05 : sủng nữ nhân khác

Từ ngày đó trở đi, Chính Quốc ngày nào cũng ngủ lại trong cung ta, cũng chẳng làm gì cả, chỉ đơn thuần ôm ta ngủ thôi.

Thế là ta một bước cũng không bước ra khỏi cung, thứ nhất, sợ bị dính mùi gì đó bị hắn bắt đi tắm hai lần, thứ hai, quan trọng là do ta lười.

Cho đến đầu hạ, các quan đại thần tiền triều lại đang lo lắng cho tương lai của Điền quốc, nói rằng con nối dõi của thánh thượng chưa có một ai, không thể không lo trước tính sau.

Lý lẽ thì lý lẽ như vậy, nhưng theo tình báo Trân Ni thăm dò từ tiền tuyến nói rằng, đại thần chính là bất mãn việc ta độc sủng lâu như vậy, còn những người mới được triệu vào cung nhưng Chính Quốc một lần cũng chưa qua đó.

“Yêu nữ, yêu nữ!” Trân Ni học theo dáng vẻ sau khi hạ triều của tên đại thần đó, vẻ mặt phẫn nộ, “Lúc trước chỉ nghe nói trưởng công chúa Ngụy quốc sinh ra có dáng vẻ mê hoặc, nếu như thật sự đã mê hoặc tâm trí của Thánh thượng, tương lai sinh hạ hoàng tử có dòng máu của Ngụy quốc, chuyện này phải làm thế nào mới tốt?”

“Hấp đi.” Ta một bên nghe, một bên phân phó người của nhà bếp, “Cá diếc hấp rất là ngon luôn.”

Trân Ni lại lần nữa hận không thể rèn sắt thành thép, “Nương nương!”

“Đừng có lo nghĩ linh tinh,” Ta xua tay, “Trước mắt gió lớn cỡ nào cũng không thổi đến chỗ chúng ta được, hơn nữa nếu thật sự có một ngày như vậy, chúng ta cũng chẳng thể làm gì được, chi bằng ăn cơm trước đi.”

Từ lúc ta ra đời đến nay, cái thân phận hồng nhan họa thủy chưa bao giờ rời khỏi ta, nếu thật sự tính toán so đo thì cũng không xong, lo lắng nhiều như vậy, chi bằng ăn cơm trước cho rồi.

Tối đó ta đã vô cùng vui vẻ ăn nửa con cá diếc, lúc Chính Quốc tới ta còn đang không được nho nhã lắm mà ợ một phát.

Khẳng định không phải lỗi của ta, là do hắn lần này đến quá sớm rồi.

“Tối nay, Trẫm không ở lại chỗ nàng.” Hắn quét mắt qua canh thừa cơm cạn trên bàn, thản nhiên nói.

Ta không để ý, gật đầu, “Bệ hạ có việc có thể sai Tiểu Phúc Tử đến thông báo được mà.”

Hắn giống như không nghe thấy vậy, nhìn chằm chằm ta rồi nói: “Hôm nay Trẫm muốn lâm hạnh Thục phi.”

Ta ngẩn người, sau đó nghĩ cũng chẳng có việc gì, người ta đến đã hai tháng rồi, thế là lại gật đầu, “Oh.”

Biểu cảm của hắn ngay khoảnh khắc đó trở nên rất cổ quái, hình như hơi tức giận, lại có chút thất vọng, ta nhìn cũng không hiểu lắm.

Nói tóm lại hắn nhìn chằm chằm ta một hồi lâu, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.

Buổi tối lúc ta đi ngủ, cảm thấy có chút không thích ứng được, luôn cảm thấy thiếu gì đó, cuối cùng tìm một cái gối ôm vào lòng mới cảm thấy thoải mái, một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau Trân Ni giống như gặp phải cường địch, nói hôm nay lúc lên triều sớm nhìn tinh thần của Thánh thượng có vẻ không thoải mái, sắc mặc không tốt, tính khí cũng xấu.

“Nương nương, Bệ hạ sẽ không thật sự đối với Thục phi…”

Ta nhìn đám rau dưới ánh nắng, trầm ngâm, “Trân Ni, rau cải thìa của chúng ta có thể thu hoạch được rồi.”

Trân Ni ngay lập tức dời lực chú ý, “Đúng rồi!”

Đây là đợt cuối rồi, đợi đến khi vụ này thu hoạch xong, thì ta chẳng còn gì để trồng nữa. Dù gì lúc đó tưởng bản thân sống không lâu nữa, nên cũng không đem nhiều hạt giống, chỉ có thể âm thầm thở dài, rốt cuộc vẫn là tầm nhìn quá hạn hẹp rồi.

Vườn rau đã trống không, ta và Trân Ni ăn rau cải thìa ba ngày liền, cảm thấy buồn chán và vô vị, bắt đầu thúc giục gà mái đẻ trứng mỗi ngày.

Gà mái bị thúc ép bực bội, mổ lên tay người đứng mũi chịu sào Trân Ni một phát.

Muội ấy vừa nhìn ta xử lý vết thương, vừa oán hận trong lòng nói: “Nương nương, hay là chúng ta đi mua hạt giống đi?”

Ta vuốt đầu muội ấy, rất vui mừng thanh thản, “Cuối cùng muội đã không còn nghĩ đến tranh sủng mà chỉ muốn trồng cây rồi.”

Trân Ni : “...”

Dạo gần đây Chính Quốc cứ ở lại Thính Vũ Hiên, vì vậy lúc mới bắt đầu, Trân Ni ngày ngày nói mãi bên tai ta hãy mau đi giành lại sự yêu thích của Thánh thượng, hai ngày này có lẽ phát hiện mình đang làm chuyện vô ích, cuối cùng cũng từ bỏ rồi.

Ta rất thỏa mãn, nhưng cũng không định trồng rau nữa.

Lý do rất đơn giản, lúc đầu bởi vì ngự thiện phòng cắt xén thức ăn, ta mới phải tự lực cánh sinh, bây giờ thì đã trở thành Hoàng hậu, thức ăn thực sự cũng khá ngon, nên cũng không cần phải trồng nữa.

Ánh mắt Trân Ni yếu ớt, “Nương nương, người thật là lười.”

Ta không chút trốn tránh, “Ừ.”

Mùa hè đến rồi, khí hậu dần dần nóng lên, ta quả thực lười động đậy, thà trốn trong chỗ râm mát xem gà mái đẻ trứng chứ chẳng muốn ngắm nhìn vườn rau đâu.

Quan trọng là vài ngày sau, một con mèo cắn chết con gà mái già của ta rồi, đã bị ta bắt tại chỗ.

Là một con Long Miêu, bụng hơi lớn, nhìn thấy người đến cũng không sợ, ngậm chặt cổ gà mái không chịu nhả ra.

(*)Mèo Dragon Li: là một giống mèo nhà Trung Quốc có nguồn gốc từ văn hóa dân gian mới của đất nước Trung Quốc và văn hóa vương triều.

Các tiểu thái giám bắt nó bỏ vào lồng, nó liền co người trong góc giương mắt nhìn con người, con người lại gần thì nó liền hà hơi.

Ta hoàn toàn không khó chịu chút nào, ngồi xổm bên ngoài lồng và quan sát một cách thích thú.

Trân Ni bây giờ đã rất hiểu ta rồi, “Nương nương, bây giờ người muốn nuôi mèo phải không?”

“Đúng vậy, muội nghĩ xem, Cục Tác đã chết trong miệng nó, một mạng đền một mạng, nửa đời sau của nó phải chuộc tội cho ta.”

Trân Ni ngẩn người, “Cục Tác là ai?”

“Gà mái già đó,” Ta liếm môi, lời lẽ hùng hồn, “Cái tên ta vừa nghĩ ra, như vậy xem ra mới càng trịnh trọng hơn.”

Trân Ni : “...”

Nhưng đáng tiếc con mèo này tính cách rất hoang dã, nhốt nguyên một ngày nhưng vẫn phớt lờ con người, cũng không ăn không uống gì, ta nhìn có chút nóng ruột, sau đó liền nghe Trân Ni đi vào nói: “Nương nương, Lương phi nương nương cầu kiến.”

Lời vừa nói xong Lương phi đã vội vàng tiến vào, nhìn thấy sủng vật liền nhào qua đó, “Meo Meo, mày thật sự ở đây!”

Phá án rồi.

Ta và Trân Ni nhìn nhau một cái, trêu đùa: “Lương phi, nếu như đây là mèo của muội, vậy muội đã nợ bản cung một mạng rồi, Cục Tác của bản cung đã chết trong tay nó.”

Vẻ mặt Lương phi kinh ngạc, “Cục Tác?”

Mặt ta vô cùng đau đớn, “Cục Tác chính là đứa con bản cung yêu thương nhất.”

Vẻ mặt của Lương phi càng hoảng sợ hơn, “Thần thiếp chưa từng nghe nói Hoàng hậu nương nương có thai…”

Trân Ni cuối cùng cũng không thể xem tiếp, “Lương phi nương nương, Cục Tác chính là một con gà mái mà nương nương nhà nô tỳ nuôi, có tình cảm rất thắm thiết với nương nương.”

Ừm, rất thắm thiết, thắm thiết đến nỗi đêm qua đã hầm một nồi súp gà ngon để tế linh hồn đã khuất của Cục Tác.

Lương phi: “?”

Chính Quốc : Sao nàng ấy lại không ghen vậy?

Thái Anh (Hoàn toàn không nghĩ tới nam nhân): Muốn nuôi mèo quá.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top