Chương 66
Chỉ thấy Tiêu Chiến đi đến một bên của chiếc ghế, vén vạt áo lên, hướng Vương Nhất Bác quỳ xuống một gối.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến quỳ y, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy! Trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên nghi vấn, nhìn về phía Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến vỗ vỗ đùi của mình, hướng Vương Nhất Bác mỉm cười. Vương Nhất Bác lập tức hiểu ý của Tiêu Chiến, một luồng sóng nhiệt nhằm về phía hốc mắt, thiếu chút nữa đã không nhịn được! Vì không để cho người khác phát hiện sự dị thường của y, Vương Nhất Bác dời mắt, ngẩng đầu bước đi, như một nữ vương, đạp đầu gối Tiêu Chiến ngồi lên chiếc kiệu dành riêng cho y.
Tiêu Chiến mặt không biểu tình đứng dậy, đi đến một bên, tiếp nhận phần cáng của Phi Ảnh đang ngốc lăng.
Chỉ một ánh mắt, Phi Ảnh liền hiểu được ý của Tiêu Chiến, khẽ gật đầu, lùi về phía bên phải.
Tiểu Hà Tử vốn còn đang ngây người, đây là đang hát bài gì a? Lại là quỳ xuống lại là đổi người? Trước đó chưa nói a? Khi nhìn tới Phi Ảnh tới cạnh mình, đánh ra động tác tay “tăng mạnh đề phòng” cho ảnh vệ Thu cung ẩn nấp đâu đó, nháy mắt liền tỉnh ngủ.
Theo một tiếng “đi thôi” của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lớn giọng kêu lên, “Chúc mừng cung chủ đắc thắng trở về!”
“Chúc mừng cung chủ đắc thắng trở về!” Trong tiếng hò hét đồng loạt của người Nghiễm Hàn cung, Tiêu Chiến cùng ba hộ pháp khiêng cáng lên đầu vai.
Tiêu Chiến ném cho Tiểu Hà Tử một ánh mắt, Tiểu Hà Tử gật đầu hô lên, “Xuất phát.”
Thẳng đến khi tất cả mọi người của Nghiễm Hàn cung rời khỏi hậu viện sơn trang, mọi người trong võ lâm mới lục tục hoàn hồn lại. Đội người của Nghiễm Hàn cung đến rồi đi vội vàng chỉ mới một canh giờ, lại hủy đi tín nhiệm đối với Võ Lâm Minh Chủ cùng nhận biết về tà phái của bọn họ.
“Bọn họ cứ vậy mà bước đi?”
“Đám người Ma cung xuất hiện, cư nhiên không bị thương người nào?”
“Năm trước không phải bọn họ còn thả ra Tru Sát Lệnh sao? Hôm nay sao lại chưa hề làm khó dễ chúng ta?”
“…”
So với mọi người mê mang, hận nhất cũng là Toàn Hữu Câu. Ngắn ngủn không tới hai canh giờ, hắn hoàn toàn trắng tay. Không cam lòng, hắn không cam lòng!
Chờ tới lúc rời khỏi địa giới của sơn trang, mọi người liền thay ngựa.
“Chủ tử thật lợi hại! Thật uy phong!” Mãi cho tới bây giờ Tiểu Hà Tử vẫn còn hưng phấn.
So với Tiểu Hà Tử đang nịnh hót Vương Nhất Bác, Hạ Thiên cũng là càng để ý tới ý tưởng của Tiêu Chiến, “Công tử làm sao nghĩ ra những điều này? Nghiễm Hàn Cung chúng ta lúc này thật sự lộ mặt lớn! Rất uy phong.”
Liền ngay cả Đông Ly luôn bình tĩnh nghiêm cẩn đều hưng phấn đến mặt đỏ bừng, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười.
Phi Ảnh không có phản ứng quá lớn gì, chỉ vì kế hoạch này của Tiêu Chiến, hắn tham dự nhiều nhất, biết so với người khác càng nhiều, nhưng tia sáng trong mắt vẫn là tiết lộ sự hưng phấn trong lòng hắn.
Tiêu Chiến không nói chuyện, chỉ nhìn Vương Nhất Bác cười. Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nhìn xem mặt nóng lên, muốn nói gì đó, cổ họng lại giống như bị nhét vào thứ gì đó, làm sao cũng không mở miệng được.
“Hôm nay chủ tử rất…rất…” Tiểu Hà Tử rất nửa ngày, cũng nghĩ không ra từ hình dung mới.
“Rất soái!” Tiêu Chiến tiếp lời.
Tiểu Hà Tử sửng sốt, có chút không hiểu, nhưng nhìn Tiêu Chiến dùng ánh mắt thưởng thức mỉm cười nhìn chủ tử, cũng có chút hiểu được, thế là nói như vẹt: “Đúng vậy, rất soái!” Tuy rằng hắn không quá hiểu là có ý gì, lại cảm thấy từ này hình dung cực kì chính xác.
“Liền ngươi dẻo miệng!” Vương Nhất Bác ném một câu, liền đánh ngựa chạy ra trước.
Tiêu Chiến cười cười, tiến lên chạy theo.
“Chủ tử đây là ngượng ngùng?” Tiểu Hà Tử vẫn còn ngẩn người.
“Ngốc, trong lòng biết là được, nói đi ra làm gì.” Hạ Thiên gõ lên ót Tiểu Hà Tử một cái.
“Ngươi chỉ biết ăn hiếp ta!” Tiểu Hà Tử che đầu kháng nghị.
“Ha ha ha ha… Ngươi là nương tử của ta, không ăn hiếp ngươi thì ăn hiếp ai?” Hạ Thiên cũng không kiêng dè, ngửa đầu cười to.
Mọi người một đường cười nói, không đến nửa ngày, lại bị người cản đường. Người tới không phải ai khác, đúng là Toàn Hữu Câu, dẫn theo một đám thân tín.
“Ta vừa rồi còn đang nghĩ, với cá tính của ngươi, không có khả năng cứ vậy liền buông tha chúng ta,” Tiêu Chiến vừa nói vừa quan sát bầu trời, hoàn toàn không đem Toàn Hữu Câu để vào mắt. “Đi đã hơn nửa ngày, ngươi đuổi theo hẳn là rất cố sức.”
Nhìn hình ảnh đoàn người hòa thuận vui vẻ trước mắt, Toàn Hữu Câu dĩ nhiên hận đến ngứa răng, vươn tay chỉ Vương Nhất Bác, “Xuống dưới, chúng ta đánh lại một lần!”
Toàn Hữu Câu một đao hoành ngang, rất có khí thế đánh đến chết mới ngừng.
Vương Nhất Bác không lên tiếng, hiểu rõ kỳ thật Toàn Hữu Câu không phải vì mình mà đến, Tiêu Chiến tự nhiên tiếp lời: “Làm gì?” Tiêu Chiến lắc đầu, chỉ chỉ đám người phía sau Toàn Hữu Câu, còn có lính tôm tướng cua trào ra từ hai bên đường, “Ngươi đã chuẩn bị tốt không phải sao, cùng lên đi, giải quyết lần một càng thống khoái.”
Lần này Toàn Hữu Câu dẫn theo hơn trăm người, nhưng bên Tiêu Chiến chỉ khoảng ba bốn mươi bộ hạ của Nghiễm Hàn cung, nếu đánh nhau, nhìn kiểu nào cũng là Toàn Hữu Câu có lời.
“Ngươi muốn chết!” Toàn Hữu Câu nổi giận, vung tay lên, nói với người phía sau, “Lên!”
Nhưng hắn lại xem nhẹ thực lực của người bên Nghiễm Hàn cung, trước không nói thuộc hạ của Đông cung có bao nhiêu độc ác tàn nhẫn hơn nữa một có thể chọi mười, chỉ là bốn hộ pháp, người nào không là kẻ tài ba có thể một chọi một trăm? Cộng thêm Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến, càng là người tài trong người tài, sao có thể để một đám ô hợp tùy tiện làm càn.
Quả nhiên, mới hai nén nhang, đám người Toàn Hữu Câu mang tới chết chết, thương thương, trốn trốn, đầy đất là một mãnh hỗn độn. Toàn Hữu Câu liền ngay cả góc áo của Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến còn chưa đụng tới, đã bị Phi Ảnh đánh ngất.
“Tên này xử lý thế nào?” Phi Ảnh túm cổ áo Toàn Hữu Câu, như kéo chó chết kéo tới trước mặt Tiêu Chiến.
“Trói mang về trước đi.” Tiêu Chiến nghiền ngẫm.
“Những người khác thì sao?” Đông Ly chỉ một đám úp sấp xung quanh.
“Chết chôn, bị thương thì mặc kệ đi!” Tiêu Chiến không kiên nhẫn để ý những việc này, kéo Vương Nhất Bác đi trước. “Các ngươi nhìn làm đi!”
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cùng cưỡi một con ngựa đi xa, để lại đám người Tiểu Hà Tử chậc lưỡi, “Bọn họ muốn làm gì a? Vội vã như vậy làm gì?”
Ngươi không thấy ánh mắt của công tử, chỉ còn thiếu chút đã đem chủ tử nuốt chủ tử vào bụng ngay tại chỗ. Hạ Thiên cười trộm trong lòng, lại chưa nói ra.
Phi Ảnh cúi đầu làm việc, bộ dáng hoàn toàn không nghe thấy.
Đông Ly không hề để ý tới chuyện của đám nam nhân, ra lệnh cho thuộc hạ dọn dẹp chiến trường.
Sau khi đi ra ngoài hai dặm, Vương Nhất Bác thật sự không chịu nổi tầm mắt nóng rực sau lưng, quay đầu lại giả vờ nổi giận với Tiêu Chiến: “Sao lại nhìn ta như vậy?”
“Nai Con a, ngươi biết không? Trước kia ta nghe người ta nói, nam nhân tặng quần áo cho người khác là vì tự tay cởi nó ra. Ta vốn nghĩ rằng người nọ nhất định có bệnh, tặng quần áo đương nhiên là vì mặc xinh đẹp. Hiện tại, cuối cùng ta biết là vì cái gì.” Tiêu Chiến nói, cùng lúc siết chặt hai cánh tay đặt nơi thắt lưng của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không có ngây ngốc hỏi vì cái gì, bởi vì y đã cảm giác được có một vật cứng rắn như thiết lại nóng rực dán sát lưng y. “Chiến…” Vương Nhất Bác không chỉ thanh âm run lên, ngay cả trái tim cũng run lên, thân thể lại mềm nhũn dựa sát vào người Tiêu Chiến.
Y và Tiêu Chiến tách ra đủ lâu, thật sự đủ lâu, lâu đến mức y vừa nghĩ lại liền cảm thấy đè nén như hít thở không thông. Mà tư thế lúc này, làm cho thân thể lẫn ý nghĩ của y đều đồng thời nhớ lại lẫn phóng đãng trên ngựa cùng Tiêu Chiến lúc trước, đã như vậy y sao có thể không động tình?
“Nai con…” Tiêu Chiến cắn cắn gáy của Vương Nhất Bác.
“Chiến…” Kêu thêm một tiếng, hô hấp của Vương Nhất Bác đã trở nên dồn dập, ánh mắt cũng bắt đầu ướt át không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, tay chân nhũn ra, ngay cả dây cương cũng không nắm được.
“A, ta không nhịn được.” Tiêu Chiến gầm nhẹ một tiếng, gấp đến mức sắp cắn gáy của Vương Nhất Bác đến mức chảy máu.
Vương Nhất Bác lại làm sao có thể nhịn? Nhưng…
“Đừng ở chỗ này…” Tuy rằng nơi này không phải quốc lộ, nhưng giữa ban ngày khó tránh sẽ có người đi ngang qua, huống hồ đám thuộc hạ Nghiễm Hàn Cung đi ở ngay phía sau, tùy thời đều có thể đuổi theo.
Tiêu Chiến dùng một tay tiếp nhận dây cương trong tay Lục Đỉnh Nguyên, một tay hung hăng xoa nắn thân thể dán sát trong ngực mình của Lục Đỉnh Nguyên, quay đầu ngựa, chạy như điên về phía sâu trong rừng rậm.
Cánh rừng không lớn, chỉ khoảng hơn một mẫu, cây cối lại đều là cây lâu năm cao đến mấy trượng, đại khái bởi vì không có ai quản, cành lá vô cùng tươi tốt, sum xuê, ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua tàng cây chỉ còn lại chúa tia sáng nhợt nhạt.
Hàn Lượng vào rừng cây liền ném ngựa, hai tay ôm chặt Lục Đỉnh Nguyên, nhảy vài cái, đã đi vào chỗ sâu trong rừng rậm, tùy tiện tìm một thân cây to lớn liền nhảy lên. Bốn phía đều là cành lá, trong lỗ mũi thậm chí có thể ngửi được mùi hương tươi mát, ánh mặt trời lại cách rất xa, trước mặt chỉ có lẫn nhau, nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác mình đang ở trong một không gian bịt kín.
Hàn Lượng đặt Lục Đỉnh Nguyên nằm giữa những chạc cây, gấp tới mức đừng nói là quần áo của bản thân, ngay cả quần áo của Lục Đỉnh Nguyên đều không kịp cởi, chỉ kéo ra vạt áo trước, đã cắn ngực Lục Đỉnh Nguyên đầy rẫy vết đỏ, nhiều chỗ đều chảy ra máu. Hai ba cái xé rách quần lẫn nhau, gầm nhẹ một tiếng liền trực tiếp đâm vào.
“Ngô…” Hàn Lượng động thân hai cái liền đâm Lục Đỉnh Nguyên cả người run rẩy, nước mắt liên liên, hai tay vẫn chặt chẽ ôm hắn, làm sao cũng không chịu buông tay.
Hàn Lượng nắm chặt hai cánh mông của Lục Đỉnh Nguyên ra sức rút ra đâm vào, trong mắt một mảnh đỏ tươi, đúng là trừ bỏ Lục Đỉnh Nguyên, cái gì cũng không nhìn thấy. Bình tính như Hàn Lượng, ít khi kích động tới mức lý trí hoàn toàn biến mất, lúc này lại có cảm giác bị dục vọng đốt phỏng người, chỉ cần Lục Đỉnh Nguyên, chỉ cần y! Hết thảy những chuyện khác tựa hồ đều không hề quan trọng.
Hàn Lượng là sau khi bắn hai lần mới chậm rãi khôi phục lý trí. Sợ thân thể Lục Đỉnh Nguyên chịu không nổi, chính Mình nghiêng người nằm trên cành cây, làm cho Lục Đỉnh Nguyên nằm sắp trên người mình. Vật kia lại vẫn luyến tiếc rút ra, liền không nghĩ nữa, tiếp tục chậm rãi cọ xạt trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên, hưởng thụ khoái cảm được y vây chặt chính mình.
Lục Đỉnh Nguyên thì đã mềm thành một vũng bùn, từ lúc Hàn Lượng cùng y cưỡi một con ngựa, hậu huyệt của y đã bắt đầu dâm thủy xôn xao, đến lúc Hàn Lượng hung hăng cắm vào, y thế nhưng cứ vậy mà run rẩy bắn ra. Đến khi Hàn Lượng giống như dã thú gặm cắn thân thể y, y liền mềm ra trong ngực Hàn Lượng, sớm không biết đã bắn bao nhiêu lần.
Lúc này Hàn Lượng cũng thỏa mãn, tay chụp lưng y, cắn hôn lỗ tai mái tóc y, phân thân chầm chậm chầm chậm cọ xát bên trong thân thể y. Lục Đỉnh Nguyên vẫn cảm thấy chưa đủ, dựa vào trong bờ ngực ấm áp của Hàn Lượng, trong lỗ tai nghe nhịp đập hữu lực của Hàn Lượng, lại làm sao đều cảm thấy không chân thật. Hàn Lượng trở về bên cạnh y sao? Thật sự đã trở lại sao?
*** 66 ***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top