Chương 2: NHỮNG TƯỞNG, LÃNG QUÊN LÀ ĐIỀU TỒI TỆ NHẤT.


Anh ấy hận mình.

Mỗi lần nhìn mình, ánh mắt anh ấy đều toát lên sự căm hận.

Vương Nhất Bác không biết phải dùng từ gì để diễn tả cảm xúc hiện tại. Người đàn ông này, thật sự hận cậu đến vậy sao?

Ngồi vào ghế phụ lái, mí mắt cậu cụp xuống. Cậu từng nhiều lần suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Tiêu Chiến. Nếu như tốt thì một ngày nào đó ngẫu nhiên gặp nhau trên đường, anh sẽ dừng bước, mỉm cười chào hỏi cậu. Nếu như không tốt, có lẽ anh sẽ chẳng nhớ nổi cậu là “bạn học cũ” của mình.

Trong bữa tiệc chia tay cuối lớp mười hai, cậu đã lấy hết can đảm cầm một ly rượu đến trước mặt anh để cạn ly. Vậy mà anh nhìn cậu rất lâu, ánh mắt mang theo sự xa lạ. Cậu ngửa đầu uống hết ly rượu, cố nuốt vào trong cả nỗi xót xa.

Những tưởng, lãng quên là điều tồi tệ nhất. Nhưng hoá ra không phải! Căm hận mới là điều tồi tệ nhất.

Không dưới một lần Vương Nhất Bác cảm nhận được nỗi hận thù toát ra từ ánh mắt Tiêu Chiến. Cậu lấy làm lạ, không hiểu vì sao Tiêu Chiến lại hận mình? Nghi ngờ có liên quan tới chuyện của đời trước nên cậu đã bỏ rất nhiều thời gian để tìm hiểu. Thế nhưng hai gia đình họ hoàn toàn không dính dáng tới nhau, nói gì đến ân oán? Bố của Tiêu Chiến mất sớm, hai mẹ con họ nương tựa vào nhau mà sống. Gia cảnh như thế, e rằng muốn phức tạp cũng không phức tạp nổi. Bởi vậy, Vương Nhất Bác càng không hiểu vì sao Tiêu Chiến lại luôn nhìn mình bằng ánh mắt hận thù đó? Nghĩ không ra thì tốt hơn là không nên nghĩ nữa.

Vương Nhất Bác bình ổn lại tâm trạng, liếc nhìn đồng hồ tốc độ. Xe đã tăng tốc. Cậu mím chặt môi, không dám lên tiếng nhắc nhở Tiêu Chiến. Còn nhớ trước đây, cũng từng có lần cậu ngồi trong xe anh như thế này, thấy anh lái quá nhanh, cậu đã nhắc anh lái chậm lại. Thế nhưng, anh chẳng những tăng tốc thêm mà còn quay sang nhìn cậu, đúng lúc có một chiếc ô tô khác chạy ngược chiều lao đến. Nguy hiểm trôi qua trong gang tấc, cậu sợ đến trắng bệch mặt, còn anh vẫn điềm nhiên như không.

Vương Nhất Bác thật sự bất ngờ khi gặp lại Hạ Tư Tư và Tiêu Chiến ở nhà hàng này. Cách đây không lâu, sau khi đoạt giải Nữ hoàng màn bạc, Hạ Tư Tư đã trả lời giới truyền thông rằng, cô hy vọng chuyện tình cảm cũng sẽ thuận buồm xuôi gió như sự nghiệp. Lúc ấy, Tiêu Chiến vẫn chưa về nước. Vương Nhất Bác cho rằng anh sẽ ở lại nước ngoài với Hạ Tư Tư, vậy mà họ đều trở về. Trong mắt mọi người, ngay từ thời trung học, họ đã là một đôi trời sinh.

Nghĩ tới những điều này, khoé miệng Vương Nhất Bác khẽ nhếch lên đầy trào phúng.

Tiêu Chiến, đó là người đàn ông mà cậu luôn nhung nhớ, là người đàn ông mà cậu từng ao ước được chung sống đến đầu bạc răng long.

Bây giờ thì sao? Anh nuôi cậu như nuôi nhân tình, trong khi anh đã có bạn gái danh chính ngôn thuận. Hành vi của anh chẳng khác gì những gã đàn ông lắm tiền nhiều của khác trên đời này.

Đương nhiên, anh làm thế không có gì sai, càng không đến lượt người ngoài phán xét. Nhưng cậu thực sự khó chịu, bởi lẽ chàng thiếu niên không một chút vẩn đục trong lòng cậu đã thay đổi, trở thành kiểu đàn ông mà cậu căm ghét nhất.

Xe đã chạy vào trục đường trong khu đô thị. Mỗi khi đến nơi này, trong đầu Vương Nhất Bác đều nổi lên một suy nghĩ: đây không phải “nhà”, mà là một trong số nhiều “căn cứ” xa hoa của anh, phải chăng mỗi nơi đều có một tình nhân như cậu? Vương Nhất Bác luôn nghĩ về bản thân một cách ti tiện như thế, cơ hồ việc đó có thể giúp cậu bớt đau khổ hơn vì không cần phải bận tâm tới thứ gọi là “lòng tự trọng”.

"Nhà” của anh có lẽ chính là nơi từng lên mặt báo kia. Cánh phóng viên đã chụp được cảnh Hạ Tư Tư sáng sớm lái xe tới đó, mối quan hệ giữa họ càng không cần thêm lời thừa thãi nào để miêu tả.

Xe vừa dừng lại, Vương Nhất Bác lập tức mở cửa bước xuống, bắt đầu nôn. Dạ dày khó chịu, nhưng trái tim còn khó chịu hơn gấp vạn lần. Cậu không thể chấp nhận được sự thật rằng cả anh và cậu đều đã biến thành hạng người mà chính bản thân mình căm ghét.

Cơn nôn mửa chấm dứt, Vương Nhất Bác quay đầu lại thì đã không thấy Tiêu Chiến đâu. Cô nhếch miệng cười. Anh ấy lạnh lùng với mình như vậy, nhưng lại muốn mình trở thành tình nhân của anh ấy. Sở thích này có phải quá đặc biệt rồi không?

Vương Nhất Bác đi vào căn biệt thự nhỏ, dì giúp việc lập tức dọn đồ ăn lên. Xem ra Tiêu Chiến đã thông báo trước là hôm nay sẽ về đây. Nơi này bình thường chỉ có một người quản gia, mỗi lần anh về, dì giúp việc mới đến để nấu cơm.

Rõ ràng vừa nãy Tiêu Chiến đã đi ăn cùng Hạ Tư Tư, vậy mà giờ vẫn ngồi xuống bàn ăn. Vương Nhất Bác đắn đo giây lát rồi tiến lại, ngồi đối diện Tiêu Chiến. “Chủ nhân” muốn ăn cơm, đương nhiên cậu phải phục vụ rồi.

Trong bữa cơm, Tiêu Chiến không thích nói chuyện, cũng không nhìn cậu. Thấy anh không để ý tới mình, Vương Nhất Bác bèn quay sang nhờ dì giúp việc nấu cho mình một ít cháo.

Chẳng mấy chốc, trước mặt Vương Nhất Bác đã có một bát cháo nóng hổi bốc hơi nghi ngút. Ban nãy nôn đến mức dạ dày rỗng tuếch, lúc này có chút cháo nóng vào, Vương Nhất Bác thấy ấm bụng hẳn lên, cảm giác khó chịu cũng tan biến. Ăn được nửa bát, thấy người đàn ông đối diện buông đũa đứng lên, tâm tình của Vương Nhất Bác mới được thả lỏng.

Cậu ghét phải ở bên cạnh anh. Cậu thà rằng đứng từ xa nhìn anh, nhớ nhung anh, còn hơn là để anh xuất hiện trong cuộc sống của cậu như hiện tại, hình tượng đẹp đẽ trước kia hoàn toàn sụp đổ.

Vương Nhất Bác ăn thật chậm, cố gắng kéo dài thời gian. Ăn xong, cậu còn nán lại thêm một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng lên tầng hai.

Căn biệt thực này khá thanh tịnh, bài trí đẹp đẽ, diện tích vừa đủ nên không tạo cảm giác quá trống trải, rất hợp với sở thích của cậu.

Ra khỏi phòng tắm, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đang đứng hút thuốc ngoài ban công.

Mùa đông ở An Xuyên, cái lạnh như cắt da cắt thịt. Cậu lặng lẽ nhìn bóng lưng anh, không hiểu vì sao

“Nghe đi chứ…” Giọng nói mang theo sự châm chọc.

Cậu rất muốn đẩy anh ra nhưng không thể nào đẩy nổi. Ánh mắt anh như đang khiêu khích cậu: dám nghe không?

Vương Nhất Bác cắn chặt răng. Bỗng nhiên, Tiêu Chiến ấn nút nhận điện.

“Anh vẫn đang làm việc đấy à?” Giọng của Vương Tư Vũ từ đầu dây bên kia truyền tới. “Hôm nay anh về nhà không?”

Vương Nhất Bác bất giác nhíu mày. Tiêu Chiến vẫn không có ý định buông tha cậu. Anh chăm chú quan sát sắc mặt cậu, tựa như đang cảm thấy rất hứng thú khi chứng kiến cậu lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Vương Nhất Bác không dám giằng điện thoại về, sợ Vương Tư Vũ nghe thấy tiếng động lạ. Cậu đành lên tiếng: “Ừ, mấy hôm nay anh bận, nhiều việc lắm”.

“Thế giờ anh đang ở công ty à?” Vương Tư Vũ lo lắng hỏi.

Vương Nhất Bác định “ừ” thì thấy Tiêu Chiến nghiêng đầu cười khẽ, giống như biết trước cậu sẽ phải nói dối. Cậu lập tức từ bỏ ý định đó đi.

Thấy Vương Nhất Bác mãi không trả lời, Vương Tư Vũ lại cẩn trọng lên tiếng: “Anh, lúc nào anh mới được về?”.

Không muốn để lộ cho Tiêu Chiến biết mình bị ảnh hưởng bởi sự khống chế của anh, nên Vương Nhất Bác cố tỏ ra tập trung nói chuyện với em trai: “Anh không ở công ty, đang ở chỗ chị Giai Nhu, có chuyện gì không em?”

Nghe vậy, Tiêu Chiến liền bật cười. Vương Nhất Bác không bận tâm tới anh. Cậu nói như vậy để Vương Tư Vũ yên tâm, cậu thực sự rất sợ nó biết anh trai mình là một người đàn ông đê tiện.

“Vậy ạ, không có chuyện gì. Thế anh cứ ở lại an ủi chị Giai Nhu, hỏi thăm chị ấy giúp em với nhé.”

Vương Nhất Bác “ừ” một tiếng, bấy giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm. Bỗng dưng, cậu nhớ đến điều gì, bèn hỏi: “Tư Vũ, em đang ở đâu?”

Vương Tư Vũ ngập ngừng một lát mới đáp: “Hôm nay tan học, em tạt về nhà một lát, thấy anh chưa về nên đến công ty đón anh”.

Vương Nhất Bác sững người, may mà vừa rồi cậu không nói là tăng ca.

“Em đợi anh một lát, anh qua đón em ngay!” Vừa nói, cậu vừa nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, ám chỉ anh nên buông mình ra.

“Không cần đâu! Sáng mai em có tiết học nên phải về trường từ sớm. Anh đừng lo cho em, em lớn rồi mà. Anh ở lại động viên chị Giai Nhu đi.”

Xem ra Vương Tư Vũ cũng đã đọc được tin tức về gia đình Tiết Giai Nhu.

Vương Nhất Bác không nói thêm gì nữa. Tiêu Chiến chủ động tắt máy, đồng thời cúi xuống cắn vào vành tai cậu. Toàn thân Vương Nhất Bác run rẩy, muốn tránh mà không tránh được. Chỉ quan hệ tình nhân mới có những cử chỉ thân mật như vậy, nhưng Vương Nhất Bác lại không cảm thấy thế. Trái lại, cậu còn có cảm giác bài xích. Vì sao anh lại đối xử với cậu như vậy?

Tiêu Chiến quăng điện thoại ra xa, bắt đầu hôn điên cuồng lên mặt cậu. Thấy cậu tỏ ra không muốn phối hợp, anh bất mãn lên tiếng: “Lúc này chống đối là một việc hết sức ngu xuẩn!”.

Đúng thế, cậu không có phản ứng, anh vẫn có thể buộc cậu phải làm theo ý muốn của anh.

Vương Nhất Bác tỉnh dậy, toàn thân mềm nhũn không còn sức lực. Tiêu Chiến đã rời đi từ lúc nào. Nhớ đến câu nói cuối cùng của anh, cậu cười cay đắng.

Đàn ông nhiều lúc chỉ thích hợp để người ta mơ tưởng. Bởi vì chỉ khi ở trong mơ, anh ta mới là một người hoàn mỹ. Một khi đã đặt ở ngoài thực tế, kiểu gì cũng nảy sinh vô số những điều không như ý. Nhưng đáng buồn là, cho dù Tiêu Chiến có làm bao nhiêu việc khiến cậu căm hận, cậu vẫn chẳng thể nào ghét được anh.

Vương Nhất Bác trở dậy thay quần áo, rửa mặt rồi mới gọi điện cho em trai. Vương Tư Vũ bắt máy rất nhanh: “Anh, có chuyện gì thế?”

“Em về trường chưa?”

“Em đang trên xe bus rồi.”

Giọng nói của em trai khiến Vương Nhất Bác cảm thấy ấm lòng. Vương Tư Vũ không giống những “cậu ấm” nhà giàu thường thấy trên phim ảnh. Tuy từ nhỏ đã được bố mẹ yêu thương, chiều chuộng nhưng Vương Tư Vũ rất ngoan ngoãn, càng lớn càng hiểu chuyện. Khi tai hoạ xảy đến với gia đình, Vương Tư Vũ mới mười bốn tuổi, còn Vương Nhất Bác hai mốt tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp đại học. Thấy anh trai một mình gánh vác mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, Vương Tư Vũ rất biết nghe lời, chưa bao giờ khiến anh phải phiền lòng.

“Hôm qua sao em lại về nhà? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Vương Nhất Bác lo lắng hỏi.

“Không có chuyện gì đâu anh. Tự dưng thấy nhớ anh nên em về thôi, không ngờ số đen như vậy, về mà không gặp được anh.” Vương Tư Vũ cười. “Cuối tuần anh phải mua món ăn mà em thích để bù đắp đấy nhé.”

Vương Nhất Bác bật cười, “Được rồi, ở trường học phải học hành chăm chỉ, đừng lo lắng những chuyện không đâu nữa. Mọi việc đều đã giải quyết ổn thoả rồi, sẽ không có vấn đề gì nữa đâu.”

Nghe anh trai khuyên nhủ, Vương Tư Vũ cũng cảm thấy yên tâm.

Nói chuyện với Vương Tư Vũ xong, Vương Nhất Bác lại gọi điện cho Tiết Giai Nhu để hỏi thăm tình hình của bé Nhân Nhân. Đã tìm được Nhân Nhân, hiện giờ tâm trạng con bé không được tốt, vẫn đang khóc lóc ầm ĩ.

Cúp máy, Vương Nhất Bác vội chuẩn bị đi làm. Xuống tầng trệt thì thấy đồ ăn được dọn sẵn trên bàn, cậu ngồi xuống ăn một mình, trong lòng cậu rất tò mò muốn biết những người làm ở đây coi cậu là gì? Là nhân tình, hay “bà hai”? Cũng có thể họ không mấy bận tâm tới thân phận của cậu, bởi chẳng lạ lẫm gì chuyện một người đàn ông giàu có bao nuôi tình nhân bên ngoài.

Sau khi lấp đầy dạ dày, Vương Nhất Bác ra khỏi nhà. Cậu định đi thẳng tới trạm xe bus nhưng chợt trông thấy tài xế của Tiêu Chiến đã đánh xe đến cổng đợi sẵn. Do dự giây lát, cậu quyết định lên xe. Đằng nào cũng đã làm những chuyện đáng khinh bỉ, cần gì phải vờ tỏ ra thanh cao? Chẳng khác nào tự lừa gạt bản thân.

Vương Nhất Bác ngả người vào lưng ghế, bầu không khí ngột ngạt trong xe khiến tâm trạng cậu càng thêm phiền muộn.

Nếu không phải người làm anh như cậu vô dụng, thì Vương Tư Vũ đã không bị dụ dỗ đi bán thuốc giả. Cậu biết em trai thương mình những năm qua vất vả lo toan mọi chuyện trong gia đình, thế nên nó mới tranh thủ lúc rảnh rỗi đi làm thêm, kiếm chút tiền phụ giúp cậu. Trong lòng Vương Nhất Bác vừa xót xa, vừa hổ thẹn.

Mấy tháng trước khi đang kiếm việc làm, Vương Tư Vũ gặp phải một kẻ lừa đảo. Nghe gã nói những lời ngon ngọt về cách kiếm được nhiều tiền, Vương Tư Vũ đã nhập hội với gã. Nhưng thật xui xẻo, chỉ ba ngày sau, cả hội bị cảnh sát tóm. Cảnh sát vốn để ý tới nhóm tội phạm này từ lâu, bọn chúng chuyên bán thuốc giả lừa tiền của những người cao tuổi.

Vương Tư Vũ mới tham gia, không rõ nội tình nên hẳn là không có gì đáng ngại. Nghe cảnh sát nói vậy, Vương Nhất Bác cũng yên tâm một chút. Em trai cậu mới chỉ mười chín tuổi, con đường phía trước còn dài, không thể để dính bất cứ vết nhơ nào. Thế nhưng lần thứ hai tới đồn làm việc, Vương Nhất Bác vô cùng hoang mang khi cảnh sát nói tình hình đã thay đổi theo hướng không mấy khả quan. Phía trên đã hạ lệnh cần xử lý nghiêm ngặt vụ án, bởi phạm vi ảnh hưởng của nó quá rộng.

Vương Nhất Bác vừa lo vừa sợ, nhưng lúc đó cậu lại không được gặp em trai, không biết nó ở trong trại tạm giam tình hình ra sao. Rơi vào đường cùng, cậu cầu cứu Tiết Giai Nhu, hy vọng Từ Triệu Luân có thể ra mặt nói giúp vài câu. Đợi suốt mấy ngày vẫn chẳng thấy hồi âm, Vương Nhất Bác rất sốt ruột nhưng không muốn làm khó đến bạn. Đến một hôm, cậu vừa ra khỏi đồn cảnh sát thì có một chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa sổ hạ xuống, người đàn ông ngồi trong xe tháo cặp kính râm ra và hỏi cậu: “Muốn cứu em trai không?”

Đến tận bây giờ, Vương Nhất Bác vẫn không muốn thừa nhận cảm giác của mình lúc đó. Khi trông thấy gương mặt ấy, cậu đã cho rằng mình gặp ảo giác, giống như giấc mộng của một cô bé mười mấy tuổi, chàng hoàng tử từ trên trời giáng xuống, cứu mình trong lúc nguy nan.

Chuyện nực cười đến vậy, nhưng cậu lại nhớ kỹ.

Công việc ngập đầu, đồng nghiệp xung quanh than thở: “Dậy sớm hơn gà, làm mệt hơn trâu, lương chỉ đủ mua rau”. Lời nói có hơi cường điệu nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy rất chân thực. Vật giá leo thang không ngừng, hằng tháng sau khi trả tiền nhà và tiền điện nước, lương còn lại chẳng đáng là bao. Nghĩ đến mới nhớ, tiền thuê nhà hình như sắp tăng nữa rồi.

Bên cạnh cái “chân thực tàn khốc” mà cuộc sống mang lại ấy, Vương Nhất Bác còn có một thứ cảm giác mơ hồ khác, do Tiêu Chiến tạo ra. Lý trí cậu bài xích sự “mơ hồ” đó, nhưng trái tim đã đối nghịch.

Cô từng hỏi Tiêu Chiến vì sao biết chuyện em trai cậu, anh trả lời: “Đúng lúc đi ngang qua đồn cảnh sát vô tình bắt gặp nên ra tay giúp đỡ”.

Tiêu Chiến không phải kiểu người thích làm từ thiện, một khi đồng ý giúp đỡ người khác nhất định phải có điều kiện kèm theo. Mà cậu thì có thể mang lại cho anh lợi ích gì? Giá trị trao đổi của cậu chỉ là chính bản thân cậu mà thôi.

Vừa tới Thương Nha, Tiêu Chiến đã bị Nguyễn Ngộ Minh nhìn bằng ánh mắt dò xét. Anh cứ thế thản nhiên đi qua.

Thấy mình bị phớt lờ, Nguyễn Ngộ Minh mới cất bước chạy theo: “Tứ ca, tối qua anh đi đâu?”. Vừa nói, anh ta vừa ghé đầu lại ngửi: “Mùi trên người anh không giống bình thường. Chẳng trách người ta vẫn hay nói, đàn ông sau khi có phụ nữ rồi thì mùi trên cơ thể sẽ thay đổi”.

Tiêu Chiến không thèm bận tâm tới lời trêu chọc của anh ta, “Dưới kia có một công ty đang chiêu mộ “trung khuyển”1 đấy, có hứng thú thì xuống xem sao”.

(1 trung khuyển: Chó trung thành. Ở đây mang hàm nghĩa xấu, chỉ những người làm chân sai vặt, chịu luồn cúi)

Nguyễn Ngộ Minh đang định lớn giọng cãi lại “làm gì có công ty nào”, thì chợt hiểu ra mình bị châm chọc. Anh ta hận đến thấu xương.

Tiêu Chiến vào phòng làm việc của Cố Trường Dạ, báo cáo tình hình chuyến đi công tác vừa rồi.

Nguyễn Ngộ Minh vẫn nán lại đợi bên ngoài. Vì quá nhàn rỗi nên anh ta đã chót đánh cược với lão Bát. Nếu điều tra ra ai là me ruột của con trai Tiêu Chiến thì anh ta sẽ được đứng tên quản lý câu lạc bộ bowling trong nhiệm kỳ tiếp theo. Anh ta vốn chẳng phải người hám lợi, nhưng vì “danh dự cá nhân”, nhất định phải thắng cuộc cá cược này.

Tiêu Chiến ra khỏi phòng, thấy Nguyễn Ngộ Minh vẫn đứng đó, trong lòng không khỏi bội phục sự nhẫn nại của anh ta.

“Tứ ca, tối qua anh đi đâu?”, Nguyễn Ngộ Minh thăm dò, “Hình như có người trông thấy anh đi cùng cô Hạ?”.

“Cậu tò mò về đời tư của tôi như thế, tôi mà nói cho cậu biết thì chẳng phải đã đả kích lòng hiếu kỳ của cậu rồi sao? Cậu cứ tiếp tục đoán đi!” Dứt lời, Tiêu Chiến cất bước đi thẳng.

Nguyễn Ngộ Minh đứng nhìn theo, lẩm bẩm: “Em lại rất muốn anh đả kích lòng hiếu kỳ của em đấy, nói đi được không hả!”.

Xử lý xong công việc, Tiêu Chiến lái xe tới trường tiểu học để đón con trai. Ngoài cổng trường lúc này đã đông nghịt phụ huynh, từng tốp học sinh được giáo viên lần lượt dẫn ra. Tiêu Chiến dừng xe cách đó khá xa để tránh ùn tắc, đợi chưa lâu đã trông thấy Tiêu Gia Minh một mình đi qua đám đông, tiến về phía này. Cậu bé mở to hai mắt nhìn người trong xe như để xác định đúng là bố mình, sau đó vui vẻ mở cửa ngồi vào.

Tiêu Chiến hỏi con trai tình hình học tập hôm nay. Trước giờ, anh không hề nuông chiều cậu bé mà luôn dạy dỗ rất nghiêm khắc. Bắt đầu từ năm học này, anh đã để Gia Minh tự đi học bằng xe bus, chỉ thi thoảng có thời gian rảnh, anh mới đến đón cậu bé. Tiêu Gia Minh cũng rất thông minh, mỗi lần tan học mà không thấy xe của bố đỗ ở đây, cậu bé liền ngoan ngoãn lên xe bus về nhà,

“Con lại gọi điện làm phiền chú Bảy rồi phải không?” Lúc dừng đợi đèn xanh, Tiêu Chiến mới hỏi con trai.

Tiêu Gia Minh quay sang quan sát nét mặt bố, xác định bố không hề tức giận, cậu bé bèn gật đầu: “Bố đi công tác lâu quá nên con mới gọi điện hỏi chú Bảy”.

Tiêu Chiến không nói gì thêm. Gia Minh nhăn mặt, không hiểu bố mình đang nghĩ gì.

Về tới nhà, Tiêu Chiến đích thân trông con trai làm bài tập và chuẩn bị bài ngày mai. Chỗ nào bé Gia Minh không hiểu, anh đều giải thích tỉ mỉ.

“Bố, ngày xưa bố học rất giỏi phải không?” Gia Minh nhìn bố đầy sùng bái.

Tiêu Chiến đáp bằng giọng không mấy hào hứng: “Tạm được”.

Như thường lệ, sau khi làm xong bài tập, bạn nhỏ Gia Minh có một giờ đồng hồ để xem phim hoạt hình, tiếp đó là ăn tối, đọc sách tham khảo và tắm giặt.

Lúc sắp đi tắm, bé Gia Minh ôm lấy cánh tay bố và nói: “Bố tắm cho con nhé!”.

“Con mấy tuổi rồi hả?” Tiêu Chiến khẽ nhéo mũi con trai, nhưng rồi vẫn xắn tay áo lên chuẩn bị tắm cho cậu bé.

Anh không hề nhận ra, ánh mắt anh lúc nhìn con trai luôn rất ấm áp. Lão Thất vẫn hay nói, chỉ khi nhìn bé Gia Minh, Tứ ca mới dịu dàng đến vậy.

Mấy năm qua, Gia Minh đều do một tay Tiêu Chiến nuôi nấng, cậu bé có tình cảm rất sâu đậm với bố.

Gia Minh nhìn bố tắm cho mình, cất tiếng hỏi: “Bố, có phải bố thích cô Hạ không?”.

Cậu nhóc có vẻ rất quan tâm tới vấn đề này, đôi mắt mở to chờ câu trả lời. Cái nhìn chăm chú ấy thật giống với ánh mắt của một người.

Tiêu Chiến khẽ nghiêng đầu, “Con nghe ai nói?”. Hoá ra là mượn cớ tắm cho để thăm dò chuyện của người lớn!

“Mọi người đều nói như vậy”, Gia Minh chu miệng, “Trên báo ấy ạ”.

Tiêu Chiến mỉm cười, “Trẻ con không được tham gia vào chuyện người lớn”.

Gia Minh xị mặt, “Nhưng nếu bố thật sự thích cô Hạ, cô Hạ sẽ trở thành mẹ của con, việc này có liên quan tới con!”.

Trông bộ dạng ông cụ non của con trai, Tiêu Chiến đột nhiên không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Bạn nhỏ Gia Minh rất quý Hạ Tư Tư, không những xinh đẹp, tốt bụng mà còn hay mua đồ chơi đến cho cậu bé. Mỗi khi cậu bé khiến Tiêu Chiến tức giận, chính Hạ Tư Tư là người luôn đứng ra bênh vực. Nhưng dù vậy, trong lòng Gia Minh vẫn muốn mẹ ruột của mình hơn. Thậm chí cậu bé còn tin rằng, mẹ không hề thua kém cô Hạ, nếu không, làm sao bố và mẹ lại sinh ra mình?

“Tắm nhanh kẻo cảm lạnh bây giờ!” Tiêu Chiến nhắc nhở.

Gia Minh giận dỗi: “Cảm lạnh thì cảm lạnh! Dù sao con cũng là đứa trẻ không có mẹ, bố cũng không yêu con”.

Tiêu Chiến nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Chuyện của người lớn rất phức tạp, thế nên bố không thể giải thích rõ ràng với Gia Minh được! Con chỉ cần biết một điều, bố luôn luôn yêu con!”

Khoé mắt cậu bé chợt hoen đỏ, “ Nhưng người khác đều có mẹ, con lại không có! Con muốn có mẹ!”.

Tiêu Chiến thở dài, bế con trai khỏi bồn tắm rồi lau khô người giúp cậu bé. Sau đó, anh đặt Gia Minh nằm lên giường, dỗ dành một lúc lâu, cậu bé mới chịu ngủ.

Anh lặng lẽ ngồi cạnh giường nhìn con trai ngủ say. Về chuyện gia đình, bản thân anh không có quá nhiều kỳ vọng, thế nhưng anh rất muốn mang lại cho con của mình một mái ấm hoàn hảo. Đáng tiếc, anh không làm được! Con trai của anh không có mẹ.

Tiêu Chiến lắc đầu cười gượng. Anh từ nhỏ đã do một mình mẹ anh nuôi nấng, lúc ấy anh đã nghĩ, sau này nhất định không được để con mình trải qua cái cảm giác cô độc như thế. Vậy mà cuối cùng, con trai của anh, vừa sinh ra đã không có mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top