Chương 7

Một tuần sau đó, Vương  Nhất Bác xem như không có việc gì, ngoại trừ tập nhảy, thời gian còn lại chính là ở trong nhà. Nhưng Tiêu Chiến rõ ràng cảm nhận được, bạn nhỏ này chính là xa lánh mình.

Không giống như lúc trước sẽ luôn nhìn mình cười ngọt ngào, bây giờ, mỗi lần nói chuyện sẽ là cúi đầu ứng phó, cũng ít gọi chú ba, ở công ty những lúc gặp mặt hắn cũng sẽ lẩn tránh mà đi đường vòng.

Cái này khiến Tiêu Chiến cảm thấy có chút khó chịu.

Công việc của Tiêu Chiến gần đây tương đối bận rộn, xã giao cũng nhiều, mỗi lần về đến nhà, Vương Nhất Bác đã đi ngủ, cho nên hắn cũng không tiện làm phiền.

Đêm nay, hắn vừa mới về đến nhà, có chút hơi say, nghĩ đến chuyện vừa mới bị Uông Trác Thành chế giễu, trong lòng cũng có chút phiền muộn.

"Tiêu Chiến, cậu là bị  bạn nhỏ chiếm giữ trái tim rồi."
Uông Trác Thành cười, nhìn Tiêu Chiến một mặt trêu tức.

"....."

"Cậu có nghĩ đến hay không, hai người là quan hệ chú cháu, sau này cậu ấy phải vào ngành giải trí, nếu như bị người khác biết, tương lai coi như hủy hết." Uông Trác Thành đột nhiên nghiêm túc, :"nói khó nghe chút, cậu và cậu ấy, chính là loạn luân."

"Cái rắm." Tiêu Chiến hung hăng trừng mắt nhìn Uông Trác Thành, thật là miệng chó thì không thể khạc ra ngà voi.

"Chúng tôi, không có quan hệ máu mủ."

"Nhưng cậu ấy cũng gọi cậu là chú ba lâu như vậy, ông nội, ba mẹ cậu ấy, nếu họ biết chuyện này, cũng sẽ không đồng ý."   Uông Trác Thành ngày thường thích nói đùa, nhưng khi nghiêm túc lại luôn nói trúng tim đen.

Nghe lời Uông Trác Thành nói, Tiêu Chiến nghĩ, hắn muốn cùng với Vương Nhất Bác vượt qua cản trở của mọi người.

Trở về thực tại, Tiêu Chiến có chút khó chịu mà ngã lưng trên ghế sa lon, nhắm hai mắt, khắp người đều mệt mỏi.

Đột nhiên, cửa phòng tắm mở ra, Vương Nhất Bác mặc đồ ngủ, tóc còn ướt đi ra, nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu hơi giật mình, không ngờ, chú ba hôm nay lại về sớm như vậy.

Tiêu Chiến mở mắt ra nhìn, thấy cậu đứng ở cạnh cửa, dáng vẻ trắng nõn nà, đặc biệt mê người.

Nhìn Vương  Nhất Bác như thế, Tiêu Chiến cảm thấy hô hấp khó khăn, hắn nghĩ  dù cho khó khăn vượt qua sự phản đối nhiều người, hắn cũng muốn đem cậu trói chặt trong tay.

Vương Nhất Bác cảm thấy có hơi mất tự do, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng lên tiếng.

"Chú Ba." Sau đó, nhanh chóng đi vào phòng ngủ, thời điểm đi ngang qua người Tiêu Chiến, cánh tay liền bị kéo lại.

Vương Nhất Bác khẽ giật mình, cúi đầu nhìn Tiêu Chiến, biểu cảm của đối phương có chút nặng nề, đôi môi mỏng mím lại, Vương Nhất Bác trong lòng có chút khẩn trương, vừa định mở miệng gọi hắn, liền bị Tiêu Chiến dùng lực kéo qua.

Vương Nhất Bác ngã thẳng  vào ngực Tiêu Chiến, cho đến lúc cậu kịp phản ứng, vội vàng giãy giụa, muốn ngồi dậy.

"Chú ba, .....chú làm gì?"

Tiêu Chiến lạnh mặt nhìn cậu, tay ấn ở eo Vương  Nhất Bác, : "mấy ngày nay, vì cái gì trốn tránh chú?"

Vương Nhất Bác hoản hoạn, căn bản không dám nhìn thẳng vào mặt Tiêu Chiến, ấp úng trả lời, :"không...không có."

Tiêu Chiến dùng tay kia nâng cằm cậu lên, không cho cậu cơ hội trốn, :"chú không thích bạn nhỏ nói dối."

Mùi rượu trên người hắn phả ra trên mặt cậu, Vương Nhất Bác khó chịu cau mày, :"chú ba, chú say rồi."

Tiêu Chiến dùng ngón cái của mình  ở một bên vuốt ve eo, chọc cho đối phương co lưng lại, run rẩy, giãy giụa đến lợi hại.

Trái tim của Vương Nhất Bác cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, khi chú ba càng ngày càng gần cậu, thân thể xúc cảm đặc biệt mãnh liệt, cậu chịu không nổi, giọng nói có chút cầu khẩn.

"Chú ba, thả con ra."

"Nói cho chú nghe, vì sao trốn tránh? chú sẽ thả con ra."  Tiêu Chiến không cho cậu cơ hội lảng tránh câu hỏi của hắn.

Vương Nhất bác rủ mi mắt, cúi đầu, không có lên tiếng.

Tiêu Chiến liền dùng lực ở tay tăng lên một chút, làm cho Vương Nhất Bác đau đến nghẹn ngào, lấy tay đẩy trước ngực hắn, nhưng mà sức của cậu không thể thắng được hắn, thấy thái độ của cậu như vậy, Tiêu Chiến nheo mày, nói với cậu, : "nếu con không nói, chú cùng con cứ như thế này dây dưa."

Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn chú ba, người này không ngời lại vô lại đến thế.

Sau vài phút giằng co, Vương Nhất Bác thật sự chịu không nổi, đành buồn bực lên tiếng,  :"ngày ấy, con nhìn thấy chú đi dạo cùng người con gái khác."

Tiêu Chiến sửng sốt một chút rồi mở miệng, :"lúc nào?"

Vương Nhất bác cảm thấy người này là tên vô lại, đã nói vậy rồi, mà còn không chịu thừa nhận, cậu đưa mắt nhìn hắn chằm chằm,  :"chính là cái đêm con thi đấu tuyển chọn, chú nói, chú có tiệc xã giao."

Bây giờ, Tiêu Chiến mới kịp phản ứng, chính là ngày hôm ấy, hơn nữa, người con gái kia bất quá là đối tác, hợp tác với công ty của hắn, bất đắc dĩ phải cùng đi mà thôi, không nghĩ đến, bạn nhỏ sẽ thấy được.

"Con vì sao lại ở chỗ đó?"

Nghe hắn hỏi, cậu cứng đờ người, liền nói dối.

"Tùy tiện dạo chơi."

Đột nhiên kịp phản ứng, cậu nhớ ra là ai đang hỏi ai, là ai đang thẩm vấn ai? Tiếp tục lên tiếng chất vấn.

"Chú có bạn gái mà còn nói là không có."  Vương Nhất Bác một mặt ủy khuất.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy buồn cười,  :"ai nói với cháu, người kia là bạn gái chú?"

"Cô ấy ôm chú."  Vương Nhất Bác cố gắng cãi lại.

Tâm tình Tiêu Chiến đột nhiên vui vẻ lên, buồn phiền mấy ngày hôm nay đột nhiên mất sạch, hóa ra, cậu là hoài nghi hắn có bạn gái.

"Nhất bác, con ghen rồi."  Hắn mỉm cười nhìn người trong ngực.

Vương Nhất Bác lại cứng họng, cố gắng cãi lại, :"cháu....cháu không có."

Tiêu Chiến lại cười, cúi đầu nhìn cậu, dùng thêm lực ở tay, đem cậu siết chặt trong ngực ôm ôm, người trong ngực có chút mềm mại, làm trái tim hắn ngứa ngáy, :"nhìn chú, con có phải là ghen hay không?"

"Con... "  Trái tim Vương  Nhất Bác đập mạnh, lông mi đều đang run run, ngón tay mảnh khảnh cuộn tròn, cuối cùng nhẹ nhàng cúi đầu, hai má nóng hổi.

"Vì cái gì?" Tiêu Chiến cố gắng kiềm nén sự rung động, từng bước, từng bước, áp bức Vương Nhất Bác. Bạn nhỏ vừa mới 18 tuổi vẫn chưa hiểu hết thế sự, cũng chưa từng trải qua loại áp bức như thế này, ủy khuất đến nước mắt rưng rưng.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn vào ánh mắt cậu, :"có phải hay không  con thích chú? 

Vương Nhất Bác nắm chặt tay, im lặng cúi đầu, không có trả lời, đến một lúc sau, Tiêu Chiến mới lên tiếng.

"Thật ra, chú cũng giống con, cũng cùng loại yêu thích."

!!!!!

Sau câu nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nghe đầu mình nổ ình một phát.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top