CHƯƠNG 18: CẬU CŨNG LÀ MỘT SÁNG TRONG CUỘC ĐỜI ẢM ĐẠM CỦA ANH.

Ba mươi tết, Tiêu Chiến chủ động nhắc Vương Nhất Bác gọi Vương Tư Vũ đến cùng nhau ăn Tết. Hai ngày nay, cậu luôn ở bên cạnh Gia Minh, đôi lúc lại ngồi thẫn thờ. Anh hiểu nỗi lòng của cậu. Gặp được con trai thất lạc suốt mấy năm trời, đương nhiên cậu không muốn xa nó, nhưng đêm Giao thừa cậu cũng không nỡ để em trai ở nhà một mình. Cho dù hiện giờ đã có chồng, có con, bắt đầu một cuộc sống mới, thì Vương Tư Vũ vẫn là người thân của cậu, điều này không thể thay đổi.

Vương Nhất Bác và con trai ra cổng đón Vương Tư Vũ.

Trông thấy cậu, nhóc Gia Minh cười híp mắt: “Cháu chào cậu!”.

Vương Tư Vũ cảm động bế thằng bé lên. Cậu ta vốn lo lắng sự xuất hiện của mình sẽ quấy rầy Vương Nhất Bác đoàn viên với con trai. Nhưng hôm nay nhận được điện thoại của cậu, Vương Tư Vũ nghĩ, nếu mình không đến thì chắc chắn anh sẽ không vui.

Vương Nhất Bác dường như thở phào nhẹ nhõm khi thấy Gia Minh rất quý Vương Tư Vũ. Bây giờ cậu thật sự không còn gì vướng bận trong lòng nữa rồi, tất cả người thân đều ở bên cạnh, đó là ước nguyện lớn lao nhất của cậu.

Hai cậu cháu chơi với nhau rất vui vẻ, một lớn một nhỏ nằm song soài dưới sàn nhà đùa nghịch. Vương Nhất Bác nhắc mãi không được, đành mặc kệ họ.

“Cám ơn anh.” Cậu quay sang nói với Tiêu Chiến đang đứng cạnh mình. Người đàn ông này đã mang đến cho cậu tất cả những gì cậu muốn, cuộc đời cậu thật may mắn khi gặp anh.

“Giữa chúng ta còn phải nói những lời khách sáo như vậy à?”

Vương Nhất Bác ngẩn ra giây lát rồi mỉm cười.

Xế chiều, cậu tất bật chuẩn bị làm cơm Tất niên. Dù cuộc sống càng ngày càng đầy đủ, nhưng những món ăn giản dị truyền thống trong dịp Tết vẫn không thể thiếu. Vương Tư Vũ và Tiêu Chiến muốn vào bếp phụ giúp nhưng đều bị Vương Nhất Bác đuổi ra ngoài.

Tiêu Chiến đứng ở cửa bếp nhìn cậu. Anh cảm nhận được niềm vui toát ra từ ánh mắt của cậu. Được tự tay chuẩn bị bữa cơm đoàn viên cho ba người đàn ông quan trọng nhất trong đời vào đêm Giao thừa, đâu có niềm hạnh phúc nào lớn hơn thế?

Sau vài tiếng đồng hồ, cơm ngon canh ngọt đã đâu vào đấy, mùi thức ăn thơm phức bay ra cả phòng khách khiến nhóc Gia Minh không chịu được chạy vào bếp ngóng mấy lần.

Vương Nhất Bác lần lượt bày đồ ăn lên, từng món nóng hổi bốc hơi nghi ngút trên bàn, nhưng không che khuất được nụ cười rạng rỡ của ba người họ.

Tiêu Chiến mở chai rượu, rót cho mỗi người một ly. Gia Minh từ lâu đã tò mò về rượu, thấy mình cũng có phần, cu cậu phấn khích ra mặt.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, tiếng cười đầy ắp căn phòng.

Gia Minh chê đề thi cuối kỳ quá dễ, làm một loáng là xong, không hiểu vì sao vẫn có người điểm thấp. Lúc nói, nét mặt cu cậu rất biểu cảm, khiến người lớn được một trận cười thỏa thích.

Ăn cơm xong, Vương Nhất Bác thu dọn bát đĩa. Gia Minh chạy ra công viên nhỏ trước cửa nhà ngắm bầu trời đêm như bị xé toạc bởi những chùm pháo hoa rực rỡ.

Tiêu Chiến và Vương Tư Vũ đứng sóng vai, trông về phía Gia Minh. Hai người họ dường như vẫn có chút gò bò khi tiếp xúc riêng với nhau.

“Chỗ thực tập thế nào? Đã quen chưa?”

“Rất tốt, em quen rồi anh ạ.” Vương Tư Vũ cẩn thận trả lời.

“Công việc ở đấy rất tốt cho cậu học hỏi kinh nghiệm.”

“Vâng, giai đoạn này là thời gian để em tích lũy thêm kiến thức thực tiễn và trau dồi kinh nghiệm.”

“Cậu nghĩ được như thế là tốt rồi.” Tiêu Chiến đã gọi điện tới nơi thực tập của Vương Tư Vũ để hỏi thăm tình hình. Nghe người quản lý nói rất vừa ý với thái độ làm việc của cậu ta, anh cũng cảm thấy yên tâm hơn, ít nhất thì Vương Nhất Bác sẽ không phải lo lắng cho cậu ta quá nhiều.

Lúc này, Vương Nhất Bác đã dọn dẹp phòng bếp xong, liền bị nhóc Gia Nịnh kéo ra công viên xem Tiêu Chiến đốt pháo hoa. Cậu bé đã háo hức mong chờ giây phút này từ lâu, những chùm pháo hoa đủ sắc màu nối tiếp được bắn lên không trung, thắp sáng cả một khoảng trời.

Đợi Tiêu Chiến đốt hết số pháo đã mua, nhóc Gia Minh mới lấy “báu vật” của mình ra, phân phát cho mọi người.

Tiêu Chiến nhìn que pháo hoa cầm tay mà con trai đưa cho, rồi lại liếc nhìn Vương Nhất Bác. Nhưng cậu không để ý tới anh, mà phối hợp với nhóc Gia Minh, châm lửa đốt que pháo, Tiêu Chiến và Vương Tư Vũ đành phải làm theo.

Cùng nhau đùa nghịch một ngày, Vương Tư Vũ và Gia Minh đã vô cùng thân thiết. Nhóc Gia Minh cứ quấn quýt lấy cậu mình, đòi nghe chuyện khi Vương Tư Vũ và Vương Nhất Bác còn nhỏ.

Trên sân thượng, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi bên nhau, ngắm nhìn bâu trời đem vẫn còn lác đác những màn pháo hoa.

Vương Nhất Bác tựa đầu vào ngực Tiêu Chiến, không ngừng vuốt ve bàn tay anh. Tiêu Chiến đang định cử động thì cậu đã ngăn lại: “Em rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi bắt đầu hoài nghi tất cả mọi thứ đang hiện hữu. Để em sờ một lát, em muốn cảm nhận sự chân thực giờ phút này”.

“Em đang sàm sỡ anh thì có!” Tiêu Chiến cười, hơi thở ấm áp phả xuống mặt cậu.

Sàm sỡ thì sàm sỡ, Vương Nhất Bác lại tiếp tục giơ tay chạm vào má anh.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, đúng lúc tiếng chuông điểm không giờ vang lên, một năm mới bắt đầu.

Sáng hôm sau, mọi người đều dậy muộn. Ngày đầu năm có rất nhiều điều kiêng kỵ, nào là không được gội đầu, không được đổ rác… Quan trọng nhất là bữa ăn đầu tiên không được có gạo tẻ, không ai biết nguyên do, nhưng vẫn thực hiện đúng như vậy. Vì thế, lựa chọn tốt nhất chính là bánh trôi nước hoặc sủi cảo.

Phòng bếp lúc này rất náo nhiệt, Tiêu Chiến nhào bột, ba người còn lại thì nặn bánh. Sủi cảo của Vương Nhất Bác rất đều đặn, sủi cảo của Vương Tư Vũ lại cái to cái nhỏ, riêng tác phẩm của nhóc Gia Minh thì vô số hình thù kỳ lạ. Thỉnh thoảng, họ lại nghịch ngợm quệt bột lên mũi nhau.

Vương Tư Vũ giúp Gia Minh lau mặt, nhưng càng lau càng nhoe nhoét. Vương Nhất Bác cười: “Thôi thôi, em đừng động vào Gia Minh nữa!”.

Vương Tư Vũ bĩu môi: “Haizz… người nào đó có con trai rồi nên em bị cho ra rìa”.

"Đúng vậy, em lúc nào cũng bị cho ra rìa cả!” Vương Nhất Bác vừa nói vừa quệt một ít bột lên mặt em trai, sau đó quay sang nói với Gia Minh: “Baba trả thù giúp con rồi nhé”.

Gia Minh thích chí cười ha ha.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực của cả gia đình, mé sủi cảo lớn đã hoàn thành, một nửa được đem hấp cách thủy, nửa còn lại đem luộc. Chẳng bao lâu, bọn họ đã ngồi quây quần bên bàn ăn hưởng thụ thành quả.

Gia Minh thỏa mãn cứ cười suốt, đôi mắt vốn to tròn híp lại thành một đường thẳng. Cả gia đình, trên mặt ai cũng viết rõ một chữ hạnh phúc.

Đối với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, đây là giờ phút mà họ đã chờ mong từ rất lâu rồi.

Có câu, niềm ui của kẻ này là nỗi buồn của người khác. Quả thật không sai.

Mồng Một, các cửa hàng đều không hoạt động, phố xá buổi tối cũng vắng vẻ và lạnh lẽo. Đối nghịch với bên ngoài, bầu không khí trong các quán bar vô cùng náo nhiệt, có lẽ ngày đầu năm ít nơi giải trí nên mọi người thường kéo hết tới đây, đặc biệt là giới thanh niên.

Lúc này, Hạ Tư Tư đang ngồi ở quầy bar uống rượu giải sầu. Hôm qua cô đã tới nhà Tiêu Chiến, bắt gặp cảnh gia đình họ sum họp vui vẻ bên nhau, không một ai nhớ tới cô, lòng cô thật sự khó chịu. Cô nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao kết quả lại như vậy? Rõ ràng cô là người yêu Tiêu Chiến nhất, cô nỗ lực ngần ấy năm mà chỉ nhận được cái kết này thôi ư? Cô không cam lòng, không phục! Tất cả bọn họ đều hạnh phúc, chỉ mình cô đau khổ, vì sao?

Không muốn để bố mẹ biết mình có chuyện buồn nên Hạ Tư Tư một mình ra ngoài, cô đã quá mệt mõi khi cứ phải giả vờ vui vẻ rồi.

Nguyễn Ngộ Minh vừa bước vào quán bar đã bị kích thích bởi sự náo nhiệt ở đây. Anh ta vào cảm thấy mình đúng là người nhìn xa trông rộng khi kinh doanh dịch vụ này. Tết nhất là thời điểm nhàm chán với khá nhiều người, quán bar trở thành điểm đến lý tưởng nhất của họ. Vậy mà trước đây Kỷ Bách Hiên còn nói “không ăn thua gì đâu”. Hừm, tốt nhất cậu ta nên tới đây mà tận mắt nhìn xem. Mọi người không đi bar chẳng lẽ lại ở nhà ôm ti-vi?

Đang đắc ý cười một mình, Nguyễn Ngộ Minh chợt trông thấy Hạ Tư Tư. Anh ta nổi hứng thú, bèn tiến lại gần chào hỏi: “Hi, lâu lắm không gặp nhỉ!”.

Hạ Tư Tư chống cằm, híp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tôi chả thèm gặp cái đồ như anh!”.

Nói rồi, cô ta lại tiếp tục uống rượu.

Nguyễn Ngộ Minh ngồi xuống ghế bên cạnh: “Nhìn cô có vẻ không ổn định lắm, thất tình phải không?”.

Ngay cả cái tên đần độn này cũng nhận ra mình bị thất tình ư? Hạ Tư Tư càng thêm bực bội.

“Nguyễn Ngộ Minh, anh nói xem tôi có gì không tốt? Tiêu Chiến bị mù rồi sao?...”

“Tôi nói thật cô đừng buồn, thực ra Tứ ca của tôi đã biểu hiện thái độ rất rõ ràng ngay từ đầu rồi. Anh ấy không hề để ý tới cô…”

Hạ Tư Tư tóm lấy tay anh ta: “Đồ khốn khiếp, anh nói bậy bạ cái gì thế hả?”.

Nguyễn Ngộ Minh hòa hoãn: “Được rồi, được rồi… tôi nói lung tung, tôi sai rồi, được chưa? Cô vừa xinh đẹp lại thông minh, người người yêu mến… Nhưng cô có thể bỏ tay ra trước được không?”.

Hạ Tư Tư buông tay, tiếp tục uống. “Nếu tôi đúng là được người người yêu mến thì vì sao anh trông thấy tôi uống rượu lại không uống cùng tôi?”.

Thấy bộ dạng đáng thương của Hạ Tư Tư, Nguyễn Ngộ Minh mềm lòng, đồng ý cùng cô ta uống rượu giải sầu.

Hạ Tư Tư không ngừng than vãn, bản thân đã vì Tiêu Chiến mà làm rất nhiều việc, suốt mấy năm qua chỉ một mực chờ đợi anh chứ không chịu hẹn hò với người khác.

Tất cả đều là cô tự làm tự chịu, Tứ ca của tôi đâu có ép cô. Nghĩ trong lòng là vậy nhưng Nguyễn Ngộ Minh không nói ra, mà lựa lời an ủi Hạ Tư Tư: “Ừ, tôi biết rồi. Tứ ca không thích cô là do mắt anh ấy có vấn đề”.

“Đúng! Do anh ấy mắt kém! Cạn ly…”

Hai người họ vừa tán gẫu vừa uống rượu, mãi đến khi say mềm mới rời khỏi quán bar, lảo đảo dìu nhau đi tìm nhà nghỉ.

Sáng hôm sau, Hạ Tư Tư như nổi cơn điên khi tỉnh dậy. Cô ta giận giữ đá Nguyễn Ngộ Minh từ trên giường lăn xuống đất.

“Đồ khốn nạn! Tôi phải giết anh!”

Vừa tỉnh dậy đã bị Hạ Tư Tư đuổi đánh nhưng Nguyễn Ngộ Minh lại không dám chạy ra ngoài, chỉ có thể chạy từ góc này sang góc khác.

Nửa tháng sau đó, Nguyễn Ngộ Minh sống trong thấp thỏm vì Hạ Tư Tư không ngừng truy sát. Chuyện ầm ĩ này đến tai hai bên gia đình, bọn họ đều cho rằng đây là duyên phận, hơn nữa đều đang muốn con cái mình thành gia lập thất, vì thế lập tức thúc ép hai người kết hôn.

Cứ như thế, Hạ Tư Tư tự dưng trở thành “Nguyễn phu nhân”, Nguyễn Ngộ Minh cũng tự dưng có vợ…

Nhiều năm về sau, khi nghĩ lại chuyện này, Hạ Tư Tư chỉ cảm thấy hoang đường. Cô vốn tưởng rằng, nếu Tiêu Chiến cưới người con gái khác, mình sẽ đau khổ, sẽ dằn vặt rất lâu. Nào ngờ, chỉ một sự cố bất ngờ lại có thể xoa dịu vết thương lòng kia. Sáng mồng Hai tết năm đó, nỗi tức giận khiến cô quên béng mọi chuyện về Tiêu Chiến. Một thời gian ngắn sau cô nhận ra, bản thân không còn cảm thấy khổ sở nữa.

Thế là, Nguyễn Ngộ Minh lại bị gán thêm một tội danh: hủy hoại cơ hội thể nghiệm nỗi đau thất tình của Hạ Tư Tư.

Từ sau khi Vương Tư Vũ đến, nhóc Gia Miinh liền đòi ngủ với cậu, còn “đuổi” Vương Nhất Bác về phòng của Tiêu Chiến. Cu cậu đắc ý lao lên giường của mình, thì thầm hỏi Vương Tư Vũ: “Cậu, có phải bố mẹ ngủ cùng nhau thì sẽ sinh cho cháu một em gái không?”.

Vương Tư Vũ day trán không biết đáp sao, nhưng thấy ánh mắt chờ mong của thằng bé, đành phải gật đầu.

Gia Minh thích thú reo lên một tiếng, rồi yên tâm nhắm mắt ngủ.

Bấy giờ, Vương Tư Vũ mới thở phào một hơi. Cậu ta chỉ sợ lòng hiếu kỳ của Gia Minh nổi lên, lại hỏi trẻ con được sinh ra thế nào thì thật hết đường giải thích.

Vương Nhất Bác tỉnh dậy giữa đêm, thấy vị trí bên cạnh trống trơn. Cậu bật đèn bàn, Tiêu Chiến không ở trong phòng. Giờ này anh có thể đi đâu?

Vương Nhất Bác xuống giường, đi ra ban công. Quả nhiên anh đang đứng đó, trong tay là điếu thuốc hút dở. Cậu có thể ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc trong không khí, sàn nhà cũng vương đầy đầu mẩu thuốc lá.

Lúc xẩm tối, Tiêu Chiến nhận được một cuộc điện thoại. Vương Nhất Bác để ý thấy từ sau cuộc điện thoại đó, anh bắt đầu trở nên trầm tư. Cậu vòng tay ôm lấy anh từ phía sau: “Anh sao thế? Có chuyện gì phải không?”.

Tiêu Chiến dụi điếu thuốc rồi vứt xuống đất. Anh nhắm mắt lại, cơ hồ vừa đưa ra một quyết định quan trọng.

“Đi ngủ.”

Vương Nhất Bác lắc đầu, không chịu buông tay.

Tiêu Chiến đẩy cậu ra, sau đó rời khỏi phòng, không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái. Vương Nhất Bác sững sờ một lúc lâu mới vội vã đuổi theo. Cậu gọi tên anh, anh cũng không đáp lại. Đến khi cậu đuổi kịp, thì anh đã lái xe ra khỏi ga-ra, phóng một đoạn đường thẳng tắp.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào chiếc xe mỗi lúc một xa, lòng như lửa đốt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tuy rất lo lắng, nhưng cậu không muốn đánh thức Vương Tư Vũ và Gia Minh, nên lại quay về phòng ngủ. Chỉ có điều, cậu không thể chợp mắt được nữa.

Cả ngày hôm sau, Tiêu Chiến cũng không về.

Vương Nhất Bác nói với Gia Minh rằng Tiêu Chiến đi công tác. Nhóc Gia Minh không mảy may nghi ngờ, vì chuyện này cũng thường xuyên xảy ra. Nhưng Vương Tư Vũ thì biết rõ anh trai mình đang nói dối.

Đợi nhóc Gia Minh đi làm bài tập, cậu ta mới ngồi xuống cạnh Vương Nhất Bác, hỏi: “Anh, anh rể đi đâu?”.

Vương Nhất Bác lắc đầu: “Anh không biết”.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Vương Nhất Bác vẫn chỉ lắc đầu. Cậu không biết, nhưng cũng không hy vọng có chuyện xảy ra. Gia đình cậu vừa đoàn tụ, nếu có sóng gió gì xảy đến, cậu nghĩ mình sẽ không chịu đựng nổi mất.

Hôm sau nữa, Tiêu Chiến mới trở về, Vương Nhất Bác như trút được gánh nặng trong lòng. Thế nhưng, anh không nhìn cậu lấy một cái, mà đi thẳng lên gác. Thấy vậy, cậu lại càng thấp thỏm. Cậu vội đuổi theo anh. Hai người vào phòng ngủ, Tiêu Chiến xoay người lại, lạnh lùng nói: “Đóng cửa lại”.

Vương Nhất Bác làm theo, sau đó nhìn anh đầy lo lắng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là…”.

Tiêu Chiến nhíu mày quay đi khiến cậu im bặt. Cậu không hiểu cảm giác lúc này là gì, dường như anh chán ghét nhìn thấy cậu, chán ghét nghe cậu nói. Cậu thật sự không muốn tin điều này. Cậu hy vọng mình chỉ nhìn nhầm mà thôi.

Vương Nhất Bác ngồi xuống giường, chợt phát hiện mình đang rất sợ hãi.

Tiêu Chiến ngồi trên ghế đối diện, giữa hai người chỉ cách nhau chừng một mét thôi, vậy mà cậu lại có cảm giác xa lạ vô cùng.

“Vương Nhất Bác!”, anh đột nhiên lên tiếng, “Mấy ngày qua, em hạnh phúc không?”.

Cậu gật đầu. Đương nhiên rồi, những người thân nhất đều ở bên cạnh, cả gia đình ai nấy đều vui vẻ. Cậu chưa từng nghĩ mình lại có niềm hạnh phúc lớn đến vậy, mà người mang lại hạnh phúc cho cậu chính là người đàn ông này.

Tiêu Chiến nhếch môi cười. Nụ cười kỳ dị khiến Vương Nhất Bác bỗng thấy hoang mang. Rồi anh đứng dậy, tiến lại trước mặt cậu. Trên người anh khoác một chiếc áo gió màu đen, toàn thân toát lên một phong thái lạnh lùng đáng sợ. Anh chìa tay ra, nâng cằm cậu lên: “Em nói xem, em sẽ làm gì khi hận một người?”.

Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn anh, cơ thể cứng đờ.

“Em đoán được, đúng không?” Tiêu Chiến nói tiếp, trên mặt hiện lên nụ cười mỉa mai. “Khi hận một người, cách trả thù tốt nhất chính là cho người đó tất cả những thứ mà người đó muốn, rồi ở thời khắc người đó hạnh phúc nhất, hủy hoại toàn bộ!”

Vương Nhất Bác run rẩy. Những lời này đối với cậu chẳng khác nào một cơn ác mộng, cậu thà rằng mình chỉ đang nằm mơ mà thôi!

Tiêu Chiến cảm nhận rõ cơ thể cậu đang run lên, anh rụt tay về, lấy khăn giấy lau ngón tay vừa chạm vào cằm cậu.

“Anh… anh đang đùa em phải không? Anh đừng như vậy, em sợ lắm!” Cậu giơ tay lên muốn túm lấy vạt áo Tiêu Chiến, nhưng anh lùi lại, không để cậu chạm vào.

“Đùa? Cậu tưởng tôi sẽ phí phạm thời gian ở đây đùa với cậu sao? Đủ rồi! Chẳng nhẽ cậu còn chưa hiểu ý tôi? Thực lòng, tôi rất tò mò, cậu cho rằng dựa vào đâu mà tôi phải đón nhận cậu? Sao không thử nghĩ lại cho cẩn thận, hiện giờ thân phận của tôi là gì? Tôi là một trong những người đứng đầu Thương Nha, muốn kiểu người nào mà chẳng được, cần gì phải chọn cậu - kẻ năm xưa đã hãm hại tôi, khiến mẹ tôi qua đời sớm, tôi phải bất đắc dĩ bỏ học? Tôi rất tỉnh táo, biết rõ ai đã gây ra mọi đau khổ cho mình, vì thế tôi luôn tự nhủ nhất định phải trả lại cho kẻ đó bằng hết. Đáng lẽ tôi chỉ muốn giày vò cậu một chút, dạy dỗ cậu một chút, nào ngờ cậu lại phát hiện ra Gia Minh là con cậu, tôi đành phải tương kế tựu kế thôi. Xưa kia mất đi con trai, có lẽ cậu không có cảm giác rõ rệt cho lắm, nhưng hiện giờ thì sao? Ở bên cạnh Gia Minh lâu như vậy, bỗng dưng không được gặp nó nữa, có cảm giác sống không bằng chết không?”.

Vương Nhất Bác không ngừng lắc đầu, không muốn tin những lời anh nói, nhưng vì sao nụ cười của anh lại tàn nhẫn đến vậy?

Tiêu Chiến nhìn cậu bằng ánh mắt như đang nghe một câu chuyện tiếu lâm vô cùng hài hước.

“Em không tin… em không tin! Rõ ràng anh đã rất tốt với em, gia đình chúng ta rõ ràng vui vẻ như vậy…”

“Chính vì thế nên giờ cậu mới đau khổ tột cùng chứ!” Tiêu Chiến cắt đứt mộng tưởng của cậu. “Thấy sao? Kế hoạch của tôi rất thành công phải không? Đây mới là mục đích của tôi, tận mắt chứng kiến giấc mộng của mình bị đập nát, có phải rất kích thích không?”

Nước mắt đua nhau rơi xuống, Vương Nhất Bác véo mạnh tay mình. Đau quá! Hóa ra đây không phải giấc mơ, là sự thật ư?

Nhưng vì sao chứ? Anh đối xử với cậu tốt như vậy cơ mà? Từng ánh mắt, từng cử chỉ dịu dàng của anh, cậu vẫn còn nhớ kỹ. Vì sao đột nhiên anh lại thay đổi? Vì sao tất cả lại trở thành một cái bẫy?

“Tiêu Chiến, anh… anh không thể đối xử với em như vậy…”

“Không thể ư? Vì sao”, anh cười nhạo suy nghĩ logic của cậu, “Cậu ích kỷ quyết định sinh Gia Minh nhưng lại không nuôi nấng nó. Cậu có thấy như vậy là rất tàn nhẫn không? Chẳng lẽ chỉ vì cậu không biết nên thành người vô tội sao, mọi người phải thông cảm cho cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, ngay từ đầu tôi đã muốn trả thù mẹ cậu, trả thù cậu. Tiếc rằng bố mẹ cậu đã mất, không thể chứng kiến cảnh thằng con trai nghèo hèn năm xưa hiện giờ đã thành công thế nào. Nhưng không sao, vẫn còn hai anh em cậu gánh chịu cơ mà. Vì thế tôi đã cố tình gài bẫy hai anh em cậu, sau đó không chế cậu, thỏa thích dằn vặt cậu. Có điều, cơ thể cậu thật sự không có gì thú vị, tôi đang muốn tìm một phương thức mới mẻ khác thì chính cậu đã gợi ý cho tôi. Cậu đã muốn nhận Gia Minh thì tôi cho cậu thỏa nguyện. Có được rồi lại mất đi, đấy mới là điều tàn nhẫn nhất. Cậu nên tự cảm ơn bản thân vì đã khơi gợi ý tưởng báo thù này cho tôi! Hiện giờ có phải cậu rất khổ sở không? Năm xưa một mình nuôi nấng Gia Minh, tôi cũng có cảm giác như vậy đây!”

Vương Nhất Bác không ngừng khóc. Cậu tự nhủ, đây không phải là sự thật, anh tốt với cậu như vậy, ngay cả khi cậu bị dầu ăn bắn vào tay, anh cũng lo lắng, khi cậu thấy Gia Minh chơi vui vẻ với Hạ Tư Tư, anh còn đến an ủi cậu, thế thì làm sao anh có thể tàn nhẫn với cậu cho được?

“Không… không thể nào… Anh không thể đối xử như vậy với em, Gia Minh, con của em…”

“Gia Minh chưa bao giờ là con của cậu! Quá khứ không phải, hiện tại càng không phải, đừng nói đến tương lai!” Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn cậu. “Cậu đừng tỏ ra đáng thương trước mặt tôi, vô dụng thôi! Hiện giờ tôi đã đạt được mục đích, cậu và Vương Tư Vũ có thể cút khỏi nhà tôi được rồi!”

Cậu nhìn anh bằng ánh mắt hoảng loạn.

“Sao? Không muốn đi? Muốn kiếm được chút lợi ích? Đừng hòng! Một xu cũng không có cho cậu đâu.” Nói xong, anh quay lưng bỏ đi. Nào ngờ, vừa mở cửa, anh liền trông thấy Vương Tư Vũ và Gia Minh đứng bên ngoài.

Nhóc Gia Minh nhìn anh, rồi nhìn Vương Nhất Bác. Cậu bé chạy vào trong phòng, vừa lau nước mắt giúp cậu vừa nói: “Baba, baba đừng khóc… đừng khóc! Bố, bố mau khuyên baba đi, đừng để baba khóc nữa…”.

Tiêu Chiến cau mày: “Đủ rồi Vương Nhất Bác! Tôi không muốn nhìn thấy hai anh em cậu nữa! Mau cút đi!”.

Cả Vương Tư Vũ và Gia Minh đều tròn mắt nhìn anh. Một lúc lâu, Vương Tư Vũ mới định thần lại: “Tiêu Chiến, anh có ý gì?”.

“Rất đơn giản, cậu không hiểu tiếng người sao?”

“Anh!” Vương Tư Vũ phẫn nộ. Cậu ta vào phòng, kéo Vương Nhất Bác ra ngoài.

Gia Minh hét lên: “Baba, baba đừng đi, baba đừng đi!”.

Vương Nhất Bác đẩy em trai ra, quay lại nhìn con trai. Thằng bé lao vào lòng cậu: “Baba ơi, baba đừng đi…”.

Cậu ngồi xuống ôm lấy Gia Minh. Đây là con trai cậu, làm sao cậu có thể bỏ nó mà đi?

Cảnh tượng này dường như đã tác động tới Tiêu Chiến. Sắc mặt anh sa sầm lại: “Được lắm Vương Nhất Bác! Nếu cậu còn không chịu đi, tôi sẽ báo cánh sát. Chắc cảnh cậu ngồi trong nhà đá cũng thú vị lắm!”.

Vương Tư Vũ lao tới trước mặt Tiêu Chiến, nhưng tay vừa giơ lên đã bị anh tóm lấy: “Cậu có biết lúc bằng tuổi cậu tôi đang làm gì không hả?”. Anh cười châm chọc.

Vương Nhất Bác ôm lấy Gia Minh mà khóc. Cậu không muốn đi, cậu chỉ mới tìm thấy con đường của mình, cậu còn rất nhiều việc phải làm. Cậu đã hứa với con trai sẽ đưa con đến trường vào ngày khai giảng, cậu muốn thằng bé được hưởng trọn vẹn tình yêu thương của baba. Vì sao ông trời không cho cậu cơ hội ấy?

Tiêu Chiến nửa cười nửa không: “Không đi phải không? Cậu muốn cả hai anh em cũng ngồi tù chứ gì?”. Dứt lời, anh rút điện thoại ra.

Vương Nhất Bác đứng bật dậy, hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt. Giờ khắc này cậu mới dám tin, anh không đùa, anh thật sự muốn đuổi cậu đi.

“Anh không cần gọi nữa!” Sắc mặt cậu trắng bệch, bước chân lảo đảo.

Vương Tư Vũ vội đỡ lấy cậu.

Gia Minh lắc tay áo bố: “Sao bố lại đuổi baba đi, sao bố lại đuổi baba đi?... Con ghét bố! Bố là người xấu! Con không cần bố nữa…”.

Nói rồi, cậu bé chạy theo Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến giữ con trai lại: “Gia Minh, đứng lại!”.

Cậu bé giãy giụa: “Con ghét bố! Bố đuổi baba con đi!”.

Hai ba con vừa đoàn tụ với nhau chưa được bao lâu, rõ ràng bố con nói yêu baba, vì sao bây giờ lại đuổi baba đi? Cậu không muốn ở với bố nữa, cậu muốn đi cùng baba!

Tiêu Chiến để mặc con trai chạy đi, anh đã sắp xếp người dưới nhà để giữ thằng bé.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vài giây sau, tiếng khóc lóc và la hét của Gia Minh ở dưới nhà vọng lên.

“Baba, baba ơi… baba đừng đi, đừng bỏ con đi…”

Trái tim Tiêu Chiến quặn thắt lại. Anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa và lặng lẽ hút.

Một ngày trước.

Luật sư Ngô bị Tiêu Chiến gọi dậy lúc trời còn chưa sáng rõ. Gặp nhau ở văn phòng, anh ta hết sức kinh ngạc khi nghe Tiêu Chiến nói muốn lập di chúc. Còn trẻ như vậy sao đã lo tới chuyện hậu sự? Nhưng sự ngạc nhiên đó nhanh chóng tan biến trong vài giây, anh ta lại khôi phục dáng vẻ bình thường. Làm một luật sự, điều anh ta cần quan tâm là cung cấp dịch vụ về pháp luật cho khách hàng, những chuyện riêng tư khác không nên hỏi tới.

Theo yêu cầu của Tiêu Chiến, toàn bộ tài sản bao gồm tiền mặt, cổ phiếu, bất động sản đứng tên anh đều giao lại cho Gia Minh.

Luật sư Ngô soạn thảo một bản di chúc hoàn chỉnh trên máy tính xách tay, sau đó đưa tới trước mặt Tiêu Chiến: “Giám đốc Tiêu, anh xem thế này đã được chưa?”.

Tiêu Chiến đọc lại một lượt rồi nói: “Bổ sung thêm một điều nữa, trước khi Gia Minh tròn mười tám tuổi, mọi thứ của thằng bé đều do người giám hộ toàn quyền xử lý”.

"Người giám hộ?” Luật sư Ngô lấy làm lạ.

Tiêu Chiến liếc nhìn anh ta một cái, khiến anh ta lập tức im miệng. Nhưng một lát sau, anh ta không nhịn được lại lên tiếng nhắc nhở: “Toàn bộ?”.

Đây là một khối tài sản khổng lồ, ngộ nhỡ người giám hộ kia có ý đồ xấu…

“Toàn bộ!”

Thái độ kiên quyết của Tiêu Chiến khiến luật sư Ngô nhận ra mình đã lo bò trắng răng.

Trời vừa sáng cũng là lúc công việc xong xuôi, Tiêu Chiến ký tên vào bản di chúc rồi giao lại cho luật sư.

Anh rời khỏi văn phòng, lên xe nhưng không khởi động mà ngồi thất thần hồi lâu. Chỉ có giao tất cả cho Gia Minh, Vương Nhất Bác mới tin rằng anh thật sự muốn đuổi cậu đi.

Trong xe vừa tối vừa ngột ngạt bởi mùi khói thuốc, chỉ có ánh đèn neon yếu ớt từ phía xa hắt vào.

Cậu cũng là một tia sáng trong cuộc đời ảm đạm của anh, khiến mặt hồ tĩnh lặng trong lòng anh lấp lánh như ánh cầu vồng.

Tiêu Chiến lái xe rời khỏi nhà chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của tài xế, thông báo đã “hộ tống” Gia Minh đến nhà Vương Nhất Bác an toàn. Trong khi đó, nhóc Gia Minh cứ tưởng mình đã thực hiện “tẩu thoát” thành công, không hề hay biết Tiêu Chiến đã sắp xếp người âm thầm theo sau để bảo vệ mình.

Việc kinh doanh dưới tay Lục Trạm Gian và Hạng Thiên Dật vừa xảy ra sơ suất lớn. Tiêu Chiến vốn tưởng hai người họ có thể xử lý ổn thỏa, nào ngờ mọi chuyện không hề đơn giản. Kẻ đối phó với họ có mục đích lớn hơn, đó là nhắm vào toàn bộ hệ thống Thương Nha. Đang trong thời điểm nhạy cảm về vấn đề chính trị, nếu để các bên đối thủ nắm được sơ hở của Cố Trường Dạ, Thương Nha chắc chắn khó qua được cửa ải bị thanh tra.

Xảy ra chuyện lớn như vậy mà đến tận hôm trước, Kỷ Bách Hiên gọi điện thông báo, anh mới biết. Anh lập tức đi hỏi Cố Trường Dạ lý do, và câu trả lời mà anh nhận được là: “Vì cậu vừa có gia đình, cậu có vợ, có con. Tôi hiểu cảm giác này”.

Đúng vậy, nếu anh chỉ có một mình, không phải chăm sóc ai, không phải bảo vệ ai, Cố Trường Dạ nhất định sẽ không kiêng dè gì mà giao những công việc mạo hiểm cho anh.

Tiêu Chiến nghe được đáp án, chỉ im lặng cười. Mấy năm trở lại đây, Cố Trường Dạ thay đổi rất nhiều, cách hành xử không còn cố chấp và lạnh lùng như trước, hơn nữa còn thường xuyên nói với các anh em, làm việc gì cũng phải chừa lại cho mình một con đường sống sau này.

“Cậu cảm thấy Hạng Thiên Dật có ý định phản bội tôi không?” Cố Trường Dạ đột nhiên hỏi.

Hiện tại, Hạng Thiên Dật vẫn chưa quay về tổng công ty mà ở bên cạnh giám sát Lục Trạm Giang theo lệnh của Cố Trường Dạ. Vài năm gần đây, thành kiến của Lục Tram Giang đối với Cố Trường Dạ ngày càng nhiều, để phòng ngừa mọi khả năng xấu có thể xảy ra, Cố Trường Dạ sai Hạng Thiên Dật đi theo Lục Trạm Giang để theo dõi động tĩnh của anh ta. Nhưng sau đó, hai người họ lại thân thiết với nhau.

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một lát rồi kiên định đáp: “Không”.

Cố Trường Dạ không hỏi thêm gì nữa. Nhưng khi Tiêu Chiến vừa bước ra đến cửa, lại nghe thấy anh ta lên tiếng: “Nếu vì phụ nữ thì sao?”.

Tiêu Chiến không trả lời. Anh dám chắc bản thân Cố Trường Dạ đã tự biết đáp án thế nào. Hơn nữa, anh tin vào con người Hạng Thiên Dật. Cuộc đời của anh ta có rất nhiều điểm tương đồng với anh. Trước kia, Hạng Thiên Dật phải một mình chăm sóc cho người mẹ điên của mình, cuộc sống cơ cực chẳng khác ăn xin là bao. Về sau, tình cờ gặp được Cố Trường Dạ nên anh ta mới có được ngày hôm nay. Đối với Hạng Thiên Dật mà nói, Cố Trường Dạ chính là ân nhân. Cho dù có vì chuyện tình cảm, anh ta cũng sẽ không phản bội lại ân nhân của mình.

Giống như chính bản thân anh cũng vậy, giữa lúc cuộc đời anh lâm vào bước đường cùng, Cố Trường Dạ đã ra tay giúp đỡ. Chỉ một câu “Cậu có muốn cứu con trai không?” của Cố Trường Dạ cũng khiến anh mang ơn cả đời. Lúc ấy, anh đã tự nhủ với lòng mình, sẽ làm mọi việc có thể để trả ơn người đàn ông này.

Và hôm nay chính là lúc anh phải thực hiện điều đó.

Vương Nhất Bác từ lúc trở về nhà cứ như người mất hồn, không nói gì, không làm gì. Cậu thấy mình đúng là một kẻ nhu nhược hết thuốc chữa. Đến tận giờ này cậu vẫn cho rằng tất cả những chuyển biến kia là thật, cho rằng anh thật lòng với mình. Rõ ràng cậu đã cảm nhận được nụ cười ấm áp của anh, cử chỉ yêu thương của anh, rõ ràng cậu đã có thể chạm tay vào trái tim anh, vì sao cuối cùng lại biến thành thế này?

Vương Tư Vũ không dám hỏi cậu bất cứ chuyện gì. Mọi chuyện đã rõ như ban ngày, từ đầu tới cuối, Tiêu Chiến chỉ diễn kịch, cuối cùng anh ta đã đạt được mục đích, khiến anh trai cậu đau khổ.

Sáng sớm hôm sau, Vương Tư Vũ mở cửa, vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy nhóc Gia Minh. Cậu ta nhìn ra bên ngoài quan sát, không có ai khác, liền vội vàng kéo thằng bé vào nhà.

“Cậu, baba cháu đâu?”

Nghe thấy giọng nói của con trai, Vương Nhất Bác từ trong phòng ngủ chạy ra. Hai ba con ôm chầm lấy nhau.

Gia Minh khóc nức nở rất lâu, đến nỗi áo của Vương Nhất Bác ướt nhèm. Cậu xoa đầu con trai: "Gia Minh, con không nên một mình chạy đến đây như thế, ngộ nhỡ gặp người xấu thì sao?”.

Cậu bé mếu máo: “Nếu không trốn ra khỏi nhà, con sẽ không gặp được baba”.

Vương Nhất Bác cắn chặt môi, cố gắng kìm nén nỗi đau.

“Nhưng… bố con biết sẽ rất tức giận.”

“Bố không ở nhà. Baba, baba đừng đuổi con đi!”

Vương Nhất Bác lại kéo con trai vào lòng, tựa cằm vào đầu thằng bé. Cậu làm sao có thể đuổi con trai mình đi được chứ? Thằng bé là máu thịt trên người cậu, mất đi nó, cậu là kẻ đau đớn hơn bất kỳ ai.

Gia Minh vùi đầu trong lòng của baba, cảm nhận được rõ ràng baba rất yêu mình. Chuyện này là bố làm sai, nhất định thế, ngay từ đầu bố đã nói dối baba. Lỗi tại bố…

“Bố không tốt. Baba, con nhất định sẽ đứng về phía người!”

Đợi một lát cho Gia Minh bình tĩnh lại, Vương Nhất Bác mới ôm thằng bé về phòng, dỗ thằng bé ngủ. Sau đó, cậu cứ ngồi đờ đẫn bên giường nhìn con trai.

Vương Tư Vũ đứng ngoài cửa phòng, gõ nhẹ mấy tiếng.

Vương Nhất Bác quay đầu lại, trông thấy em trai, liền đứng dậy đi theo ra ngoài.

“Sao thế?”

“Anh, anh không muốn xa Gia Minh phải không?”

Cậu gật đầu.

“Vậy thì chúng ta bỏ trốn!” Vương Tư Vũ kiên định nói.

Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn em trai.

“Em nghĩ kỹ rồi”, Vương Tư Vũ nói, “Với thế lực hiện giờ của Tiêu Chiến, dù chúng ta có đòi quyền nuôi con cũng không thắng được anh ta. Cách duy nhất là rời khỏi đây, đến một nơi thật xa khiến anh ta không thể tìm ra được. Anh không cần lo cho tương lai của em, ở đâu cũng sống được cả, hơn nữa sinh sống ở những thị trấn nhỏ có khi còn thoải mái hơn”.

Vương Nhất Bác nắm chặt vạt áo: “Em định đưa anh và Gia Minh cùng bỏ trốn?”.

Vương Tư Vũ gật đầu.

Vương Nhất Bác cảm thấy cơ thể mình đột nhiên cứng đờ, lát sau, cậu không ngừng lắc đầu. Cậu không muốn làm vậy! Lý do gì cậu cũng không rõ, nhưng trực giác cậu bài xích giải pháp của em trai.

Vương Tư Vũ nhíu mày: “Chẳng lẽ đến lúc này anh vẫn còn yêu anh ta? Người đàn ông đó vốn dĩ chỉ lừa gạt anh mà thôi. Anh đừng mong đợi điều gì từ anh ta nữa. Chúng ta đưa Gia Minh bỏ trốn thôi…”.

Vương Nhất Bác trầm mặc, đúng là cậu muốn ở bên cạnh con trai, nhưng…

“Em để anh suy nghĩ…”

Chắc chắn sẽ có biện pháp khác tốt hơn.

Thật sự có ư?

Gia Minh tỉnh dậy, Vương Tư Vũ liền làm công tác tinh thần cho thằng bé.

“Cháu có muốn sống cùng baba và cậu không?”

Gia Minh lập tức gật đầu.

Vương Tư Vũ lại nói: “Vậy cháu theo baba và cậu rời khỏi đây được không?”.

Rời khỏi đây?

Gia Minh ngờ vực nhìn cậu mình. Rời khỏi đây nghĩ là sao?

Thấy vẻ ngơ ngác của thằng bé, Vương Tư Vũ giải thích: “Chúng ta đến một nơi khác sinh sống nhé”.

Gia Minh hỏi lại theo phản xạ: “Sẽ phải xa bố ạ?”.

Vương Tư Vũ sửng sốt giây lát rồi gật đầu.

Gia Minh cúi gằm mặt: “Ở cùng baba và cậu thì cháu sẽ không được gặp bố sao?”.

“Ừm.”

Hai mắt cậu bé bỗng hoen đỏ, nhưng không có nước mắt chảy xuống. Cậu muốn có baba, nhưng vì sao có baba thì lại không có bố? Cho dù hiện tai cậu cảm thấy giận bố vì bố đuổi baba đi, nhưng cậu không hề muốn rời xa bố. Mọi người đều nói bố làm việc vất vả vì muốn cho cậu cuộc sống tốt nhất, cậu không thẻ bỏ bố lại một mình được.

Vương Tư Vũ còn muốn thuyết phục, nhưng thấy Gia Minh lặng lẽ khóc, đành từ bỏ ý định. Hai ba con họ ngay cả thái độ lúc từ chối cũng giống nhau.

Vương Tư Vũ không gượng ép nữa, chỉ phân tích tình hình hiện tại cho Vương Nhất Bác hiểu, tranh thủ lúc Tiêu Chiến vắng nhà để đưa Gia Minh bỏ trốn, đây là cơ hội duy nhất.

Vương Nhất Bác một mực giữ im lặng. Nhóc Gia Minh cũng không nói chuyện với Vương Tư Vũ nữa mà chỉ theo sau baba mình.

Vương Nhất Bác xoa đầu con trai, hỏi: “Gia Minh, lúc con đi, bố không có ở nhà hả?”.

Thằng bé lắc đầu: “Không ạ”.

Cậu nhẩm tính thời gian. Giờ này đáng lẽ Tiêu Chiến đã phải tới đón Gia Minh rồi mới đúng! Hôm ấy, thái độ của anh quyết liệt như vậy, rõ ràng không muốn để cậu gặp con trai nữa. Nếu biết thằng bé tới gặp cậu, anh nhất định sẽ đến đón về.

Vậy sao giờ này anh còn chưa xuất hiện?

Ngày đầu tiên.

Ngày thứ hai.

Ngày thứ ba.

Ngày thứ tư…

Tiêu Chiến vẫn không đến.

Vương Tư Vũ đã bắt đầu thu dọn hành lý. Gia Minh thấy vậy, lòng càng rầu rĩ, cả ngày không nói câu nào.

Thái độ do dự của anh trai khiến Vương Tư Vũ vô cùng sốt ruột: “Anh! Anh mau quyết định đi, bỏ qua cơ hội này, anh sẽ vĩnh viễn không được gặp Gia Minh nữa đâu!”.

Vương Nhất Bác bỗng lên tiếng: “Anh cảm thấy rất kỳ lạ! Dựa vào tính cách của anh ấy, kiểu gì cũng sẽ đến bắt Gia Minh về, vì sao mấy hôm rồi mà anh ấy vẫn không xuất hiện?”.

“Chắc là có việc không thể trì hoãn ở công ty nên anh ta chưa thể về ngay được thôi!” Vương Tư Vũ hoàn toàn không bận tâm tới vấn đề này.

Có việc không thể trì hoãn?

Vương Nhất Bác thầm nhắc lại những lời này. Có chuyện gì quan trọng đến mức anh không phát hiện ra con trai bỏ nhà đi? Không đúng! Cho dù anh chưa về nhà, nhưng chắc chắn vẫn có người thông báo tình hình nhóc Gia Minh cho anh.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Tiêu Chiến đã biết con trai ở đây nhưng thờ ơ không đến đón, thật sự do có việc bận, hay là… anh vốn dĩ dự tính sẵn như vậy?

Vương Nhất Bác lại nghĩ đến cuộc điện thoại chiều hôm đó. Lòng cậu nóng như lửa đốt, dự cảm không hay càng lúc càng mãnh liệt. Cậu run rẩy cầm điện thoại gọi lên cho anh, hết lần này tới lần khác, đều không liên lạc được.

Thấy sắc mặt cậu hoảng loạn, Vương Tư Vũ lo lắng hỏi: "Anh sao thế?”.

Vương Nhất Bác không trả lời, gần như ngay lập tức, cậu ôm lấy con trai, lao ra khỏi nhà.

Ngồi trong taxi, Gia Minh một mực cúi đầu, đôi tay nhỏ không ngừng xoa vào nhau, để lộ vẻ bất an.

“Baba, mình đi đâu đây? Ba con mình đừng bỏ bố lại một mình được không?”

Vương Nhất Bác gật đầu: “Ừ, ba con mình sẽ không bỏ bố lại, cũng sẽ không để bố rời xa ba con mình”.

Vương Nhất Bác ơi là Vương Nhất Bác, lẽ ra mày phải tin tưởng anh ấy mới đúng chứ! Anh ấy tuyệt đối không phải là người như vậy. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì…

Gia Minh gật đầu, khuôn mặt nhăn nhó bấy giờ mới nhoẻn cười.

Hai ba con về đến biệt thự, những người làm trong nhà đều không thấy đâu, mà chỉ có một vài người lạ mặt bảo vệ bên ngoài. Bọn họ nhìn Vương Nhất Bác đầy cảnh giác, nhưng cũng không nói gì, để mặc cậu vào.

Căn nhà trống trải hệt như lòng cậu lúc này. Cậu nắm tay Gia Minh, dịu dàng an ủi thằng bé: “Ba con mình ở đây đợi bố về nhé”.

Gia Minh gật đầu.

“Ngoan quá!”

Chỉ cần anh trở về, dẫu phải chờ bao lâu, cậu cũng sẵn lòng. Hơn nữa, không phải chỉ mình cậu chờ đợi, mà còn có con trai nữa.

Buổi tối, sau khi dỗ Gia Minh đi ngủ, Vương Nhất Bác sang phòng của Tiêu Chiến. Chỉ ở đây được vài ngày nên cậu cũng không quen thuộc lắm. Nhưng cứ nghĩ đây là phòng của anh, cậu lại cảm thấy thoải mái.

Căn phòng không quá rộng, đồ đạc không nhiều. Cậu khẽ chạm tay vào tất cả mọi thứ, từ bàn làm việc, ghế, đến chiếc sofa nhỏ, giường… Mỗi một đồ vật đều lưu lại vết tích của anh, đều là kiểu cách anh thích. Đi đến cạnh tủ quần áo, Vương Nhất Bác mở ra xem, bên trên treo kín những bộ vest và sơ mi, phía dưới có vài ngăn kéo nhỏ đựng tất, cà vạt…

Cậu vuốt ve tất cả những thứ ấy, cơ hồ như được gần anh thêm một chút… Khi mở ngăn kéo cuối cùng ra, cậu ngay lập tức bị thu hút bởi một vật. Cậu cầm lên xem, xem rất lâu…

Toàn thân cậu run rẩy, cảnh tượng tám năm trước như ùa về trước mặt.

Cậu ngã khuỵu xuống, tựa người vào tủ mà khóc.

Cuối cùng, cậu lau hết nước mắt, mỉm cười khẽ nói: “Tiêu Chiến! Anh là tên khốn!”.

Những người lạ mặt ngoài kia đã rời đi hết từ sau khi ba con Vương Nhất Bác đến. Hiện giờ trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn hai người họ. Một người chờ bố, một người chờ chồng. Họ luôn tin rằng, người đó nhất định sẽ về.

Chờ đợi là một việc vô cùng đáng sợ, bởi lẽ chúng ta không biết người kia có trở về hay không.

Thế nhưng, chờ đợi cũng là một điều hạnh phúc, bởi vì ít nhất cũng có một người đáng để chúng ta cam tâm tình nguyện ngóng chờ.

Tiêu Chiến lái xe về nhà trong bộ dạng thương tích đầy mình.

Chuyện của Hạng Thiên Dật tương đối gọn nhẹ, đám người kia không lợi dụng được anh ta để đánh đổ Thương Nha. Về phần anh ta giả vờ ngớ ngẩn, Cố Trường Dạ hắn có cách giải quyết. Tuy nhiên, vấn đề từ phía Lục Trạm Giang thì không đơn giản chút nào. Cuộc ẩu đả này khiến rất nhiều người bị thương, ngay cả Lạc Minh Khải cũng phải vội vã trở về tiếp ứng.

Cũng may, tất cả đều đã qua, hơn nữa có thể nhân cơ hội này để “dằn mặt” những kẻ đang dòm ngó Thương Nha.

Lúc đó, Cố Trường Dạ nhìn anh và nói: “Thực ra cậu không cần tới đây”.

“Tôi biết, nhưng đây là lần cuối cùng.”

Đúng vậy, lần cuối cùng anh dốc sức vì Cố Trường Dạ, coi như trả món nợ ân nghĩa nhiều năm về trước. Từ nay về sau, anh sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cậu và con trai, đó mới là người quan trọng nhất trong đời anh.

Cố Trường Dạ đương nhiên nghe ra ý tứ này, anh ta mỉm cười gật đầu. Sau này, chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.

Xe dừng trước cửa nhà, Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân ê ẩm, quần áo ướt đẫm mồ hôi lẫn mùi máu tanh. Anh ngước lên nhìn ngôi nhà tối om, lòng chợt thấy trống trải.

Người là do anh đuổi đi, giờ buồn thì trách được ai đây?

Anh từng nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất rằng mình không thể trở về, vậy thì cứ để cậu đưa Gia Minh bỏ trốn. Cậu hận anh cũng được, miễn là cậu có thể sống yên ổn đến cuối đời.

Hiện giờ đã bình an trở về, anh sẽ chủ động xin lỗi cậu. Anh nhất định sẽ không bao giờ khiến cậu phải chịu tủi hờn thêm một lần nào nữa, anh cũng có thể dùng cả đời mình chờ đợi sự tha thứ từ cậu.

Anh rất mệt, vô cùng mệt. Nhưng chỉ cần nghĩ tới tương lai, lại cảm thấy mừng rỡ không gì sánh bằng. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, đối với anh lại là quãng thời gian khổ sở nhất.

Anh lê đôi chân rã rời, từng bước một, lên cầu thang. Lúc này anh chỉ muốn ngủ một giấc thật say, sau đó bắt đầu một ngày mới, một ngày tươi đẹp tràn đầy hy vọng. Anh sẽ có lại tất cả những gì anh từng sở hữu, vợ, con, thậm chí có thể đáp ứng yêu cầu của Gia Minh, sinh cho thằng bé một đứa em gái.

Bức tranh tươi đẹp đến nhường nào.

Tiêu Chiến uể oải đẩy cửa phòng ngủ, bỗng nghe thấy tiếng nói truyền đến: “Anh về rồi?”.

Giọng điệu bình tĩnh, dịu dàng, hệt như người vợ đang chờ chồng đi làm trở về.

Tiêu Chiến sững sờ đứng yên, cơ hồ quên mất nỗi đau thể xác giày vò nãy giờ. Anh cho rằng mình đang gặp ảo giác, nhưng không phải, một bóng người chậm rãi tiến về phía anh. Anh vội vã bật đèn.

Vương Nhất Bác đang mỉm cười nhìn anh. Trông thấy vết máu, cậu khẽ nhíu mày. Cậu tiến sát đến trước mặt anh: “Cuối cùng anh đã về rồi!”

Cậu biết mà, cậu biết nhất định anh sẽ về mà. Thế nên, cậu một mực duy trì tư thế đợi, cho dù đã nghe thấy tiếng xe, tiếng bước chân, cậu vẫn ngồi yên trong phòng, đợi anh tự mở cửa vào. Chỉ có như vậy, cậu mới dám xác định thật sự là anh, chỉ có như vậy, cậu mới không cảm thấy thất vọng.

Tiêu Chiến chạm nhẹ lên má cậu. Đúng rồi, chính là cậu, không phải ảo giác. Anh kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt.

"Anh là đồ khốn nạn!” Cậu nghẹn ngào.

Tiêu Chiến khẽ cười: “Khốn nạn thì buông anh ra”.

“Em không buông!”

“Không chê bẩn à?”

“Có. Mau đi tắm đi!”

Tiêu Chiến định bỏ cậu ra, nhưng cậu lại ôm chặt hơn, nhỏ giọng nỉ non: “Để em ôm anh thêm lúc nữa”.

Lát sau, anh mới hỏi: “Không hỏi tại sao ư?”.

“Không”, cậu rời khỏi ngực anh, “Chỉ cần anh quay về, đó đã là món quà quý giá nhất dành cho em rồi, những thứ khác em không quan tâm”.

Tiêu Chiến cẩn trọng lau nước mắt trên gương mặt gầy gò của cậu, lòng như quặn thắt. Từ giờ trở đi, anh sẽ không để cậu phải rơi lệ nữa. Người đàn ông của anh sẽ chỉ có niềm vui thôi.

Vương Nhất Bác tươi cười: “Mau đi tắm! Bẩn chết đi được!”

“Ừ.” Anh cúi xuống nhìn người mình, rồi đi vào phòng tắm.

Vương Nhất Bác đứng lặng người, nước mắt lại lặng lẽ rơi. Giờ phút này, cậu mới thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc ùa về, tất cả đều được như ý nguyện của cậu.

Trong ngăn kéo cuối cùng kia là một tấm ga trải giường trắng, cũ kỹ và ngả màu. Rõ ràng nó được giữ ở đây lâu lắm rồi. Nhưng khi trải tấm ga ra, cậu ngỡ ngàng nhìn thấy một vết máu…

Tám năm trước, một phút nông nổi nhưng kiên định, cậu đã trao thứ quý giá nhất của mình cho anh, sau đó vội vàng bỏ đi trong sợ hãi.

Cậu không biết rằng, anh cũng nâng niu món quà của cậu, cẩn thận giữ gìn ngần ấy năm trời.

Một trái tim si tình, đối với nhiều người, đó chỉ là biểu tượng cho sự ngu ngốc. Nhưng nếu trái tim ấy được trao cho một người biết trân trọng, nó sẽ trở thành biểu tượng của hạnh phúc.

Vương Nhất Bác không rõ năm xưa người con trai ấy đã ôm tâm trạng gì khi bí mật mang giấu tấm gia trải giường, nhưng khi nhìn thấy nó, cậu đã biết, mọi đau khổ mà bản thân đã chịu đựng trong quá khứ đều đáng giá.

Cậu nguyện lòng gánh chịu tất cả nỗi đau để nhận được tình yêu của người đàn ông này.

Gặp được anh là may mắn của cậu.

Yêu, nhất định phải gặp đúng người thì hạnh phúc mới trọn vẹn. Giống như cây cối, phải đợi đến mùa xuân mới có thể nảy lộc đâm chồi.

Tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra. Khóe môi người thiếu niên lấp lánh nụ cười mãn nguyện.

Ngày mai, nhất định sẽ là một ngày tươi đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top