1.
nụ cười đắng.
Seoul chỉ vừa vào đông được hơn hai tuần nhưng cả thủ đô đã bị nhấn chìm dưới vô số những cơn mưa tuyết dai dẳng. Gió mùa thi nhau ùa qua từng con phố lớn nhỏ, đem mọi giá lạnh của những ngày cuối năm đến khắp nơi.
Người người qua lại đường phố trắng xoá đều vận trên mình ít nhất một chiếc áo khoác dày sụ nhằm ngăn chặn cái lạnh xâm nhập vào da thịt. Thế mà, sau lưng họ sẽ luôn xuất hiện bóng dáng một hay vài đứa trẻ gầy guộc mặc độc mỗi cái áo sơ mi, cầm một cái tô cũ nát hay đơn giản chỉ là một cái mũ rách.
Giữa lòng thành phố tưng bừng không khí đón giáng sinh, bọn trẻ đứng đó, đáng thương với khuôn mặt đen nhẻm, lấm lem bùn đất. Những cánh tay nho nhỏ run rẫy liên hồi dưới cơn lạnh cắt da cắt thịt. Chúng nó chỉ đợi, ít nhất là một tấm lòng lương thiện nào đó bố thí cho vài ba đồng tiền lẻ. Cũng có thể là đợi một niềm vui nhỏ bé nào đấy chợt chớm nở giữa một đêm đầu đông lạnh lẽo.
Để rồi, cho đến khi cả hai chân tê cứng, không chỉ vì đứng quá lâu, mà còn do thời tiết khắc nghiệt cùng nhiệt độ thấp xuống con số âm. Trong trí óc non nớt, chúng chợt nhận ra, tình người thật quá xa xỉ.
Đợi lâu lắm rồi.
Một trong số những đứa trẻ đó, cậu hoàn toàn khác biệt, rất năng động. Jimin chạy khắp nơi, bấu vào tay áo từng người, giơ ra cái nón tím bạc màu cùng với đôi mắt một mí to tròn lấp lánh. Cũng vì thế, cậu kiếm được kha khá. Bỏ mặc những người đồng nghiệp trên con phố đông người, cậu một mình chạy thật nhanh về căn cứ.
Căn cứ của những kẻ kém may mắn, bị bọn đầu sỏ bắt về. Đó là một ngôi nhà lớn bị bỏ hoang sâu trong khu rừng nhỏ gần trung tâm thành phố, nhưng sẽ là xa đối với những đứa trẻ được dăm ba tuổi phải chạy bộ bằng chính đôi chân và sức lực của mình.
Jimin đứng trước cửa căn cứ chần chừ chưa vào, lấy trong nón một phần nhỏ mà mình cực khổ kiếm được giấu vào trong áo. Cậu đưa tay đặt lên cửa, cho đến khi định đẩy vào thì khựng lại, không dám. Những trận đòn cũ chợt ùa về ám lấy cậu...
Gia đình của cậu hiện tại có một ông bố, ông ta là trùm của một băng đảng. Băng đảng này không cướp bóc, không giết người. Chúng đơn thuần chỉ là những kẻ lười lao động nhưng vẫn muốn có tiền, chực chờ mọi cơ hội bắt hết những đứa trẻ bị phụ huynh của chúng một lúc lơ là và nhẫn tâm ép chúng kiếm tiền thay cho mình. Cậu cũng thế.
Muốn bỏ chạy là một ý nghĩ ngu ngốc. Dù sao những đứa trẻ bị bọn chúng bắt đi đều chỉ lẹt đẹt từ bảy tuổi trở xuống, làm sao biết bố mẹ chúng ở đâu, biết sở cảnh sát phương nào. Nếu rời khỏi đó sẽ chết đói, mùa đông sẽ chết cóng, nên tốt nhất là vẫn phải ở lại. Điều tuyệt nhiên có thể giữ chân bọn trẻ chính là những lời lẽ và phương pháp hù doạ đáng sợ, trong đó có những trận roi mây kinh hoàng.
Thôi thì coi như chưa có số tiền đó vậy. Vì Taehyung của Jimin cần lắm một sinh nhật thật sự ấm áp.
Hít một hơi thật sâu, cậu đưa bàn tay mũm mĩm vụng về vuốt ngực vài cái, đến cùng vẫn là phải mở cửa bước vào. Cậu cúi đầu, đi chầm chậm đến gần người bố thân yêu. Tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của ông ta bấy giờ nhưng cơ thể cậu vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt giận dữ đang dán chặt trên người mình.
"Mày về trễ."
Cậu được bọn chúng thả ra ngoài vào lúc sáu giờ sáng, cho đến hiện tại kim giờ đồng hồ đã chỉ con số chín, trễ hơn giờ quy định một tiếng đồng hồ. Chân run nhẹ, mồ hôi nhễ nhại, cậu mấp máy vài câu xin lỗi rồi cống nạp chúng số tiền còn lại trong nón. Phải nói, trong cuộc đời còn lắm thứ bất công, sáng sớm bắt thằng nhỏ ra lộ kiếm tiền, tối thằng nhỏ về muộn thì đem ra chửi mắng. Tồi tệ.
"Lần sau con không được về trễ nữa nhé."
Sau lời nói đong đầy tình yêu đến từ ông ta, một tên đô con từ đâu cầm cây roi tiến đến, tàn nhẫn vung lên người cậu từng đòn đau rát da thịt. Mặc cho cậu có khóc lớn, mặc cho cảnh tượng cậu thu mình mặt nhăn nhó, tên đó vẫn đánh, dù chỉ là nương tay một chút cũng không.
Jimin cậu, bảy tuổi nằm đó để bọn nó đánh.
Jimin cậu, chịu đựng một chút không sao, tuy còn nhỏ nhưng cậu vẫn biết suy nghĩ, khác với bọn đấy.
Đánh cho đến khi bản thân cũng thấy đau tay, tên đô con mới vứt roi sang một bên rồi đưa Jimin bữa tối. Thực đơn hôm nay cũng như cũ, cơm trắng với rau cải thừa.
Ừ, là vì hắn ta thấy đau, chứ không phải là vì cậu bé nằm trên sàn đâu nhé.
Cậu bưng chén cơm đi vào phòng của mình. Căn phòng chung của hai đứa nhỏ cùng tuổi, một ở đây, còn một chưa về.
Taehyung chưa về.
Jimin không thể cầm chắc chén cơm nữa, đã cố rất nhiều để lau hết nước mắt làm ướt khuôn mặt nhỏ, nhưng vì quá đau nên nó cứ thế mà tuôn ra không ngừng. Đặt chén cơm xuống, cậu nhìn nó chăm chú. Không phải là đau đến không muốn ăn, mà là muốn chờ bạn mình về ăn cùng. Ăn chung mới vui chứ.
"Chết tiệt!" Cậu bé Kim Taehyung vì quá tức giận mà lỡ buông một lời chửi không mấy phù hợp đối với độ tuổi của mình. Cậu vừa chạy muốn mất cả mạng chỉ vì ổ bánh mì tươi mình vừa chôm được ở một cửa tiệm nhỏ, tiệm bánh mà Jimin từng nói Jimin rất thích. Và cũng xém mất luôn mạng vì bị người ta bâu lại đánh đập tới tấp do lấy bánh không trả tiền (nói đúng hơn là ăn trộm).
Jimin vô tình nói với Taehyung rằng cậu thèm lắm một ổ bánh mì khoảng hai ba ngày trước, chỉ là bánh mì tươi mà thôi. Thế là, cậu Taehyung luôn canh me cửa tiệm này kể từ đó, sẵn sàng bắt lấy mọi cơ hội để vào đấy và xin một ổ bánh nhỏ.
Đáng lẽ ra là Taehyung đã thành công lấy được đem về cho Jimin rồi nhưng vì do chân quá ngắn so với mấy ông trung niên, cậu thất bại.
Bây giờ đã gần mười giờ, bánh mì không lấy được lại bầm dập cả thân mình, Taehyung sợ. Không phải là sợ vì mình đã về muộn hai tiếng đồng hồ so với giờ quy định, chỉ là, cậu sợ nhìn thấy Jimin cùng chén cơm trắng ngồi đấy mà đợi cậu về.
"Xin lỗi Jimin." Cậu bé Taehyung cùng đôi mắt rưng rưng quyết định cuốc bộ về nhà. Lại một chặng đường khá dài đối với một cậu bé vừa bị đánh hội đồng cùng tâm trạng không mấy tốt.
"Thằng kia! Mày đừng nói lại lấy tiền kiếm được đi tiêu hết rồi?" Bố già quát lớn.
"Dạ không thưa bố." Cậu mím môi cúi đầu, mắt nhắm chặt, tư thế sẵn sàng đón nhận mọi cái bạt tay bất ngờ đến từ người đàn ông trước mặt. Cậu đã không còn dám lấy tiền đi tiêu nữa, chỉ là vì lo lấy bánh mì nên không kiếm được nhiều.
Từ cái lần mà Taehyung cả gan ăn cướp tiền của bố để mua cho Jimin một cái bánh kem thật lớn để mừng sinh nhật Jimin sáu tuổi thì bố không còn chút niềm tin nào với cậu, và cư nhiên cậu trở thành cái gai khá lớn trong mắt bố.
"Xử nó." Âm thanh hành xác Taehyung bắt đầu vang đều và lớn giữa một không gian vốn dĩ yên tĩnh, đến nỗi nếu ai có nghe thấy cũng đủ khả năng đếm được số lần mà Taehyung phải chịu đau bởi những cái tát, những cái đạp, hay những lần roi va vào da thịt cậu.
Taehyung về rồi.
Jimin giấu đầu (chính xác là hai bên tai) vào gối, cậu không muốn nghe thấy đâu. Thứ âm thanh đó khiến cho cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Cậu lại lần nữa khóc hết nước mắt.
"Tớ về rồi." Taehyung mở cửa bước vào, nhìn thấy chén cơm trên nền đất lạnh lẽo còn Jimin thì nằm úp trên giường. Không nói nên lời.
Taehyung bước đến bên giường Jimin, nhẹ vỗ vào bờ vai gầy vẫn còn đang run theo từng nhịp nấc như cứa vào tim gan cậu, Taehyung cất tiếng an ủi.
"Jimin đừng khóc. Nhớ ăn tối rồi ngủ ngoan." Taehyung dặn lòng phải nuốt nước mắt vào trong, không khóc cũng không nấc, cậu buộc bản thân mình phải ổn, ít nhất là khi an ủi Jimin. Đó là suy nghĩ của một thằng bé bảy tuổi.
"Jimin không có khóc đâu." Giọng nói đứt quãng của Jimin khiến Taehyung nhói lòng, cau mày. Jimin cũng thế, tuy không giỏi bằng Taehyung, nhưng cậu không bao giờ muốn bạn mình lo lắng nên cũng gắng buộc bản thân không được khóc. Đó là suy nghĩ của một thằng bé bảy tuổi khác.
Cảnh tượng trước mắt Taehyung dần mờ bởi những uất ức cùng đớn đau đã gần đạt đến đỉnh điểm và nước mắt thì sắp trào ra, nhưng, vẫn là phải ổn trước mặt Jimin.
"Tớ không sao." Taehyung vỗ vai Jimin lần cuối cùng câu nói với ý muốn làm dịu lòng đứa trẻ đáng thương còn khóc nức nở, rồi cậu cũng trở về giường của mình. Taehyung là thế, thích tỏ vẻ bản thân là một con người trưởng thành trước mặt Jimin, cậu luôn sợ Jimin yêu dấu sẽ lo.
Taehyung từng nói với Jimin rằng cậu ấy yêu cuộc sống hiện tại của mình. Thật kì lạ.
Trước đây, Taehyung cũng như bao đứa trẻ khác, có một gia đình. Nhưng cậu ấy xui xẻo hơn một chút, gia đình không thương cậu. Họ mắng cậu là con chó ghẻ, nhẫn tâm đuổi cậu ra đường, để rồi cậu bị bắt đi như vậy. Còn mái che đầu, cơm vào bụng đối với cậu đã may mắn lắm rồi. Cậu biết ơn những con người đấy vì đã chịu thu nhận cậu về đây. Đối với Taehyung, họ là đấng cứu thế.
Taehyung trông thì có vẻ chững chạc đấy, ấy vậy mà còn ngốc hơn cả Jimin. Nằm thu mình trên chiếc giường đơn lạnh ngắt, đối diện với bức tường loang lổ những vệt rạn vệt nứt, cậu vỡ oà, trong lặng im. Tất cả mọi đớn đau dồn nén từ nãy dưới đáy lòng bấy giờ đã từng dòng tuôn ra ào ạt khỏi khóe mắt cậu, rất nhiều.
Cậu nói với tường, cậu đau lắm. Cậu khóc với tường, không nỡ khóc với Jimin.
Taehyung bắt đầu gào thét, im lặng. Jimin đau đớn dằn vặt, im lặng. Chúng nó khổ sở đối mặt với tất thảy bất hạnh trong cuộc đời, im lặng.
Một cuộc thi ngốc nghếch giữa hai đứa trẻ nọ chỉ để xem ai yên lặng giỏi hơn, mục đích là để đối phương không hay rằng bản thân đang không hề ổn. Nhưng, đâu đó trong màn đêm vẫn còn đọng lại tiếng sụt sịt dù chỉ rất nhỏ nhưng đủ để cả hai đứa trẻ biết rằng, ở nơi này chẳng ai là ổn cả.
Ít nhất, hai đứa trẻ trong căn phòng đó, chúng nó còn nhau.
Thế có vẻ đủ rồi.
Khi trời đã khuya, khi Taehyung vì quá mỏi mệt mà ngủ thiếp đi, Jimin lại bật dậy. Cậu chuyển động thật khẽ trong màn đêm, tiến đến gần Taehyung.
Thấy cậu bạn mình đã chìm sâu vào giấc mộng, Jimin để yên cho Taehyung nằm đấy và lén trốn ra ngoài bằng cửa sổ trong phòng của mình. Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, từng làn khói trắng theo hơi thở yếu ớt của Jimin trôi lênh đênh giữa đêm lạnh. Cậu chợt rùng mình.
Jimin bất chấp cái lạnh thấu xương gan, cầm lấy cái nón cũ màu tím, chạy thật nhanh về phía trung tâm thành phố. Cậu nghĩ về Taehyung, hết lạnh rồi.
Taehyung cậu đang nằm ngủ, cậu nhớ mẹ, nhớ cha nhưng không thương họ, cậu thương Jimin.
Jimin cậu còn bé, tuy nhớ cha, nhớ mẹ nhưng cậu thương Taehyung, con người mà hiện tại là đáng quý nhất trong cuộc đời cậu.
Taehyung từng vì cậu đã nhận bao nhiêu trận đòn oan ức. Taehyung từng vì cậu mà bỏ biết bao nhiêu bữa ăn. Taehyung từng vì cậu khóc bao nhiêu lần.
Jimin cảm ơn Taehyung nhé.
[tobecontinued].
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top