Chương 41: Tiểu phu lang bị chiều hư

Tiêu Chiến đem lời đều nói hết ra, nhìn Tiêu Duyên bị nghẹn không nói được thêm câu nào, cảm thấy mỹ mãn bắt đầu khom lưng tiếp tục cấy mạ.

Tiêu Chiến ở nơi này hoàn toàn không bị đàm tiếu như những nơi khác, thỉnh thoảng có rất nhiều hán tử và ca nhi đều nhìn qua, có chút tò mò mà nhìn bọn họ.

Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, Tiêu Chiến cũng rốt cuộc cũng gieo xong mạ, tuy rằng không đẹp mắt lắm, bất quá sinh trưởng tốt là được. Hắn còn mang theo Tiểu phu lang qua giúp Tiêu Duyên làm việc, Tuấn ca nhi thì phụ trách nấu cơm mang qua. Trên đường trở về còn nhìn thấy Tiêu Khởi cùng Thông ca nhi thì thuận tiện chào hỏi, đất nhà họ tương đối nhiều, một sớm một chiều vẫn chưa làm xong, tính toán thêm một hai ngày nữa mới có thể hoàn thành.

"Phu quân, ngươi đang làm gì thế?" Vương Nhất Bác vừa mới đổi xong quần áo đi ra, thấy phu quân ngồi xổm ở đất trồng rau, dường như đang suy nghĩ gi đó, liền tò mò hỏi.

Tiểu phu lang trong khoảng thời gian này đi theo Tiêu Chiến học tập, có đôi khi khẩu âm Tiểu phu lang cũng trở nên kỳ quái, giống như trước kia thì nói là "Ngươi đang làm cái gì?" Hiện tại biến thành "Ngươi đang làm gì thế?". Lúc đầu Tiêu Chiến nghe được, thực sự là cười không ngậm được mồm, tiểu phu lang của hắn quá đáng yêu, chỉ cần nghe thấy cách nói này, ai cũng đều muốn nhận người thân.

Tiêu Chiến đang ở đất trồng rau, cải trắng cùng vài thứ khác sinh trưởng không tệ, phu phu hai người cũng không ăn gi nhiều, Tiêu Chiến đang nghĩ có nên đem chúng đi ngâm hay không, bất quá vẫn phải hỏi Tiểu phu lang trước đã, so với tiểu phu lang, hắn như con gà mờ.

"Bác nhi, cải trắng ở đây sinh trưởng quá nhanh, không ăn kịp sẽ già mất." Tiêu Chiến đem nhân nhi ôm vào trong ngực, thấp giọng lẩm bẩm nói.

Vương Nhất Bác nghe thấy lời này, quay đầu nhỏ, mái tóc dài theo động tác của y mà đong đưa, y suy nghĩ một chút, nói: "Phu quân, Bác nhi đem chúng nó làm thành rau ngâm được không, trong nhà còn có cái bình, hơn nữa mấy thứ này rất dễ trồng, không bao lâu nữa sẽ có ăn."

Tiêu Chiến câu môi, Tiểu phu lang thật là quá thông minh, đây là "tâm linh tương thông"(*) sao? Hắn duỗi tay ôm lấy eo nhỏ của phu lang, quang minh chính đại mà ăn đậu hủ, cười nói: "Tốt."

(*) Nguyên văn là "Tâm hữu linh tê"

"Vậy bây giờ Bác nhi liền đem rổ đi hái, phu quân đêm nay muốn ăn cái gì?" Khuôn mặt nhỏ của Vương Nhất Bác hồng hồng, rúc vào trên người phu quân, nhẹ giọng hỏi.

"Cái gì cũng được, nếu không nấu canh trứng đi, trong nhà khi nào có gà mái không đẻ trứng, liền nấu gà để Bác nhi bồi bổ thân mình, còn phải mua thêm mấy con gà con, như vậy Bác nhi đều có thể mỗi ngày được ăn ngon." Tiêu Chiến hài hước mà cười nói.

"Ân."

Bên kia, thừa dịp ánh mặt trời vừa ló dạng, Ương ca nhi đem bắp viên đem ra đình viện phơi, làm mệt liền dùng tay xoa eo của mình một chút, chân vẫn còn có chút khó chịu, nhất là chỗ khó nói kia, ê ẩm trướng trướng. Tuy rằng buổi sáng hôm nay phu quân cho y nghỉ ngơi, mà bản thân y cũng không dám lười nhát, thay vì ngồi ngốc trong nhà thì đã có thể đem mọi việc đều làm xong.

Thời điểm Tiêu Phong cấy mạ trở về, thấy phu lang nhà mình ngồi xổm ở đình viện, tình cảnh trước mắt là một bên xoa eo một bên phơi bắp, lại một lần nữa cảm thấy Tiêu Chiến nói rất đúng.

Kỳ thật phu lang của hắn rất tài giỏi, rõ ràng thân thể gầy yếu, lại đem nhiều việc hoàn thành tốt như vậy, nhà hắn không chỉ nuôi rất nhiều gà vịt, mà còn phải cho ăn, chăm sóc, ngày thường phu lang cũng đã làm việc rất cật lực.

"Ương nhi, không phải bảo ngươi phải nghỉ ngơi một chút sao?" Tiêu Phong đem mạ đặt ở miệng giếng, thuận tiện múc chút nước.

Ương ca nhi nghe thấy thanh âm vội vàng quay đầu lại, thấy là phu quân của mình, liền đi qua hỗ trợ đem mạ cất, ấp úng mở miệng nói: "Phu quân, ta thấy có nắng, liền muốn đem bắp viên ra phơi một chút."

Tiêu Phong gật gật đầu: "Vậy ngươi cũng không cần vội như vậy, để lát để ta thu lại cho, việc ở ruộng bất quá mai làm vẫn được ".

Ương ca nhi thẹn thùng mà cười một chút, thử mở miệng: "Phu quân, Ương nhi có thể đi tìm Bác ca nhi một chút được không?"

Tiêu Phong không để ý, dù sao cũng là người cùng thôn, Tiêu Chiến làm người cũng không tồi, lúc trước nếu không phải từng người muốn kiếm tiền nuôi gia đình cũng không đến nỗi tách ra, nghĩ như vậy liền đáp ứng.

Ương ca nhi có chút vui sướng, đem bắp sắp xếp lại một chút, liền đi ra cửa.

"Phu quân, giúp Bác nhi lấy một chút muối cùng ớt cay được chứ?" Vương Nhất Bác đang rửa cải trắng, bên cạnh đặt một nồi nước đang sôi, còn nóng hôi hổi, Tiểu phu lang thật sự đang rất vội, chỉ có thể gọi phu quân tới hỗ trợ.

"Ừ." Tiêu Chiến vốn đang đang bên cạnh nhìn, lần này hắn thật sự không động một móng tới việc bếp núc, mấy thứ này từ trên xuống dưới hôm nay đều là do một tay tiểu phu lang đảm nhiệm, hiện tại nghe y muốn hắn giúp đỡ, vội vàng đi vào phòng bếp lấy đồ.

Vương Nhất Bác thuần thục đem cải trắng đã rửa sạch để vào nồi nước sôi, dùng đũa sạch đảo tới đảo lui, kĩ năng thuần thục, sau đó gắp ra, vớt cải trắng để vào thao nước lạnh, trên mặt còn bốc khói nghi ngút.

Tiểu phu lang đem chiếc đũa để một bên, vươn tay nhỏ đi thử độ ấm, thấy cải trắng nhiệt độ vừa đủ, liền đem cải trắng một củ rồi lại một củ bắt đầu làm, làm nhiều trên trán cũng đổ chút mồ hôi.

"Bác nhi, muối cùng ớt cay ta để ở đây, ngươi chú ý chút, đừng làm bản thân kiệt sức, trước nghỉ một lát, ta thay ngươi làm." Tiêu Chiến đi ra liền thấy Tiểu phu lang ngồi xổm một góc, tay nhỏ cố hết sức mà hầm cải trắng, mặt trên còn bốc khói, vội vàng thay y, làm thì làm nhưng đừng làm bảo bối của hắn bị mệt là được.

"Phu quân, ngươi thích ăn cay không?" Vương Nhất Bác nghe lời mà buông ra tay, ngồi xổm bên cạnh, đem cải trắng đã được vắt khô ướp muối, lại rải chút ớt cay.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, ớt cay đều là hái từ sau núi, tuy vậy nhưng cay, liền nói: "Đừng để nhiều quá, thân thể ngươi chưa ăn được đồ quá cay."

"Ân, Bác nhi biết rồi." Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, cái miệng nhỏ không ngừng cười, phu quân cố ý ở đây chiếu cố y nha, tay nhỏ càng thêm ra sức mà muối cải trắng, bất quá ớt cay thì ướp ít chút, sau đó bảo vào bình đậy kính. Nhà bọn họ cũng không có ăn nhiều, bình này đựng cũng đã đủ.

Tiêu Chiến đem đem cải trắng đã vắt khô ướp kĩ để vào đáy bình, sau đó tiểu phu lang liền ngồi xổm bên cạnh xem hắn làm việc, thỉnh thoảng trộm hôm một cái, chọc đến mức khuôn mặt y chưa bao giờ hết hồng.

"Cốc cốc cốc"

Ương ca nhi có chút thấp thỏm mà đứng ở ngoài cửa, không biết đột ngột đến như vậy có làm phiền đến phu phu nhà Bác ca nhi hay không.

"Phu quân, hình như có người gõ cửa." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn một chút, nói với phu quân đang ngồi bên cạnh.

"Ta đi xem." Tiêu Chiến đứng lên buông ống tay áo, lập tức đi ra cửa, Tiểu Hoàng cẩu cũng đi theo sau lưng hắn, rung đùi đắc ý.

"Kétttt"

"Ngươi là phu lang của Tiêu Phong?" Tiêu Chiến đánh giá ca nhi trước mặt, hình như là phu lang ngày đó ngồi bên cạnh Tiêu Phong, không biết y qua đây có việc gì.

"Ta... ta tới tìm Bác ca nhi." Ương ca nhi thấy là Tiêu Chiến, uốn gối hành lễ, có chút khẩn trương nói.

"Ương ca nhi? Phu quân, Ương ca nhi là tới tìm ta chơi nha." Vương Nhất Bác nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu nhìn một chút, thấy người đến là Ương ca nhi, đột nhiên có chút cao hứng.

"Vậy ngươi vào đây đi, Bác nhi đang ở trong sân." Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu, liền mời khách vào nhà, đơn giản không đóng cửa, chính mình mang theo Tiểu Hoàng cũng đi vào nhà.

"A, đa tạ." Ương ca nhi e lệ đi vào, nhìn quanh một chút, thấy Bác ca nhi ngồi xổm bên cạnh giếng không biết đang làm cái gì, bên cạnh còn để mấy cái cái bình.

Tiêu Chiến đi qua đem Tiểu phu lang kéo tới, múc nước cho y rửa tay, nâng cằm y, cười nói: "Ương ca nhi tìm ngươi có việc, ngươi cùng y vào nhà trước đi, ở đây để ta lo."

Vương Nhất Bác ngại ngùng mà cười, nghe lời mà đem đồ vật buông xuống, lại cẩn thận dặn dò hắn phải chú ý những gi, lúc này mới yên tâm đi ra, nhìn Ương ca nhi cười nói: "Ương ca nhi, ngươi tìm ta có việc sao? Chúng ta vào nhà trước rồi hẵn nói."

"Ân." Ương ca nhi có chút tò mò mà đánh giá Tiêu Chiến, hán tử này thật ôn hòa, đối với Bác ca nhi cũng thật tốt.

Vương Nhất Bác lôi kéo Ương ca nhi trực tiếp đi vào trong phòng, hai người ngồi ở mép giường, Tiểu phu lang mời Ương ca nhi chen nước, ôn thanh nhỏ nhẹ mà mở miệng nói: "Ương ca nhi ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

Ương ca nhi uống chén nước, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, có chút thẹn thùng nói: "Bác ca nhi, tối hôm qua ta rất ngoan ngoãn lấy lòng phu quân, hắn tựa hồ rất vừa lòng nha, cảm ơn ngươi."

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, nghiêng đầu, trong lòng thầm mừng mà nói: "Đừng khách khí, ngươi chỉ cần không sợ hãi là tốt rồi."

"Vậy..vậy ngày thường ngươi cùng phu quân của ngươi làm thế nào để ở chung?" Ương ca nhi nhỏ giọng hỏi.

"Ân?" Vương Nhất Bác không nghe được, nghi hoặc mà nhìn y.

Ương ca nhi cũng không thể lập lại lần thứ hai, có chút quẫn bách nói: "Tiếp theo ta phải làm sao?"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cười, mi mắt cong cong, duỗi tay từ bên cạnh bình lấy ra đồ ăn vặt phu quân mua cho y, đưa Ương ca nhi ăn thử, một bên ăn một bên nói chuyện phiếm: "Ta cũng không rành lắm đâu, bất quá, phu quân của ta chỉ cần cho hắn ăn no thì tâm tình hắn sẽ thật tốt, phu quân của ngươi không phải cũng như vậy sao?"

Tâm tình của Tiêu Chiến đang trong trạng thái cực kỳ tốt: "......" Phải nhìn xem phúc lợi nhiều hay ít, liền không so đo với cái tính ngốc nghếch của tiểu phu lang.

Ương ca nhi cũng duỗi tay lấy một quả mơ, loại này ngày thường ít khi nào y động đến, rất hiếm lạ, y có chút kinh ngạc hỏi: "Vậy ngươi thường làm mấy chuyện này sao?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, nói: "Ngày thường ngươi có cùng phu quân nói chuyện phiếm không? Phu quân của ta rất thích cùng ta nói chuyện phiếm, hắn nói ta nghĩ gì cũng đều phải nói cho hắn biết, không được lừa gạt hắn."

Ương ca nhi suy nghĩ một chút, ngày thường trừ bỏ phu quân hỏi y phải trả lời, những cái khác ít khi nào y mở miệng chủ động bắt chuyện, y lo rằng nói càng nhiều sai càng nhiều, hiện tại nghe Bác ca nhi nói giống như không phải như những gì y nghĩ.

Ương ca nhi ấp úng mở miệng nói: "Ta không dám nói, ngày thường chúng ta cũng không có nói chuyện phiếm."

Vương Nhất Bác nghe xong có chút khó hiểu, tại sao phu quân y vẫn rất thích cùng y nói chuyện, vẫn thích buộc y nói ra mấy chuyện xấu hổ nha, y cho rằng các hán tử đều thích làm như vậy.

"Vậy phu quân của ngươi sẽ không cùng ngươi nói chuyện phiếm sao? Ngươi có thể chủ động bắt chuyện nha, nghĩ đến cái gi liền nói cái đó, phu quân của ngươi sẽ không trách ngươi." Vương Nhất Bác nhẹ giọng mở miệng nói.

"Có thật vậy không?"

"Thật mà, phu quân của ta nói như vậy, ngày thường đều thích ta nói chuyện với hắn." Vương Nhất Bác vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Nga, còn có, Ương ca nhi ngươi phải nhớ rõ buổi tối phải luôn hầu hạ phu quân, cho hắn ăn no rồi liền không có việc gì."

"A?" Khuôn mặt của Ương ca nhi đột ngột chuyển đỏ, ấp úng mở miệng nói: "Mỗi ngày đều phải làm sao?" Ngày hôm qua tuy rằng không quá đau, nhưng cảm giác thực lạ, thân thể giống như không phải của mình nữa.

"Đúng rồi." Tiểu phu lang thực khẳng định mà nói, chút nữa đã quên ngày y gả qua đây cũng đã từng được dặn dò, a cha nói hành động này trong mắt người khác là phóng đãng, chỉ có thể nói Tiêu Chiến đem Tiểu phu lang chiều hư, nhân tiện dạy hư luôn phu lang nhà người khác.

"Ta sẽ nhớ rõ, còn có chuyện gì nữa không?" Ương ca nhi trải qua ngày hôm qua, đã tuyệt đối tin tưởng lời Bác ca nhi nói, chỉ xấu hổ một chút liền đồng ý.

"Ân, để ta ngẫm lại." Vương Nhất Bác nghiêng đầu, tay nhỏ chống cằm, nhớ lại những việc y cùng phu quân đã từng, linh quang chợt lóe: "Còn có, Ương ca nhi ngươi phải chủ động một chút, ngươi có thể thử dùng hành động thực tế đi lấy lòng phu quân của ngươi."

_________________________________________________________

Ẻm bị chiều hư nên đi dạy hư luôn vợ người ta cho đủ cặp

*** 41 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top