15
Trong mười mấy gian phòng tiếp tế của cửa đầu tiên đều là vật dụng hỗ trợ qua quan, Vương Nhất Bác cứ như vậy mà ngang nhiên bỏ lỡ.
Cũng trách chính cậu suy nghĩ không được chu toàn, đứng trước hoàn cảnh xa lạ còn chưa đủ tỉnh táo.
Tiếc nuối chính là, trò Vị Vong này có độ khó rất cao, Vương Nhất Bác chơi thử vài lần đều chết ở mấy ải đầu, về sau rảnh rỗi muốn chơi tiếp lại phát hiện nó đã đóng server.
Thế nhưng vì lý do gì Triệu Nhượng lại phủ nhận đã từng chơi qua trò này? Chẳng lẽ cậu ta có vấn đề?
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác chuyển sang màn ảnh theo dõi Triệu Nhượng, chỉ thấy người ngồi trong phòng vẫn một bộ dáng nơm nớp lo sợ, dặn không được ăn chocolate thế là cũng không dám ăn, thỉnh thoảng sợ hãi nhìn quanh bốn phía.
Ngốc thật sự ngốc, quả thực không giống người có tâm kế sâu xa.
Cũng là cậu nhất thời chủ quan, lúc ấy hẳn nên tìm thêm mấy người để chứng thực, đáng tiếc hối hận đã muộn, bọn họ không có cách nào quay lại cửa ải ban đầu.
Game trên di động nếu chết có thể hồi sinh về vạch xuất phát, mà ở dưới mật thất ngầm này, một khi sơ sẩy chỉ e là thật sự bỏ mạng.
Vương Nhất Bác yên lặng thở dài, lại kéo màn hình một cái.
Tiêu Chiến là người duy nhất từ đầu đến giờ không hề sợ hãi, như trong dự liệu, hắn lại nằm ngáy o o trên ghế.
Kỳ thật bảo toàn thể lực trong tình trạng hỗn loạn như thế này là lựa chọn chính xác, bất quá Vương Nhất Bác ngủ không được, lo nghĩ và bất an không ngừng kích thích thần kinh. Cậu không có cách nào thong dong điềm tĩnh được như Tiêu Chiến.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, càng lúc trong lòng càng bực bội, cảm tưởng như đã chờ một thế kỷ, cửa đào thoát rốt cục chậm rãi mở ra.
Màn hình cong trước mặt Vương Nhất Bác cũng lập tức tắt ngấm, vách tường khôi phục lại như thường, nhìn không ra bất cứ điều gì dị dạng.
Chỉ có Vương Nhất Bác biết, nhiệm vụ thần bí kia xuất hiện tương đương với việc cửa này phải có người chết.
"Làm gì vậy?" Tiêu Chiến đập lên bả vai.
Vương Nhất Bác giật mình hoàn hồn, lập tức nhíu mày tỏ vẻ không vui.
"Cậu chặn lối đi rồi, nghĩ gì mà xuất thần vậy?"
Lúc này Vương Nhất Bác mới phát hiện cửa đào thoát đã di chuyển đến một địa phương hoàn toàn xa lạ, bọn họ đứng trong thông đạo chỉ vừa đủ để một người đi qua. Bởi vì cậu đứng yên tại chỗ cho nên 001 và 002 đều bị chặn đường.
Vương Nhất Bác cất bước, tranh thủ thời gian đuổi theo những người khác.
Ải này so với cửa đầu tiên cảm giác hoàn toàn không giống, ánh đèn vàng xung quanh hơi tối màu, hơn nữa số lượng đèn trên đỉnh đầu rõ ràng giảm bớt, không gian tối đen càng thêm to lớn vô chừng.
Dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có mấy thứ đồ vật không biết tên nhảy bổ ra vồ lấy bọn họ.
Ở đây đã không còn các loại trạm tiếp tế, nhà kho hay gian phòng trống, mặt đất gập ghềnh đầy vụn bê tông, cơ hồ không có dấu vết hoạt động của nhân loại.
Không giống tầng hầm, ngược lại giống như một cái địa động.
Chỉ có ám đạo chưa rõ công dụng xung quanh là vẫn tồn tại như cũ, cảm giác như một mê cung lớn ở dưới lòng đất, bốn phương thông suốt đều là đường chết.
"Sao ải này thiết trí trông có vẻ cẩu thả thế nhỉ?"
Tiêu Chiến khoanh tay quan sát một vòng, ngón tay xoa xoa nốt ruồi dưới môi theo thói quen, cho dù đang đứng trong địa động tối tăm quẫn bách thì soái khí vẫn không giảm bớt.
"Chẳng lẽ chưa kịp trang hoàng?" Đầu đinh nghi hoặc.
Tiêu Chiến nhíu mày hỏi ngược lại: "Cửa thứ hai còn chưa bố trí xong thì lấy đâu ra mấy cửa ải tiếp theo?"
"Còn có cửa ải tiếp theo?" Chu Tiểu Huy nơm nớp lo sợ mà nhìn Tiêu Chiến.
Không hiểu sao, Vương Nhất Bác có chút không dám đối diện thẳng mặt với Chu Tiểu Huy, tựa hồ là do nhiệm vụ bí mật ảnh hưởng cho nên trong lòng cứ thấy áy náy, cho dù thật tâm mà nói thì cậu cũng không muốn làm tổn thương người này.
Thế nhưng Vương Nhất Bác muốn thoát ra ngoài, còn sống lành lặn trở ra, chứ không phải là chết không minh bạch ở một nơi không ai biết đến.
"Cậu sẽ không ngây thơ cho rằng đây là cửa ải cuối cùng đó chứ?" Tiêu Chiến khoanh tay, có chút buồn cười mà nhìn Chu Tiểu Huy.
"Tôi cứ nghĩ...cứ nghĩ..."
"Cậu cho rằng người thiết kế ra trò này chỉ doạ chúng ta một chút, sau đó đem thả ra ngoài, hoàn hảo không mất một sợi lông?"
Bốn bề lâm vào một mảnh trầm mặc, ai nấy trong lòng đều rất rõ ràng: nơi này là một địa phương có thể ăn tươi nuốt sống bọn họ.
"Ở đây..." Vương Nhất Bác nhíu mày, "Tại sao lại tối như vậy?"
Tối đến mức ám đạo xung quanh gần như nhìn không rõ, không biết có phải ảo giác hay không, bên tai cậu còn phảng phất nghe được sơn động tứ phía truyền đến tiếng thở, lúc có lúc không...
"Mọi người có cảm giác được chưa?" Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến đã biến mất, hắn nhướng mày, thanh âm trầm thấp, "Sở dĩ nơi này trông hoang phế cẩu thả không phải là do không kịp xử lý, mà là không ai dám đến xử lý."
Lời này vừa ra, trong lòng tất cả mọi người nhảy lên một cái, bất giác nín thở.
Hắn tiếp tục nói: "Đèn ngầm như vậy, là vì để nuôi một ít động vật chỉ thích hợp sinh tồn trong bóng đêm..."
Tiếng hít thở khiến cho da đầu người ta run lên dường như càng rõ ràng hơn, cảm giác tê dại từ lòng bàn chân vọt khắp toàn thân, Vương Nhất Bác cơ hồ lập tức cảm nhận được thanh âm kia vây đầy bốn phía.
Giống dã thú núp trong bóng tối rình rập con mồi, tuỳ thời mà động.
Từ San San bỗng dưng run rẩy hỏi: "Lưu, Lưu Kiến Quốc đâu..."
Cả đám người lông tơ dựng đứng, nhao nhao quay đầu, trong địa động lấm tấm vệt đen sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng gã trung niên đâu cả.
"Rõ ràng tôi thấy ông ta đi phía trước..." Từ San San đè nén tiếng khóc, hiệu quả lại hết sức doạ người, "Có phải là...bị thứ gì kéo đi rồi không?"
Gai ốc bốc lên như điên, Triệu Nhượng đứng bên cạnh lập tức góp sát vào Vương Nhất Bác, trong lòng thấp thỏm không yên.
Một giây sau, giọng nữ lạnh như băng lại lần nữa xuất hiện.
《Cảnh cáo, người chơi xâm nhập vùng cấm!》
Gần như đồng thời, tiếng kêu thê lương mà ngắn ngủi của Lưu Kiến Quốc vang lên trong ám đạo, chỉ vẻn vẹn vài giây đồng hồ rồi im bặt.
Trong địa động yên tĩnh, thanh âm lợi khí bén nhọn đâm xuyên da thịt rõ ràng truyền vào tai từng người một.
Tiếng dã thú hít thở nặng nề cũng biến mất theo.
Mọi người còn đang hoài nghi là bản thân đã nghe lầm, nhưng sau khi tiếng kêu thảm thiết của Lưu Kiến Quốc dừng lại không lâu, phía đó lại tiếp tục truyền đến một loại âm thanh khiến cho người ta rùng mình.
Là thứ gì đang nhấm nuốt thịt tươi, cả xương cốt nối liền với thịt cũng không nhai không bỏ sót...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top