Chương 8 Bóng tối không còn đáng sợ

Những ngày sau khi hậu trường *Trần Tình Lệnh* lên sóng, cuộc sống của Vương Nhất Bác bắt đầu chìm vào một cơn ác mộng không hồi kết. Từng đoạn video, từng bức ảnh hậu trường giữa cậu và Tiêu Chiến bị đào lên, bị bóp méo, bị đặt dưới kính lúp phán xét của đám đông. Fan của Tiêu Chiến, như một cơn bão không thể kiểm soát, quay sang công kích Vương Nhất Bác với sự hung hãn mà cậu chưa từng tưởng tượng. Họ đào bới quá khứ của Vương Nhất Bác, những ngày tháng cậu vật lộn với những vai phụ mờ nhạt, những lần cậu bị chê bai không biết diễn xuất, thậm chí cả những vết sẹo vô hình mà Vương Nhất Bác từng cố giấu kín trong lòng.

Điện thoại của cậu rung lên không ngừng, từng tin nhắn như những nhát dao sắc lẹm đâm thẳng vào tim Vương Nhất Bác.

- Mày chỉ là kẻ dựa hơi Tiêu Chiến để nổi tiếng thôi 
- Chưa nổi tiếng đã vênh váo vậy rồi 
- Cút khỏi giới giải trí đi, đồ vô dụng 

Những lời lẽ ấy không chỉ là chữ, mà là những viên đá nặng nề ném vào tâm hồn vốn đã rạn nứt của Vương Nhất Bác. Mỗi dòng tin nhắn cậu đọc, trái tim Vương Nhất Bác như bị bóp nghẹt, hơi thở cậu trở nên khó khăn hơn, nhưng cậu không khóc. Không còn nước mắt để khóc nữa.

Căn hộ của Vương Nhất Bác chìm trong bóng tối. Cậu không bật đèn, không mở rèm, để mặc những tia sáng yếu ớt từ ngoài đường phố len lỏi qua khe cửa sổ, hắt lên sàn nhà những vệt sáng mờ nhạt, run rẩy. Vương Nhất Bác vốn sợ bóng tối, sợ cái cảm giác bị bao vây bởi sự trống rỗng, sợ những góc khuất mà cậu không thể nhìn thấy. Nhưng giờ đây, ngồi co ro trong một góc tường lạnh lẽo, đôi tay ôm chặt lấy đầu gối, Vương Nhất Bác lại cảm thấy bóng tối chẳng còn đáng sợ nữa. Nó không lạnh bằng sự cô đơn trong lòng cậu, không tối bằng những vết thương đang rỉ máu trong tâm hồn cậu. Nó giống như một người bạn cũ, ôm lấy Vương Nhất Bác, che giấu cậu khỏi những ánh mắt soi mói, những lời nói tàn nhẫn ngoài kia. Trong bóng tối này, cậu không cần phải giả vờ mạnh mẽ, không cần phải nở nụ cười gượng gạo để chứng minh mình ổn.

"Tại sao?" Giọng Vương Nhất Bác vang lên trong không gian tĩnh lặng, khàn khàn, yếu ớt như một lời thì thầm không ai nghe thấy.

"Tại sao mình chưa bao giờ được công nhận? Tại sao?" Cậu lặp lại, từng chữ như một nhát cắt sâu hơn vào trái tim vốn đã rã rời.

Vương Nhất Bác giơ tay lên, tát mạnh vào mặt mình, tiếng "chát" khô khốc vang lên trong căn phòng tối. Đau, nhưng không đủ để át đi nỗi đau trong lòng. Cậu tát lần nữa, rồi lần nữa, như muốn trừng phạt chính bản thân mình vì đã dám hy vọng, dám mơ mộng về một ngày được yêu thương, được nhìn nhận.

Bỗng cánh cửa phòng bật mở, ánh sáng từ hành lang tràn vào như một nhát dao xé toạc bóng tối. Lưu Hải Khoan và Uông Trác Thành đứng đó, gương mặt họ thoáng sững sờ khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, đôi tay vẫn giơ lên, gương mặt đỏ ửng vì những cái tát, đôi mắt trống rỗng như đã mất đi linh hồn.

"Nhất Bác!" Lưu Hải Khoan hét lên, lao tới, nắm chặt tay cậu để ngăn lại.

Uông Trác Thành chạy theo, hai người họ giữ chặt Vương Nhất Bác, nhưng cậu vùng vẫy, đôi tay quơ quạng như muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp.

"Buông ra!" Vương Nhất Bác gào lên, giọng lạc đi,

Nhưng rồi cậu bỗng im bặt. Đôi tay ngừng giãy giụa, cơ thể Vương Nhất Bác mềm nhũn, ngã tựa vào tường. Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn hai người bạn trước mặt, và nở một nụ cười, một nụ cười méo mó, trống rỗng, không chút sức sống. Lưu Hải Khoan và Uông Trác Thành nhìn nụ cười ấy, lòng họ chợt thắt lại, một cảm giác chua xót không lời trào lên. Đó không phải nụ cười của Vương Nhất Bác họ từng biết, không phải nụ cười rạng rỡ như ánh trăng non, mà là nụ cười của một người đã bị cuộc đời vùi dập đến mức không còn cảm xúc.

"Là hai người à," cậu nói, giọng nhẹ như gió thoảng, đôi mắt nhìn vào bóng tối, nơi ánh sáng từ cửa chỉ len lỏi một chút ít ỏi.

Uông Trác Thành không chịu nổi, hét lớn: "Vương Nhất Bác, tỉnh lại đi!" Giọng anh run lên, pha lẫn sự tuyệt vọng và tức giận.

Nhưng Vương Nhất Bác chỉ bật cười, một tràng cười lớn, khô khốc, như thể Uông Trác Thành vừa nói điều gì thật nực cười.

"Cậu bị gì vậy? Tôi có làm sao đâu," cậu đáp, rồi đứng dậy, bước qua hai người họ, bóng lưng gầy gò lảo đảo trong ánh sáng mờ nhạt. "Ra đây đi, để tôi pha nước cho uống."

Lưu Hải Khoan và Uông Trác Thành nhìn theo bóng lưng Vương Nhất Bác, lòng họ nặng trĩu. Họ không hiểu cậu đang nghĩ gì, không hiểu Vương Nhất Bác đang che giấu điều gì sau nụ cười trống rỗng ấy. Cậu bước đi, đôi chân như không còn sức, nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ bình thản, như thể mọi thứ vẫn ổn, như thể Vương Nhất Bác không hề bị tổn thương.

---

Vào một ngày nọ, Vương Nhất Bác ngồi trong căn phòng tối, ánh sáng từ màn hình điện thoại là nguồn sáng duy nhất chiếu lên gương mặt cậu. Cậu mở mạng xã hội, lướt qua những bình luận mà fan của Tiêu Chiến để lại, từng dòng chữ như những mũi tên độc bắn thẳng vào lòng Vương Nhất Bác:

- Vương Nhất Bác là đồ rác rưởi, chỉ biết bám để nổi tiếng. Không có anh ấy thì mày là cái thá gì? 
- Đừng giả vờ đáng thương nữa, mày chẳng xứng làm diễn viên. Cút đi! 
- Tiêu Chiến là ngôi sao, còn mày chỉ là cái bóng mờ nhạt. Đừng làm bẩn tên anh ấy! 

Mỗi lời nói là một nhát dao, nhưng cậu không khóc. Vương Nhất Bác chỉ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, yếu ớt, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm giờ đây trống rỗng đến đáng sợ. Cậu không còn cảm thấy đau nữa, không còn cảm thấy gì nữa. Những lời công kích ấy từng khiến Vương Nhất Bác run rẩy, từng khiến cậu co ro trong góc phòng khóc đến cạn nước mắt, nhưng giờ đây, chúng chỉ như tiếng gió thoảng qua, không còn đủ sức làm cậu tổn thương. Vương Nhất Bác tự nhủ:

"Mình mạnh mẽ lắm. Mình đang rất hạnh phúc."

Nhưng sâu trong lòng, cậu biết đó chỉ là lời dối trá để tự an ủi chính mình.

Vương Nhất Bác đứng dậy, bước vào phòng tắm. Cậu mở vòi nước nóng, để hơi nước mờ mịt bốc lên, bao phủ lấy căn phòng nhỏ. Vương Nhất Bác cởi áo, bước vào bồn tắm, ngâm mình trong làn nước ấm nóng bỏng da. Hơi nước thấm vào tóc cậu, lăn dài trên gò má gầy guộc, hòa lẫn với những giọt mồ hôi lặng lẽ rơi. Vương Nhất Bác nhắm mắt, để cơ thể chìm dần xuống, nước ấm tràn qua ngực, qua cổ, rồi phủ kín gương mặt.

Dưới làn nước, ký ức ùa về như một cuốn phim cũ kỹ. Cậu thấy Tiêu Chiến cười rạng rỡ bên suối, thấy anh giơ tay đỡ Vương Nhất Bác khi cậu trượt chân, thấy ánh mắt Tiêu Chiến lấp lánh khi gọi cậu là "Vương lão sư". Những ngày tháng ấy, dù ngắn ngủi, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời Vương Nhất Bác. Cậu nhớ tiếng cười của Tiêu Chiến, nhớ hơi ấm từ bàn tay anh, nhớ cái cách Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. Nhưng rồi, tất cả tan biến, để lại cậu với bóng tối và nỗi đau không lời.

Vương Nhất Bác cúi người sâu hơn dưới nước, hơi thở ngừng lại, lồng ngực cậu đau nhói vì thiếu không khí. Vương Nhất Bác muốn ở lại đây, muốn chìm mãi trong ký ức ấy, nơi anh vẫn còn bên cậu. Nhưng rồi, một luồng sức mạnh vô thức kéo Vương Nhất Bác lên. Cậu trồi khỏi mặt nước, thở gấp, ho sặc sụa, nước tràn vào miệng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác ôm lấy ngực, hơi thở dồn dập, đôi mắt mở to nhìn trần nhà mờ mịt hơi nước.

Bỗng cậu đứng dậy, không suy nghĩ, lao ra khỏi bồn tắm, đôi chân trần trượt trên sàn ướt. Vương Nhất Bác đập mạnh đầu vào tường, một tiếng "ầm" vang lên, máu tươi từ trán cậu chảy xuống, nhỏ từng giọt đỏ thẫm xuống sàn. Đau đớn lan tỏa khắp cơ thể,

Vương Nhất Bác chỉ thì thầm, giọng nhẹ nhàng đến đáng sợ: "À, thì ra mình còn sống."

Cậu tựa lưng vào tường, máu hòa với nước chảy dài trên gò má, thấm vào đôi môi khô khốc. Vương Nhất Bác mỉm cười, nụ cười trống rỗng, không còn chút ánh sáng. Trong lòng Vương Nhất Bác, không còn đau, không còn buồn, chỉ còn một khoảng trống vô tận, nơi Tiêu Chiến từng là tất cả, giờ đây chỉ còn là một cái tên xa xôi mà cậu không thể chạm tới.

.
.
.

Một ngày nọ, khi ánh hoàng hôn nhạt dần trên bầu trời Nhật Bản, Tiêu Chiến ngồi trong căn phòng khách sạn yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt hắt lên gương mặt anh một vẻ trầm tư. Điện thoại bỗng rung lên, phá vỡ sự tĩnh lặng. Tiêu Chiến liếc nhìn màn hình, tên Lưu Hải Khoan hiện lên. Anh nhíu mày, ngón tay chần chừ một lúc rồi nhấn nút nghe.

"Tiêu Chiến, cậu phải gọi cho Vương Nhất Bác đi," giọng Lưu Hải Khoan vang lên, gấp gáp và đầy lo lắng. "Cậu ấy không ổn đâu. Cậu có biết mấy ngày nay cậu ấy thế nào không?"

Tiêu Chiến im lặng, tay siết chặt điện thoại, lòng thoáng qua một cơn sóng nhỏ. Trước khi anh kịp trả lời, Uông Trác Thành chen vào, giọng khàn khàn như vừa trải qua một cơn xúc động mạnh: "Tiêu Chiến, cậu không thấy thì thôi, nhưng bọn tôi thấy rõ. Cậu phải gọi an ủi cậu ấy."

Anh thở dài, giọng Tiêu Chiến lạnh lùng, như muốn che giấu cảm xúc thật: "Trong giới này, ai cũng phải trải qua chuyện như vậy một lần. Cậu ấy sẽ ổn thôi." Tiêu Chiến nói vậy, nhưng trong lòng anh biết, lời nói ấy chỉ là một cái cớ để trốn tránh. Tiêu Chiến không muốn đối diện, không muốn nghe giọng nói của Vương Nhất Bác, vì anh sợ rằng chỉ một âm thanh thôi cũng đủ khiến trái tim Tiêu Chiến rung lên những nhịp đập mà anh đã cố chôn sâu.

Nhưng Lưu Hải Khoan không bỏ cuộc. "Cậu đừng giả vờ nữa, Tiêu Chiến. Cậu biết cậu không giống người khác. Cậu ấy nhạy cảm hơn cậu nghĩ. Nếu cậu không gọi, tôi e là cậu ấy sẽ không chịu nổi."

Lời nói của họ như những mũi dao đâm vào lòng Tiêu Chiến, khiến anh không thể tiếp tục trốn tránh. Tiêu Chiến nhắm mắt, hít một hơi sâu, rồi gật đầu dù họ không thể thấy. "Được rồi, tôi sẽ gọi."

---

Cùng lúc đó, Vương Nhất Bác nằm trên giường trong căn phòng tối om, chăn kéo lên tận cằm, đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà. Cậu không ngủ, không thể ngủ. Đầu óc Vương Nhất Bác trống rỗng, nhưng trái tim thì nặng trĩu, như bị một tảng đá đè lên, không thở nổi. Điện thoại bên cạnh bỗng rung lên, màn hình sáng lên trong bóng tối, dòng chữ "Chiến ca" hiện rõ ràng. Vương Nhất Bác nhìn nó, nhưng không có chút cảm xúc nào trong lòng. Không vui, không buồn, không ngạc nhiên. Chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo, như thể mọi cảm giác đã bị rút cạn khỏi cơ thể cậu.

Cậu không vội nhấc máy, chỉ nằm đó, nghe tiếng chuông vang lên từng nhịp đều đặn, như một bài hát buồn không lời. Sau một lúc, khi tiếng chuông sắp tắt, Vương Nhất Bác mới chậm rãi đưa tay ra, nhấn nút nghe. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, ấm áp nhưng giờ đây xa lạ:

"Vương Nhất Bác?"

"Ừm," cậu đáp nhẹ, giọng khàn khàn, yếu ớt như một hơi thở sắp tan. "Tiêu lão sư không ngủ sao?"

Tiêu Chiến khựng lại, lòng anh thoáng qua một cảm giác kỳ lạ. Giọng nói của Vương Nhất Bác không mang chút tức giận, không có sự trách móc, không cả một câu hỏi về việc anh đã cắt liên lạc. Nó đều đều, trống rỗng, như giọng của một người đã không còn hy vọng.

"Anh vừa nói chuyện với Lưu Hải Khoan," Tiêu Chiến nói, cố giữ giọng bình tĩnh. "Họ kể anh nghe chuyện của em."

"Ừm," cậu lại đáp, ngắn gọn, không cảm xúc. Vương Nhất Bác từng nghĩ, nếu một ngày nhận được cuộc gọi từ Tiêu Chiến, cậu sẽ vui đến phát khóc, sẽ hét lên vì hạnh phúc, sẽ hỏi anh tại sao lại bỏ rơi cậu. Nhưng giờ đây, khi giọng nói ấy vang lên bên tai, Vương Nhất Bác chẳng cảm thấy gì cả. Trái tim cậu đã chết, khô héo từ những ngày Tiêu Chiến rời đi, từ những lời chỉ trích của fan, từ những đêm Vương Nhất Bác tự dệt nên hy vọng rồi tự tay xé nát nó.

"Em ổn chứ?" Anh hỏi, giọng Tiêu Chiến thoáng chút lo lắng, dù anh cố giấu đi. Nhưng cậu chỉ "ừm" nhẹ, rồi bất ngờ hỏi: "Anh từng yêu em chưa? Một chút thôi?"

Câu hỏi ấy như một viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Tiêu Chiến. Anh khựng lại, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Tiêu Chiến muốn nói gì đó, nhưng lời nói mắc kẹt, không thoát ra được. Sau một lúc im lặng dài đến ngột ngạt, Tiêu Chiến hít một hơi sâu, giọng lạnh lùng vang lên: "Anh không yêu em, Vương Nhất Bác. Đừng tự lừa mình nữa. Em không phải Lam Vong Cơ, và anh cũng không phải Ngụy Vô Tiện. Chúng ta nên trả lại họ cho người họ yêu."

Lời nói ấy như một nhát dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim vốn đã rỉ máu của cậu. Nhưng Vương Nhất Bác không khóc, không tức giận. Cậu chỉ cười, một nụ cười nhẹ nhàng, yếu ớt, nhưng đầy cay đắng.

"Anh nói rất đúng," Vương Nhất Bác thì thầm, giọng run run như sắp tan vào không khí. "Cảm ơn anh. Giờ em buồn ngủ rồi."

Không chờ anh trả lời, cậu cúp máy, tiếng "tút" khô khốc vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

Vương Nhất Bác ngã xuống giường, cơ thể nặng nề như vừa bị rút cạn sức sống. Cậu giơ tay lên cao, bàn tay run rẩy vươn về phía trần nhà, như muốn nắm lấy một thứ gì đó xa vời.

"Tôi nắm được ngôi sao rồi... haha,"

Vương Nhất Bác tự nói với chính mình, rồi bật cười, một tràng cười khô khốc, lạc lõng, vang vọng trong bóng tối. Nhưng đôi mắt cậu không cười, chúng đỏ hoe, trống rỗng, như hai hố sâu không đáy. Vương Nhất Bác cười, nhưng đó là nụ cười của một người đã mất tất cả, một người đang tự dệt nên ảo ảnh để lừa mình rằng nỗi đau không tồn tại.

Bên kia đầu dây, Tiêu Chiến siết chặt điện thoại, lòng bàn tay anh ướt mồ hôi. Lời nói của Vương Nhất Bác, nụ cười cuối cùng ấy, như một mũi kim đâm vào tim Tiêu Chiến, đau đến mức anh không thở nổi. Tiêu Chiến biết mình vừa nói dối, biết rằng đâu đó trong lòng anh từng có một góc nhỏ dành cho cậu, nhưng Tiêu Chiến không dám thừa nhận. Anh sợ, sợ rằng nếu thừa nhận, Tiêu Chiến sẽ kéo Vương Nhất Bác vào một vòng xoáy đau khổ mà anh không thể kiểm soát. Nhưng giờ đây, khi nghe giọng nói trống rỗng của cậu, Tiêu Chiến mới nhận ra, mình đã đẩy Vương Nhất Bác vào một bóng tối sâu thẳm hơn cả những gì anh tưởng tượng.

Tiêu Chiến ngồi đó, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt anh, nhưng đôi mắt Tiêu Chiến giờ đây mờ mịt, như lạc vào một cơn ác mộng không lối thoát. Anh tự hỏi, liệu mình có thể làm gì để sửa chữa, hay tất cả đã quá muộn?

Còn Vương Nhất Bác, cậu nằm trên giường, tay vẫn giơ cao, nụ cười dần tắt, để lại một gương mặt trắng bệch, không còn chút sức sống. Trong lòng Vương Nhất Bác, ngôi sao ấy là Tiêu Chiến, đã mãi mãi rơi khỏi bầu trời của cậu, để lại một khoảng trống lạnh lẽo mà không gì có thể lấp đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top