Chương 34


Sau khi Tiêu Chiến xuống máy bay gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, Lương Tố còn ở quê nhà bồi ông lão. Công ty Tiêu Văn An xảy ra một tình huống đặc biệt, tối mùng tám liền bay ra nước ngoài, cho nên Tiêu Chiến một mình trở về, vừa mới cất điện thoại vào trong túi áo khoác, Tiêu Chiến ngoài ý muốn nhìn thấy một người.

"Tần lão sư, sao ngài lại ở đây? Đến đón bạn sao? " Tiêu Chiến đi qua chào hỏi.

  Tần Sương Chi hôm nay mặc một bộ âu phục cao cổ, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu lạc đà, gót chân thon dài mảnh khảnh, trang điểm tinh xảo, khuôn mặt mang theo nụ cười khéo léo, rất khó tưởng tượng bà đã hơn bốn mươi tuổi.

  "Ta là tới đón cậu." Tần Sương Chi ôn nhu nở nụ cười, "Cậu còn không biết sao? Bức "Bình minh" lần trước của cậu đoạt giải, cậu cũng không nói với ta, rất nhiều người gọi điện chúc mừng ta, ta không hiểu ra sao. ”

  Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, mới nhớ ra, đó đã là bản thảo đã nộp một năm trước, vẫn không có đáp lại, cho nên anh đã quên mất, cũng không phải là giải thưởng đặc biệt hạng cao gì, Tiêu Chiến có chút nghi hoặc Tần Sương Chi lại bởi vì loại chuyện này mà đặc biệt chạy tới đón anh.

  Hai người bắt xe cùng nhau trở về, trên đường Tần Sương Chi quét sạch sương mù lúc trước, lôi kéo Tiêu Chiến nói không ngừng, tài xế cười nói chị em bọn họ quan hệ thật tốt, Tần Sương Chi che miệng cười, lôi kéo tay Tiêu Chiến, nói đây là con trai yêu quý và đáng tự hào của bà.

Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, Tiêu Chiến không cảm thấy những lời này có chỗ nào không đúng.

  Phòng bên cạnh trường học chưa từng gọi người đi quét dọn, phỏng chừng là một đống bụi bặm, Tiêu Chiến cũng không đi qua, chỉ là sau khi trở về nhà mình sửa sang lại một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, Vương Nhất Bác vẫn như cũ không có trả lời anh, Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, lái xe đến lục trung.

  Sau giờ học, học sinh nối đuôi nhau ra ngoài, hì hì đùa giỡn, học sinh lớp 12 còn phải tự học buổi tối, không hẹn mà cùng chạy đến quán cơm nhỏ trước cổng trường kiếm ăn, Tiêu Chiến đứng ở trong góc đùa nghịch điện thoại di động, Vương Nhất Bác vẫn không trả lời tin nhắn của anh.

“Không nghĩ tới vừa mới khai giảng lại kích thích như vậy!”

  "Còn không phải sao, giáo bá cư nhiên thích con trai, ai ui thật sự là đáng sợ!"

  "Nếu tôi là Lâm Viễn, tôi thật sự hận không thể chà xát xuống năm tầng da, cũng không biết lúc trước Vương Nhất Bác ở bên ngoài chơi loạn như vậy, có thể bẩn, có thể nhiễm bệnh hay không?"

  "Không đến mức đó chứ, không phải chúng ta vẫn là học sinh sao? Làm thế nào có thể lộn xộn như vậy? ”

  "Sao không đến mức đó? Từ này của chúng ta, cũng không bao gồm Vương Nhất Bác, tôi nghe nói mẹ hắn tức giận đến sắp ngất xỉu, ở phòng hiệu trưởng tát hắn một cái, bảo hắn quỳ xuống xin lỗi cha mẹ Lâm Viễn! ”

  "Đổi lại là cha mẹ ai cũng không tiếp nhận được."

  "Đừng nói nữa, đây vốn là tự do của người ta, mẹ hắn có thể quản hắn, các ngươi lại chưa từng sinh hắn chưa từng dạy qua hắn, có tư cách gì nói như vậy, ăn cơm đi, thời gian học tập cũng không đủ để tám chuyện bát quái!"

  “Đúng vậy, lúc trước các người bị lớp 1 cướp sân bóng, là hắn cướp về cho các người, sao bây giờ lại nói hắn như vậy?!"

  "Điều này có thể giống nhau sao?"

"Có cái gì không giống nhau a, hắn thích nam sinh hay là thích nữ sinh hình như cùng các ngươi cũng không có bao nhiêu quan hệ, nói giống như người ta coi trọng các ngươi, các ngươi nên quan tâm mình có thể thi đậu Thanh Hoa hay là Bắc Đại đi!"

  “Đúng vậy, tự mình đa tình!”

  Mấy học sinh xô đẩy nhau đi ngang qua bên cạnh Tiêu Chiến, Tiêu Chiến thu hồi điện thoại di động, ánh mắt trầm xuống.

  Nhẹ nhàng tìm được phòng học của Vương Nhất Bác, người bên trong cơ bản đã trống rỗng, chỉ còn lại vài người lẻ tẻ xếp chồng lên nhau nói chuyện phiếm, không có bóng dáng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến trầm mặt đi hỏi giáo viên, thầy giáo kia vẻ mặt ghét cay ghét đắng khoát tay, "Hôm qua cậu ấy cùng mẹ cậu ấy trở về, hôm nay không đến trường. ”

  Tiêu Chiến rất xác định Vương Nhất Bác không ở nhà, dù sao lúc anh đưa Tần Sương Chi về nhà, Tần Sương Chi còn đặc biệt gọi anh vào ngồi ở nhà một lát, cho nên Vương Nhất Bác không đến trường học, cũng không ở nhà, Tần Sương Chi không đi tìm cậu không nói, còn ăn diện một phen, tinh thần sáng láng chạy ra sân bay đón Tiêu Chiến, thậm chí còn có tâm tình pha trà cùng điểm tâm cho Tiêu Chiến?
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

  Tiêu Chiến tức điên rồi, giậm chân bỏ chạy, anh không có đầu mối gì, nhưng anh nghĩ, Vương Nhất Bác không có chỗ nào để đi, nếu như không ở nhà, vậy hẳn là đi nhà nhỏ của bọn họ, hoặc là tâm tình không tốt, đi trượt ván ở Tây Sơn hoặc là chạy lòng vòng, nếu như là trượt ván thì tốt, nếu như đi xe máy, tâm tình cậu không tốt vạn nhất xảy ra chuyện gì...

  Tiêu Chiến quả thực không dám nghĩ.

  Lúc chạy về phòng nhỏ, Tiêu Chiến đầu đầy mồ hôi chống đầu gối thở hổn hển, Vương Nhất Bác ôm cặp sách ngồi xổm ở cửa nhà, đôi mắt nghẹn đến đỏ bừng, sắc mặt cực kỳ kém, cơ hồ là nhìn thấy Tiêu Chiến trong nháy mắt liền khóc không thành tiếng, thanh âm khàn khàn gọi anh: "Ca ca..."

  Trái tim Tiêu Chiến muốn vỡ vụn, bước nhanh tiến lên ôm người vào trong ngực, "Thực xin lỗi, anh về trễ. ”

  Vương Nhất Bác liều mạng lắc đầu, cậu khóc đến không nói nên lời, chỉ nắm chặt quần áo của Tiêu Chiến.

  ......

  "Khá hơn chưa?" Tiêu Chiến bưng một ly nước nóng sưởi ấm tay cho Vương Nhất Bác, nhiệt độ bên ngoài gần âm, Vương Nhất Bác ngồi xổm một ngày một đêm, người đã sắp đông cứng.

  Vương Nhất Bác gật gật đầu, lại nhịn không được khóc lóc, hậu tri hậu giác ngượng ngùng.

  "Có thể nói cho anh biết chuyện gì xảy ra không?" Tiêu Chiến cầm tay Vương Nhất Bác, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi.

  Vương Nhất Bác cúi đầu: "Thật ra em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Hôm qua, đột nhiên diễn đàn trường học bùng nổ một bài viết, là chụp lén em và Lâm Viễn, vấn đề là góc chụp nhìn em giống như ... Giống như đè ép hắn hôn em, nhưng em thực sự không có! " Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến hiểu lầm, vội vàng giải thích.

  "Anh biết." Tiêu Chiến trấn an cậu nói, "Có biết bài viết là ai gửi không? ”

  "Không biết. Sau đó, giáo viên nhà trường liền tìm em và Lâm Viễn nói chuyện, cậu ấy nói hàm hàm hồ hồ, em nóng nảy, muốn cậu ấy nói thật..." Ánh mắt cậu lại đỏ lên.

"Mẹ em đột nhiên tát em một cái, sau đó khóc xin lỗi hiệu trưởng, thầy giáo còn có cha mẹ Lâm Viễn, nói...nói..." Vương Nhất Bác cả người run rẩy, thanh âm lại nhiễm một chút nức nở, Tiêu Chiến đau lòng ôm chặt cậu, "Quên đi, không nói nữa. ”

  Vương Nhất Bác lắc đầu, hắng giọng nói: "Mẹ em nói bà ấy sớm biết em không bình thường, nhưng không ngờ lại làm ra chuyện như vậy để khi dễ bạn học, bà ấy thay em xin lỗi, còn buộc em phải xin lỗi bọn họ, nhưng mà... Nhưng ca ca, em không làm gì cả, em chưa bao giờ làm gì với cậu ta, tại sao em phải xin lỗi? ”

  Nếu Tần Sương Chi và Vương Nhất Bác cùng nhau phủ nhận, như vậy chuyện này còn có đường chuyển biến, nhưng Tần Sương Chi là mẹ của Vương Nhất Bác, cắt ngang lời nói của Vương Nhất Bác, thay thế cậu thừa nhận sai lầm, như vậy Vương Nhất Bác dù phủ nhận thế nào cũng không có ý nghĩa.

  Tần Sương Chi tự tay đóng đinh Vương Nhất Bác vào cột sỉ nhục thế tục, cho dù cậu cái gì cũng không làm sai, cho dù cậu vẫn là một thiếu niên mười bảy tuổi, cho dù cậu là con ruột của bà.

  Tiêu Chiến trong nháy mắt, cảm giác vô cùng ghê tởm.
-------------------------------
Sắp tới tui đi làm rồi nên sẽ hơi bận, có thể up chương mới hơi trễ nha 😅

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top