mất, Bình Châu trở thành lá chắn ngăn cản người Đột Quyết xâm phạm.
Trận chiến đánh ba ngày ba đêm, quân nhân Dĩnh đường lo thủ thành, tới đêm nay, đánh đến đặc biệt kịch liệt.
Người Đột Quyết có xu hướng nếu không chiếm lấy Bình Châu thì không cam lòng, lúc đánh hạ Sa Châu, từ bên trong thành chiếm được tài bảo chồng chất như núi cùng tơ lụa, nghĩ đến Trung Nguyên đất màu mỡ ngàn dặm, càng không thể đếm được tài phú cùng mỹ nữ, làm cho lũ người nơi thảo nguyên hoàn toàn đỏ mắt.
Binh lính Đột Quyết khiêng phi thang, cung thủ yểm hộ, liều mạng xông lên, đều bị quân sĩ Dĩnh đường trên tường thành lăn cây, bắn tên, hung hăng bắn tên nhanh ra ngoài, giết chết vô số, thi thể chồng chất dưới thành, giống như một ngọn núi cao nhỏ.
Quân sĩ Dĩnh đường cũng có rất nhiều người trúng tên bỏ mình, lại chiếm chỗ tốt từ trên cao nhìn xuống tác chiến, so với người Đột Quyết người tử thương ít hơn vài lần.
Liên tục mấy ngày tham chiến, các quân sĩ đều vô cùng mỏi mệt.
"Đem những người khương đó kéo lên đầu tường tác chiến, nếu có người lùi bước lập tức giết chết." Thạc Trân lạnh lùng nói,hắn tin không được người khương, lúc tối cần thiết không ngại để những người này làm tốt thí, chết sạch càng bớt lo. Vốn dĩ hắn còn có mười vạn tinh binh, là thực lực ngày sau dùng để đăng cơ, việc dễ dàng không muốn sử dụng.
"Liên tục giao đấu hơn một ngày, quân Đột Quyết đã chết khoản một nửa, theo tin tức thám mã đưa đến, đó là quân tiên phong của địch, theo ý thuộc hạ trước khi đại quân bọn chúng đến đem những người này toàn bộ giết chết hết." Lão tướng quân thủ thành Tiền Bộ Nhân mở to một đôi mắt tinh anh nhìn quân địch.
"Chỉ sợ bọn họ tử thương thảm trọng, hành quân mệt mỏi, không chịu công thành tiếp." Thạc Trân cười lạnh: "Nhưng cũng không có việc gì, đệ tử Thiên Ưng Môn có lẽ đã lẻn vào doanh trại Đột Quyết, chờ đến lúc trại địch vừa loạn lập tức mở cửa thành lao ra, giết sạch đám ác tặc này."
"Thủ hạ đi điều động một vạn binh mã, chuẩn bị tùy thời lao ra ngoài thành chiến đấu công kích địch."
"Đi đi!"
Tiền Bộ Nhân hành lễ theo nghi thức quân đội, xoay người đi xuống cầu thang.
Thạc Trân đứng ở cửa thành trên lầu, mắt nhìn dưới đêm trăng quân đội Đột Quyết, mặt mày căng thẳng. huyết thống ưu việt của Hoàng thất ở nơi hắn lúc này hiện lên nguyên vẹn, khuôn mặt hắn hình dáng tuấn mỹ. Một đôi mắt sắc bén như là hồ sâu không đáy, mày gay gắt nhăn lại tựa như đang suy tư cái gì.
Mãi đến khi một nam tử thở hổn hển bị Chu Tầm đưa tới bên cạnh,hắn bỗng dưng bừng tỉnh, người đến là người luôn bị thê tử xưng hô thị vệ giáp. hắn bỗng dưng trong lòng căng thẳng, từ ghế dựa đứng dậy: "Lão Thập Nhất sao ngươi lại tới đây, trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Nương tử khỏe không?"
"Vương gia, nương nương sắp sinh."
Trong khoảnh khắc, Thạc Trân trong lòng trào dâng tới cổ họng, tâm hắn tưởng như gió lốc quét về tới Ngưng Hương Uyển, trên thân ảnh diễm lệ kia. Ánh mắt hắn nôn nóng, đi tới vài bước lại trở về chỗ cũ, trên chiến trường thay đổi trong phút chốc, một cái sai lầm nháy mắt là có thể quyết định thắng thua một cuộc chiến. Hắn nên chạy đi đâu trước?
"Vương gia?" Thị vệ giáp hỏi.
"Đã tìm bà đỡ, đại phu, mọi thứ nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị thỏa đáng chứ?" Thạc Trân dừng lại bước chân, tự làm mình bình tĩnh.
"Đều đã chuẩn bị nhưng là nương nương cảm xúc giống như không được tốt lắm, thuộc hạ nghe thấy nàng đang khóc."
Thạc Trân cảm thấy tâm bị kim đâm một nhát, đau hít vào một hơi trong mắt hiện lên một tia đau đớn khôn kể: "Ngươi trở về truyền lời cho nương tử, kêu nàng bình tỉnh lại chút. Ta qua một lát liền trở về thăm nàng."
"Thuộc hạ đã rõ." Thị vệ giáp đành phải hồi phủ.
"Các tướng sĩ, theo bổn vương giết địch."
Thạc Trân quát một tiếng, từ trong tay thân vệ lấy qua cung tên, nhắm chuẩn trên tường thành một tên lính người khương đang tính đào tẩu, một mũi tên ở giữa cái gáy, người nọ liền kêu cũng chưa hô lên tới, thi thể ngã gục xuống. Mũi tên thứ hai nhắm chuẩn một tên lính người Đột Quyết bước lên đầu tường, một mũi tên bắn trúng mắt phải, mũi tên xuyên qua sau đầu, thi thể rơi xuống dưới thành.
Binh lính Dĩnh đường thấy Sở Vương đại triển thần uy, đều lên tinh thần gấp trăm lần ra sức ngăn chặn quân địch.
Đúng lúc này, quân đội Đột Quyết đột nhiên loạn cả lên, đầu tiên là soái kỳ ngã xuống theo sau là chủ tướng bị giết, đầu người vứt xuống.
Quân đội Đột Quyết rối loạn.
Cửa thành Bình Châu bỗng nhiên mở ra, lao ra hơn một vạn quân kỵ binh, khí thế dũng mãnh nhằm phía quân doanh địch.
Trận này chiến sự đã định sẽ thắng lợi!
Thạc Trân lại không muốn chờ đến khi kết quả thắng lợi, chạy xuống tường thành, kéo trục phong qua, xoay người nhảy lên ngựa ra roi thúc ngựa hướng phủ đệ mình phi băng băng.
Chu Tầm cùng Thương Hồng không yên tâm, mang theo hai mươi danh thân vệ theo ở phía sau bảo hộ.
Lúc này, sắc trời tờ mờ sáng.
"A...... A a......"
Thạc Trân mới vừa vào của phủ liền nghe thấy từ Ngưng Hương Uyển truyền đến một trận tiếng la tê tâm liệt phế, tiếng khóc chứa đựng nghẹn ngào. Sáng sớm yên tĩnh nghe càng thêm rõ ràng.hắn không khỏi hoảng sợ đem trục phong ném cho tùy tùng, vội vội vàng vàng hướng tới phát ra thanh âm đi đến.
"Nương tử, nương tử..."
Ngay khi hắn vào Ngưng Hương Uyển, chợt nghe được một tiếng trẻ con khóc lên, vô cùng trong trẻo.
Thạc Trân trong lòng vui vẻ, hài tử sinh ra rồi! Vài bước vào phòng ngủ lại thấy thê tử nằm trong màn lụa bất tỉnh nhân sự, Chu Thái Y ngồi ở đầu giường đem hai ngón tay áp ở trên cổ tay thê tử bắt mạch, Chính Quốc đứng ở một bên, biểu lộ khẩn trương.
Thạc Trân đè nén kinh hoàng trong lòng, vội hỏi: "Nương nương ra sao?"
Chính Quốc nói: "Tiểu thư mất máu quá nhiều, thời khắc hài tử sinh ra đó liền lâm vào hôn mê. Hiện tại máu chảy đã ngừng nhưng không biết khi nào tỉnh lại."
Chu Thái Y buông cổ tay Lệ Sa, đứng lên hành lễ: "Vương gia không cần lo lắng, nương nương mệt nhọc quá độ lại mất rất nhiều máu nhưng mà không có việc gì, điều dưỡng tốt một thời gian ngắn liền sẽ khỏe."
Thạc Trân biểu lộ nghiêm khắc: "Sao lại thế này, không phải đã nói hết thảy bình thường, sẽ không khó sinh sao?"
Trên giường thê tử sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bộ dáng yếu ớt đến nỗi hắn mà ôm thật nhẹ cũng sợ làm bị thương nàng. Nghĩ đến nàng bị khổ nhiều như vậy mà mình lại không bên cạnh, tâm đều tê tái lên.
"Nương nương tuổi còn nhỏ, xương chậu quá hẹp, hài tử cơ thể quá lớn không dễ dàng sinh ra được." Chu Thái Y nhìn Thạc Trân chiến bào dính đầy máu, tất nhiên là do ở trên chiến trường giết người, không khỏi trong lòng run run.
"Đồ vô dụng, nhanh chạy ra ngoài cấp nương nương đơn thuốc. Nếu là còn dám làm ra chuyện gì, đem đầu tới gặp." Thạc Trân trách mắng.
"Dạ, tiểu nhân đi liền."
Bà đỡ ôm hài tử mới sinh đã được bao bọc cẩn thận đi tới: "Chúc mừng Vương gia sinh được quý tử, là nam hài. Mau nhìn xem tiểu điện hạ, thực đáng yêu quá."
Thạc Trân đem hài tử tiếp nhận, chỉ nghe bà đỡ nói: "Không đúng, không đúng là ôm như thế này, ôm không khéo sẽ làm bị thương đến hông tiểu hài tử"
Hắn ôm nhi tử huyết mạch tương liên cùng mình, khóe mắt đột nhiên ươn ướt nhìn trên giường thê tử còn đang hôn mê nói với bà đỡ: "Bà vú tìm được chưa?"
"Lâm tổng quản đã tìm được vài người, đang cân nhắc muốn lưu ai lại, đợi lát nữa là có thể đem người mang đến."
"Đem tiểu điện hạ ôm đi phòng bên cạnh, chiếu cố thích đáng."
Lệ Sa không biết hôn mê bao lâu, ý thức dần dần tỉnh lại giống thường ngày lui tới đôi tay sờ sờ bụng như vậy, đến khi phát hiện một mảnh bằng phẳng, bỗng dưng hoảng sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh: "Hài tử!"
Kêu lên một tiếng rồi mở to mắt.
"Đừng sợ, đừng sợ, hài tử rất tốt." một thanh âm trầm thấp ở bên tai Lệ Sa vang lên, đồng thời một đôi tay ấm áp xoa nàng mặt, nàng từ trong kinh hoàng tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top