Chương 5
Thời gian sau đó, hai người ở chung càng ngày càng tốt, Vương Nhất Bác càng ngày, càng ủy lại vào Tiêu Chiến, còn Tiêu Chiến thì đối với Vương Nhất Bác chăm sóc từng li, từng tí, cho dù Vu Bân có nói, thì vẫn là yêu chiều, khiến cho Vu Bân cảm thấy không nên nói nữa.
Chuẩn bị cho Vương Nhất Bác nước, chuẩn bị chăn cho cậu, giữa trưa thì đặt đồ ăn ngon đem đến công ty, mỗi ngày còn dùng xe riêng đưa đón.
Vu Bân cảm thấy, hắn sắp không thể cứu nổi sếp của mình.
Tiêu Chiến cảm thấy mấy ngày nay tâm tình đều rất không tệ, trước kia hắn rất ít khi ở công ty, nhưng hiện tại vì có Vương Nhất Bác mà ngày nào cũng đến, quả nhiên, tình yêu sẽ khiến người ta mù quáng.
Ngày quyết chiến sau cùng sắp đến, cho nên thực tập sinh đều gắt gao tập luyện. Vương Nhất Bác không chỉ mỗi ngày tập luyện cho bản thân, mà còn muốn giúp Từ Trình Vũ. Nhưng cũng may là có hiệu quả, nhờ sự chỉ đạo của Vương Nhất Bác, mà mấy động tác của Từ Trình Vũ đẹp lên rất nhiều, tại lần xếp hạng vào lần cuối cùng, cậu ta vươn lên vị trí 11, cách con đường ra mắt chỉ còn một bước.
Cậu ta cao hứng ôm lấy Vương Nhất Bác, một mặt sùng bái, :"ôi trời ơi, đại thần, đại thần."
Vương Nhất Bác biểu cảm nhẹ nhàng, sau đó ngẩng đầu nhìn lại, liền đụng phải ánh mắt Thẩm Mộc, hắn trừng mắt cậu một cái, sau đó đi ra ngoài.
Cậu thở dài, vừa mới bắt đầu liền gây thù hằn.
"Đừng để ý đến hắn." Từ Trình Vũ kéo cậu qua, :"hắn chắc là cảm thấy cậu so với hắn lợi hại hơn."
Vương Nhất Bác không có lên tiếng.
Ngày thi đấu tuyển chọn chỉ còn cách một ngày, tất cả mọi người đều căng thẳng, không ngừng luyện tập, nhưng mấy ngày nay, có rất nhiều người vì không chịu được áp lực mà sinh bệnh.
Vương Nhất Bác ở phòng luyện tập gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, báo lại là hôm nay có lẽ sẽ rất muộn mới trở về.
Một lát liền có tin nhắn đến.
Chú ba :"chú còn việc cần phải xử lí, sẽ đợi con cùng về."
Đọc xong tin nhắn, Vương Nhất Bác ngây ngô cười toét miệng.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng vang thật lớn, làm cậu giật mình, vội đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng tập luyện, Thẩm Mộc té ngã trên đất, đang đau đớn mà ôm lấy chân, khuôn mặt tái nhợt. Vương Nhất Bác nhanh chóng chạy đến lên tiếng.
"Thẩm Mộc, cậu thấy thế nào?"
Thẩm Mộc đau đến nỗi nói không ra lời, xem ra là ngã rất nặng.
Lúc này, có rất nhiều người từ phòng tập luyện đi đến, nhìn thấy vậy đều ngạc nhiên, nhưng mà chẳng có ai lên tiếng. Bởi vì, ngày mai bước vào ngày thi đấu so tài, cho nên không ai muốn dính líu đến chuyện này.
"Đều đứng đó làm gì? Mau kêu giáo viên gọi bác sĩ." Vương Nhất Bác hướng bọn họ mà hét lớn.
Lúc này, trong đám người ồn ào, có người lấy điện thoại ra gọi.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Thẩm Mộc an ủi :"cố gắng một chút, bác sĩ lập tức đến đây."
Thẩm Mộc ôm chân, trên trán ra đầy mồ hôi, không ngừng lặp lại.
"Tôi xong rồi, tôi xong rồi.... "
Vương Nhất Bác rõ ràng cảm nhận được, cơ thể Thẩm Mộc đang run rẩy, cậu cơ hồ thấy được từ khóe mắt Thẩm Mộc, một giọt nước mắt chảy ra, có lẽ là vì không thể ra mắt mà tuyệt vọng.
Rất nhanh, bác sĩ và giáo viên đều đến, đưa Thẩm Mộc đến bệnh viện.
Vương Nhất Bác nhìn cậu ta nằm trên cán cứu thương, cổ họng có chút nghẹn lại.
"Tất cả mọi người trở về tập luyện."
Giáo viên nhìn tất cả mọi người nói.
Thực tập sinh đều yên lặng, trở về phòng luyện tập.
Vương Nhất Bác vẫn như cũ mà đứng tại chỗ, biểu cảm của Thẩm Mộc lúc nãy còn quanh quẩn trong đầu cậu.
"Vương Nhất Bác, trở về tập luyện"
Giáo viên lên tiếng nhắc nhở cậu.
Cậu cau mày nhìn giáo viên.
"Nhưng Thẩm Mộc...."
"Cậu cứ an tâm mà tập luyện, không cần để ý người khác." Giáo viên lên tiếng phản bác cậu. :"Chuyện của Thẩm Mộc đã có chúng tôi xử lí."
Vương Nhất Bác còn muốn nói điều gì, Từ Trình Vũ đã nhanh chóng kéo cậu lại, ra hiệu cho cậu đừng nói nữa.
Sau đó mọi thứ tựa như cái gì cũng chưa xảy ra, thực tập sinh vẫn như cũ ra sức tập luyện, cố gắng để thay đổi vị trí xếp hạng.
Nhưng tất cả mọi người trong lòng biết rõ, đây là có người muốn hãm hại Thẩm Mộc, ai cũng muốn được ra mắt, vì để được ra mắt mà làm chút trò với đối thủ. Ngoài mặt thì đối xử như bạn bè, nhưng sau lưng lại lén đâm một phát, còn người bị chơi xấu lại không biết rằng, người chơi xấu mình chính là anh em tin tưởng.
"Vương Nhất Bác, cậu đừng có hỏi, cố gắng tập luyện cho tốt, chuẩn bị cho ngày mai." Từ Trình Vũ khuyên cậu.
"......" Vương Nhất Bác mặt lạnh không có trả lời.
"Cậu đừng nói với tớ, vì hắn mà tỏ ra bất bình, đừng có ngốc nữa, loại chuyện này quá thường xảy ra." Từ Trình Vũ trợn tròn mắt nhìn cậu.
"Tại sao lại là Thẩm Mộc?" Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi.
"Chỉ cần được vào top mười, thì chuyện gì cũng có thể." Từ Trình Vũ đột nhiên nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác nói.
"Cậu biết vì cái gì cậu an toàn không?"
Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu, cậu nhìn thấy trong mắt Từ Trình Vũ, tựa như có chút thâm trầm.
"Đó là bởi vì, tất cả mọi người cảm thấy phía sau cậu có người, cho nên không ai dám động đến cậu."
!!!!!
Hiện thực tàn nhẫn, Vương Nhất Bác nắm chặt tay, lời của Từ Trình Vũ giống như một cái búa tạ gõ vào trong lòng cậu.
Nỗ lực của Thẩm Mộc đều được Vương Nhất Bác nhìn thấy, mặc dù hắn có ngạo mạn, nhưng mà hắn thật sự cố gắng, nhưng mà đôi khi ở giới giải trí này, nỗ lực cũng không nhất định sẽ có kết quả.
Đây chính là sự tàn nhẫn của giới giải trí.
Vương Nhất Bác mang theo tai nghe không ngừng nhảy múa, cố gắng quên đi thời gian, quên hết thảy xung quanh, mãi cho đến 12h đêm, đại đa số người đều rời đi, xung quanh đều yên lặng xuống, nhưng cậu vẫn không muốn ngừng, trên người như vừa té xuống nước, ướt đẫm.
Cậu suy nghĩ đến những năm cậu ở Hàn Quốc, cậu thường xuyên luyện tập một ngày một đêm, không biết lúc nào mới có thể ra mắt, cũng không biết hy vọng ở đâu.
Ngủ lại ở phòng tập luyện là chuyện thường xảy ra, cậu cần phải rèn luyện chính mình, để khi đứng trước mặt người khác, lúc đó đã có đầy đủ thực lực để chứng minh.
Còn bây giờ, chú ba là người đứng ở phía sau cậu, nếu không có chú ba thì e là, khả năng người nằm trên cán cứu thương hôm nay sẽ là cậu.
Nghĩ đến chuyện này, Vương Nhất Bác cảm thấy rùng mình, cậu có cảm giác như là, hơn 10 đôi mắt đang dòm ngó phía sau lưng, chỉ chờ cậu sơ xuất, liền có thể đâm cậu một nhát.
"Nhất Bác." Không biết từ khi nào, Tiêu Chiến đã đi đến bên cạnh cậu, gọi tên cậu.
Vương Nhất Bác dừng lại động tác, thở hồng hộc nhìn hắn, mồ hôi rơi xuống.
Tiêu Chiến đã nghe Vu Bân nói về chuyện của Thẩm Mộc, cũng nghe nói, Vương Nhất Bác tâm tình cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Bạn nhỏ là người đơn thuần, cho nên khó mà tiếp nhận chuyện không công bằng này. Nhưng nếu muốn tiếp tục đi trong ngành giải trí này, thì không nên chú ý đến công bằng, tâm phải luôn luôn bình tĩnh, là yếu tố đầu tiên tiên khi vào ngành này sẽ phải học.
Tiêu Chiến không thể nào dạy cho cậu được, đành phải dựa vào chính bản thân cậu mà trưởng thành.
"Chú ba, ngành giải trí đen tối như vậy sao?" Vương Nhất Bác cười khẽ, đôi mắt trắng sáng, cơ hồ trong suốt.
Nghe cậu nói, Tiêu Chiến cảm thấy đau lòng, đi đến kéo cánh tay cậu, lại bị Vương Nhất Bác né tránh,:"chú ba, con bởi vì có chú nên mới không sao, cũng bởi vì có chú, mà nhanh như vậy đã được ra mắt."
"Không!" Tiêu Chiến trực tiếp cắt ngang lời cậu, :"thứ hạng của con là dựa vào thực lực của bản thân mà chứng minh, chú chỉ cho con một cơ hội, nhưng tất cả những cơ hội còn lại đều là do nổ lực của bản thân con."
"Thẩm Mộc cũng rất nỗ lực, nhưng cậu ta bây giờ đang nằm trong viện." Vương Nhất Bác đỏ mắt, cậu không biết vì cái gì, khi đứng trước mặt chú ba lại trở nên yếu đuối như vậy.
Nhưng mà biểu cảm của Thẩm Mộc, vẫn khắc sâu vào đầu cậu, lời Trình Vũ nói cũng khắc sâu vào trong đầu cậu, không thể quên đi được.
Tiêu Chiến không quan tâm trên người Vương Nhất Bác đầy mồ hôi, trực tiếp đem cậu ôm vào trong ngực, như một cái trấn an bạn nhỏ.
"Đừng suy nghĩ nhiều." Tiêu Chiến ghé vào lỗ tai cậu, nhẹ giọng dỗ dành.
Vương Nhất Bác thở gấp, khuôn mặt ủy khuất hệt như chú cún con, để mặc cho chú ba ôm mình, đưa tay vuốt ve sau lưng hắn một cái, nhẹ nhàng dựa sát vào người hắn.
Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác từ trong ngực Tiêu Chiến, giọng buồn buồn lên tiếng :"xin lỗi chú ba."
Tiêu Chiến khẽ cười :"xin lỗi cái gì?"
"Con không nên giận dỗi chú ba." nói xong, từ trong ngực Tiêu Chiến mà ngẩng đầu lên, nhìn hắn, ánh mắt ủy khuất :"thật xin lỗi chú ba. "
Tâm Tiêu Chiến trở nên mềm xuống, thật muốn hôn hôn bạn nhỏ này.
"Giải tỏa ra ngoài là tốt rồi." Vừa nói, vừa giúp cậu sửa lại tóc :"bây giờ có thể về nhà chưa?"
Vương Nhất Bác gật đầu, chú ba cứ bao dung như thế này, lại khiến cho cậu càng ngày càng ỷ lại.
Từ trong ngực Tiêu Chiến dời ra, nhìn thấy quần áo của hắn dính đầy mồ hôi của mình, Vương Nhất Bác xấu hổ nói.
"Quần áo của chú....."
Tiêu Chiến cười tủm tỉm :"không có sao, con đi vào phòng thay quần áo đi, rồi sau đó về nhà. "
Tâm tình Nhất Bác tốt lên, giọng mang chút làm nũng nói.
"Chú ba, con đói."
Tiêu Chiến đưa tay nhéo nhéo nhẹ lên mặt cậu :"về nhà, sẽ nấu cho con ăn."
Vương Nhất Bác lắc đầu :"bây giờ quá muộn rồi, ghé lại cửa hàng con mua chút thức ăn nhanh là được rồi."
Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được mà căn dặn.
"Thức ăn nhanh không tốt, sau này vẫn nên ít ăn lại."
"Vâng." Vậi cau mũi một cái.
"Rõ ràng chỉ mới 27 tuổi, mà sao chú giống ba mẹ con thế, nói thật nhiều."
Tiêu Chiến bật cười.
"Bởi vì, chú là chú ba."
Vương Nhất Bác dọn dẹp một chút đồ vật, một bên phụ họa :"vâng, chú ba." sau đó đi lên phòng thay đồ.
Nhìn bóng lưng gầy gò của Vương Nhất Bác, ánh mắt Tiêu Chiến vốn đang ôn hòa, đột nhiên lạnh xuống, lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho ai đó, giọng nói lạnh đến thấu xương :"điều tra cho tôi, chuyện của Thẩm Mộc là ai làm, mấy ngày tới phải luôn tích cực giám sát điều tra."
Hắn biết, chuyện của Thẩm Mộc ảnh hưởng đến Vương Nhất Bác rất nhiều, cho nên, hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào dám làm tổn thương đến người mà hắn treo nơi đầu quả tim.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top