Chương 16: Nô lệ!
Sắc mặt Phục Luân trầm lạnh, ánh mắt lóe lên tia sáng quắc mắt nhìn kỹ vào Vương Nhất ở trước mắt, dường như đang muốn nhìn thấu xem đằng sau khuôn mặt kia là những suy nghĩ gì, chẳng hiểu vì sao hắn cứ có cảm giác nam nhân trước mắt này không phải Vương Nhất.
Phục Luân không giống như Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không biết rõ bất cứ cái gì về Vương Nhất, thế nên đương nhiên sẽ đem những cử chỉ ngôn hành của cậu xem là thói quen hành vi của Vương Nhất, thế nhưng Phục Luân so với bất kỳ ai khác đều hiểu rất rõ về con người của Vương Nhất.
Khi công ty của Hạ Hải Long kề bên bờ vực phá sản, còn bị Tiêu Chiến ép đến đường cùng, Hạ Hải Long đã đưa đứa con riêng của mình chính là Vương Nhất ra nước ngoài, không chỉ là vì quẳng bớt đi một mối phiền phức, mà mục đích chủ yếu là còn dâng Vương Nhất đến chỗ Phục Luân để cầu viện, giao tình giữa Hạ Hải Long với Phục Luân cũng không phải sâu sắc lắm, chuyện cầu viện Phục Luân cũng chỉ là ôm một phần vạn hi vọng, mà một phần vạn này lại cũng chỉ dựa vào Vương Nhất.
Vương Nhất dáng mạo trời sinh thanh tú, khuôn mặt trẻ con tuấn tú, sinh ra trong nhà hào quý nhưng trên người không có nửa điểm kiêu căng ngạo mạn, từng cái vung tay nhấc chân đều toát ra một loại vẻ đẹp thanh tân thoát tục tự nhiên, giống như một viên ngọc quý thuần khiết thô sơ chưa được mài dũa, là loại khẩu vị ưa thích của Phục Luân.
Vương Nhất tính cách yếu đuối nhu nhược, lại là con riêng của Hạ Hải Long thế nên địa vị của cậu ta ở Hạ gia vô cùng thấp kém, không được đối đãi tử tế, nói cậu ta tính cách đơn thuần thiện lương, chẳng bằng nói là cậu ta vốn dĩ tự biết thân phận của mình ở Hạ gia thừa thãi thế nào thế nên đối với tất cả mọi người xung quanh, Vương Nhất đều vô cùng khép nép khúm núm ngoan ngoãn vâng dạ.
Cho dù không có được cảm giác tình cảm gia đình thân thiết, nhưng Vương Nhất đối với tình thân có một loại khát vọng đến cố chấp, cậu ta tôn thờ sùng bái Hạ Hải Long như bậc thần thánh, xem đấy là chỗ dựa duy nhất của bản thân trên thế gian này, bất kể Hạ Hải Long cho ghẻ lạnh thờ ơ với mình thế nào, cậu ta vẫn tôn kính gọi Hạ Hải Long một tiếng “Ba”
Vương Nhất được đưa ra nước ngoài một thời gian, sau đó mới đưa đến chỗ Phục Luân và gặp gỡ hắn, lần đầu tiên ở trước mặt Phục Luân bởi vì căng thẳng mà không thốt lên nổi một câu nào, Phục Luân mang lớp vỏ ngoài anh tuấn hoàn mỹ khí chất quý tộc khiến người ta rất khó có thể tưởng tượng được bên trong thân phận của hắn là một tên trùm vũ khí ma túy, nếu không biết đến thủ đoạn của hắn tàn nhẫn ác độc đến mức nào, gần như hết thảy những ai lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ của hắn đều sẽ cho rằng hắn chỉ là một thương nhân chân chính làm ăn đàng hoàng.
Đúng như Hạ Hải Long đã dự liệu, Phục Luân cảm thấy rất có hứng thú với Vương Nhất, thế nhưng xưa nay Phục Luân không thiếu bạn tình, so với nam nhân cứng ngắc, hắn đối với nữ nhân phong nhũ mông mẩy (điện nước đầy đủ =))) càng cảm thấy có hứng thú hơn, thế nên hắn tính toán đẩy Vương Nhất đến bên cạnh Tiêu Chiến làm gián điệp.
Phục Luân chưa ra tay trợ giúp Hạ Hải Long, nhưng cũng không thả Vương Nhất đi, trái lại đêm đó đã lột sạch người cậu ta trần như nhộng trói ở trên giường, rất hứng thú nhìn vẻ mặt vừa căng thẳng vừa kinh hoảng, mặc dù không xâm chiếm lấy thân thể Vương Nhất, nhưng dùng bàn tay sờ soạng khắp thân thể cậu ta, loại thanh âm run rẩy hoảng sợ thấp giọng van xin tha thứ của Vương Nhất khiến Phục Luân rất yêu thích.
Có lẽ Phục Luân chơi đùa qua quá nhiều người đủ loại trò thiên kỳ bách quái, thế nên hắn tạm thời không nghĩ ra nên sử dụng trò gì mới mẻ một chút đùa giỡn trên thân thể Vương Nhất, nhưng nhiều hơn, khi đối mặt với thân thể gầy nhỏ trắng nõn kia cùng với gương mặt vừa bất lực vừa bi thương, tự nhiên nảy sinh ra một loại cảm giác không đành lòng trước nay chưa từng có.
Trên người Vương Nhất quả thực có một loại mị lực khiến người khác mãnh liệt muốn tàn phá hoặc chiếm lấy, là đàn ông đều sẽ không thể kháng cự lại mị lực của cậu ta, biểu hiện vẻ mặt của cậu ta đều lộ ra rất tự nhiên chân thật, bất kể là hoảng sợ hay là vui mừng.
Trải qua mấy ngày, Phục Luân càng phát hiện ra bản thân hắn đối với thân thể của con thú nhỏ này càng yêu thích không buông tay, hắn sờ soạng ôm ấp cậu ta, thế nhưng chưa một lần chân chính chiếm lấy, hắn không có cảm giác bức thiết muốn có được cậu ta. Nói ra có chút buồn cười nhưng đối với Phục Luân mà nói cậu ta có giá trị nhất là khi chưa bị ai chiếm qua, nếu không hắn nghĩ mình sẽ chán cậu ta ngay lập tức, huống hồ gì, Phục Luân còn muốn lợi dụng Vương Nhất đi câu dẫn Tiêu Chiến, nếu như để một kẻ thích sạch sẽ như Tiêu Chiến phát hiện ra người đưa đến đã bị kẻ khác chạm qua trước khi lên giường tuyệt đối sẽ không chút do dự đá đối phương xuống giường, thậm chí phế bỏ đối phương.
Thế nhưng lúc đấy Vương Nhất lại không thể tự kiềm chế được mà yêu Phục Luân mất, có thể là Vương Nhất từ khi sinh ra đã thiếu thốn tình yêu thương, nên đối với người đầu tiên chạm vào thân thể mình nảy sinh ra loại cảm giác ỷ lại dựa dẫm, Vương Nhất đối với Phục Luân ái mộ không hề che giấu, Vương Nhất cũng cảm thấy giật mình, cậu ta trước nay không hề nghĩ tới người khiến cậu ta động tâm lại là một nam nhân hơn mình sáu, bảy tuổi.
Tình yêu khiến cho Vương Nhất vốn đã tự ti lại càng trở nên thấp kém, để có thể ở lại bên cạnh Phục Luân, Vương Nhất ra sức tiếp cận lấy lòng Phục Luân, cẩn thận từng chút từng chút một nơm nớp lo sợ đến vứt bỏ cả lòng tự tôn, cậu ta biết Phục Luân có hứng thú với mình chỉ vì cậu ta là món đồ mới mẻ, thế nên để duy trì loại cảm giác mới mẻ của Phục Luân đối với mình, Vương Nhất bắt đầu liều mạng dùng đủ mọi cách để khiến Phục Luân hài lòng.
Phục Luân đồng ý với Vương Nhất sẽ trợ giúp Hạ Hải Long, đồng thời nói ra kế hoạch của chính mình.
Kế hoạch là sau khi để Vương Nhất trở lại thành phố X, Hạ Hải Long sẽ đem Vương Nhất dâng tới chỗ Tiêu Chiến, chỉ là bất ngờ lại xảy ra tai nạn xe cộ, Phục Luân nghĩ ra kế mua chuộc bác sĩ thông báo Vương Nhất đã mất trí nhớ, đã mất trí nhớ rồi thì đối với người khác liền sẽ không nhớ rõ được chuyện lúc trước, Phục Luân làm thế để cho Vương Nhất sau khi đến ở bên cạnh Tiêu Chiến sẽ không lộ ra sơ hở gì, Hạ Hải Long không biết đến chuyện này, sợ Vương Nhất sẽ tới tìm mình, liền tạo ra một thân phận giả cho cậu.
Vì đã được Phục Luân ra lệnh, Vương Nhất vẫn đang tìm kiếm cơ hội tiếp cận Tiêu Chiến, nhưng từ trước đến nay Tiêu Chiến ở thành phố X không phải là một nhân vật có thể dễ dàng đến gần, vì thế Vương Nhất vẫn không thể tìm được cơ hội để tiếp cận hắn.
Tất cả mọi người đều cho rằng Vương Nhất đã mất trí nhớ, thái độ của Hạ Hải Long lại tuyệt tình giống như bỏ được một đống rác khiến Vương Nhất có cảm giác cực kỳ tuyệt vọng, sau tai nạn xe cộ được một tháng, Phục Luân cùng Vương Nhất duy trì liên lạc bằng điện thoại, Vương Nhất vốn định tìm lấy một chút giá trị tồn tại của bản thân ở chỗ Phục Luân, nhưng bởi vì liên tiếp gọi điện quấy rầy làm phiền Phục Luân mà khiến cho Phục Luân sinh ra phiền chán, cuối cùng khi biết Vương Nhất không có cách nào để câu dẫn Tiêu Chiến nên hắn hủy bỏ kế hoạch bỏ rơi Vương Nhất.
Phục Luân chỉ là có chút tiếc, nếu như sớm biết con cờ này vô dụng như vậy, lúc trước nên đem cậu ta chơi đùa đến chết trên giường cũng không để cậu ta dễ dàng tự do như vậy. Cậu ta đã cúi đầu hèn mọn chấp nhận làm nô lệ của hắn, sẵn sàng thỏa mãn thú vui biến thái của hắn, vậy mà hắn lúc đó lại nổi lên lòng thánh nhân với cậu ta làm quái gì không biết.
Vương Nhất tuyệt vọng đến cực điểm, cuối cùng lựa chọn uống thuốc ngủ tự sát, lẽ ra đã thuận lợi nằm ở trên giường chết đi, nhưng sau khi tỉnh lại đã biến thành Vương Nhất Bác, còn Vương Nhất Bác sau khi tỉnh lại vẫn chưa cảm thấy thân thể đã thay đổi, thế nên căn bản không biết thân thể này đã nuốt rất nhiều thuốc ngủ, cậu chỉ nghĩ mình từ trong giấc mộng mà sống lại vào chủ nhân của thân thể này.
Vương Nhất Bác cũng không phải hoàn toàn không biết gì về những chuyện của Vương Nhất lúc trước, chỉ là ký ức vô cùng mơ hồ vụn vặn, chỉ là những đoạn ngắn chắp vá không rõ ràng, thế nhưng khi xuất hiện người hết sức đặc biệt đối với Vương Nhất, những ký ức thuộc về thân thể này lặng lẽ thức tỉnh.
Khi Vương Nhất Bác nhìn vào gương mặt Phục Luân, những ký ức thuộc về Vương Nhất đang từng chút một bò lên trên đại não, có chút vất vả bởi vì tất cả đều là những hồi ức cay đắng.
Vương Nhất Bác không ngờ tới Vương Nhất đã từng phải sống một cuộc đời như vậy khiến cho người ta phải thấy đáng thương, cậu ta sống một đời hèn mọn thấp kém, ngay cả trong tình yêu cũng vẫn là hèn mọn thấp kém như vậy.
Thật ra, cậu so với Vương Nhất vẫn còn may mắn lắm, ít nhất cậu còn có người quan tâm đến mình…
……………
Phục Luân không rõ vì sao đột nhiên Vương Nhất lại thất thần như vậy, dĩ nhiên hắn không biết nguyên nhân là do ký ức về Vương Nhất thức tỉnh trong đầu Vương Nhất Bác, thế nên khi cậu cúi gằm đầu bi thương thì Phục Luân cau mày, lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh cậu, một tay ngả ngớn nâng cằm cậu lên.
Vương Nhất Bác đầu tiên có chút giật mình, sau đó lãnh đạm nhìn Phục Luân, có thể là do ký ức của Vương Nhất đang tác quái trong não cậu khiến cậu lúc này đối với người đàn ông trước mắt không có bất kỳ hoảng sợ nào, ngược lại cảm thấy căm ghét phẫn hận mãnh liệt hận không thể đâm chém thành trăm mảnh để báo thù cho Vương Nhất, cho dù có bị Phục Luân đối xử tổn thương đến mức nào, tâm Vương Nhất vẫn yêu hắn không hề thay đổi, thế nhưng cậu không phải là Vương Nhất, cậu đối với Phục Luân không có chút xíu hảo cảm nào, thậm chí mà tức giận bất bình thay cho Vương Nhất.
Lạnh lùng nơi đáy mắt cậu khiến Phục Luân thoáng giật mình, trong lòng dấy lên phẫn nộ, khóe miệng chợt khinh bỉ nhếch lên, thấp giọng nói “Tôi đột nhiên rất muốn nếm thử mùi vị trò chơi lúc trước của chúng ta, như vậy có thể để cho em nhanh chóng nhớ lại cảm giác làm nô lệ của tôi.” Phục Luân cười khẽ, từng chữ từng chữ nói những từ cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top