Chương 9


Kỳ thật Tiêu Chiến không có làm được đến bước cuối cùng. Vừa tiến vào được ba ngón tay, hắn liền phát hiện hai mắt Vương Nhất Bác mất đi tiêu cự, thân hình vặn vẹo, thanh âm rên rỉ ân ha ha không dứt, hiển nhiên đã quá kích động. Lại đi lộng bộ vị phía trước của Vương Nhất Bác, trơn bóng mà non nớt, điều này làm cho trong lòng Tiêu Chiến không khỏi chấn động một chút. Nâng lên đùi của y mà xem xét, quả nhiên phần thịt nơi hậu hiệu một mảnh phấn nộn có màu như xử nữ. Nhớ tới những lời Vương Nhất Bác vừa nói —- không động, thì ra cũng chính là cái thân đồng tử! Đợi cho bốn ngón tay của Tiêu Chiến thuận lợi ra vào thì Vương Nhất Bác đã muốn bắn được ba bốn lần, ánh mắt tan rã mông lung đẫm lệ, thân mình xụi lơ trên bàn gỗ, thắt lưng không ngừng co rút run rẩy. Nhìn đến bộ dáng đáng thương của Vương Nhất Bác, cũng từng nghe Tiểu Hà Tử kể về các “Công tích vĩ đại” của chủ tử nhà hắn, mặc dù đã nhận định đó là do người này không thỏa mãn được dục vọng mà đi làm hại võ lâm, nhưng bây giờ lại có bộ dáng như thế này nằm dưới thân của mình, làm cho một kẻ không tim không phổi như Tiêu Chiến cũng không nhẫn tâm xuống tay.

Thế là Tiêu Chiến đi tìm một bồn nước rửa tay sau đó ngồi xuống đối diện chờ Vương Nhất Bác hoàn hồn. Tiêu Chiến là một người có tính khiết phích, mặc dù thân thể đối phương có thể chịu được nhưng ở dưới tình huống không chuẩn bị đầy đủ, chỉ sợ hắn cũng không muốn làm tiếp.

Vương Nhất Bác là một người có võ công hộ thân, cho dù là lần đầu tiên trải qua việc như vậy, lại lâm sâu vào thất thần, nhưng chưa đến thời gian một chén trà cũng đã phục hồi tinh thần lại. Sử lực một chút, áo dài buộc chặt phía sau liền cởi bỏ. Nhìn Tiêu Chiến vẻ mặt lạnh nhạt trước mắt, Vương Nhất Bác kinh ngạc đứng trước bàn không biết phải cư xử làm sao.

Tiêu Chiến lại là vô cùng ung dung, tự tay lấy ấm trà đã lạnh ngắt từ lâu trên bàn rót một ly rồi đẩy qua cho Vương Nhất Bác.

“……” Vương Nhất Bác lăng lăng tiếp nhận, há miệng thở dốc lại không nói được gì. Là không biết nên nói cái gì, cũng là cổ họng ách đến nói không nên lời.

“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi về trước.” Tiêu Chiến đứng dậy rời đi.

“Ngươi…” Thẳng đến khi Tiêu Chiến bước đến cửa, Vương Nhất Bác mới phát ra thanh âm, lại không biết phải nói sao để biểu đạt ý của mình.

Tiêu Chiến quay lại nhìn Vương Nhất Bác toàn thân trần trụi.

“Ta….” Vương Nhất Bác như là muốn nói cái gì, bên tai lại đỏ lên, chung quy là chưa nói ra.

Tiêu Chiến cười cười, có điểm hiểu được Vương Nhất Bác là đang ngượng ngùng, nghĩ đến y là lần đầu, không tự giác liền ôn nhu lên. “Ta là nam sủng của ngươi không phải sao?” Tuy ngữ khí vẫn còn rất cứng ngắc nhưng cũng đã mềm nhẹ rất nhiều. “Tùy truyền tùy đến.” Bỏ lại một câu, người liền rời đi, đem không gian tư mật để lại cho Vương Nhất Bác.

Đợi cho đến khi không còn nghe được tiếng bước chân của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới hít sâu một hơi, cảm giác hai chân mềm nhũn, lùi hai bước liền ngã vào giường. Nghĩ đến những gì mới trải qua, âm thanh thô suyễn cuối cùng áp không được. Vương Nhất Bác cảm thấy mình chưa bao giờ suy yếu như vậy, thắt lưng một mảnh đau đớn, phân thân hậu huyệt cũng nóng rực lại thũng đau, hai chân cũng mềm mại vô lực, toàn thân giống như bị rút đi toàn bộ khí lực hoặc giống như bị nội thương trầm trọng, khiến cho y không muốn động cả một ngón tay. Lần đầu tiên nếm được tư vị này, Vương Nhất Bác nửa muốn cười nửa muốn khóc. Nghĩ đến câu nói “Tùy truyền tùy đến” trước khi đi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không hề hối hận về sơ sẩy của mình cũng như việc Tiểu Hà Tử tự chủ trương. Một trần mệt mỏi đánh úp lại, Vương Nhất Bác mang theo mỉm cười thỏa mãn tiến nhập mộng đẹp.

Thanh tỉnh lần nữa, trời đã sáng choang, đây là giấc ngủ sâu đầu tiên của Vương Nhất Bác, dù là lúc bị thương trước đây, buổi tối giờ mẹo cũng đã thức dậy.

“Chủ tử, Tiểu Hà Tử hầu hạ ngài đứng dậy mặc quần áo.” Tiểu Hà Tử sớm đã tới rồi, vẫn canh giữ bên ngoài không dám tiến vào, thẳng đến nghe được động tỉnh của Vương Nhất Bác mới giương giọng lên.

“Tiến vào.” Thanh âm của Vương Nhất Bác có một loại khàn khàn mềm mại khác ngày trước khó phát hiện ra.

“Chủ tử?” Tiểu Hà Tử vào trong ốc, thấy một kiện quần áo bị phá tan tành, không khỏi cảm thấy cả kinh, cũng không dám hỏi, chính là chờ bên ngoài màn của Vương Nhất Bác chờ phân phó.

“Tiểu Hà Tử, ngươi sẽ đi theo ta cả đời sao?” Vương Nhất Bác ẩn bên trong màn, ngữ nghĩa không rõ ràng hỏi.

“Đương nhiên, từ ngày ngài cứu Tiểu Hà Tử, Tiểu Hà Tử liền quyết định hầu hạ ngài cả đời.” Tiểu Hà Tử kiên định đáp. “Ngài sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”

“Vô luận ta biến thành bộ dáng gì? Cho dù ta bị Lãnh Ngưng Hương phế đi? Tàn phế? Võ công mất hết?” Thanh âm Vương Nhất Bác thực đạm, thực bình tĩnh, lại làm cho Tiểu Hà Tử kinh sợ quỳ xuống.

“Lãnh Ngưng Hương nhất định có thể giải được, là Tiểu Hà Tử vô dụng, thỉnh chủ tử trách phạt.”

“Ai muốn phạt ngươi? Trả lời vấn đề của ta.” Thanh âm Vương Nhất Bác càng nhẹ.

“Tiểu Hà Tử đi theo hầu hạ chủ tử cả đời, bất luận ngài biến thành bộ dáng gì, nếu có nhị tâm, Tiểu Hà Tử nguyện bị trời giáng ngũ lôi oanh.” Tiểu Hà Tử quỳ trên mặt đất giơ tay thề.

“Chỉ là muốn hỏi ngươi một cái vấn đề, ngươi lập trọng thệ như vậy làm cái gì? Vương Nhất Bác vén màn, đứng dậy dùng một tay đem Tiểu Hà Tử túm dậy.

“……” Nhìn đến Vương Nhất Bác một thân tràn ngập dấu răng xanh tím, dấu tay cùng chưởng ấn, Tiểu Hà Tử che miệng suýt nữa kêu ra tiếng.

“Thu Vân đâu?” Vương Nhất Bác đi thẳng đến bàn trà rót cho mình một chén để nhuận hầu, tựa hồ hoàn toàn không nhìn đến phản ứng của Tiểu Hà Tử.

“Ở…. Ở phía trước của thính,” Tiểu Hà Tử dùng sức cử động đầu lưỡi, “ở cùng Đông hộ pháp.”

“Làm cho bọn họ lui đi, chuẩn bị nước, tắm rửa thay quần áo,” Vương Nhất Bác đặt chén trà xuống, lại nói, “Thuận tiện mang dược đến.”

“Vâng.” Tiểu Hà Tử thấp đầu, hoảng sợ đi xuống.

Tuy thân thể Tiểu Hà Tử có khiếm khuyết nhưng đầu óc vẫn còn rất nhạy bén. Thấy thương thế trên người của Vương Nhất Bác lập tức hiểu được những gì xảy ra. Tiêu Chiến kia bất quá chỉ là một người thường không có nửa điểm công phu, chủ tử lại không yếu đuối như Xuân Hương, dù cho nội lực hoàn toàn biến mất cũng không thể bị thương đến như vậy! Cho nên chủ tử là tự nguyện.

Quả nhiên, đêm đó Vương Nhất Bác vốn chưa từng trêu chọc “Hậu cung” chẳng những tự mình đi Đông cung gọi Tiêu Chiến, còn triệt hạ tất cả người hầu cùng ảnh vệ, vừa lúc nghiệm chứng suy đoán của Tiểu Hà Tử.

Mà Tiêu Chiến thì từ sau giờ cơm chiều thì vẫn luôn ngồi xem sách y thuật Tiểu Hà Tử đưa cho hắn, đầu óc bị một đống danh từ khó hiểu biến thành loạn một đoàn, ù ù cạc cạc đến lúc ngồi ở trên giường Vương Nhất Bác mới hoàn hồn. “Ngươi muốn nói chuyện với ta?”

Vương Nhất Bác vẫn ngồi bên bàn chờ hắn hoàn hồn khẽ lắc đầu.

“Đây là phòng của ngươi?” Tiêu Chiến nhìn xung quanh lại hỏi.

Vương Nhất Bác gật đầu, vẫn không lên tiếng như cũ.

“Ha ha, ngươi sẽ không phải là đang thẹn thùng chứ?” Tiêu Chiến cười, đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, mượn ánh nến đánh giá y.

Vương Nhất Bác nhíu mày, kéo kéo tóc, lại vẫn không lên tiếng như cũ.

“Hôm nay ngươi muốn ngoạn trò chơi câm điếc? Ta xem ngươi có thể trang đến bao lâu!” “bá” một tiếng, Tiêu Chiến đem quần áo của Vương Nhất Bác xé rách.

Vương Nhất Bác hít một hơi, đưa tay nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, nâng lên ánh mắt có chút vô thố chống lại Tiêu Chiến.

“Quy củ lúc trước,” Tiêu Chiến cũng không tránh, trên mặt mang lên nụ cười không có chút độ ấm, “nghe ta, liền buông tay ra, chúng ta liền tiếp tục, nếu không, ta trở về.”

“…..” Vương Nhất Bác buông tay ra, mặc dù không nói gì, trong ánh mắt vẫn có một tia khẩn trương, giống như sợ Tiêu Chiến sẽ thật sự bỏ đi.

Ý cười trên mặt Tiêu Chiến sâu thêm một chút, từ trong quần áo lấy ra một bao dược pha vào trong nước rồi đưa cho Vương Nhất Bác. “Đây là hóa công tán, ngươi uống.”

Vương Nhất Bác tiếp nhận dược lại nhíu mày. Kỳ thật hắn cần gì phải như vậy? Chính mình căn bản không dám động nội lực, uống hay không uống có gì khác biệt?

“Uống, bằng không ta sẽ lo lắng.” Tiêu Chiến lại thúc giục.

Nguyên bản Vương Nhất Bác muốn hỏi hắn làm sao có được hóa công tán, nhưng thấy biểu tình không kiên nhẫn của Tiêu Chiến liền cái gì cũng chưa nói, ngửa đầu uống vào.

“Ha ha, ngươi không sợ ta hạ độc hại ngươi?” Tâm tình Tiêu Chiến cực kì tốt, một tay kéo Vương Nhất Bác ngã vào trong lòng.

Vương Nhất Bác ngẩn ra, y quả thật không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ hại y.

“Yên tâm, chỉ là một bao vị dược thôi.” Đó là hai ngày trước Tiểu Hà Tử trả lại cho hắn cùng với quần áo đã được giặt sạch. Tiêu Chiến thấy quần áo rách nát không chịu nổi liền đơn giản ném đi. Quần áo cùng chìa khóa trong quần áo không biết đã rơi lúc nào, chỉ còn lại hai bao vị dược Tiêu Chiến có thói quen mang theo bên mình. Sợ gói plastic chọc người hoài nghi liền đem bột bên trong đựng vào một gói riêng, đem gói plastic đi xử lý bí mật.

“Sẽ không làm cho ngươi không thoải mái.” Tiêu Chiến cúi xuống cắn lên bờ môi tái nhợt của Vương Nhất Bác.

Theo nụ hôn càng ngày càng sâu, hô hấp của Vương Nhất Bác cũng càng ngày càng dồn dập, lại vẫn như cũ phong bế cổ họng không thoát ra âm thanh. “Ta xem ngươi có thể kiên trì đến bao lâu.” Tiêu Chiến cười càng sâu, vài cái đã đem Vương Nhất Bác bóc sạch sẽ, đặt y lên trên mặt bàn bắt đầu cắn xé nơi ngực.

“Ngươi hôm nay rất thơm, đã tắm rửa qua?” Tiêu Chiến một bên hỏi, một tay cũng đã xông vào hậu đình của Vương Nhất Bác, căn bản không cho y cơ hội để trả lời.

“A….Cáp…” Nếu như từ đầu là Vương Nhất Bác vì ngượng ngùng mà không mở miệng, như vậy hiện tại, y là căn bản đã không rảnh rỗi để mở miệng.

Nến trên bàn không biết đã bị ai đánh ngã, dưới ánh trăng là một mảnh mông lung, da thịt oánh bạch của Vương Nhất Bác lại càng thêm hoặc nhân.

“Vô luận ta làm cái gì, đừng phản kháng, đừng làm cho ta thất vọng.” Tiêu Chiến cấp Vương Nhất Bác khuếch trương đến bốn ngón tay khi nói.

Bởi vì lần này Tiêu Chiến coi như ôn nhu, một cái tát cũng chưa đánh y, cho nên Vương Nhất Bác thẳng đến bị khuếch trương đến bốn ngón tay cũng chưa bắn một lần. Phía trước giống như xưa vẫn không bắn được, giống hệt như lúc y bị dục hỏa tra tấn mà không có cách nào phát tiết, cho nên Vương Nhất Bác càng phát ra nôn nóng, không ngừng vặn vẹo thân mình, muốn tìm đến một chút mát mẻ để giảm thoát cơn nóng thiêu đốt trong người. Mà lời của Tiêu Chiến, y tuy rằng nghe được, lại không phân ra tâm tư đi lý giải ý tứ của nó.

Đúng lúc này, Vương Nhất Bác cảm thấy hai chân bị nâng lên đỉnh đầu, có cái gì đó lành lạnh đang tiến vào trong dũng đạo. Miễn cưỡng mở hai mắt, sau một lúc mới nhìn rõ, nguyên lai là Tiêu Chiến một tay nâng chân y lên đặt tại đỉnh đầu, một tay cầm lấy bình trà đã nguội lạnh rót vào trong hậu đình của y.

“Không…” Vương Nhất Bác cả kinh kêu lên. Lần trước Tiêu Chiến áp y, tuy có đụng đến hậu đình, nhưng không có phóng đại rõ ràng đến trước mắt làm cho người nhìn kĩ như vậy, cảm giác xấu hổ nhanh chóng ập đến. Lại thêm nữa, Tiêu Chiến cầm trong tay là một trong những trà cụ y thích nhất, ngày thường đặt ở phòng ngủ làm ấm trà sở dụng, hôm nay lại bị Tiêu Chiến đem rót vào một cái miệng khác, Vương Nhất Bác cảm thấy nhục nhã đến cả chân đều run lên.

“Đừng phản kháng, đừng làm cho ta thất vọng.” Tiêu Chiến lặp lại một lần, bàn tay lại càng thêm tăng lực áp chế Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nghe ra một tia kiên định trong giọng nói của Tiêu Chiến, đột nhiên hiểu được, nếu y phản kháng, hết thảy sẽ chấm dứt, sau này có thể sẽ không bao giờ có nữa. Cho nên y cứ mặc cho cảm giác khó chịu xâm nhập làm cho cả người run lên, đầu phe phẩy như trống bỏi, lại thủy chung không dám tránh khỏi cánh tay đang áp chế y của Tiêu Chiến.

*** 9 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top