Chương 69 (hoàn)
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cố ý không ngậm hắn bắn ra liền nhất định không bỏ qua, hắn cũng không nhẫn nại nữa. Dù sao mấy ngày nay hắn cùng Vương Nhất Bác ở trong xe thời gian dài, nhưng số lần làm tình chân chính cũng không nhiều. Đại khái là do thời gian trước tách ra quá dài, đến khi hai người có thể chân chính nắm tay nhau lâu dài, thì lại càng hưởng thụ sự yên tĩnh và ấm áp khi ở gần nhau. Cho nên không bao lâu, Tiêu Chiến hừ nhẹ một tiếng, liền đem tất cả tinh hoa đưa vào sâu trong yết hầu của Vương Nhất Bác, mà Vương Nhất Bác cũng không trốn tránh, thuận thế nuốt xuống toàn bộ. Đến khi đem giọt cuối cùng uống cạn, Vương Nhất Bác phun côn thịt của Tiêu Chiến ra, liếm liếm môi, một bộ còn chưa đã thèm.
Tiêu Chiến đã bắn một lần, thấy Vương Nhất Bác như vậy, cảm thấy lửa dục của mình chẳng những không hạ xuống, mà còn dâng lên càng cao.
Vương Nhất Bác đứng lên, đẩy Tiêu Chiến dựa lưng vào ghế, hai ba cái lột sạch quần áo của mình, lại kéo quần của Tiêu Chiến xuống. Ngay lúc Tiêu Chiến còn đang suy nghĩ Vương Nhất Bác có phải thật sự muốn phản công hay không, Vương Nhất Bác đã leo lên đầu gối của Tiêu Chiến, một tay đỡ Tiêu Chiến, một tay nắm đoạn thịt vẫn chưa mềm đi của Tiêu Chiến, nhét vào trong dũng đạo ấm áp của mình.
“Ân!”
“A!”
Khi vật kia của Tiêu Chiến đi vào toàn bộ, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đồng thời kêu ra tiếng.
Toàn Hữu Câu không thể trừng Vương Nhất Bác đang quay lưng về phía mình, không thấy rõ nơi hậu huyệt đang không ngừng cắn nuốt vật kia của Tiêu Chiến, lại ngoài ý muốn thấy rõ hai chữ được khắc gần huyệt khẩu trên mông của Vương Nhất Bác.
Chữ viết rồng bay phượng múa, kiểu chữ hắn cực kì quen thuộc, đó là bút pháp của Tiêu Chiến!
Ngô ái…Ngô ái…Hắn thế nhưng khắc lên người Vương Nhất Bác hai chữ “Ngô ái”, vậy những lời Tiêu Chiến nói với hắn, lại tính cái gì?
“A” Toàn Hữu Câu hét lớn một tiếng, đã quên xích sắt trói chính mình, liền muốn nhào về phía hai người đang dây dưa. Bất đắc dĩ chỉ có thể làm cho xích sắt leng keng va chạm, lại làm sao cũng không thể tránh thoát. “Các ngươi đang làm gì? Ở trước mặt ta giảng hòa, còn có liêm sỉ hay không?”
Vương Nhất Bác hơi nghiêng người, “Ta…muốn…ở trước mặt ngươi…cùng Chiến làm, không phải ngươi nói các ngươi cũng…hoan ái sao? Nếu ngươi tức giận…chứng minh lúc Chiến cùng ngươi làm căn bản không…A!” Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến dùng sức đỉnh một cái đến mức thét lên, y vội vàng cắn chặt môi dưới, đem tiếng rên rỉ nuốt về trong cổ họng. Y cũng không quên, bên ngoài cách đó không xa còn có thuộc hạ của Nghiễm Hàn cung đang trực.
“Ngươi còn thời gian nói chuyện với hắn?” Tiêu Chiến vươn tay liền cho mông Vương Nhất Bác một cái tát, “Không tập trung!” Tiêu Chiến vừa nói, vừa đâm rút càng dùng sức.
Toàn Hữu Câu nghe tiếng nói khàn khàn của Tiêu Chiến – đây là lần đầu tiên hắn nghe được thanh âm của Tiêu Chiến tràn ngập dục vọng như vậy, nhìn Tiêu Chiến vẻ mặt si mê, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay vốt ve chữ viết trên mông Vương Nhất Bác. “A! Buông ra, các ngươi buông ra cho ta!” Toàn Hữu Câu hô to, không để ý tới xích sắt trói buộc, giãy dụa lao về phía hai người. Nhưng hắn làm sao có thể tránh thoát xích sắt, bất quá là tăng thêm vết thương trên người mình mà thôi!
“A! Tiêu Chiến…ngươi vì cái gì…vì cái gì…” Toàn Hữu Câu vung hai tay, gào thét, nhưng không biết chính mình muốn hỏi cái gì.
Trong lúc nhất thời, tiếng gào thét trong thạch thất, tiếng xích sắt va chạm tường, thanh âm *** vang lên thành một mảnh.
Thẳng đến khi Tiêu Chiến hung hăng đâm rút một trận, ở trong thân thể Vương Nhất Bác bắn ra lần thứ hai của mình, hít sâu hai cái bằng phẳng lại hơi thở của mình, Tiêu Chiến mới có rảnh trả lời câu hỏi của Toàn Hữu Câu, “Ngươi muốn hỏi ta vì sao lúc hoan hảo với ngươi không trầm mê như vậy sao?”
“Ai nói ngươi không trầm mê, không trầm mê ngươi sẽ cùng ta làm một ngày, làm đến ta không xuống giường được sao?” Toàn Hữu Câu đỏ đậm hai mắt lắc đầu gào thét, làm sao cũng không chịu thừa nhận lời nói của Tiêu Chiến.
“Ha ha…” Tiêu Chiến cười khẽ, vừa vỗ lưng thuận khí cho Vương Nhất Bác, vừa nói, “Làm như vậy chẳng qua là không để ngươi luyện công thôi. Phải biết rằng, công lực của Nhất Bác khôi phục không dễ, làm sao có thể để ngươi trong lúc này cũng tăng lên võ công?”
Đây là nguyên nhân khiến bọn họ một năm nay chung đụng thì ít xa cách thì nhiều? Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, kết quá chiếm được một nụ hôn.
“Vậy thì sao? Vậy thì sao? Ngươi không phải vẫn cứ ở trong thân thể của ta dây dưa mấy canh giờ!” Toàn Hữu Câu vẫn không chịu thua, hắn đã không còn gì cả, lúc này có thể làm đau đớn hai người trước mặt chỉ có thể dựa vào đoạn sương sớm nhân duyên trong quá khứ của hắn với Tiêu Chiến thôi.
“Ha,” Tiêu Chiến trào phúng ra tiếng, “Ngươi xác định ta thật sự có tiến vào thân thể của ngươi sao?”
“Có ý gì?” Toàn Hữu Câu không tránh né, không kêu gào, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Tiêu Chiến từ trong tay áo lấy ra một vật, từ xa ném qua cho Toàn Hữu Câu. Toàn Hữu Câu sao có thể nhúc nhích? Ngây ngốc nhìn vật kia rơi xuống cách mình một tấc, phát ra một tiếng vang nhỏ, hiển nhiên không phải là vật nặng gì.
Đó là một cây nam căn được khắc bằng gỗ, hình dạng khá lớn, kích thước không khác mấy với vật kia của Tiêu Chiến, nhưng hình thức lại đơn sơ thô rát hơn nhiều, căn bản không thể so sánh với ngọc thế mà Tiêu Chiến làm cho Vương Nhất Bác. Trên bề mặt được mài bóng của đầu gỗ bị bôi đầy dầu trơn, nhìn qua bóng loáng, còn đừng nói, ở trong thạch thất không có đủ ánh sáng, đúng thật là có vài phần giống với thịt căn của người thật.
“Có…có ý gì?” Toàn Hữu Câu bắt đầu run rẩy như bị động kinh, ngay cả khóe môi đều run rẩy, một câu nói vô cùng gập ghềnh, run rẩy.
“Vẫn luôn là nó hầu hạ ngươi, ta chưa từng chân chính tiến vào trong thân thể của ngươi. Ngươi cũng đã từng hoài nghi không phải sao? Cho nên sau này ta phải che mắt của ngươi lại, còn cố ý tự mình vuốt bắn ra, bắn ở trên lưng thậm chí trên mặt ngươi vài lần.” Ngay từ đầu Tiêu Chiến không muốn làm tuyệt như vậy, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ nói việc này cho Toàn Hữu Câu. Hôm nay hắn đến, vốn chỉ là muốn làm cho Toàn Hữu Câu chết tâm với hắn, nói cho Toàn Hữu Câu, sự thật là chính mình tính kế hắn ngay từ đầu. Nhưng ai ngờ tới, Toàn Hữu Câu cư nhiên mượn cơ hội này thị uy với Nai con, nếu hắn dám làm Nai con thương tâm — vẫn là ngay trước mặt của mình, vậy hắn sẽ đòi lại gấp mười lần! Giống như Toàn Hữu Câu bị thương Nai con mấy đao, hắn liền đòi lại gấp mười lần như vậy!
“Không, ta không tin. Không, không thể nào, ta không tin!” Toàn Hữu Câu dùng sức lắc đầu, vài cái liền khiến búi tóc hơi tán loạn lắc thành tóc tai bù xù, mở to hai mắt đỏ như chảy máu hướng Tiêu Chiến gào thét, “Ngươi lại tới đâm ta a, chỉ cần ngươi lại đâm vào ta một lần ta liền có thể nhận ra thật giả!” Bởi vì gào thét quá dùng sức, khóe môi đều rách ra.
“A, đừng đùa, ta chưa từng đâm vào ngươi, lúc này sao có thể đâm vào.” Tiêu Chiến lắc đầu, cảm thấy yêu cầu của Toàn Hữu Câu vô cùng buồn cười.
“Không…không có khả năng…không có khả năng…” Toàn Hữu Câu nổi điên loạn kêu loạn giãy dụa, Vương Nhất Bác ở bên này lại nhìn vật dưới đất nói, “Đáng tiếc.”
Tiêu Chiến quá hiểu Vương Nhất Bác, khó mà tin hỏi, “Đừng nói với ta ngươi ăn dấm với một khúc gỗ? Nó làm sao có thể so với ngọc thế mà ta tỉ mỉ mài cho ngươi?”
“Rốt cục cũng là do ngươi tự tay làm…” Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói thầm.
“Bất quá là một vật chết ngay cả khuôn đúc cũng không có thôi.” Ý tứ của Tiêu Chiến quá mức rõ ràng, món đồ chơi hắn chế tạo cho Vương Nhất Bác là dùng vật của hắn làm khuôn, còn vật gỗ này, bất quá là tùy tiện tạo hình.
“Thật sự?” Vương Nhất Bác hai mắt sáng lên hỏi.
“Là thật là giả ngươi còn không vừa nhìn liền biết sao?” Vật kia nằm dưới đất, vật của mình ở ngay trong thân thể của Nai con, tiểu tử này rõ ràng là biết mà còn cố ý hỏi. Tiêu Chiến nâng tay lên, lại cho mông Vương Nhất Bác một cái tát.
“A” Vương Nhất Bác kêu nhẹ một tiếng, lại bị thanh âm của Toàn Hữu Câu che đi. Chỉ thấy Toàn Hữu Câu “A” một tiếng, nâng tay chém về phía khúc gỗ ở trước mặt hắn, chỉ cách không một chút, khúc gỗ kia liền nát thành vô số miếng gỗ vụn.
“Ta không tin, ta không tin!” Trong đầu Toàn Hữu Câu là hình ảnh mình cùng Tiêu Chiến hoan hảo, hình ảnh hắn bị mộc căn đâm thủng, còn có hình ảnh Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến hoan hảo không ngừng nhảy ra, trong lỗ tai lại đột nhiên nghe được câu nói của Tiêu Chiến, ngay cả thứ đồ chơi tạo cho Vương Nhất Bác đều là dựa theo hình dạng vật kia của hắn còn dùng ngọc thạch tỉ mỉ mài thành, lập tức liền hỏng mất rống lên. “Ngươi tới thao ta a! Ngươi tới thao ta a!”
Toàn Hữu Câu giống như không biết đau mà giãy dụa đi về phía Tiêu Chiến, tùy ý xích sắt lặc cổ tay cổ chân của hắn máu chảy đầm đìa, “Ngươi đặt vào trong cơ thể của ta a! Ngươi để vào trong miệng của ta a! Ta sẽ không làm tệ hơn y! A! Ngươi tới thao ta a! Ngươi tới thao ta a!”
Vương Nhất Bác cả kinh, “Hắn…điên rồi!”
Tiêu Chiến híp mắt, một tay vận khí, cách không chụp về phía vài cái đại huyệt của Toàn Hữu Câu, Kỳ thật đây mới là mục đích hắn đến đây hôm nay – phế đi võ công của Toàn Hữu Câu!
“A!” Toàn Hữu Câu không hề biết đau vẫn gọi bậy, tiếng kêu luôn không dừng lại, miệng luôn kêu: “Ngươi tới thao ta a! Ngươi tới thao ta a!”
“Hắn thật sự điên?” Vương Nhất Bác mở to hai mắt nhìn về phía Tiêu Chiến, đột nhiên cảm thấy Toàn Hữu Câu có chút đáng thương.
“Ngươi còn rảnh quản hắn?” Tiêu Chiến nhặt lên ngoại bào dưới đất phủ lên hai người, “Lần sau dám để người khác nhìn tới thân thể của ngươi, coi ta không lột da của ngươi ra!” Nói, hung hăng đem phần mông của Vương Nhất Bác ấn xuống.
“Ha…” Vật kia của Tiêu Chiến chưa từng lấy ra, luôn luôn nằm trong cơ thể của Vương Nhất Bác, cùng lúc với Tiêu Chiến tức giận, vật hơi mềm kia liền biến thành hoàn toàn cứng rắn, lại ấn xuống một cái như vậy, vừa lúc đụng phải điểm mấu chốt trong cơ thể Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác than nhẹ một tiếng, liền mềm ra trong lòng Tiêu Chiến, làm sao còn có thể chú ý Toàn Hữu Câu là điên thật hay giả điên?
Tiêu Chiến dùng ngoại bào đem hai người che kín không kẽ hở, rồi mới vận khinh công, giống như một trận gió không thấy tăm hơi, đừng nói người gác nhà tù, ngay cả các trạm gác ngầm của Thu cung muốn nhìn rõ cũng khó. Tiêu Chiến chạy một lèo thẳng tắp đem Vương Nhất Bác vác tới trong mật thất mới ngừng lại!
Đặt Vương Nhất Bác vào trong ôn tuyền, Tiêu Chiến vừa xoa mông Vương Nhất Bác, vừa thở dốc nói, “Ở trước mặt người ngoài câu dẫn ta? Coi ta không làm ngươi kêu cha gọi mẹ.” Vừa rồi dù sao có người ngoài ở, tuy rằng mặc kệ Vương Nhất Bác xằng bậy hai lần, nhưng vẫn chưa đã ghiền.
“…” Vương Nhất Bác sớm đã bị Tiêu Chiến thao biến thành hô hấp cũng khó, sao có thể trả lời, chỉ có thể mặc kệ Tiêu Chiến đem y lật tới lật lui đến mức dục tiên dục tử.
*** 69 ***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top