Chương 8
Vương Nhất Bác chưa bao giờ chật vật như vậy, trời biết y đã bị tra tấn thế nào. Từ lúc Tiêu Chiến bắt đầu “biểu diễn”, ngực của y đã run lên, thanh âm “ba ba” vang vọng toàn trường kia, lại giống như là cố ý ghé vào lỗ tai y, trái tim của y theo thanh âm Tiêu Chiến gây ra co rụt co rụt lại cổ động, máy chảy nhanh hơn, cả người khô nóng lợi hại. Đợi đến khi Xuân Hương đạt cao trào rồi ngất đi, y có thể cảm giác rõ ràng nơi hạ bộ đã buộc chặt lại phát ra từng trận nhịp đập, cảm giác này cơ hồ chưa từng có. Tiếp theo chính là Đông Ly ra tay quá nhanh, y không kịp suy nghĩ đã xông ra. Đối với thuộc hạ đắc lực của mình y tự nhiên thủ hạ lưu tình, chỉ là đem Đông Ly quăng ra ngoài. Nhưng hậu quả của việc vọng động chân khí chính là một cỗ hàn khí theo đan điền thẳng hướng mà lên, lan ra toàn thân của y. Cũng may là đã nhiều ngày ở chung với Lãnh Ngưng Hương này, Vương Nhất Bác liền quen thuộc triệt bỏ chân khí, làm chậm tốc độ độc vật phát tác. Nếu không chẳng phải làm tràng đưa tiễn tại đây? Chính là kèm Tiêu Chiến vẫn có chút lao lực, hoàn toàn dựa vào tự chủ kinh người y mới làm cho không có bất kỳ ai biết được mình đang không khỏe. Vốn định dùng chính mình tạo áp lực khiến cho Tiêu Chiến nhận sai thì thôi. Ai ngờ rằng, Tiêu Chiến cư nhiên thông minh bắt lấy căn mệnh của y. Ngay lúc Tiêu Chiến dùng lực nắm chặt, huynh đệ chưa bao giờ chịu thua kém cư nhiên run rẩy nửa đứng lên, máu toàn thân cũng sôi trào hướng phía dưới mà đi. Lạnh cùng nóng đồng thời xâm nhập, cơ hồ làm cho Vương Nhất Bác kinh suyễn đi ra.
Nhưng Vương Nhất Bác dù sao cũng là Vương Nhất Bác, trừ bỏ Tiêu Chiến, cơ hồ không có ai phát hiện dị trạng của y.
Cùng Tiêu Chiến đối mặt một lát, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không hề có ý định buông tay trước, thế là trầm giọng quát: “Các ngươi đều đi ra ngoài.” Cũng may bọn họ cách nhau đủ gần, gần đến cơ hồ dính thành một người, mới không làm cho người khác phát hiện người bị khống chế kỳ thực là Vương đại cung chủ của bọn họ.
Theo tiếng quát của Vương Nhất Bác, mọi người cũng không dám lỗ mãng, dù sao Vương Nhất Bác nóng giận thực sự rất đáng sợ, thế là tích tích tác tác lui xuống sạch sẽ. Chỉ có Đông Ly, Thu Vân, Tiểu Hà Tử cùng hai người xụi lơ trên đất là chưa có rời đi.
“Chủ tử.” Đông Ly nhìn xung quanh, có chút không biết làm sao.
“Các ngươi cũng đi xuống.” Vương Nhất Bác nói, đối với Đông Ly hướng chỗ hai người xụi lơ kia nháy mắt. Thế là Đông ly ngoan ngoãn tha hai người kia đi xuống.
“Chủ tử.”
“Chủ tử.” Tiểu Hà Tử cùng Thu Vân trăm miệng một lời.
Thu Vân ít có thời gian tự mình hầu hạ Vương Nhất Bác, ngày thường đều là Phi Ảnh đảm nhiệm làm ảnh vệ của y, cho nên gặp phải loại tình huống này Thu Vân trong nháy mắt hoảng tay chân, căn bản không biết làm sao. Mà Tiểu Hà Tử lại là lo lắng độc trên người Vương Nhất Bác, lại không thể nói rõ, chính là không muốn rời đi.
“Các ngươi còn lo lắng một kẻ tay trói gà không chặt còn có thể làm gì ta sao? Đi xuống.” Trên mặt Vương Nhất Bác đã xuất hiện thần sắc không kiên nhẫn.
Gặp chủ tử nổi giận, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng lui xuống.
Tụ Sự Đường to như vậy chưa tới nửa khắc chỉ còn hai người Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến. Tư thế hai người vẫn không thay đổi, vẫn giằng co như cũ. Đầu tiên phá vỡ yên lặng chính là Tiêu Chiến.
“Ha ha,” Tiêu Chiến không lùi mà tiến tới, cách Vương Nhất Bác càng gần thêm một chút, hơi thở đều phun trên mặt đối phương, môi cơ hồ chạm vào đối phương, “Còn không buông tay, không phải là ngươi muốn làm ở trong này chứ?” Tiêu Chiến vừa nói thì bàn tay cũng hung hăng ở căn mệnh của Vương Nhất Bác xoa nắn một phen.
Vương Nhất Bác thở hốc vì kinh ngạc, đồng thời buông ra bàn tay đang kiềm chế Tiêu Chiến, mở ra bàn tay đang đặt nơi khố hạ của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một lát, không nói một lời, liền xoay người đi. Tiêu Chiến cũng không nói gì, một bên khóe miệng nhếch lên, xả ra một cái tươi cười thật to rồi đuổi theo sau.
Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến vào phía sau Tụ Sự Đường, đi vào trong một căn phòng ngủ nhỏ. Tụ Sự Đường là nơi để mọi người tụ họp, mặt sau mới là nơi Vương Nhất Bác nghị sự cùng mấy vị hộ pháp. Mà trong tiểu phòng ngủ, chỉ là cấp chỗ tạm nghỉ ngơi khi mệt mỏi cho nên không quá lớn, bài trí cũng cực kì đơn giản, chỉ có một giường một bàn, ngoài ra không có gì khác.
Tiểu phòng ngủ này ngày thường có rất ít người đến, nhưng cũng được quét tước rất sạch sẽ. Vương Nhất Bác ngồi ngay ngắn trên ghế, cố giữ vững trấn định hỏi: “Ngươi có thể trị bệnh của ta?”
Tiêu Chiến duỗi chân dài ra, nhìn nhìn Vương Nhất Bác ngồi trước mặt. “Bệnh? Bệnh gì?” Tiêu Chiến có chút mờ mịt, cho dù “bị ngược cuồng” là một loại bệnh chỉ sợ cũng không có cách chữa trị đi?
Vương Nhất Bác hung hăng hít một hơi, nhận định Tiêu Chiến biết rõ còn cố hỏi, lại gặp Tiêu Chiến không có ý tiếp tục, chỉ phải đáp một cách tối nghĩa: “Không động.”
Tiêu Chiến giật mình, ngẫm lại thì thời đại này của Vương Nhất Bác hẳn là ngay cả từ “Bị ngược cuồng” cũng không có, cho nên bởi vì dục vọng không chiếm được thỏa mãn mà không thể “làm việc” bình thường lại bị lầm thành một loại bệnh cũng không phải là cái gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa lấy thân phận địa vị của Vương Nhất Bác, chỉ sợ ở phương diện này là giấu bệnh sợ thầy.
“Như vậy, chúng ta đến chữa bệnh đi.” Tiêu Chiến nở nụ cười, cười đến thâm trầm khó hiểu, cười đến khiến cho Vương Nhất Bác cảm thấy lông tơ tóc gáy đều dựng đứng cả lên. “Bất quá, trong quá trình chữa trị, ngươi phải nghe lời ta.”
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một lúc lâu. Y kỳ thật không nghĩ sẽ đáp ứng, nhưng nghĩ đến vấn đề làm mình cảm thấy phức tạp nhiều năm có thể giải quyết thì cái loại dụ hoặc này thật sự không ngăn được, Hơn nữa thân thể lần lượt nóng lạnh thay đổi, thật sự làm cho đầu y trở thành một đống tương hồ, nghĩ một chút, liền gật đầu.
“Đầu tiên, ngươi không thể vận công, tốt nhất đem tất cả công phu của ngươi thu hồi lại.” Tiêu Chiến hạ mệnh lệnh thứ nhất.
Vương Nhất Bác cười khổ trong lòng, tình huống hiện nay, y chính là muốn vận công cũng vận không được a, chân khí vừa động, y lập tức sẽ bị Lãnh Ngưng Hương chế trụ không thể động đậy, Thế là lại gật đầu, cam chịu yêu cầu của Tiêu Chiến.
“Lại có, trước khi ta nói chữa trị ngừng, ngươi không thể đổi ý!” Tiêu Chiến nheo mắt cúi người về phía trước, cái mũi cơ hồ dính vào Vương Nhất Bác, “Vô luận ta làm cái gì.”
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, âm “hảo” chưa phát ra trọn vẹn đã bị Tiêu Chiến hàm vào miệng.
“Ngô…” Nói là hôn, không bằng nói là cắn, hơn nữa là cắn xé. Vương Nhất Bác cảm thấy từng trận đau đớn mà run lên. Y chưa từng tiếp nhận hôn, cũng không biết hôn bình thường là như thế nào. Chỉ biết là theo đôi môi bị cắn xé đến chảy huyết, chỉ muốn ngất đi, thân mình lại càng nóng thêm vài phần.
“Tốt lắm, ngươi thông qua khảo nghiệm của ta.” Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra, gặp bộ dáng bị mình hôn cơ hồ tắt thở cũng không phản kháng liền cúi đầu nở nụ cười.
Đầu óc Vương Nhất Bác choáng váng, căn bản không phăn ứng kịp là Tiêu Chiến đang nói gì. Chờ đầu óc thanh tỉnh một chút, liền phát hiện mình đã bị Tiêu Chiến lột sạch nửa thân trên, hai tay thì bị ngoại sam của chính mình trói chặt. “Đây là làm gì?” Vương Nhất Bác thoáng xoay xoay hai tay của mình, lại bị Tiêu Chiến đánh một chưởng vào mông.
“Lộn xộn cái gì!” Tiêu Chiến xuống tay không có nửa điểm lưu tình, nếu như phía trước đối với Xuân Hương chỉ sử tám phần lực, thì đối Vương Nhất Bác hắn lại dùng cả mười phần. “Mọi thứ đều do ta, ngươi tốt nhất liền ngoan ngoãn nghe lời.”
Vương Nhất Bác lăng lăng, trừ bỏ so chiêu, không có người đối y động tay qua. Cha mẹ lúc còn sống cũng chưa từng, người khác càng không thể. Theo lý thuyết y hẳn là phải phẫn nộ, cũng không biết vì sao, trong lòng tuy rằng cảm thấy tự tôn bị tổn thương, khuất nhục càng mạnh hơn khi thua lúc luận võ, mà so với cảm giác tự tôn bị tổn thương thì cảm giác càng mãnh liệt hơn, chính là cảm giác máu chảy dồn dập về phía hạ thể một cách mãnh liệt gia tốc.
Tiêu Chiến tựa hồ cũng không có kiên nhẫn, “Bá bá” hai tiếng, trực tiếp xé quần cùng tiết khố của y. Mà đối với ánh mắt như tuần tra soi xét khắp người mình của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác có phản ứng là run rẩy nổi lên một thân da gà mụn cóc.
“Không nghĩ tới da của ngươi lại mịn màng như vậy.” Tiêu Chiến cười nhạo, bàn tay không ngừng di chuyển trên bờ ngực trần trụi của Vương Nhất Bác.
“…..” Vương Nhất Bác thật sự không biết giờ khắc này chính mình phải nói gì. “Ngô…” Nhưng đối với đau đớn do Tiêu Chiến ninh đầu nhũ mình thì Vương Nhất Bác lại dễ dàng phát ra thanh âm.
“Ha ha…. Không tệ, có giá trị dạy dỗ.” Vô luận là đối với cảm xúc truyền qua từ nơi tiếp xúc da thịt, vẫn là phản ứng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đều rất hài lòng.
Một tay tiếp tục đối đầu nhũ trong tay ninh đến xanh tím, một tay kia bắt đầu thăm dò toàn thân Vương Nhất Bác. Cơ bắp săn chắc, thắt lưng mềm dẻo, chân thẳng tắp thon dài, cơ thể do trường kỳ luyện võ mà ẩn chứa lực đạo kín đáo, làn da trắng mịn mà mát lạnh, Tiêu Chiến đối với thân hình này cực kỳ hài lòng. Mỉm cười, một trận bão hôn liền rơi xuống.
Phải biết rằng, Tiêu Chiến có khuynh hướng thị ngược cũng không phải hai ba ngày, cũng rất ít người có thể thỏa mãn hắn. Khi quen người bạn gái thứ nhất khi hắn vừa mới xé quần áo của nàng liền bị quăng một cái tát, người bạn gái thứ hai vì hắn không không chế tốt lực đạo khiến cho đùi của nàng tràn ngập ứ thanh mà rời đi, Tiêu Chiến liền không tái chọn nữ nhân. Vốn nghĩ đến lựa chọn nam nhân liền có thể thoải mái mà làm, nhưng ai biết, nam nhân có thể trụ cùng hắn đã thiếu lại càng thiếu, Hơn nữa lại thêm vì công việc, đối tượng tìm đến mỗi đêm đều chỉ có thể làm qua loa, có thể làm hắn tận hứng cơ hồ không có.
Nhưng Vương Nhất Bác không giống như vậy, y là người trường kỳ luyện võ, không giống những người hiện đại yếu đuối mà Tiêu Chiến chạm qua trong quá khứ, ở trong lòng Tiêu Chiến đã nhận định y thừa nhận được, Hơn nữa tính ra thì Tiêu Chiến đã cấm dục mấy tháng, cho nên trong nháy mắt chạm đến da thịt của Vương Nhất Bác liền mất khống chế.
Cổ bị cắn một đường đến chảy máu, đầu nhũ cũng bị ngắt đến tê dại, vùng mông cũng bị xoa nắn đau đớn tê dại cơ hồ mất đi tri giác, Vương Nhất Bác lại bắt đầu cảm nhận được biến hóa trong cơ thể giống như trước đây. Trên người liên tục sung huyết làm cho y chờ mong lại lo lắng —– chờ mong chính mình có thể giống như nam nhân bình thường mà đứng lên, lại lo lắng bất quá chỉ là một lần nữa vui mừng quá sớm.
Tiêu Chiến dù sao cũng xuất thân từ bác sĩ khoa ngoại, lý trí cùng sự bình tĩnh luôn rất mạnh mẽ, sau khi phát ngoan cắn xé một trận, cũng chậm rãi bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát phản ứng của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến có học qua chút tâm lý học, hơn nữa chính mình lại có khuynh hướng thị ngược, cho nên mới có thể nhanh chóng phát hiện vấn đề của Vương Nhất Bác. Có lẽ là do mình còn quá ôn nhu, cho nên Vương Nhất Bác cư nhiên vẫn chưa tiến vào trạng huống.
Tiêu Chiến dùng một tay đem Vương Nhất Bác dựa vào trên bàn, một tay nâng cằm y xoay ra sau, làm cho y đối mặt với chính mình. “Suy nghĩ cái gì? Như thế không chuyên tâm.”
“Ta không có.” Vương Nhất Bác có chút oan uổng, cũng có chút ủy khuất. Y không phải không chuyên tâm, mà là có điểm rất chuyên tâm, nhưng có lẽ là chuyên tâm không đúng chỗ.
“Không được tranh luận.” Tiêu Chiến đánh một chưởng lên cặp mông mềm mại duyên dáng của Vương Nhất Bác.
“Ta….Cáp….” Vương Nhất Bác còn muốn nói gì, Tiêu Chiến lại ở thời điểm y muốn nói mà dùng một ngón tay xông vào hậu đình của y.
“Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, bàn tay Tiêu Chiến lại phiến đi lên, liền có cảm giác mãnh liệt được dị vật trong cơ thể cũng bị chấn đến. “Ta mới vừa nói, không được tranh luận.” Vừa nói chuyện, ba ba lại là hai cái tát hạ xuống.
Vương Nhất Bác đã không thể nhàn hạ mà mở miệng nói chuyện nữa, bởi vì ngón tay thứ hai của Tiêu Chiến đã nhanh chóng xông vào, cảm giác xé rách càng thêm rõ ràng. Theo một trận lật tới lật lui của Tiêu Chiến, trừ bỏ cảm nhận sâu sắc cảm giác xé rách, lại còn một cảm giác thấm ướt.
“Chậc chậc, ngươi thật đúng là một cái vưu vật.” Tiêu Chiến một trận chậc chậc lấy làm thích thú, dù sao trong mấy vạn người cũng khó có được một có thể tự phân bố dịch ruột non để giúp dị vật thuận lợi thông qua. Mà số lượng dịch ruột phân bố của Vương Nhất Bác cơ hồ có thể so sánh với yêu dịch của nữ nhân, hoàn toàn có đủ tác dụng làm chất bôi trơn, mà hết thảy này, vẫn còn ở tình huống mà Tiêu Chiến vẫn còn chưa chạm vào tuyến tiền liệt của y.
Vương Nhất Bác căn bản không rõ Tiêu Chiến đang nói gì, cũng không có công phu đi tinh tế cân nhắc hoặc hỏi, bởi vì kế tiếp Tiêu Chiến không biết ở chỗ nào trong cơ thể y mà nhấn một cái liền khiến huynh đệ vốn không chút nhượng bộ lại nghiêm trạm đứng lên, làm cho y kích động đến muốn khóc. Mà rốt cuộc y có khóc hay không y cũng không nhớ rõ. Y chỉ có thể nhớ rõ, chính là khoái cảm như sóng cuộn biển gầm mà tăng vọt, trên người lại khắc sâu đau đớn lại ngọt nị, còn có bên tai mơ hồ có tiếng vang “ba ba”.
*** 8 ***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top