06.

lời vừa nói ra, cả sảnh đường náo loạn.

lúc tin tức truyền tới tướng phủ, chaeyoung vẫn còn đang thử đồ cưới, ý cười trên mặt lập tức cứng đờ.

chỉ trong một đêm, trời đất đảo điên.

thánh chỉ lập tức ban ra, park gia nhị tiểu thư vẫn cử hành đại hôn theo lẽ thường, nàng vẫn như cũ làm tân nương của nàng.

nhưng không phải gả cho jeon jungkook, mà là đương kim thiên tử, tân hoàng ung đế.

cùng biểu tỷ tiến cung, một người phong dung phi, người kia phong sương phi, ngôi vị hoàng hậu tạm thời bỏ ngỏ.

còn jeon thiếu tướng, vì chiến công hiển hách, nhân tài xuất chúng nên được phá lệ thăng chức thành phi linh tướng quân tiếp quản chức vụ của huynh trưởng, ban thưởng phủ tướng quân.

biến cố đột ngột như hòn đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời. không chỉ có triều đình kinh hãi, khắp đầu đường cuối ngõ dư luận xoay chiều, xì xầm đủ loại khả năng.

hai cô nương park gia hiển nhiên trở thành truyền kì không nói làm gì, còn vị phi linh tướng quân kia, người trong cuộc biết ẩn tình đều nói, hắn hiểu tâm ý của tân đế, “bán vợ cầu vinh”, cũng có người nói do tân đế dùng quyền cưỡng ép, bẻ cong sự thật.

nhưng chẳng ai hay cùng lúc đó, thiếu niên một thân quân phục quỳ trước mặt nam hoài vương, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “mối thù đoạt thê, không thể không báo!”

vị vương gia đa mưu túc trí vuốt ve quả cầu sắt trong tay, sóng mắt xoay chuyển, nhìn chằm chằm chàng thiếu niên cần cổ đã nổi đầy gân xanh, cuối cùng như đã quyết định điều gì, lông mày giãn ra, đỡ thiếu niên dậy: “lão phu xưa nay coi trọng anh hào, có vũ lang tương trợ, như hổ mọc thêm cánh.”

năm ấy chaeyoung mười lăm tuổi, go ung mười bảy tuổi, jungkook hai mươi tuổi.

sóng lớn âm thầm mãnh liệt dâng lên trong hoàng triều đông mục, bề ngoài vẫn duy trì sự phẳng lặng vốn có, nhưng tất cả chỉ là gió nổi mưa giông trước cuồng phong bão tố, đạo lý này ai mà không hiểu?

lúc chaeyoung gặp lại jungkook, tựa như đã qua mấy đời.

nàng chợt nhớ lại lúc mới gả vào cung, thái hậu dẫn theo biểu tỷ hùng hổ đến cung nàng thể hiện uy quyền. nàng lúc ấy tâm như tro nguội, trong tâm trí đều là khoảnh khắc jeon jungkook từng nhận lời thỉnh cầu của nàng, còn tâm tư nào so đo nhiều như thế?

trong lúc nguy cấp, go ung kịp thời chạy tới, triều phục còn chưa thay đã đi thẳng đến chắn trước người nàng. hắn đỡ nàng dậy, quay đầu nhìn minsi mặt đã trắng bệch, lớn tiếng quát lên: “đều là tân nương, nên nghĩ xem tại sao mình lại không giữ được trượng phu, chứ không phải đến trước mặt mẫu hậu ăn nói hàm hồ, chẳng lẽ nàng cho rằng trẫm không dám đổi phong hào của nàng thành tước phi sao? cùng là tỷ muội một nhà, nàng đã từng yêu thương ấu muội của mình hay chưa?”

một khắc trước còn lên mặt dọa nạt, một khắc sau đã khúm núm trước uy nghiêm. thái hậu trước khi đi phất tay áo cười nhạt: “nhi tử lớn không từ nương, hoàng nhi bây giờ thật khiến ai gia nhìn với cặp mắt khác.”

“mẫu hậu quá khen, hài nhi chỉ là trò giỏi hơn thầy thôi.”

thân thể chaeyoung cuối cùng cũng không chống đỡ được, lảo đảo ngã vào lòng hắn. mắt nàng nhòa đi, nàng vội vàng đưa tay lên nắm lấy cổ áo hắn, tâm tình chất chứa cuồn cuộn như thác lũ. nước mắt giàn giụa, nàng khóc đến thê lương: “tại sao chàng lại hủy hôn? tại sao phải gạt ta? chàng nói phải cho ta làm tân nương xinh đẹp nhất đông mục, ta vất vả lắm mới nhặt được cái mạng này về…”

sớm biết kết cục như vậy, chẳng thà nàng chết ở sinh nhật năm mười lăm tuổi kia.

dù cho lúc ấy hắn hai mươi tuổi, nàng mười lăm tuổi. hắn hai mươi lăm tuổi, nàng mười lăm tuổi. hắn từ nay về sau phồn hoa như gấm, còn nàng vĩnh viễn dừng ở tuổi mười lăm, chẳng bao giờ dừng lại… còn hơn hy vọng chỉ vừa nhen nhóm lại bị đẩy xuống vực sâu tuyệt vọng, quãng đời còn lại dường như không nhìn thấy đáy.

trong cơn đau đến xé ruột xé gan, là go ung đã ôm chặt lấy nàng, từng tiếng gọi tên nàng, cổ họng đã khản đặc, kiềm nén nỗi bi ai cùng cực: “bột mì nhỏ, bột mì nhỏ…” xin lỗi, xin lỗi…

tiểu thái tử luôn cợt nhả ngày bé chẳng biết tự bao giờ đã trưởng thành thành đế vương, thành người thiếu niên cương nghị anh tuấn. tuy rằng lúc nhỏ hắn thích trêu chọc nàng, nhưng trước nay chưa một lần khiến nàng tổn thương, thậm chí lúc nàng bị phu quân ruồng bỏ, cũng là hắn cam tâm tình nguyện ngược sóng ngược gió cưới nàng, bảo vệ thanh danh của nàng cùng bộ mặt của cả nhà tướng phủ.

trên đời này, còn có mấy ai đối xử tốt với nàng như thế?

trong hoa viên, chaeyoung và jungkook đứng từ xa nhìn nhau, mọi thứ xung quanh dường như đã không còn tồn tại.

gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời.

“tại sao?” chaeyoung thoát ra khỏi dòng hồi ức, hàng mi run rẩy, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi hai tiếng nàng đã chôn giấu từ lâu.

jeon jungkook theo nam hoài vương tiến cung bàn chuyện quân sự, không ngờ ra điện bảo hoa lại vô tình gặp được chaeyoung đang ở đó giải sầu.

tướng phủ từ biệt, cảnh còn người mất.

hắn đè chặt kiếm, cố gắng khiến giọng mình nghe thật bình tĩnh: “còn nhớ năm đó vừa vào tướng phủ, ta cả đêm không ngủ, lúc hừng đông đã nói gì với người không?”

“ta muốn làm đại tướng quân.” đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn nàng: “ta không gạt người, ta đã quỳ trước mộ phần của mẫu thân thề, nhất định sẽ có một ngày nở mày nở mặt, đường đường chính chính đoạt lại thứ vốn thuộc về mình, đường đường chính chính làm chủ nhân nhà jeon.”

khuôn mặt nàng tái nhợt: “đừng viện cớ nữa, lấy ta vẫn có thể thực hiện được tâm nguyện cả đời của ngươi.”

hắn chua chát cười: “xin lỗi, e rằng người không hiểu, không ai có thể cạnh tranh với thiên tử… huống chi, ta muốn đi đường tắt.”

những lời trần trụi không buồn che đậy, nàng chẳng còn lời nào để nói, thân thể hơi lảo đảo, nàng đi lướt qua người hắn, lại bị người kia gọi lại.

“chờ đã.” hắn hít một hơi thật sâu, mãi mới cất lời: “hắn đối xử với người tốt không?”

“tỉ mỉ chu đáo, thương yêu gấp bội.” giọng điệu nhàn nhạt, không gợn một tia sóng.

mãi đến khi bóng lưng nàng đã khuất dạng, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, như có niềm trăn trở thì thào: “vậy thì tốt…”

nàng không thấy được, mặt trời chói chang, ánh nắng rơi trên người hắn, bên hông là bội kiếm của thiếu niên, từ khóe mắt đến lông mày nhuộm một tầng nắng vàng, phảng phất như quay về năm ấy, vẫn là chàng thiếu niên lần đầu gặp nàng trong tướng phủ.

lúc nàng quay về tẩm cung, go ung đang uống đến say mèm. nghe nội thị nói trên triều nam hoài vương lại liên thủ với chư thần bác bỏ ý chỉ của thánh thượng, thái hậu cũng sai người truyền lời lên tiếng tạo áp lực.

người nào người nấy thi nhau ức hiếp vị vua còn trẻ tuổi, thế đơn lực bạc, không nơi dựa dẫm, nơi nơi chèn ép hắn.

tướng phủ cũng suy yếu theo, vị thế không còn như trước nữa, chỉ có park minsi dường như đã dự tính từ lâu đi một con đường khác, một lòng một dạ hầu hạ thái hậu. nàng ta đứng đúng phe cánh, bây giờ dưới sự giúp sức của thái hậu mà thanh thế như mặt trời ban trưa, lại thêm nam hoài vương cầm đầu một đám đại thần thưa tấu, yêu cầu lập sương phi làm hậu.

nhiều chuyện phiền lòng gộp lại, bảo sao dạo gần đây ngày nào hắn cũng tới tịch hòa cung mượn rượu giải sầu.

chaeyoung thở dài, nàng cũng không phải chưa từng nghe về bí ẩn chốn cung đình, trước khi thái hậu nhập cung từng là tình nhân của nam hoài vương, trước nay vẫn luôn tình thâm không cạn.

mà lúc tiên đế vừa mất, go ung lúc ấy vẫn còn là thái tử đã từng nói với nàng. hắn trào phúng hừ lạnh, dọa nàng sợ đến mức quên bịt miệng hắn.

“bà ta cũng chẳng phải mẫu thân ruột thịt của ta, một mặt khiến phụ hoàng ta chết mê chết mệt, mặt khác thông đồng với tình nhân cũ hại chết phụ hoàng ta, chẳng khác nào đi nuôi ong tay áo. làm người đàn bà độc ác gây sóng gió hậu cung thì thôi, lại còn có dã tâm muốn học đòi người ta làm nữ đế, bản thái tử quyết không để bà ta toại nguyện, quyết không làm hoàng đế bù nhìn bị bà ta thâu tóm!”

câu nói khí thế ngút trời của thiếu niên ngày ấy hãy còn vang vọng bên tai, quá khứ như hiện lên trước mắt. nàng lại nhìn go ung say như chết trên giường, lòng đau như cắt.

giờ đây, những thứ này có phải là điều hắn muốn không?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top