Chương 4

 (Hiện tại) 

Vương Nhất Bác từ trong mộng bừng tỉnh, đèn ngủ đầu giường cùng tivi đối diện giường đều đang tận tâm làm việc, loáng thoáng như có như không tiếng TV cùng ánh đèn mờ nhạt ít nhiều xua tan một chút sợ hãi trong lòng cậu.

    Vương Nhất Bác bực bội vuốt tóc, tự giễu nhếch khóe miệng: "Tiêu Chiến là tên khốn kiếp, đi hai năm ngay cả một giấc mộng cũng cho tôi, hiện tại tôi không muốn gặp anh, anh lại ùa vào giấc mơ của tôi. ”

    Nếu đã tỉnh cậu cũng không định ngủ nữa, Vương Nhất Bác mau mắn bật đèn, bắt đầu lắp Lego.

     Cậu gặp Tiêu Chiến là lúc ba tuổi, khi đó Tiêu Chiến cũng mới năm tuổi, không biết là nguyên nhân gì, cuối cùng Tiêu Chiến vẫn theo mẹ cậu bắt đầu học vẽ, học này chính là mười năm, mà hai người cũng bất tri bất giác, trở nên một tấc cũng không rời.

     Tần Sương Chi giải thích chuyện thuốc ngủ với Lương Tố như thế nào, Vương Nhất Bác không biết, chỉ biết sau này bảo mẫu trong nhà toàn bộ đều thay đổi một nhóm người, chính mình cũng không còn cảm giác mơ màng, sau đó dưới sự hướng dẫn của người lớn, rốt cục bắt đầu chậm rãi học cách nói chuyện.

     Từ đầu tiên cậu đã học được là gì nhỉ? Vương Nhất Bác dừng lắp Lego.

     Mẹ kiếp, Tiêu Chiến khoe khoang chuyện này rất nhiều lần, cậu muốn quên cũng không quên được.

   Ca ca.

    Vương Nhất Bác mười bảy tuổi bởi vì Vương Nhất Bác mười bốn năm trước không chịu thua kém mà tức giận, thiếu chút nữa đập vỡ Lego, suy nghĩ một chút, vẫn bình tĩnh lại.

    Hẳn là do Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác có chút tự bạo đẩy Lego ra, đổ la liệt trên thảm, một tay đệm sau đầu, một tay nâng lên, ở trong vầng sáng mờ nhạt mở ra năm ngón tay, sau đó lại khép lại.

Như thể nó sẽ nắm lấy bàn tay của người con trai đó một lần nữa.

Cậu thật ra là biết ngày đó Tiêu Chiến sẽ trở về, cậu đạp ván trượt, ở cửa tiểu khu chờ cả đêm, lạnh đến toàn thân đều cứng đờ cũng không dám đi, cậu sợ lại bỏ lỡ Tiêu Chiến, thật vất vả mới nhìn thấy Tiêu Chiến xuống xe, cậu đi theo một đường, giống như một tên bệnh thần kinh, nhưng cậu không dám tiến lên chào hỏi.

Thẳng đến khi Tiêu Chiến sắp vào nhà, cậu mới giẫm ván trượt từ phía sau Tiêu Chiến trượt qua. Vết thương... Miệng vết thương cũng cố ý để Tiêu Chiến thấy, cậu cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, cậu vừa muốn Tiêu Chiến quan tâm cậu, nhưng Tiêu Chiến thật sự giống như trước kia quen thuộc quan tâm, quở trách cậu, cậu lại không vui.

Tâm tình rất nóng nảy, có thể phải ra ngoài thi đấu hai trận mới có thể phát tiết ra ngoài.
Tuy nhiên, vào ngày mùng 1 Tết, các trường đua đã đóng cửa.

Mẹ kiếp! Vương Nhất Bác lại mắng trong lòng một câu, từ khi biết Tiêu Chiến sắp trở về, cả người cậu đều không thích hợp! Không phải là như vậy a, rõ ràng năm đó đều đã nghĩ kỹ rồi, cách anh thật xa...

Vương Nhất Bác lăn lộn trên thảm, lại đạp sàn nhà một chút, trong lòng uất ức thủy chung không cách nào phát tiết ra, cậu lấy điện thoại ra ấn một số điện thoại, cố chấp gọi cho đến khi đối phương nghe máy mới thôi.

"Mẹ kiếp, tôi vừa mới ngủ. Vương Nhất Bác cậu có bệnh à..."

"Cậu giúp tôi sắp xếp hai ngày đi." Vương Nhất Bác nói ngắn gọn xong lời mình muốn nói, cũng mặc kệ đối phương có nghe rõ ràng hay không, trực tiếp cúp máy.

Được rồi, thật tuyệt vời!

Mấy ngày sau, Tiêu Chiến cũng không nhìn thấy Vương Nhất Bác, đến vương gia gõ cửa cũng không có ai trả lời, năm mới mọi người đều vội vàng đi thăm thân thích, Tiêu Chiến quả thật cũng không phân biệt được Vương Nhất Bác đã đi đâu, chỉ có thể ngồi chờ cậu.

Không ngờ, không đợi được Vương Nhất Bác, ngược lại chờ được một đám bạn đồng đội.

Một lần tụ tập là lại náo nhiệt, Tiêu Chiến bị Uông Trác Thành, mấy người Kỷ Lý nắm lấy chặn ở trong góc, Tuyên Lộ bưng một chai nước trái cây cười tủm tỉm nhìn mấy người bọn họ náo loạn.

"Hảo hán thủ hạ lưu tình." Tiêu Chiến nghĩ nên xin tha thứ trước.

"Đm!" Kỷ Lý mắng anh 1 câu, "Tiêu đại thiếu gia đi tiêu sái a, bạn bè cũng không thông báo một tiếng, thật bức bách, hôm nay cậu đừng hòng chạy. ”

"Ai ai ai, ba mẹ tôi nhìn kìa, ôi." Tiêu Chiến bị mấy người kẹp đến không thể động đậy, kêu rên liên tục.

“Vô dụng, Thiên Vương lão tử hôm nay tới cậu cũng chạy không được!” Uông Trác Thành vẻ mặt không có ý tốt cười, "Chị, chỗ chú dì giao cho chị. ”

"Được." Tuyên Lộ cười rộ lên hai cái đáp ứng.

“Không phải, sư tỷ, tỷ không thể như vậy a!” Tiêu Chiến nóng nảy.

Lưu Hải Khoan ấn đầu Tiêu Chiến, đem tạo hình anh mất thật lâu mới tạo được đều vò đến thưa thớt, "Xuất ngoại hai năm, thành ngữ này còn nhớ rõ, không sai, tôi thay thầy ngữ văn của cậu cảm thấy vui vẻ. ”

"Anh Khoan, không phải, các người, ai..." Tiêu Chiến làm cho bọn họ bật cười, "Được rồi, đừng túm lấy tôi, tối nay tôi liều mạng bồi quân tử, không uống đến nằm sấp các người đừng hòng đi, được rồi, a,  quần áo của tôi! ”

Mấy người ồn ào lái xe rời biệt thự, Tiêu Chiến bị bọn họ lôi kéo vào quán bar, tiếng nhạc đập vào mặt đinh tai nhức óc, thiếu chút nữa làm điếc tai anh, Tiêu Chiến che lỗ tai tránh đám người, theo Kỷ Lý vào chỗ ngồi.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

Nhóm thanh niên lâu ngày gặp lại uống đến say mèm, ngoại trừ Tuyên Lộ từ đầu đến cuối đều không uống rượu ra, những người khác đều say đến ngã trái ngã phải, tửu lượng của Tiêu Chiến và Kỷ Lý đều không được, rượu qua ba tuần, đã bắt đầu nói nhảm.

"A Chiến cậu biết không, cậu vừa mới đi được một thời gian, con dâu nuôi của cậu giống như phát điên vậy." Kỷ Lý lớn tiếng nói, "Lôi kéo tôi liền hỏi cậu đi đâu, tôi làm sao biết cậu đi đâu a. "Hắn ủy khuất khoa tay múa chân trên không trung.

"Tôi, tôi nói tôi không biết…biết…y….y còn muốn đánh tôi, ô ô ô..." Kỷ Lý giống như tiểu tức phụ bị ủy khuất, mở miệng bắt đầu cáo trạng.

“Nói bậy!” Tiêu Chiến cũng mê mang, theo bản năng bảo vệ Vương Nhất Bác: "Bo bo nhà chúng tôi rất ngoan ngoãn. ”

"Phụt." Uông Trác Thành cười nhạo ra tiếng, "Y cũng chỉ ngoan ngoãn trước mặt cậu thôi. "Hắn chỉ chỉ vào mặt bàn, "Cậu không có ở trước mặt, y có thể đánh nhau cậu có tin hay không. ”

"Có, có câu nói như thế nào nhỉ." Kỷ Lý loạng choạng đứng lên, "Lúc cậu ở đây, ngay cả nắp chai cũng không mở được, nếu cậu không có ở đây, cửa trời cậu ta cũng có thể mở ra! ”

"..." Tiêu Chiến phản ứng có chút chậm, nhìn bộ dáng hài hước của Kỷ Lý nhịn không được cười vui vẻ, cũng lười tranh luận với hắn, lại uống một ngụm rượu.

"Các bạn ~" một người đàn ông ăn mặc tao nhã đeo mặt nạ lông vũ màu đỏ điểm xuyết lên sân khấu, "Có phải còn chưa đủ tận hứng không ~ không sao, kế tiếp chính là màn chúng ta chờ mong! Đã lâu lắm rồi! Này! King!! !!! ra sân. ”

Kỷ Lý theo khán giả ồn ào, Tiêu Chiến khó hiểu nhìn Uông Trác Thành, "Đây là trò chơi mới gì vậy? ”

"Oa A Chiến cậu vận khí thật tốt." Uông Trác Thành cười nói, "King này là một dancer, quán bar này đặc biệt thuê đấy, nghe nói khiêu vũ đặc biệt trâu bò, nói như thế nào nhỉ, Venus trên sàn nhảy, đúng, chúng tôi tới mấy lần cũng chưa từng gặp qua, lần đầu tiên cậu tới đã gặp nha ~"

“Nhưng, đáng tiếc nghe nói là con trai, không, bằng không quả thực cùng A Chiến chính là định mệnh!” Kỷ Lý tiến lại gần bổ sung một câu, "Họa sĩ và vũ công, à, nghệ thuật va chạm ~"

"Rắm thối." Tiêu Chiến khinh thường, "Một người ở quán bar khoe khoang, cũng đừng làm ô uế Venus. ”

“A Chiến, cậu đây là phân biệt đối xử nha!” Lưu Hải Khoan điểm anh một chút.

“Suỵt, đừng nói chuyện, y ra rồi kìa!” Kỷ Lý duỗi cổ ra nhìn, Tiêu Chiến bị bọn họ lôi kéo, cũng nhìn về phía sân khấu, vừa nhìn đã không thể tin nổi, thiếu chút nữa đập vỡ chén rượu trong tay.

Mẹ kiếp!

Người trên sân khấu, cho dù che nửa khuôn mặt, anh cũng tuyệt đối sẽ không nhận sai!

Vương Nhất Bác !!!

-------------------------------
Ờ thì... hôm nay tui lại có việc nên chỉ up Giải thoát với chương này thôi, nay không up Xuyên thư nha, khi nào có thời gian sẽ up Xuyên thư sau nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top