Chương 27
Ngày Vương Nhất Bác khôi phục lại ký ức, là lúc đang ở đoàn phim quay một cảnh đánh nhau, bị treo thật cao ở trên không, cậu nhìn xuống nhìn ở dưới một đám người vẫn có chút sợ hãi.
"Nhất Bác chớ sợ hãi." Lưu Hải Khoan đứng ở phía dưới kêu lên.
Quay phim được một nửa, Vương Nhất Bác đột nhiên ở trên không mất khống chế, kiếm đều cầm không vững, đạo diễn ở trước màn hình nhìn cậu, thấy nước mắt của cậu cứ như trân châu mà rơi xuống, đạo diễn bị dọa sợ liền gọi người đến, nhanh chóng đem đến gọi người gỡ cậu ra.
"Làm sao vậy?" Lưu Hải Khoan lo lắng vội vàng chạy lên chỗ cậu hỏi.
Vương Nhất Bác cúi đầu không nói một lời.
Tổ đạo cụ nhanh chóng tháo bỏ dây cáp trên người cậu, Thích Thất cùng với Lưu Hải Khoan đỡ cậu qua một bên.
Vương Nhất Bác vẫn là cắn môi không lên tiếng, cuối cùng Thích Thất ngồi xổm người xuống nhìn cậu.
"Nhất Bác cậu có phải hay không nhớ lại."
Vương Nhất Bác chớp mắt, đại não bị tất cả những hình ảnh tràn ngập mơ hồ hiện ra muốn ngạt thở, cậu chậm rãi gật đầu.
"Là chuyện tốt, cậu khóc cái gì?" Lưu Hải Khoan cau mày.
"Tôi nhớ chú ba."
Đêm đó, Tiêu Chiến liền chạy đến, hắn vừa vào cửa đã nhìn thấy Vương Nhất Bác giương mắt nhìn hắn, Tiêu Chiến nhanh chân đi về phía trước, cơ hồ có chút khẩn trương, :"con...khôi..khôi phục trí nhớ rồi sao?"
Vương Nhất Bác đứng thẳng lên ôm lấy Tiêu Chiến, không nói hai lời liền hôn hắn, lông mi ướt át, ở tại trên môi của hắn cứ triền miên mà cắn. Trái tim của Tiêu Chiến như muốn tan ra, ôm lấy eo của Vương Nhất Bác đem cậu hôn sâu hơn.
Vương Nhất Bác cố gắng đáp lại nhưng vẫn là không thể chống đỡ lại khí lực của chú ba, cuối cùng chờ cho đến khi khôi phục ý thức đã mềm nhũn ngồi trên đùi của chú ba, quần áo đã cởi phân nửa.
Lông mi của Vương Nhất Bác thật dài, một mặt ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn có chút thở dốc, hai tay của cậu ôm lấy đầu vai Tiêu Chiến, tiếp đấy lại cúi đầu xuống, ở trên môi Tiêu Chiến mà đặt xuống một nụ hôn vô cùng thâm tình.
"Chú ba, con nhớ chú lắm". Vương Nhất Bác nhẹ giọng làm nũng, :"rất nhớ, rất nhớ."
Tiêu Chiến ôm chặt cái eo mềm mại của cậu, đem cậu ôm vào trong ngực, hô hấp trầm trầm, :"chú cũng rất nhớ Nhất Bác."
"Thật xin lỗi," Vương Nhất Bác tựa trong ngực Tiêu Chiến, ôm chặt lấy hắn, :"là con quá nhược."
"Không phải vấn đề của Nhất Bác, con còn nhỏ." Tiêu Chiến nhẹ giọng cười một cái, hai tay ma sát ở eo Vương Nhất Bác.
"Con đã 19, là người trưởng thành rồi" .
Vương Nhất Bác không phục, cựa quậy hai cái, :"hơn nữa con hiện tại có thể kiếm tiền, con sau này có thể kiếm thật nhiều thật nhiều tiền."
Tiêu Chiến cười vui vẻ thanh âm nhẹ nhàng, :"trong con mắt của chú, con mãi mãi là bạn nhỏ, một bạn nhỏ cần được sủng ái."
Vương Nhất Bác nheo mắt lại, yếu ớt hừ hai tiếng.
Sau thời gian yên tĩnh cùng rất hạnh phúc, Trần Tình Lệnh được phát ra, quả nhiên rất hot, Vương Nhất Bác cũng nhờ vào bộ phim này bạo hồng, một bước liền trở thành lưu lượng đỉnh cao thế hệ mới. Nhưng điều đó làm cậu vô cùng nhức đầu, là bởi vì không ít fan hâm mộ đem cậu và Tiêu Dật đặt cùng một chỗ mà ship, nhiều lần lên hot search, có vài tấm hình của hai người được chỉnh sửa mập mờ, khiến cho Vương Nhất Bác phải hãi hùng khiếp vía, làm cho cậu phải an ủi chú ba, giải thích cùng hắn.
Lúc Vương Nhất Nhất Bác đi vào công ty, cậu mang theo kính râm, đi theo bên cạnh là Lưu Hải Khoan và Thích Thất. Cậu hiện tại cảm thấy rối tinh rối mù, đi ra sân bay đều là fan hâm mộ đứng hai bên chật như nêm cối.
Tất cả mọi người gặp mặt cậu đều hướng cậu kêu, :"Bác Ca."
Vương Nhất Bác gật đầu, năm nay cậu đã 20 tuổi, đã tỏa ra khí chất lớn, fan hâm mộ lại rất nhiều, cho nên ở trong công ty mọi người đều gọi cậu là.
"Bác ca."
"Chú ba đâu?" Vương Nhất Bác hỏi nhân viên công tác.
"Ở trong văn phòng."
Vương Nhất Bác gật đầu, đang định bấm thang máy liền bắt gặp Tuyên Lộ đi đến, thấy cậu, Tuyên Lộ nhíu mày cười.
"Nhất Bác."
"Chào Tuyên Lộ tỷ," Vương Nhất Bác cung kính chào hỏi.
Một năm này hai người họ hợp tác rất nhiều, mỗi lần công khai đều nói là quan hệ tỷ đệ thân mật, đôi bên cùng có lệ, nhưng tính cách Tuyên Lộ rất tốt không có nhiều chuyện, cho nên, Vương Nhất Bác cũng vui vẻ với mối quan hệ tình bạn này.
Lúc trước Tuyên Lộ chủ động đối với cậu lấy lòng, Vương Nhất Bác sau đó biết được cô là sớm có tính toán, cô là coi cậu như cây hái ra tiền.
"Cuối tuần có lịch quay phim đừng quên." Tuyên Lộ thiện ý nhắc nhở.
"Yên tâm, Thích Thất sẽ nhắc nhở tôi."
Vương Nhất Bác bỏ kính râm, nhìn Tuyên Lộ sau đó lại nhìn cách đó không xa Lưu Hải Khoan đang nói chuyện cùng với Thích Thất, :"Tuyên Lộ tỷ cô cùng với anh Hải Khoan như thế nào?"
Tuyên Lộ khóe miệng cứng đờ, :"cái gì thế nào, hắn hiện tại rất nổi tiếng, ở đâu cũng có người bệ đỡ, tôi cũng không dám trèo cao."
"Người khác là ai, người khiến Hải Khoan ca nghe lời chỉ có một người." Vương Nhất híp mắt nhẹ giọng đáp lại.
Vương Nhất Bác nói xong một mình đi vào trong thang máy, Tuyên Lộ quay đầu nhìn cậu, cô cảm thấy đứa trẻ này so với năm 18 tuổi quả thật là khác xa, không còn giống như trước kia đơn thuần, bây giờ nói chuyện như ông già 30 tuổi.
Lúc đến văn phòng, Vương Nhất Bác gõ cửa một cái.
Tiêu Chiến đang phê văn kiện, nhìn thấy cậu đi vào ra hiệu cho cậu chờ một lát.
Vương Nhất Bác nhíu mày, nghe lời đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Không đầy một lát, Tiêu Chiến đi đến bên cạnh ôm lấy cậu vào trong ngực.
"Buổi tối chú đã đặt trước chỗ, chờ chú một chút, rồi mình cùng nhau đi ăn cơm."
Vương Nhất Bác liếc hắn một cái, rồi leo lên ngồi trên eo của hắn, chính diện nhìn hắn, cười đến vô cùng rạng rỡ.
"Tiêu tổng, hiện tại thời gian của tôi rất đắt."
Tiêu Chiến cười, :"vậy tôi bao cậu một đêm bao nhiêu tiền?"
Vương Nhất Bác cúi người, cắn cắn môi Tiêu Chiến, cười cười nói, :"dựa theo giá thị trường, tôi quy ra cho anh là 300 vạn."
Tiêu Chiến lập tức đem cậu áp xuống ghế, kéo sâu hơn nụ hôn này, thở dốc nói, :"đêm nay biểu hiện cho tốt, chú cho con thêm tiền."
Vương Nhất Bác rên khẽ lên một tiếng, ôm cổ Tiêu Chiến kéo xuống quấn quýt hôn môi.
Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác đội mũ cùng khẩu trang tiến vào sân bay, cậu hôm nay còn có lịch trình.
Lưu Hải Khoan nhìn cậu nói, :"cậu có thể hay không thu liễm một chút, đã biết hôm nay có lịch trình, cậu xem, trên cổ còn để lại dấu."
Vương Nhất Bác trầm mặc, dựng thẳng cổ áo lên, đè mũ xuống, cả người thoạt nhìn như người nuôi ong.
Lúc Vương Nhất Nhất Bác lên máy bay, điện thoại lập tức gửi đến một tin nhắn từ ngân hàng.
Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn, cuối cùng thấp giọng mắng một câu, :"được lắm."
Lưu Hải Khoan cúi đầu nhìn sang, hắn giật mình khi thấy tin nhắn ngân hàng vừa chuyển khoản một ngàn vạn cho cậu.
"Đây là cát sê gì một ngàn vạn, tôi như thế nào lại không biết?"
Vương Nhất Bác không để ý đến hắn, cúi đầu nghiến răng, lúc này Wechat lại gửi đến một tin nhắn.
Chú ba: tối hôm qua biểu hiện không tệ, tiếp tục phát huy.
Không tệ ông ngươi!!! Vương Nhất Bác nhìn tin nhắn mà chửi thầm trong lòng.
Vương Nhất Bác muốn ném điện thoại, tối hôm qua cậu xém chút bị Tiêu Chiến chơi đến chết.
Lúc này Tiêu Chiến đang ngồi ở nhà hàng sang trọng, nghìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình vô cùng tốt.
Lúc này Uông Trác Thành đi đến ngồi đối diện hắn, cau mày, :"Tiêu Chiến, cậu nói hiện tại có chuyện gì xảy ra với bạn nhỏ nhà cậu, tôi bất quá là buổi tối đem Lâm Sâm làm hung ác một chút, thế mà sáng sớm cậu ấy hướng tôi như muốn phát hỏa."
Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng cười, :"cậu thử cho cậu ấy một ngàn vạn."
Uông Trác Thành nhìn hắn, cuối cùng kịp phản ứng, mạnh mẽ cắn răng.
"Má nó, đúng là tư bản chủ nghĩa đại gian ác."
End.
Cuối cùng cũng hết rồi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top